Vô Thường

Chương 618: Vân hải mang mang




Lúc Đường Phong đánh chết ngũ Trưởng lão Hàn Gia trong Bạch Đế bí cảnh đã luyện tập rồi. Chỉ là thời gian vừa qua hắn vẫn chưa tu luyện sâu, hơn nữa trước khi dùng Linh Lung Biến Cương Đan, hắn căn bản không tương xứng với Cương khí hàn băng để thúc đẩy kiếm chiêu này.
Thế nhưng hiện tại để bảo toàn tính mạng trên tay Âu Dương Vũ, không thể không sử dụng lực lượng cương tâm băng hệ đánh ra Ngạo Tuyết kiếm thế
Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ như mưa rền gió dữ đánh tới Đường Phong. Tàng Phong Kiếm tạo thành vô số kiếm ảnh, mà Đường Phong lại đứng sững sừng tại chỗ, thân hình chập chờn như mai vàng trong gió lạnh gào thét. Mặc dù lắc lư bất định nhưng vẫn vững vàng không ngã.
Ánh mắt Âu Dương Vũ trở nên kinh ngạc, lập tức mừng như điên, cao giọng nói:
- Kiếm pháp hay!
Có thể được chuyên gia kiếm thuật là Âu Dương Vũ khen thưởng kiếm pháp chắc chắn là không kém. Hơn nữa, đây còn chỉ là một chiêu trong Đông Kiếm mà thôi, nếu như có thể thi triển dung hợp được toàn bộ Tứ Quý Kiếm Pháp, đó chính là siêu việt Thiên Giai, đạt tới tầng võ học Linh Giai. Tuy nhiên Đường Phong chưa có bản lĩnh này, hắn cần phải tới Bạch Đế bí cảnh, mượn Bạch Đế Án mới có thể thi triển ra Tứ Quý Kiếm Pháp hoàn chỉnh.
Trong tiếng tán thường. hàn băng kình khí quanh thân Đường Phong ầm ầm vỡ, một chiêu b này tuy rằng là một chiêu cường hãn nhất nhưng trước mặt Âu Dương Vũ cũng không giữ vững được bao nhiêu.
Kiếm thế Ngạo Tuyết bị phá! Đường Phong chỉ cảm thấy một luồng sát khí chém tới trước mặt. dưới nguy hiểm đành phải biến chiêu: Thiên Hàn, thiên tương sương hàn điểu phi tuyệt!
Nhiệt độ ấm áp bốn phía lại hạ xuống rất thấp, bất luận là Đường Phong hay là Âu Dương Vũ, hơi thở thở ra đều biến thành sương trấng. mặt đất tức thì đông cứng lại vang lên tiếng răng rắc, cứng rắn không gì sánh được.
Độc Ảnh Kiếm và Tàng Phong Kiếm giao nhau giữa không trung. Đường Phong dựa vào lực đạo vô cùng khổng lồ mới khiến Tàng Phong Kiếm lệch đi, thế nhưng cùng lúc đó, một luồng kiếm ý sắc bén xuyên qua Tàng Phong Kiếm truyền vào Độc Kiếm Ảnh, trực tiếp đánh vào bàn tay đang cầm kiếm của Đường Phong.
Đường Phong không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bay ngược ra ngoài, cánh tay trong tức khắc cứng đơ, đau đớn như kim châm, hơn nữa còn không có chút khí lực nào nhấc lên nổi. Đang ở giữa không trung. Đường Phong chuyển Độc Ảnh Kiếm sang tay trái, mạnh mẽ vung lên phía trước, một đường kiếm quang hình ánh trăng bay ra, thừa dịp lúc Âu Dương Vũ aiơ kiếm lên đỡ, thì quay người bỏ chạy.
Lần giao phong này, Đường Phong ăn thiệt thòi, tuy nhiên tốt xấu gì cũng đã kéo dài bước tiến của kẻ địch một chút.
Âu Dương Vũ đang định đuổi theo, Trang Tú Tú từ phía sau mang theo một luồng hàn khí, một kiếm đâm tới. Hắn thân là cao thủ Linh Giai đương nhiên sẽ không bị Trang Tú Tú đả thương. hơn nữa một kiếm này của Trang Tú Tú cũng không có sát ý, chỉ là muốn ngăn cản Âu Dương Vũ mà thôi.
Một kiếm đánh ra ngăn chiêu kiếm của Trang Tú Tú lại, quay đầu lại liếc nhìn, đã thấy nữ tử này há miệng thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng. rõ ràng là đuổi theo một ngày một đêm tiêu hao không ít, có chút mệt nhọc rồi. Nhưng dù vậy nàng giống như cao dán dính chặt lấy phía sau hai người.
