Vô Thường

Chương 648: Chém giết




Người cầm kiếm như bị sét đánh, há miệng phun ra một vũng máu, ngửa mặt bay ra sau nhiều trượng, sau đó ngã gục xuống, giãy dụa một hồi vẫn chưa đứng lên được.
Trước đây, lúc còn ở Bạch Đế bí cảnh, Đường Phong có thể cứng rắn chống lại một người Thiên Giai thượng phẩm không rơi vào thế hạ phong. Hôm nay, tuy rằng cảnh giới chưa tăng, nhưng thực lực đã có sự tăng trưởng, đối phó với một Thiên Giai trung phẩm tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.
Một kiếm chém bay người cầm kiếm, Đường Phong cầm kiếm mà đứng, thản nhiên nhìn vẻ mặt xanh xao của lão nhị Lý gia.
Hiện tại, suy nghĩ trong đầu lão nhị Lý gia đầy hỗn độn, căn bản không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hai huynh đệ mình đều là Thiên Giai trung phẩm, liên thủ đối phó một người Thiên Giai hạ phẩm lại thất bại thảm hại như vậy. Loại sự tình này nếu là trước đây, đánh chết hắn cũng sẽ không tin. Nhưng hôm nay sự thực xảy ra ngay trước mặt, hắn không tin cũng phải tin.
Sửng sốt mất một lúc, lão nhị Lý gia đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, quay người, mạnh mẽ đánh ra mấy chưởng về phía Đường Phong. Chưởng phong vừa đánh tới, trong nháy mắt liền quay người bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến người huynh đệ ngã trong vũng máu đang giãy dụa xin giúp đỡ.
Đường Phong dễ dàng né tránh chưởng phong, nhìn theo bóng lưng của lão nhị Lý gia hoảng sợ không có cách nào khác đành chọn lựa chạy trốn, chậm rãi lắc đầu, vừa rồi thấy hai người huynh đệ phối hợp ăn ý, còn tưởng rằng bọn họ là huynh đệ tình thâm, nhưng hiện tại mới thấy loại tình nghĩa này cũng phải tùy từng trường hợp.
Người không vì mình a! Tình cảm huynh đệ dù sâu đến mức nào, khi tai vạ đến nơi cũng phải quẳng sang một bên.
Nhưng ở trước mặt Đường Phong, hắn có thể chạy trốn được sao? Nhất là Đường Phong còn tinh thông ám khí.
Để lưng bỏ trống giơ ra trước một cao thủ ám khí cao thủ, việc này tuyệt đối là một hành vi ngu ngốc. Vừa rồi, Đường Phong đối phó với bọn họ, chỉ mới dùng kiếm pháp và thân pháp mà thôi, không hề tung ra toàn bộ thực lực.
Ám khí mới là bản lĩnh sở trường nhất của Đường Phong!
Loáng một cái, phi đao hiện ra, ba chiếc phi đao xếp thành hình chữ phẩm, mang theo tiếng xé gió bén nhọn. Trong nháy mắt liền ập tới hai vai và lưng của lão nhị Lý gia.
Lão nhị Lý gia phản ứng không chậm, nghe tiếng gió, thân hình liền đưa qua đưa lại, dĩ nhiên trong cảnh ngộ nguy hiểm khiến hắn tránh được sự tập kích của ba thanh phi đao.
Nhưng không đợi hắn kịp vui mừng trước cơ may đó, thì ba chiếc phi đao vừa bay qua thân thể hắn hình như có mắt, từ phía trước lại chuyển động bay trở về.
Sự biến đổi này quá mức bất thình lình, cũng không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn nằm ngoài trình độ hiểu biết của lão nhị Lý gia đối với phi đao. Căn bản không thời gian chống đối nữa, lão nhị Lý gia mở mắt trừng trừng nhìn tam chiếc phi đao trước sau đang lao tới vị trí chính giữa, thậm chí ngay cả cương khí hộ thân cũng chưa kịp khởi động.
Trên Phi đao chứa một sức mạnh rất lớn, khiến cho thân thể của hắn đang chạy nhanh về phía trước cũng dừng lại, rồi bay ngược trở về. Trùng hợp đến cực điểm lại rơi xuống ngay bên cạnh người cầm kiếm.
Lúc này, người cầm kiếm bị trúng độc không nhẹ, phía sau lưng bị một vết thương thật lớn, độc tố xâm nhập vào thể, sắc mặt cũng trở nên vàng như nến. Lão nhị Lý gia bị trúng ba chiếc phi đao, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vị trí ở vai và miệng cũng tê dại, cương khí đều không thể vận chuyển.
