Vô Thường

Chương 643: Mọi người cùng thể hiện thái độ




Đường Đỉnh Thiên đưa chén trà trao cho Đường Phong:
- Cuộc tranh tài gia tộc lần này thực sự quan trọng. Ta hi vọng Phong nhi con có thể lấy đại cục làm trọng, cũng không cần làm nhiệt tình quá mức, đại khái đoạt được một ... hai ... ba thứ hạng đầu là được.
Đường Phong cảm thấy xấu hổ, vừa rồi Đường Đỉnh Thiên còn nhắc mọi người chớ khinh thường anh hùng trong thiên hạ, đồi lại mới biết thực sự so với người khác còn cuồng vọng hơn.
- Hài nhi sẽ cố gắng.
Đường Phong gật đầu, ai cũng có lá bài sát thủ. Đường Phong cũng không tự cao tự đại đến mức cho rằng mình là kẻ vô địch dưới Linh Giai.
- Con nói vậy là được rồi.
Đường Đỉnh Thiên vỗ vỗ vào vai Đường Phong:
- Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
- Vâng. Hai người cũng đi nghỉ ngơi sớm.
Chào phụ mẫu, Đường Phong trở lại trong phòng, khoanh chân ngồi xuống. Giải thưởng của cuộc tranh tài gia tộc lần này, mặc dù cũng khiến Đường Phong có chút đỏ mắt. Trong một khắc, từ khi biết được khối linh thạch đỉnh cấp này xuất hiện, hắn đã cân nhắc có nên bạo phát hay không. Bất quá, hiện nay cá nhân mới chỉ là một Thiên Giai hạ phẩm mà giành được hạng nhất, thật sự sẽ khiến người khác phải chú ý. Nếu có cách gì có thể khiến mình tạo ra một loại ảo giác, cho rằng mình không phải nhờ vào thực lực mà là dựa vào vận may mà đạt được hạng nhất, vậy không gì có thể tốt hơn. Nhưng mức độ khó khăn không chỉ lớn không thôi. Những cao thủ các cũng không phải người mù, là vận may hay thực lực thì họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu rồi.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, người ở các phòng cũng đều đã dậy rửa mặt xong rồi. Mọi người do hai phu thê Đường Đỉnh Thiên dẫn đầu chạy tới nơi tập hợp.
Ngày hôm nay cũng không có chuyện gì, chỉ là các thành viên tham chiến tập hợp điểm danh mà thôi, để cho người khác biết được trong gia tộc có bao nhiêu người và ai là người tham dự vào cuộc tranh tài gia tộc. Có thể nói ngày hôm nay chính là xác định người được lựa chọn tham chiến. Một khi đã được xác định, giữa đường cũng không được thay đổi. Nếu người được lựa chọn tham chiến bởi vì thụ thương hoặc do đã chết hay có lẽ bỏ quyền không thể tiếp tục, thì thành viên đã được chọn làm người tham chiến của gia tộc sẽ thiếu đi một người, vậy trong cuộc tỷ thí kế tiếp sẽ lâm vào tình trạng tương đối khó khăn.
Đường Phong chờ tới khi mọi người chạy tới nơi tập trung, chỉ thấy một đám đông đang di chuyển trên đài cao. Đã có rất nhiều gia tộc sớm tới trình diện. Mỗi gia tộc đều có hai vị trưởng bối mang theo đội của gia tộc mình gồm năm người trẻ tuổi được lựa chọn làm người tham. Biểu tình trên mặt những người này rất khác nhau. Có người khẩn trương, có người hưng phấn, đại khái mọi người cũng đều chờ để biết được tình hình đêm qua giống như Đường Phong.
Đối mặt với một khối linh thạch đỉnh cấp đầy hấp dẫn như vậy, không ai có thể không động lòng.
- Nhiều người như vậy sao? Đều tham gia cuộc tranh tài sao?
Đường Điểm Điểm không khỏi có chút sững sờ. Đường Phong cũng vô cùng nghi hoặc, bởi vì trên đài cao có chí ít có hai trăm nhiều người đang đứng, nhưng lại có rất nhiều đệ tử gia tộc đang liên tục đi tới. Mỗi lần diễn ra cuộc tranh tài gia tộc, chỉ có khoảng mười gia tộc đứng đầu có thể nhận được linh thạch, nhưng những gia tộc đang đứng ở đây cũng đã nhiều hơn năm mươi gia tộc.
Đường Đỉnh Thiên cười nói:
- Các ngươi đang thấy bất quá cũng mới chỉ là phân nửa mà thôi, về phương diện này mặc dù có rất nhiều gia tộc không có khả năng đoạt được mười vị trí đứng đầu, nhưng đây là cơ hội tốt để rèn luyện cho đệ tử trong tộc. Mười năm một lần, tất nhiên bọn họ không muốn bỏ qua. Nói không chừng vận may tốt, có thể giành được một trong mười vị trí đứng đầu. Đương nhiên cơ hội này quá xa vời. Rất nhiều gia tộc nhỏ đều dựa vào gia tộc lớn để sinh tồn. Đường gia ta cũng có một vài gia tộc dựa vào, bọn họ tới nơi này tham gia không chỉ vì rèn luyện cho đệ tử, mà cũng là biểu hiện cho Đường gia nhìn thấy, nếu gia tộc này có biểu hiện không tầm thường, ngày sau khẳng định sẽ nhận được sự trợ giúp từ Đường gia chúng ta.