- Tiểu cô nương. ngươi thực sự khiến người ta chán ghét!
Âu Dương Vũ nhìn Trang Tú Tú châm rãi lắc đầu.
- Tiền bối quá khen.
Trang Tú Tú mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói.
Còn nói nàng được gì nữa? Âu Dương Vũ mấp máy môi, oán hận trừng mắt với nàng, lại bật người lên đuổi theo Đường Phong.
Ba ngày qua đi, Đường Phong đã hoàn toàn lạc hướng tại Linh Mạch Chi Địa này. Tuy rằng từ trong âm hồn cao thủ Thiên Giai của Chung gia biết được không ít tin tức, nhưng dù sao mình cũng lần đầu tiên tới đây, đối với hoàn cảnh xung quanh không quá quen thuộc, hơn nữa phía sau còn có kẻ địch lớn mạnh đuổi theo, luống cuống không chọn đường, nên Đường Phong cũng không biết rốt cuộc mình chạy đến nơi nào nữa.
Chỉ là càng chạy về phía trước, vết chân càng ít. Đến ngày hôm nay, trong vài trăm dặm căn bản không có bóng người ở, không có sinh khí.
Phía trước chính là một cánh rừng rậm. càng tiện cho việc trốn và chạy trốn. Đường Phong hầu như không hề nghĩ ngợi, đâm đầu vào đó.
Ba ngày này, Đường Phong vẫn luôn hóa giải kiếm khí của Âu Dương Vũ đánh vào trong cơ thể mình, tới hôm nay đã hoàn toàn hóa giải hết. Không hổ là kiếm khí của cao thủ Linh Giai, muốn đuổi trừ thật không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa Đường Phong vừa chạy trốn vừa làm chuyện này, căn bản không thể toàn lực ứng phó, cho nên mới mất thời gian dài như vậy.
Tuy nhiên hóa giải là hóa giải, tốc độ của Đường Phong vẫn không hề giảm. Âu Dương Vũ đuổi theo sau hắn phải nói là khổ không chịu nổi. Đuổi theo không kịp, mà dù đuổi kịp, đối phương lại dùng ám khí ngăn cản bước tiến của mình, khiến mình lại phải kéo dài khoảng cách với hắn.
Âu Dương Vũ nghĩ hiện tại mình có chút đâm lao phải theo lao, theo lý mà nói, một cao thủ Linh Giai đối phó với một Thiên Giai hạ phẩm, hầu như chỉ là chuyện di chuyển động thủ. thế nhưng xảy ra trên người hắn lại khiến Âu Dương Vũ vừa oán hận vừa buồn cười. Hắn cảm giác mình giống như con khỉ bị đùa bờn.
Đáng trách chính là nữ nhân đuổi đàng sau mình! Rõ ràng thực lực không cao, đuối theo đỏ mặt tía tai nhưng nàng vậy mà cứ như là cái đuôi của chính mình, không làm cách nào rù bỏ được.
Nữ tử và tiểu nhân khó đều khó dạy, Âu Dương Vũ thật không biết mình đắc tội gì với nàng! Là giết hai thủ hạ của nàng sao? Nhưng xem bộ dạng của nàng, căn bản không hề quan tâm sự sống chết của hai tên đó.
Tư lự muôn vàn. tâm trạng Âu Dương Vũ có chút chán chưởng! Tuy nhiên thấy Đường Phong tiến vào khu rừng rậm. hắn cũng đuổi theo vào.
Chẳng mấy chốc, Trang Tú Tú cũng đi tới bên ngoài rừng rậm. chỉ là nàng lại dừng bước lại, vừa thở hổn hển vừa chăm chú nhìn rừng rậm. nét mặt lộ vẻ hơi do dự. Một lát sau. Trang Tú Tú cắn răng cũng chui vào trong rừng rậm.
Đường Phong tiến vào khu rừng rậm trước tiên thì cảm giác nơi này có chút không bình thường, thế nhưng rốt cuộc chỗ nào không bình thường Đường Phong lại không nói rõ được. Đó chỉ là một loại cảm giác của tiềm thức. Càng tiến vào trong cảm giác này càng mãnh liệt, toàn thân không kìm được căng cứng lên.
Chạy trốn về phía trước đại khái chưa tới nửa canh giờ, Đường Phong đột nhiên cảm thấy một mảnh trắng xóa gì đó phiêu lăng trước mặt mình. Đợi chạy đến gần định thần nhìn lại thì không khỏi kinh ngạc, bởi vì vật di chuyển giống như sợi bông này lại là biển mây! Lúc này đang trôi nổi ở trước mặt mình, có thể chạm tay vào được.