Hai người huynh đệ té trên mặt đất, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi sinh ra một ý niệm mất mát ở trong đầu.
Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Hai người huynh đệ Lý gia khó khắn lắm mới ngẩng đầu lên, thấy Đường Phong đang đi tới gần. Sắc mặt Đường Phong không nóng không lạnh, vô cùng bình thản, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không hề có chút tình cảm nào, giống như đang nhìn hai khúc gỗ vậy.
Ánh mắt thản khiến này khiến hai người cảm thấy khủng hoảng. Ánh mắt này giống như mắt chim diều hâu đang bay lượn trên trời cao quan sát nhìn xuống, trên mặt đất đều là những con kiến hôi.
- Đừng giết chúng ta... Chúng ta bằng lòng dùng hai tay dâng cả thẻ bài và mảnh tàng bảo đồ, chỉ cầu xin có thể lưu lại tính mạng!
Người cầm kiếm thở gấp, vội vã mở miệng cầu xin tha thứ.
Lão nhị Lý gia cũng ở một bên không ngừng gật đầu. Hôm nay, cả hai người bọn họ đều thụ thương. Trong Vân Liên Sơn căn bản nửa bước cũng khó đi, chỉ có mau chóng rời khỏi nơi đây, mới có hi vọng giữ được tính mạng.
- Cầm mấy thứ đó qua đây đi.
Đường Phong đưa một tay ra hiệu.
Người cầm kiếm xụi lơ trên mặt đất, cười khổ một tiếng nói:
- Sợ là phải làm phiền Đường huynh tự mình tới lấy, tại hạ có chút hữu tâm vô lực!
Nhìn khóe mắt người cầm kiếm hiện lên một tia kỳ lạ, Đường Phong ngầm cười lạnh một tiếng, trong lòng biết người này chưa tới phút cuối chưa thôi. Tuy hắn bị thụ thương rất nặng, nhưng vẫn đủ khí lực để lấy thứ gì đó ở trong ngực ra. Hắn muốn mình tới lấy, sợ là lại tính toán điều gì.
Hai người này không lưu lại được!
Đã có chủ ý, Đường Phong ngồi xổm xuống, đưa tay thò vào trong người hắn, lấy ra ba mảnh tàng bảo đồ, nhìn lại, giả bộ vui vẻ, khóe miệng vừa mới lội ra một tia mỉm cười, hai người huynh đệ Lý gia liền đồng thời động thủ.
Người cầm kiếm dụng trường kiếm của mình đâm về phía bụng Đường Phong, mà lão nhị Lý gia cũng nhảy bật lên, đánh một chưởng vào miệng Đường Phong.
Thân thể Đường Phong hơi nhoáng lên, cau mày, ánh mắt lạnh ngắt nhìn hai người bọn họ.
Người cầm kiếm điên cuồng cười rộ lên:
- Ha ha ha, tiểu tử Đường gia, tới âm tào địa phủ đừng trách gia gia ngươi có thủ đoạn độc ác, có trách thì trách kinh nghiệm giang hồ của ngươi còn không đủ, binh bất yếm trá, đạo lý này ngươi cũng đều không hiểu còn muốn đi ra ngoài sao? Hiện tại đi... Chết... Đi sao... Chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt của người cầm kiếm còn đang tươi cười, cho rằng đã thực hiện được kế hoạch của mình. Hắn cũng là thấy Đường Phong tuổi còn trẻ, nhận định hắn là một con chim non, mới có thể đi thử một chiêu hiểm ác, nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là mưu kế này thực sự thành công Trường kiếm của hắn cũng đâm trúng vào bụng Đường Phong, nhưng hết lần này tới lần khác mũi kiếm cũng không có bất cứ cảm giác nào giống như xuyên qua cơ thể cả, ngược lại giống như bị vật gì đó chắn ở bên ngoài. Một câu nói còn chưa nói hết, sự mừng rỡ như điên của hắn liền được thay thế bởi sự kinh ngạc.
Có Bất Phôi Giáp hộ thân, chỉ là trường kiếm và một chưởng, làm sao có thể tạo thành thương tổn gì đối với Đường Phong?
Vươn tay đến, nắm bắt lấy hai thanh kiếm của người cầm kiếm, chậm rãi đẩy mũi kiếm từ bụng mình ra, trên mặt Đường Phong đầy vẻ u ám, cố sức quẳng đi, một thanh trường kiếm cứng rắn, tốt như vậy liền gãy thành hai đoạn, lập tức gập ngón tay bắn ra, trực tiếp đâm sâu vào trán của Lão nhị Lý gia.
