Vô Thường

Chương 707: Ai bán rẻ chu gia




Sau khi trầm ngâm một lát, Chu Khê Hà vẫn dự định dùng đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng với người đến:
- Vị huynh đệ Đỗ gia này, đệ tử Đỗ Phong của quý tộc đúng là ở Chu gia ta, mặc dù có vết thương nhỏ nhưng không đáng ngại. Có thể để lão phu nói trước mấy câu được không?
- Ngươi bớt sàm ngôn đi.
Người tới nổi giận đùng đùng.
- Chu gia ngươi đả thương đệ tử Đỗ gia ta, thậm chí còn nhốt hắn ở đây, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Ngươi thân là gia chủ Chu gia, ràng buộc bất lực, nếu Đỗ Phong xác thực chỉ có vết thương nhỏ, chuyện này xem như bỏ qua, nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi hãy tự vẫn trước mặt chúng ta mà tạ tội!
Trên mặt Chu Khê Hà bất giác cũng tràn đầy tức giận, hắn đã lớn tuổi như vậy, phải vứt bỏ bối phận và tư thái, nói lời dễ nghe như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng đối phương căn bản không lĩnh tình, thậm chí còn nói ra lời muốn hắn tự vẫn, thật sự khiến người khác đau lòng, trên đời này còn có loại mỹ đức kính già yêu trẻ nữa không?
Trong cơn tức giận, Chu Khê Hà nói:
- Lỗi trong việc này không phải do Chu gia ta, mà là tên đệ tử Đỗ gia các ngươi ương nghạnh muốn đánh cược với đệ tử Chu gia ta, hắn thua cuộc bản công pháp còn có thể trách ai? Bản công pháp kia Chu gia ta căn bản chưa từng liếc qua, cũng không có ai tu luyện, Chu gia ta có thể trả lại bản công pháp cho các ngươi, chỉ hy vọng...
- Công pháp gì?
Người tới nheo mắt, mở miệng hỏi.
Chu Khê Hà kìm hãm lại, bất giác ý thức được hình như mình nói quá nhiều.
Nhưng chuyện liên quan đến công pháp Đỗ gia, cho dù mình không nói, giấy không bọc được lửa, cuối cùng đối phương cũng sẽ biết được.
Người tới cười u ám, mở miệng nói:
- Ngươi nói là... Đỗ Phong thua cuộc một bản công pháp, cho nên mới phải đến Chu gia các ngươi sinh sự, sau đó bị các ngươi đả thương nhốt lại?
- Lão tử cũng là bất đắc dĩ.
Chu Khê Hà khẽ gật đầu.
- Thì ra là thế.
Người tới giờ mới hiểu được, tại sao một gia tộc buôn bán nhỏ bé lại dám động đến người của Đỗ gia, còn Đỗ Phong tại sao lại chạy đến nơi này, bọn hắn cũng chỉ nhận được tin tức Đỗ Phong bị nhốt ở đây, còn nguyên nhân căn bản không hề biết được.
Bây giờ nghe Chu Khê Hà nói dăm ba câu, cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả căn nguyên.
- Dẫn Đỗ Phong ra đây.
Người tới dùng ngữ khí hòa hoãn nói với Chu Khê Hà.
Chu Khê Hà quay đầu nhìn Chu Bính, Chu Bính nhanh chóng quay người đi vào trong Chu gia.
Khi chờ đợi cả hai bên đều không mở miệng nói chuyện, Chu Khê Hà đang không ngừng suy tư nên giải quyết chuyện hôm nay như thế nào, đồng thời cũng quan sát thần sắc của người tới, nhưng căn bản không nhìn ra manh mối gì.
Ở phía sau, Đường Phong và Chu Chính cũng đang lách vào bên trong, Chu Tiểu Điệp cũng cùng chạy tới, từ sau ngày hôm đó, Tiểu Điệp cô nương không nói với Đường Phong một câu nào.
Chu Chính hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tìm kiếm mục tiêu khả nghi trong đám thúc bá của mình nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có thể mở miệng hỏi Chu Tiểu Điệp:
- Tiểu muội, ngươi xem kẻ nào là người bán rẻ Chu gia chúng ta?
Chu Tiểu Điệp cũng quan sát thật lâu, nghe vậy lắc đầu nói:
- Nhìn bề ngoài đều không giống, bọn người Tam thúc mặc dù không có cốt khí, nhưng chính vì không có cốt khí, cho nên mới càng không dám làm ra loại chuyện như vậy, rốt cuộc là ai chứ?