Mà ngay phía trước mình, rõ ràng là tử lộ! Nơi đó là một vách vực rộng chừng hơn mười dặm. ngoài mười dặm ra. cũng là một khu rừng rậm. Hình dạng đất kiểu này giống như là có người dùng đao chém mặt đất ra làm đôi, ở chính giữa hình thành vết nứt cực kỳ to lớn.
Bề rộng của đường nứt này chừng hơn mười dặm, dài không biết bao nhiêu, xung quanh Đường Phong căn bản không thấy gì, phía trên vách vực tràn đầy mây mù kín giống như biển mây trước mắt vậy, cuồn cuộn chuyển động, vô cùng đồ sộ.
Độ rộng bên trong hơn mười dặm, với thực lực của Đường Phong mà muốn bay qua cũng không phải là chuyện khó, chỉ là tiêu hao chút cương khí mà thôi. Nhưng rốt cuộc đây là nơi nào? Đường Phong phát hiện mình từ trong trí nhớ của Thiên Giai Chung gia này dĩ nhiên chưa từng thấy vị trí đặc biệt nào như thế này, bọn họ trong Linh Mạch Chi Địa cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh, không lý nào bọn họ không biết.
Tuy nhiên đại khái cũng liên quan đến việc có khả năng mình có xem xét chưa tỉ mỉ, dù sao mình tra tìm ký ức bọn họ cũng chỉ là tìm thực lực và báu vật của Chung Gia cất giữ mà thôi, không có khả năng nhìn một lần ký ức toàn bộ cuộc đời họ được.
Đang suy tư, phía sau bỗng truyền đến tiếng động, Đường Phong quay đầu lại, thấy trên mặt Âu Dương Vũ lộ vẻ cười khổ đuổi theo, rất nhanh thì tới gần Đường Phong, nói:
- Đường công tử, hãy đưa Tinh Hồn của Nha đầu cho ta, Âu Dương sẽ đi ngay! Công tử cũng không cần phải cực khổ như vậy, sau này gặp mặt, mọi người đều là bằng hữu.
Đường Phong cười lớn:
- Âu Dương tiên sinh, bản thiếu gia nói một không nói lần ba, muốn Tinh Hồn của Nha đầu, có bản lĩnh thì tới lấy, còn muốn ta chắp tay dâng lên, đừng si tâm vọng tường!
Nói xong, Đường Phong vận cương khí, xoay người chạy về phía vách vực, bay thẳng sang bên vách đối diện.
Âu Dương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đề thân tung mình không buông tha đuổi theo.
Bay về phía trước chưa tới khoảng cách mười trượng, sắc mặt Đường Phong đột nhiên biến đổi, ngay sau đó toàn thân như dây diều đứt dây, thẳng tắp rơi xuống, chân tay luống cuống lại thủy chung không bình ổn được thân hình của mình.
Thảm rồi! Sao lúc này lại không vận được cương khí? Đường Phong không tin tà lại thử một lần nữa, trong lòng không khỏi hoảng hốt, hắn phát hiện cương khí toàn thân hoàn toàn không lay chuyển, tuy rằng vẫn đang lưu chuyển trong kinh mạch nhưng không sử dụng được.
Sao vậy chứ? Đây chẳng phải là muốn mạng của thiếu gia sao? Lúc này nếu Âu Dương Vũ đâm một kiếm tới, vậy thì mình chết chắc rồi.
Lúc Đường Phong rơi nhanh xuống ngẩng lên nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, đã thấy vị cao thủ Linh Giai lúc này cũng đang vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt mờ mịt, kinh hoảng như con vịt chết, hai tay hai chân không ngừng giãy giụa, rồi lập tức rơi xuống theo sát chính mình.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, Đường Phong chỉ nghe bên tai có tiếng cuồng phong gào thét, da mặt bị gió sắc như đao cắt vào đau rát, bốn phía không có chỗ để mượn lực, có chỉ là biển mây trắng xóa, trong ba thước không thể nhận ra hoàn cảnh!
Đại khái trong khoảng thời gian hai mươi hơi thở, cảnh sắc trước mắt biển đổi, biển mây mênh mông đã biến mất, mà mình vẫn đang rơi xuống. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy phía dưới là một mảnh rừng thông, rừng cây xanh mởn dạt dào.
Khiến Đường Phong không nói được một lời chính là, khoảng cách độ cao tới mặt đất ít nhất là trên trăm trượng, từ độ cao như vậy mà nhanh chóng rơi xuống đập vàog mặt đất, cho dù với tố chất thân thể của Đường Phong cũng không chịu nổi.
Tình huống ngày hôm nay quá mức quỷ dị, Đường Phong không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tình hình của Âu Dương Vũ, đoán chừng cũng gặp cảnh ngộ giống mình. Hiện tại chỉ có thể nghĩ cách làm thế nào để giảm tốc độ sa xuống của mình, đừng để mình ngã chết dưới mặt đất.
