Vô Thường

Chương 563: Cô nương, ngươi muốn làm gì?




Lời này của Phi Tiểu Nhã ủy khuất đến cực điểm, chua xót một hồi, suýt nữa rơi nước mắt.
- Chuyện tới nước này, chỉ có thể dùng chiêu kia.
Thang Phi Tiếu cười âm trầm, giơ tay chém xuống.
- Trực tiếp buộc chặt Phong thiếu lại, khi đó, địa vị trong nội tâm của Phong thiếu không ai có thể vượt qua.
- Thành công hay không đây?
Phi Tiểu Nhã cũng có chút sợ.
Tiếu thúc cười rất đê tiện, nói:
- Hắc hắc, theo ta được biết, Phong thiếu hôm nay hay vẫn là thân đồng tử! Đối với nam nhân mà nói, chính mình đệ nhất nữ nhân tôn có một ít đặc biệt ý nghĩa, cung chủ ngươi nghe ta đi mà, chỉ cần qua tối nay, Phong thiếu tất nhiên sẽ đem ngươi trở thành bảo bối trong lòng hắn.
- Lão sắc lang!
Phi Tiểu Nhã thấp giọng mắng một câu, do dự nửa ngày, lúc này mới yếu ớt mở miệng hỏi:
- Mấy ngày trước nói ngươi nói phải đi chuẩn bị, hiện giờ đã chuẩn bị xong chưa?
- Sớm đã chuẩn bị tốt.
Thang Phi Tiếu vội vàng đem hai bao nhỏ dâng lên.
- Thứ này do ta nhờ trưởng lão Thiên Tú Thiết Lạc Hồng luyện chế ra. Cách điều chế do lão Thang ta cung cấp, ngay cả nàng cũng không biết thứ mình luyện chế là gì, vô sắc vô vị, đảm bảo Phong thiếu cũng không thể nhìn ra, dược hiệu mạnh mẽ, chỉ cần một chút bột phấn cở móng tay, có thể làm cho một tráng hán thần hồn điên đảo, tinh tẫn thân vong. Bất quá để đạt được mục đích, thời điểm cung chủ cho Phong thiếu ăn vào phải phân tán sự chú ý của hắn, Phong thiếu giảo hoạt hơn cả hồ ly, thể chất đặc thù, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ a.
- Tại sao lại có hai bao?
Phi Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi thăm.
- Một bao là Hóa Công Tán, lại cho người ăn vào không thể sử dụng cương khí trong một gian ngắn, hiện giờ thực lực Phong thiếu không thấp, nếu không mất đi cương khí, vạn nhất hắn phát giác chạy mất thì sao?
- Có nguy hại tới hắn hay không?
Phi Tiểu Nhã vẫn cảm thấy chưa yên tâm.
- Lão Thang làm việc thì ngài cứ yên tâm.
Thang Phi Tiếu vỗ vỗ bộ ngực của mình.
- Chỉ cần Phong thiếu ăn xong hai bao này, ta đảm bảo tay chân hắn nhũn ra, thân thể hưng phấn, đến lúc đó hắn nằm ở trên giường, chẳng phải mặc cho cung chủ chà đạp thế nào thì chà đạp thế ấy sao? hắc hắc….
Trong bóng tối, hai gò má Phi Tiểu Nhã ửng hồng, nghe được như thế, trầm tư nhìn Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích một cái rồi ra một đạo mệnh lệnh.
Tiếu thúc sau khi nghe xong liền khen:
- Cao minh, thật sự là cao minh!
Thời gian một chén trà sau, khi Bạch Tiểu Lại đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng của mình, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền tới một tiếng vang nhỏ.
- Ai!
Lại tỷ khẽ quát một tiếng, thò tay kẹp lấy một thanh phi đao từ bên ngoài bắn vào, bên ngoài có một đạo thân ảnh cấp tốc bay qua.