"Phập" một tiếng, mũi kiếm đã đâm sâu vào, đầu lão nhị Lý gia bị đánh thủng một lỗ, ngửa mặt té ngã xuống.
Liền sau đó, Đường Phong chậm rãi vươn ngón giữa, nhẹ nhàng mà điểm lên vị trí trên ngực của người cầm kiếm, như đang mơ mộng, lẩm bẩm có tiếng vang lên:
- Tịch Diệt Chỉ!
Chỉ này va chạm, nhập sâu vào trong ngực của đối phương, trực tiếp phá nát tâm mạch của người cầm kiếm. Tuy rằng chỉ này không có uy lực gì đối với bản thân, chuyên đánh kinh mạch, nhưng chỉ kính đánh vào trong tâm mạch, dù thế nào người này cũng không thể sống nổi.
Trong nháy mắt, sắc mặt người cầm kiếm trở nên hồng hơn, chỉ không thấy hắn hít không khí vào. Trước khi chết, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Đường Phong nói:
- Trên người ngươi có mặc...
Lời mói còn chưa nói hết, đã hoàn toàn đi đời nhà ma.
Giết hai người Thiên Giai trung phẩm, đối với Đường Phong mà nói cũng không tính là cái gì. Đây mới chỉ là khai vị mà thôi. Cuộc tỷ thí còn náo nhiệt trong mười ngày nữa. Nếu mình không mau chóng thích ứng với nơi này, khắp nơi đều là kẻ địch, là chiến trường, Đường Phong cũng sẽ không cùng hai người huynh đệ Lý gia mà tiêu hao thời gian dài như vậy, đã sớm mang các thủ đoạn ra hết, chỉ giết sau vài giây.
Đánh thử một trận, thu hoạch lớn nhất chỉ có ba mảnh tàng bảo đồ và ba tấm thẻ bài.
Hiện tại, ở đây nồng nặc mùi máu tươi. Hơn nữa, cuộc tranh đấu vừa rồi hẳn là đã gây ra không ít âm thanh, cũng không biết có thể kinh động tới người khác hay không. Tất nhiên Đường Phong không muốn dừng lại làm gì, liền nhặt thẻ bài của hai huynh đệ Lý gia, sau đó nhanh chóng khỏi nơi đây.
Đường Phong đi không đến một nén nhang đích, một người che mặt, thân hình cao to, toàn thân trên dưới lộ ra một vẻ quỷ dị, âm nhu, rõ ràng là một nam tử, chậm rãi bước tới đây. Phía trên tấm che mặt, là hai con mắt đỏ đậm, tràn ngập sát khí máu tanh và giết chóc. Chim chóc bốn phía hình như cũng bị kinh hãi, vội vã bay cao.
Hai tay của người đàn ông vẻ sự âm nhu cùng tà dị so với người thường lại dài hơn một chút. Hai tay trắng sạch như tuyết lại giống với nữ nhân hơn. Khi đến chỗ này, chỉ liếc mắt nhìn thi thể hai huynh đệ Lý gia, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt, hừ nhẹ một tiếng, lập tức đánh ra một chỉ.
Thật khiến cho ngườikhác phải khiếp sợ, trong nháy mắt, thi thể của hai huynh đệ Lý gia sau một chỉ, đột nhiên nhúc nhích, nổ tung một tiếng đầy vang dội, sau đó giống như tuyết, máu và thịt loãng ra tụ tập cùng một chỗ.
Vô số máu tích tụ lại thành hai đóa hoa sen máu thật lớn thật lộng lẫy mà lại tràn ngập sự tà ác, khiến cả một phạm vi lớn trở thành địa ngục.
Thân thể người thanh niên có dáng vẻ tà dị run nhè nhẹ, mũi thở gấp gáp, đầy kích động, mở rộng cánh tay, hít vào từng hơi từng hơi một, hít mùi thơm của máu tanh xung quanh. Dù có mái tóc che nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra sự sảng khoái và thỏa mãn.
Cuộc tỷ thí mới bắt đầu chưa đến một đêm mà thôi, nhưng bên hông người này, cũng đã giắt hơn mười tấm thẻ bài của các đệ tử gia tộc khác nhau, trên mỗi một tấm thẻ bài đều là vết máu loang lổ. Có thể tưởng tượng được chủ nhân thẻ bài lúc chết đã gặp phải thảm hoạ như thế nào.
Sau một thời gian thật lâu, người thanh niên với vẻ tà dị mới dần dần ngừng lại, cất bước đi về phía trước, sự lạnh lùng và nụ cười trên miệng càng lúc càng rõ nét.