Đường Phong ở bên cạnh nhéo nhéo mũi, nghĩ thầm kẻ bán đứng Chu gia các ngươi xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, chỉ là các ngươi không nghĩ tới mà thôi.
Đường Phong cũng không phải người bán đứng, mà chỉ tìm người đi truyền tin tức kia cho Đỗ gia mà thôi. Hôm đó mặc dù hắn đã đồng ý với Chu Khê Hà giúp đỡ Chu gia giải quyết kiếp nạn này, nhưng thật ra là lười mang Đỗ Phong tới Đỗ gia một chuyến, ngàn dặm bôn ba, đường xá xa xôi, gọi bọn họ chạy tới còn tốt hơn.
Hơn nữa, vừa vặn có thể mượn cơ hội lần này khiến Chu Tiểu Điệp cam tâm tình nguyện ra đi với mình.
Việc này vô cùng xấu xa, cho nên đánh chết Đường Phong cũng sẽ không đứng ra chủ động thừa nhận. Chuyện xấu ai cũng có thể làm, nhưng cũng không phải ai cũng có tư cách
làm.
Nếu Đường Phong không có thực lực bảo hộ an toàn cho cả nhà Chu gia thì hắn chính là tội nhân, nhưng hắn lại có thực lực này, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau. Nói dễ nghe một chút, đây là một loại thủ đoạn, một loại mưu đồ nhằm vào Chu Tiểu Điệp.
Không bao lâu, Chu Bính dẫn theo Đỗ Phong đi ra, Đỗ Phong cũng không bị trọng thương, nhưng lại bị từng đạo khóa sắt trói chặt, hơn mười ngày không thấy mặt trời, lúc này nhìn dáng hình có vẻ tiều tụy, thần sắc tiêu điều.
Ánh mặt trời rất chói chang, Đỗ Phong bị Chu Bính áp giải, nheo mắt nhìn đường.
Hắn cũng không biết Chu Bính muốn làm gì, khi đang lo lắng chợt liếc nhìn thấy người của Đỗ gia đang đứng trước mặt Chu Khê Hà.
Ánh mắt Đỗ Phong bất giác co rụt, bước chân đột ngột dừng lại, một ngụm nước đắng tràn ra bên ngoài, chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ chui xuống.
Hắn cũng không phải cố kỵ thể diện của mình, mà là vì chính mình lấy công pháp Đỗ gia ra đánh cuộc, gia tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Khi hắn đang chuẩn bị rúc vào trong đám người, người tới lại quát to một tiếng:
- Đỗ Phong!
Bị người đó gọi đích danh, Đỗ Phong cũng chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước, dùng sức giãy giụa thoát khỏi trói buộc của Chu Bính, lảo đảo chạy đến trước mặt người tới, kêu trời trách đất, ủy khuất vô cùng:
- Tứ sư thúc, ngươi phải thay ta làm chủ. Đám người Chu gia kia lại dám đả thương, giam giữ ta, không hề nể mặt Đỗ gia, như vậy chẳng khác nào gây hấn với uy nghiêm của Đỗ gia ta, tứ sư thúc ngươi phải giết sạch toàn bộ những người này!
Biểu hiện lúc này của Đỗ Phong giống như vợ bé nhận hết ủy khuất nhìn thấy người nhà mẹ đẻ, tìm mọi cách khóc lóc kể lể, thỏa thích trình bày ủy khuất của mình để tranh thủ lòng đồng tình.
Người tới lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Phong, chờ hắn nói xong, lúc này mới đá một cước lên người hắn, cười lạnh nói:
- Giết sạch bọn chúng để diệt khẩu, che dấu hành vi phạm tội tự truyền công pháp Đỗ gia của ngươi sao?
Đỗ Phong bị đạp một cước lảo đảo, một tia may mắn cuối cùng cũng không còn sót lại chút gì, ngập ngừng nói:
- Tứ sư thúc, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Ta không nên hành động theo cảm tình, lấy công pháp ra đánh cược. Thế nhưng sau đó ta cũng lập tức chạy tới nơi này giải quyết hậu quả, chỉ cần giết sạch những người này, công pháp Đỗ gia ta cũng sẽ không bị người ngoài biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.