Bạch Tiểu Lại cau mày, không truy đuổi, mà cởi bỏ một phong thư tín trên thanh phi đao, đưa đến gần đèn dầu, lúc này mới lắc đầu cười một tiếng:
- Vẫn chưa từ bỏ ý đồ a.
Trong phong thư có ghi Phi Tiểu Nhã mời nàng đến Tĩnh An thành đối chiến. Lần trước hai người đánh nhau bị Đường Phong xen vào, không thể phân ra thắng bại, Bạch Tiểu Lại cẩn thận suy nghĩ, nếu lần này mình không đi, Phi Tiểu Nhã chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cũng thế, thừa dịp đêm tối vắng người dạy dỗ nàng một phen cũng tốt, dù sao nơi đó A Phong không thể phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Lại thổi tắt đèn dầu trong phòng, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, triển khai thân pháp bay ra ngoài.
Trong phòng, Đường Phong đang ngồi trong phòng cảm thấy có chút bất an, bởi vì, Lưu Tô sư tỷ đang ở trong phòng.
Mỗi một thiếu nữ, trên người đều có một cổ hương thơm cơ thể thuộc về mình, khác nhau chỉ là mùi thơm đậm hay nhạt, ngửi thấy hay không mà thôi. Giống như Lại tỷ cùng Phi Tiểu Nhã, đều có mùi thơm thuộc về mình, mùi thơm của Lại tỷ làm cho người ngửi thấy khoan khoái dễ chịu, mùi thơm của cung chủ đại nhân nồng đậm một chút, ngửi vào giống như có một bàn tay mềm mại đang xoa bóp trên người, rất thoải mái.
Mà Lưu Tô sư tỷ lại bất đồng, mùi thơm của nàng rất tự nhiên, làm cho người ta ngửi thấy giống như gió xuân, mang lại cảm giác điềm tĩnh tự nhiên.
Sau khi sư tỷ tắm rửa xong, mái tóc ước sũng rối tung đi vào phòng, trong phòng tràn ngập hương khí nhàn nhạt, điều này làm cho Đường Phong có ảo giác như hắn đang đứng trên Khúc Đỉnh Sơn, cảm giác như đamg ở núi cao yên tĩnh, nhưng Đường Phong không cách nào trấn tĩnh lại.
Dùng định lực cùng tâm tính của Đường Phong, chớ nói đêm hôm khuya khoắt trong phòng có mỹ nữ phụng bồi, dù nàng có đem quần áo cởi sạch, cũng không cách nào quấy nhiễu đến hắn. Nhưng Lưu Tô sư tỷ bất đồng, Đường Phong có cảm tình đặc biệt với Mạc Lưu Tô, vị sư tỷ này cho hắn cảm giác như một đại tỷ tỷ, nhưng bây giờ biến hóa nhanh chóng, biến thành tỳ nữ, làm cho hắn rất khó tiếp nhận.
Nhất là hiện tại, Lưu Tô sư tỷ yên lặng ngồi trên chiếc giường nhỏ, ngồi bất động ở đó, giống như một pho tượng, chỉ khi nào Đường Phong có động tác, nàng sẽ lập tức đứng dậy, hỏi thăm Đường Phong có cần phục thị gì không.
Cái biểu hiện này, giống như một thiếp thân nha hoàn, không phải giống như, mà chính là như thế!
Kể từ đó, Đường Phong làm sao mà dám động đậy? Sợ một khi mình có động tác cũng sẽ làm cho nàng đứng lên. Mà ngồi yên tu luyện cũng không được yên lòng.
Bảo nàng ngủ đi, nàng không chịu, nói thiếu gia không ngủ, nàng cũng không ngủ.
Thời điểm đang xấu hổ, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, lập tức có tiếng của Phi Tiểu Nhã từ bên ngoài vang lên:
- Đường Phong mở cửa ra.
