Vô Thường

Chương 782: Thắng thảm




- Nhận thức thì đã sao, không nhận ra lại làm sao?
Đường Phong làm sao biết Huyết Thiên Hà là kẻ nào, chỉ bất quá nghe Âu Dương Vũ nói qua mà thôi, hiện tại mang hắn đến làm tấm bia chắn, về phần Huyết Thiên Hà nghĩ như thế nào, để cho hắn đau đầu đi.
- Nếu như các hạ nhận thức thành chủ từ trước, vậy thỉnh các hạ dừng tay, miễn cho đao kiếm không có mắt, tổn thương hòa khí! Lúc này ta sẽ ly khai Linh Mạch Chi Địa là được!
Nắm đấm của ai to, kẻ đó chính là đạo lý, Lý Thiên Cừu không phục đều không được, lời này nói ra tuy nhiên rất hay, bất quá rõ ràng ý tứ là bọn họ rất kiêng kỵ Đường Phong, không dám động thủ cùng hắn.
Đường Phong cười quái dị khặc khặc một tiếng:
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đến nhà người ta, giết huynh đệ tỷ muội người ta, Huyết Vụ Thành bá đạo như vậy sao? Nếu là ta nói không được đi thì sao?
Nhóm người này của Huyết Vụ Thành, căn bản Đường Phong không dự định sẽ buông tha, tất cả những người này đều là ác ôn, không chuyện ác nào không dám làm, nếu thực sự để cho bọn họ an toàn rời khỏi, không chừng lúc nào sẽ ngóc đầu trở lại.
- Các hạ chớ nên khinh người quá đáng!
Sắc mặt Lý Thiên Cừu đại biến, làm sao hắn lại không nghe ra ý tứ trong câu nói của Đường Phong.
- Một người cũng đừng nghĩ đi! Toàn bộ lưu lại cho lão phu!
Đường Phong hung tợn nói một câu, thân hình toàn thân đột nhiên biến mất không thấy, đợi đến thời gian xuất hiện tiếp theo, đã tới sau lưng Lý Thiên Cừu.
Lý Thiên Cừu đã đề phòng Đường Phong từ sớm, bản thân lại là Linh Giai trung phẩm, đâu bị đánh lén đơn giản như vậy, thân thể khô gầy cấp tốc bành trướng, đồng thời miệng cũng phẫn nộ quát:
- Hứa huynh, Thương Hải huynh, cùng ta giết ra một đường máu!
Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải không chần chờ chút nào lập tức nhào tới, cũng không phải bọn họ nghe lời Lý Thiên Cừu, mà hiện tại cục diện này bọn họ không thể không ra tay.
Đường Phong đẩy dời đi một chưởng, Lý Thiên Cừu bắn ra năm đạo chỉ kình, hai bên gần nhau trong gang tấc, trong chớp mắt công kích đã tới, chỉ bất quá chưởng phong mang theo hắc khí lượn lờ, trong chớp mắt đã phá tan năm đạo chỉ kình, mạnh mẽ nện vào trên ngực Lý Thiên Cừu.
Miệng Lý Thiên Cừu phun ra máu tươi, bay nhào về phía sau.
Không đợi Đường Phong kịp quay lại, chỉ kình của Quan Thương Hải và Hứa Cửu Châu đã tới rồi.
Hai người đồng loạt đánh ra một chiêu, Đường Phong nhẹ nhàng đẩy một chưởng dễ dàng hóa giải, đang chuẩn bị ra tay giết hai người, âm hồn trong cương tâm lại xuất hiện dị động, ý đồ nhân lúc Đường Phong phân tâm cướp giật quyền khống chế thân thể.
Đường Phong hoảng hốt, vội vã áp chế, động tác không khỏi chậm đi rất nhiều.
Chiến đấu của cao thủ Linh Giai làm sao sẽ chấp nhận một chút phân tâm? Động tác của Đường Phong chậm một chút, liền để hai người Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải thu được kẽ hở. Sắc mặt Quan Thương Hải nảy sinh ác độc, cương khí một thân bắt đầu khởi động, hiển nhiên là chuẩn bị vận dụng chiêu thức hung mãnh cuối cùng.
Hứa Cửu Châu thì ngược lại, giả vờ đánh một chiêu, sau đó rất nhanh thoát ly vòng chiến.
Hai người một trước một sau, trong nháy mắt phân chia hai hướng. Quan Thương Hải sửng sốt một chút, ngược lại Đường Phong nhân lúc chiêu thức hắn chưa kịp phát ra, một chân đá lênh cánh tay Quan Thương Hải, đánh hắn lùi ra hơn mười trượng, vị trí tiếp xúc của thân thể hai người nổ bắn ra một vòng âm ba có thể thấy bằng mắt thường.