Nghe vậy, Đường Phong không khỏi gật đầu. Điều này có thể giải thích vì sao những gia tộc có thực lực không cao này mặc dù biết không có cách nào giành được mười vị trí đứng đầu, vẫn kiên trì tới tham gia cuộc tranh tài.
Hoa hồng cũng muốn lá xanh đuổi theo. Cuộc tranh tài gia tộc không chỉ có mười gia tộc tham chiến.
Dưới sự chỉ huy của Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, mọi người lên trên đài cao. Địa vị của Đường gia không thấp, tất nhiên là đứng ở vị trí chính giữa.
Dưới đài cao, vô số người đang hăng hái bừng bừng vây lại xem. Những người này đều là đệ tử gia tộc nhỏ, giống như Chu Chính Chu Tiểu Điệp vậy, đến đây buôn bán hàng hóa hoặc có lẽ là tới giúp vui, lúc bán hết hàng, không có việc gì, tất nhiên là sẽ lưu lại để mở mang trí óc.
- Ta cảm giác mình giống như con khỉ.
Đường Điểm Điểm không vui bĩu môi nói:
- Sớm biết thế này đã không đến sớm như vậy.
Đường Phong nghe vậy cười, mở miệng nói:
- Tất cả những người đứng ở trên đài cao đều là con khỉ, không chỉ một mình tỷ đâu.
Đệ tử của các gia tộc khác vẫn không ngừng lên đài. Càng ngày càng có nhiều người tới đây tụ tập.
Đột nhiên, trong số người đang di động, truyền đến tiếng thảo luận.
- Nhìn kia, đệ tử Bố gia tới rồi.
Ở đây vốn là địa bàn của Bố gia. Các đệ tử Bố gia cũng rất hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vào địa bàn. Lúc này, Bố Trường Hải tự mình chỉ huy cả đội, dẫn năm người tinh anh bước trên đài cao. Các vị trưởng bối trong gia tộc cũng tương đối nể mặt Bố Trường Hải. Dù sao, người này cũng là một trong hai vị Linh Giai trung phẩm trong toàn bộ Linh Mạch Chi Địa. Rất nhiều người thấy Bố Trường Hải đi qua liền nhiệt tình ôm quyền bắt chuyện. Bố Trường Hải cũng mỉm cười đáp lại.
Đường Phong đã ở quan sát những cao thủ đứng đầu Linh Mạch Chi Địa, mãi tới khi phát hiện người này tóc bạc, mặt hồng hào, đầy phong độ, hơi thở dài, thực lực của hắn ta thâm sâu tới không lường được, căn bản không thể tìm ra manh mối nào khác. Linh Giai trung phẩm, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong năm đệ tử đi phía sau Bố Trường Hải, có một người thanh niên trông tà ác khác thường đang theo sát Bố Trường Hải. Người thanh niên này tóc dài, che gần hết khuôn mặt, dài qua cả vai, nhìn qua thực sự là vô cùng phóng đãng không cố kỵ, nhưng dưới mái tóc dài lại ẩn dấu một nụ cười nhạt và tràn sát khí, lại làm cho trong lòng người khác phải run rẩy.
Các đệ tử khác của Bố gia, cũng cách hắn ta tới vài chục bước, chau mày theo sát phía sau hắn ta.
Bố Liên Chu! Không sai được, Đường Phong biết người thanh niên tà ác khác thường này nhất định là thiên tài của Bố gia, Bố Liên Chu. Đường Phong chỉ không nghĩ tới người này lại có sát khí nồng nặc tới như vậy.
Người này rất nguy hiểm.
Bố gia thân là chủ nhà, tất nhiên năm đệ tử tham chiến đứng ở vị trí chính giữa, và cách Đường gia một khoảng không xa. Vị trí chính giữ còn một khoảng không. Tuy nhiên, không có gia tộc nào dám đứng ở đó, nguyên nhân cũng là, vị trí này là của Trang gia.
Chỉ là người của Trang gia chậm chạp chưa vào bàn, ngược lại làm cho người ta có chút ngờ vực vô căn cứ.
Mặt trời lên cao, hầu như những người tham chiến của các gia tộc đều đã lên đài. Số người đã lên tới năm trăm người, chỉ có vị trí của Trang gia là còn trống. Bố Trường Hải đứng ở vị trí phía trước của đài cao, hai tay nắm lấy chắp sau lưng. Tuy rằng hắn ta đang đứng ở nơi đó, nhưng Đường Phong lại nhắm mắt lại sợ bị phát hiện. Căn bản không có bất cứ cảm giác khí tức nào. Dường như người này căn bản không tồn tại vậy.
Lại đợi thêm một lát, những nhân tài của Trang gia chậm chạp tới trình diện. Người dẫn đầu Trang gia lần này chính là Trang Chính Kiền, người này là tộc đệ của Trang Chính Dương – trang chủ của Trang gia, cũng là một người đạt cảnh giới Linh Giai hạ phẩm, chỉ có điều đi sau hắn, lại chỉ có bốn vị đệ tử Trang gia mà thôi. Hơn nữa, bất luận là nét mặt Trang Chính Kiền hay mấy người đệ tử Trang gia, tất cả đều như có mây mù che phủ, có chút không yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.