Đường Phong rời khỏi chiến trường vừa rồi khoảng năm mươi dặm, mới dừng bước, lại tìm kiếm một cây đại thụ với cành lá rậm rạp để ẩn thân, từ không gian mị ảnh lấy ra chiến lợi phẩm vừa có được, kiểm tra vật mà mình vừa thu hoạch được.
Không cần phải nói tới ba tấm thẻ bài kia, chắn chắn là trị giá ba đồng tiền. Còn ba mảnh tàng bảo đồ, lại khiến ánh mắt của Đường Phong sáng ngời.
Theo sự nhận biết của bản thân, ba mảnh bản đồ nhỏ này, thực sự có một mảnh mà mình cần, mặt trái có khắc một chữ thập. Chỉ có điều hiện tại, mình chỉ có hai mảnh, tạm thời còn chưa thể ghép được, căn bản cũng nhìn không ra đầu mối, chỉ có thể nghĩ biện pháp thu hồi được tám mảnh còn lại mới được.
Nhìn lại hai mảnh tàng bảo đồ nhỏ còn lại đích, Đường Phong không khỏi nở nụ cười. Lần này thực sự là quá tốt rồi. Chỉ ở trên cây nghỉ tạm một đêm, mà cũng có thể thu hoạch được.
Điều bất ngờ này khiến Đường Phong cảm thấy hài lòng, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ vì hai mảnh tàng bảo đồ kia lại có thể ghép lại thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Mặt trái mỗi một mảnh bản đồ nhỏ đều có khắc một chữ nhị! Hai mảnh này khi ghép lại với nhau, không hề có khe hở nào, hiển nhiên chúng được cắt ra từ chính một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Trách không được hai người huynh đệ Lý gia muốn đuổi theo đệ tử Lương gia không tha, nghĩ đến việc bọn họ cũng nhận biết được mảnh tàng bảo đồ trên người đệ tử Lương gia là mảnh bản đồ mà bọn họ cần, lại không nghĩ rằng tất cả đều tiện nghi cho Đường Phong.
Tuy rằng, tàng bảo đồ này chỉ địa điểm giấu kho báu chỉ có hai đồng tiền, nhưng cũng là đồng tiền, là tiêu chuẩn trực tiếp để xét đoán thành tích. Tất nhiên, Đường Phong không lý nào lại buông tha.
Rút ra tấm địa đồ mà người đã dẫn mình đi vào Vân Liên Sơn đã đưa, Đường Phong tỉ mỉ đối chiếu một chút giữa tấm bản đồ trên tay và địa đồ Vân Liên Sơn. Hiện giờ địa điểm giấu bảo vật cách vị trí hiện tại của mình cũng không quá xa, đại khái chỉ có mấy chục dặm.
Hiện tại nên đi tìm đồng tiền? Hay chờ chắc chắn gom được đủ số lượng mảnh tàng bảo đồ rồi đi tìm một thể?
Cả hai cách đều có cái lợi cũng có cái hại. Sau khi suy nghĩ một lát, Đường Phong quyết định hay là nên đi trước để tìm ra đồng tiền thì hơn. Loại chuyện này phải tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng có người mèo mù với được chuột chết, để tìm kiếm đồng tiền thuộc về mình. Nếu như đụng phải loại chuyện này, thì thực sự là mệt lớn rồi.
Sau khi đã quyết định, Đường Phong lại từ trên cây nhảy xuống, chạy theo hướng tàng bảo đồ đã chỉ dẫn.
Địa đồ đánh dấu cũng không quá chuẩn xác. Thực tế, để tìm địa điểm giấu bảo vật, Đường Phong đã phải đi một thời gian dài. Vòng đi vòng lại trong một phạm vi lớn, Đường Phong mới phát hiện ra một nơi có dáng vẻ tương tự với hình vẽ trên tàng bảo đồ. Hắn đi qua lật hai tảng đá lên, cúi người xuống thò tay xuống đất, đào trong chốc lát, từ bên trong hiện ra một cái túi.
Khẽ lắc lắc, bên trong truyền đến tiếng leng keng dễ nghe.
Làm được rồi! Đáng tiếc chỉ là hai đồng tiền mà thôi. Lấy đồng tiền từ trong túi ra, Đường Phong tỉ mỉ quan sát một lát. Thứ này nói là đồng tiền, nhưng chất liệu cũng không giống lắm, là đồng mà không phải đồng, đặt vào tay cũng thấy nặng, đại khái là đã bỏ thêm vật liệu gì khác để chế luyện ra, cũng không sợ có người giả tạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.