- Hứa huynh!
Sắc mặt Quan Thương Hải bi phẫn hô lên một tiếng.
Nhưng Hứa Cửu Châu đâu còn có thể trả lời hắn, vội vã triển khai thân pháp, chạy bỏ mạng về phía trước. Quan Thương Hải vừa quay đầu nhìn lại, thấy lúc trước Lý Thiên Cừu bị Đường Phong đánh trúng một trước đó đã chạy mất chỉ còn lại bóng lưng.
Người này hô hào Quan Thương Hải và Hứa Cửu Châu cuốn lấy Đường Phong, nhân lúc đó vắt chân lên cổ kéo theo thân thể bị thương chạy đến lối vào của Linh Mạch Chi Địa.
Quan Thương Hải ngây người! Trong nháy mắt hắn cũng hiểu ra hai người kia chỉ là lợi dụng mình, sáng tạo cơ hội trốn chạy cầu sinh cho bọn hắn. Đối mặt với một vị có thực lực Linh Giai thượng phẩm, một cường giả đỉnh phong, mặc dù ba người bọn họ liên thủ cũng không có cơ hội sống sót. Càng không nói Thượng tiền bối còn ở một bên nhìn chằm chằm, tuy rằng bản thân Thượng tiền bối bị trọng thương, thế nhưng một kiếm kinh thiên kia của hắn vẫn để cho lòng người sợ hãi.
- Lý Thiên Cừu, Hứa Cửu Châu, các người chết cũng không yên!
Quan Thương Hải gầm lên một tiếng nổi giận, không còn chút ý chí chiến đấu nào, đang chuẩn bị chạy trốn, đúng lúc này Đường Phong đã thành công áp chế âm hồn, trong chớp mắt đã chặn lại đường lui của hắn.
- Bội tình bội nghĩa, tác phong cao thủ Huyết Vụ Thành, lão phu đã mở rộng tầm mắt rồi.
Đường Phong khiêu khích châm chọc nói.
Mồ hôi ứa ra trên trán Quan Thương Hải, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn Đường Phong, cho dù cố gắng xin tha thứ phỏng chừng hắn cũng không thèm để ý, lời nói vừa định ra khỏi miệng liền nuốt xuống họng.
- Cho dù ta có chết, ngươi cũng đừng tưởng sẽ sống tốt!
Quan Thương Hải điên cuồng cười ha ha một tiếng. Dĩ nhiên không lùi mà tiến tới, đánh thẳng về phía Đường Phong.
Đường Phong nhướng mày, sắc mặt lập tức đại biến, vội vã triển khai thân pháp, vọt đến bên người Thượng tiền bối. Đưa tay ôm lấy thân thể khô gầy của hắn, cấp tốc chạy đi cũng không kịp quay đầu nhìn lại.
Một mặt Quan Thương Hải điên cường cười to, một mặt mãnh liệt gắt gao đuổi theo Đường Phong.
Lần đầu Đường Phong sử dụng lực lượng của Linh Giai thượng phẩm, làm sao có thể phát huy toàn bộ? Vừa rồi có thể dùng hai chiêu đánh chết Bích Kinh Thần, bất quá hơn phân nửa công lao là dựa vào đánh lén mà thôi. Nếu Quan Thương Hải thực sự muốn cùng hắn liều mạng, còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian rất dài. Thế nhưng hiện tại thần trí Quan Thương Hải điên cuồng, cho rằng chắc chắn mình phải chết, dĩ nhiên áp dụng chiêu thức gạch ngói cùng nát, đồng quy vu tận.
Uy lực của một chiêu này, Đường Phong đã từng kiến thức qua, một thân cương khí Linh Giai trung phẩm tự bạo, sát thương mạnh mẽ vô cùng, ai cũng không thể chống đối.
Hai người, một người đuổi một người chạy, cự ly không rút ngắn, cũng không kéo dài, vẫn giữ nguyên ở khoảng cách tầm mười trượng. Đường Phong gấp gáp đến mức mồ hôi chảy đầy trên trán, tuy rằng trong tiềm thức đã mang theo Quan Thương Hải chạy ra khỏi phạm vi chiến trường, nhưng phạm vi mười trượng làm Đường Phong cảm thấy không an toàn chút nào.
Một thân cương khí Quan Thương Hải vô cùng hỗn loạn, đây là dấu hiệu cho biết sự phát động ngọc thạch câu phần.
Tuy rằng Thượng tiền bối chưa kiến thức qua một chiêu này, nhưng tốt xấu hắn cũng đã sống mấy trăm năm, phong phú trải nhhiệm, tự nhiên có thể đoán ra một chút manh mối, bị Đường Phong cắp dưới nách, Thượng tiền bối vươn ra một chưởng đánh vào lưng Đường Phong.