Cương khí toàn thân dường như đã mất hẳn, căn bản không thể sử dụng. Đường Phong nheo mắt tìm nơi mình sẽ rơi xuống, mới liếc mắt, Đường Phong đã thấy một tán cây rất lớn giống như cây nấm che ở ngay phía dưới. Ổn rồi, Đường Phong không tự chủ khẽ thở phào một hơi, tuy rằng hiện tại không có chỗ mượn lực, nhưng chỉ cần phía dưới có tán cây ngăn cản lực đạo rơi xuống môt chút, thì Đường Phong chắc chắn mình sẽ an toàn chạm đất.
Tinh thần tạm yên tâm, tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ. Khoảng cách người này cũng không quá xa, đại khái chừng năm trượng mà thôi, nhưng nhìn lại, Đường Phong thấy đau buồn thay cho hắn.
Bởi vì vị trí nơi Âu Dương Vũ rơi xuống không có tán cây ngăn cản, cũng không có bất luận cái gì để có thể mượn lực, hơn nữa trên mặt đất còn có một khối đá rất lớn, tảng đá kia mặc dù cách khá xa nhưng Đường Phong có thể thấy rõ góc đá sắc bén, giống như một cây giáo đang dựng thẳng lên trên, hơn nữa theo tỷ lệ phán đoán, tảng đá kia nhất định là cứng rắn không gì sánh được.
Nếu Âu Dương Vũ chẳng may rơi xuống tảng đá này, nhất định đầu rơi máu chảy, nói không chừng còn đi đời nhà ma! Kết cục này...thật sự quá tàn nhẫn mà.
Vừa nghĩ đến việc cao thủ Linh Giai sắp rơi xuống vỡ tan như thủy tinh, Đường Phong cảm thấy hơi buồn cười, đại khái chắc là kiểu chết bi kịch nhất trên lịch sử, so với Chung Sơn còn oan uổng hơn.
Đoán chừng Âu Dương Vũ đang tìm nơi mượn lực, càng phát hiện ra tình cảnh ngượng ngùng của mình, nhận thấy ánh mắt của Đường Phong liền quay đầu nhìn lại hắn.
Đường Phong đắc ý nhíu mày đối với hắn, che miệng không cho gió mạnh thổi vào miệng, nói:
- Có câu thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, là thời gian chua tới, Âu Dương tiên sinh, ngươi có từng nghe qua trời tạo nghiệt còn có thể sống, người tự tạo nghiệt thì không thể tha chưa? Yên tâm đi, bản thiếu gia tốt xấu gì cũng quen biết ngươi một thời gian, chờ ngươi qua đời rồi, ta nhất định sẽ chôn thi thể của ngươi, dựng một tấm bia cho mộ ngươi, khắc lên đại danh cho ngươi, hàng năm ta sẽ đốt tiền vàng cho ngươi.
Dứt lời, lại thở dài thật sâu:
- Trời ghen ghét anh tài mà. Âu Dương tiên sinh, sau khi ngươi chết hãy cho ta Tàng Phong Kiếm, còn bảo bối gì nữa không? Cứ đưa hết cho ta bảo quản là được. Dù sao ngươi cũng không sử dụng đến nữa.
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Đường Phong, Âu Dương Vũ mỉm cười lại, lúc này khoảng cách của hai người tới mặt đất gần bốn mươi trượng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ngay sau đó, Đường Phong phát hiện vẻ mặt Âu Dương Vũ không để tâm cời thắt lưng của mình ra, giữa lúc hắn đang không rõ đối phương muốn làm gì, Âu Dương Vũ cười:
- Đường công tử, có một câu nói là mệnh do ta không phải do trời! Âu Dương không dễ dàng chết như vậy đâu, ngược lại để cho Đường công tử phí sức thương xót rồi.
Trong nháy mắt sắc mặt Đường Phong sầm xuống, hắn không hiểu vì sao đến giờ Âu Dương Vũ lại thư thái như vậy.
Khoảng cách với mặt đất còn gần hai mươi trượng!
Thấy Âu Dương Vũ sắp rơi xuống, nhưng đúng lúc này hắn lại đột nhiên quãng dây lưng chính mình vừa cởi, ném về phía Đường Phong.
Không hổ là cao thủ Linh Giai, mặc dù không thể vận cương khí, mặc dù lúc này gió mạnh gào thét, lực cản rất lớn mà hắn vẫn chuẩn xác dùng dây lưng quấn chặt lấy Đường Phong.
Lập tức, Âu Dương Vũ mỉm cười thò tay kéo, sắc mặt Đường Phong biến đổi, nếu như bị hắn kéo qua đó, vậy kết cục của hai người chẳng phải là đồng quy vu tận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.