Một chưởng này không hề có lực sát thương, nhưng lực đạo hung mãnh trong nháy mắt đã đẩy dời Đường Phong đi thật xa.
- Tiền bối....!
Đường Phong quay đầu, vừa kịp nhìn thấy Thượng tiền bối đang cười cười với hắn.
- Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, trong thân thể Quan Thương Hải bắn ra ánh sáng chói mắt, cương khí mạnh mẽ vọng lại giống như biển gầm, thôn phệ sạch sẽ thân thể khô gầy của Thượng tiền bối vào bên trong.
Toàn thân Đường Phong thiếu chút nữa bị trận gió này thổi trúng không thể đứng vững, cuống quít ổn định lại thân hình, cấp tốc chạy về phía sau, đưa tay tiếp lấy thân ảnh của một người đang bay tới.
Quan Thương Hải đã ngọc thạch câu phần rồi, bị chết ngay cả tro bụi cũng không thừa lại. Trên tay Đường Phong đỡ được chính là Thượng tiền bối. Sắc mặt Thượng tiền bối lúc này vô cùng uể oải, già nua đi rất nhiều, trong trận chiến ngày hôm nay hắn mấy lần bị thương nặng, mạnh mẽ đối kháng bốn Linh Giai trung phẩm, đã sớm đến tình trạng nỏ mạnh hết đà, nếu là lúc đó lui ra ngoài điều tức dưỡng thương, còn có thể hồi phục lại. Thế nhưng hiện tại lại bị ngọc thạch câu phần của Quan Thương Hải lan đến gần, tuy rằng không thể chết ngay được, nhìn nhìn sắc mặt và khí tức của hắn...
Lồng ngực Đường Phong co lại, nhân phẩm của lão nhân gia này quá cao thượng, để trong nội tâm hắn cảm thấy tự ti, hiện tại nhìn bộ dáng này của hắn trong lòng tự nhiên không thoải mái được.
Không thể thi triển Không Gian Mị Ảnh, Đường Phong cũng không thể tìm được thuốc chữa thương cho Thượng tiền bối dùng, chỉ có thể liều mạng truyền cương khí vào trong cơ thể hắn. Một lát sau Thượng tiền bối mở mắt, nhìn Đường Phong, khuôn mặt già nua khẽ hiện lên một tia mỉm cười, tia mỉm cười này trông thật hòa ái, gần gũi.
Tạm thời sinh mệnh không có nguy hiểm gì rồi, cũng không biết trạng thái hiện tại của hắn, có thể chống đỡ được bao lâu. Trong lúc vội vã Đường Phong hô hắn một tiếng tiền bối, không biết hắn có nghi ngờ về thân phận của mình không? Hơn nữa năng lực Tá Thi Hoàn Hồn thi triển ra, Đường Phong có chút không áp chế được âm hồn trong cơ thể, tự nhiên không dám dừng lại quá lâu.
Ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến một dám người đi về bên này, Đường Chiến Thiên dẫn đầu đệ tử Đường gia. Có đệ tử Đường gia chiếu cố Thượng tiền bối, Đường Phong cũng có thể an tâm.
- Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi dọn dẹp nốt dư đảng còn lại của Huyết Vụ Thành!
Đường Phong nói xong liền đặt Thượng tiền bối trên mặt đất, triển khai than pháp nhào về phía cao thủ Linh Giai trên chiến trường để tiếp viện.
Bốn vị Linh Giai trung phẩm Huyết Vụ Thành, Bích Kinh Thần, Quan Thương Hải đã chết, Lý Thiên Cừu và Hứa Cửu Châu chạy thoát. Hai mươi ba vị Linh Giai hạ phẩm còn tâm tư nào tiếp tục chiến đấu? Thầm nghĩ có một cơ hồi nào đó liền tìm cách thoát thân, nhưng cao thủ Linh Giai các đại gia tộc làm sao có thể để ý nguyện của bọn họ được thực hiện?
Ngoại trừ mấy người có vận khí không tồi, đã chạy ra ngoài Thăng Thiên, chờ lúc Đường Phong chạy tới chiến trường, đại đa số cao thủ Linh Giai Huyết Vụ Thành vẫn còn chiến đấu cùng Linh Giai các đại gia tộc.
Đường Phong không chút khách khí, thân thể bị hắc khí bao vây nhanh như điện thoáng ẩn thoáng hiện tại trong chiến trường, vừa xuất ám khí, chắc chắn có người trúng chiêu.
Tuy rằng Đường Phong không phát huy ra thực lực Linh Giai thượng phẩm, nhưng trạng thái lúc này vẫn dư sức đối phó mấy tên Linh Giai hạ phẩm. Huống chi cao thủ các đại gia tộc cũng không phải ngồi không, ngay cả khi Đường Phong không đánh chết Linh Giai Huyết Vụ Thành, chỉ cần làm cho bọn họ thụ thương, trong nháy mắt liền bị cao thủ các đại gia tộc đánh chết.
Thời gian ngắn ngủi ba mươi hơi thở, Đường Phong chạy qua chạy lại trên chiến trường, âm hồn trong cơ thể càng phát ra dao động bất an, mắt thấy cuộc chiến đã ổn định, Đường Phong cũng không tiếp tục dừng lại, nhanh chóng biến mất trong phạm vi theo dõi của mọi người, chờ đến lúc đi tới chỗ không người, tản đi năng lực Tá Thi Hoàn Hồn, áp chế âm hồn vào cương tâm, lúc này mới kịp thở ra một hơi.
Lúc này thi triển ra Tá Thi Hoàn Hồn, cũng không bị tổn thương thân thể và lục phủ ngũ tạng giống như trước đây, kết quả này hẳn là do thân thể của mình được rèn luyện đến mức tận cùng. Thế nhưng hiện tại lại có một vấn đề lớn xảy ra trước mặt Đường Phong, đó chính là âm hồn duy nhất còn lại quá cường đại. Nếu thi triển năng lực Tá Thi Hoàn Hồn sẽ phải phân ra một bộ phân tâm thần áp chế. Kết quả này Đường Phong không ngờ tới. Bất quá may là đoạn thời gian trước chính mình rèn luyện hồn phách, cửa ải thứ hai gia tộc đại bỉ lại thiết lập lịch lãm tại Tru Tâm Động của Bố gia, để cho lực lượng hồn phách tăng lên không ít. Bằng không hiện tại có khả năng áp chế âm hồn hay không cũng còn phải xem xét lại.
Xem ra sau khi chấm dứt sự tình lần này, mình phải nghĩ biện pháp để một lần nữa rèn luyện lực lượng hồn phách mới được, bằng không sau này làm sao còn dám thi triển Tá Thi Hoàn Hồn?
Trong lòng đã quyết định chủ ý, Đường Phong lại lén lút tìm đường trở lại.
Vừa thấy người xuất hiện là ai, Diệp Dĩ Khô dĩ nhiên không để ý đến hình tượng oa một tiếng khóc đi ra, trực tiếp kéo Đường Phong vào trong lòng mình.
Đường Phong vô cùng xấu hổ, nói như thế nào năm nay hắn cũng không còn nhỏ nữa, không phải tiểu hài tử, bị mẫu thân ôm trước công chúng như vậy, thực sự có chút mất đi hình tượng. Chết người là ở chỗ Chu Tiểu Điệp trốn ở sau lưng Diệp Dĩ Khô dùng sức cạo cạo mặt hắn, càng làm cho mặt Đường Phong đỏ hơn.
- Đây là làm sao vậy?
Đường Phong không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
- Phong nhi, con vừa đi đâu vậy?
Đường Đỉnh Thiên cũng gấp gáp đến nỗi mồ hôi chảy đầy trán.
- Chớp mắt đã không thấy tăm hơi của con làm cho nương bị hù dọa rồi.
Vừa rồi Đường Đỉnh Thiên va Đường Phong cùng ngồi nhập định với nhau, kết quả là Đường Đỉnh Thiên vừa quay đầu lại, đã không thấy Đường Phong. Tại chiến trường nơi đây khắp nơi đều là Linh Giai, nhi tử của mình không thấy rồi, có thể nghĩ bọn họ khẩn trương như thế nào.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Diệp Dĩ Khô tự an ủi mình, lúc này mới buông lỏng ra Đường Phong, chăm chú quan sát kỹ Đường Phong vài lần, xác định không thiếu tay thiếu chân mới cảm thấy an tâm.
Trong lòng Đường Phong một mảnh ấm áp.
Lần này chống lại sự xâm lấn của Huyết Vụ Thành, Linh Mạch Chi Địa lấy được toàn thắng! Thế nhưng không ai có thể vui vẻ, tuy rằng thắng lợi, nhưng phải trả cái giá không nhỏ.
Hai vị cao thủ Linh Giai trung phẩm của Linh Mạch Chi Địa bị giết chết, đệ tử Linh Giai các đại gia tôc vô số người tử thương, nguyên bản có hơn bốn mươi người, thế nhưng hiện tại chỉ còn hai mươi người! Thâm chí ngay cả người thủ hộ linh mạch, Thượng tiền bối lúc này cũng chưa rõ sống chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.