Đến thời điểm này! Đường Phong vội vàng đứng dậy, tranh mở cửa phòng với Mạc Lưu Tô, thấy cung chủ đại nhân đang bưng một chén chè hạt sen nóng hổi, hai ngón tay trắng nõn niết lên góc chén làm bẻ thành mảnh vụn, vội vàng đặt chén trên mặt bàn, hai tay nắm lấy vành tai:
- Thật nóng thật nóng!
Đường Phong trợn trắng mắt, nghĩ thầm cung chủ ngươi dầu gì cũng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, chút nhiệt độ này có là gì? Đừng nói cái chén nóng hơn nữa, cho dù đem chén chè hạt sen giội vào mặt nàng cũng không có việc gì. Bất quá hắn biết Phi Tiểu Nhã đang biểu hiện như một tiểu nữ hài trước mặt mình nên không vạch trần, cầm lấy tay cung chủ đại nhân thổi nhẹ mấy cái, hoi:
- Còn nóng không?
Phi Tiểu Nhã hạnh phúc như chim sẻ, lắc đầu nói:
- Không nóng.
- Đây là ngươi tự làm?
Đường Phong nhìn chén chè hạt sen hỏi, xác thực còn có chút bộ dáng, nhưng không biết mùi vị thế nào.
- Là Tứ Nương làm.
Phi Tiểu Nhã ăn ngay nói thật, nàng cũng biết năng lực của mình, nàng không thể một mình làm ra đồ ăn như thế này, cũng chỉ có Tứ Nương, quanh năm bôn ba bên ngoài nên phải tự làm đồ ăn cho mình, luyện được một thân trù nghệ. Phần bản lĩnh này, ngay cả Bạch Tiểu Lại cũng không có.
Lại tỷ thân là thiếu thành chủ Bạch Đế thành, ngày bình thường chỉ lo tu luyện, có khi nào tự mình động thủ nấu cơm sao?
- Bất quá chỉ một lần này, lần sau ta sẽ tự mình làm cho ngươi ăn.
Phi Tiểu Nhã mạnh miệng nói.
- Ta sẽ chờ.
Đường Phong không đả kích tinh thần tích cực của nàng.
- Nhanh ăn đi, không ăn sẽ nguội đó.
Cung chủ đại nhân cố gắng điều tiết sắc mặt của mình, không để cho mình lộ ra bất cứ dị thường nào.
- Cùng ăn đi, ta không cảm thấy đói, không ăn nhiều như vậy được.
Đường Phong mời Mạc Lưu Tô.
- Chỉ có một chén!
Phi Tiểu Nhã vội vàng cầm chén chè hạt sen, giống như sợ Mạc Lưu Tô sẽ ăn vậy.
- Nha đầu Lưu Tô muốn ăn, tự mình đi làm đi.
Mạc Lưu Tô cũng biết không có ý tứ, ngượng ngùng nói:
- Lưu Tô không đói, thiếu gia ăn đi.
Đường Phong chỉ mời mà thôi, hắn biết chắc chắn cung chủ đại nhân sẽ không cho phép người khác ăn.
Hắn cũng không khách khí nữa, đây là đồ ăn mà Phi Tiểu Nhã mất công mang cho hắn. Cầm lấy, múc một muôi bỏ vào miệng từ từ nuốt.
Tâm hồn thiếu nữ của Phi Tiểu Nhã khẩn trương nhìn Đường Phong, sợ hắn phát hiện ra cái gì không đúng, Tiếu thúc đã nói cho nàng biết, Đường Phong rất mẫn cảm với các loại dược vật.
May mắn là, Đường Phong hình như không phát hiện ra cái gì dị thường, ăn một miếng cảm thấy trong miệng có vị khét, hình như bị nấu cháy.
Đây hình như không giống với thức ăn mà Tứ Nương làm ra a? Trong lòng Đường Phong nghi hoặc.
Hắn nào biết rằng, vì Phi Tiểu Nhã cố ý không để hắn cảm nhận ra vị thuốc, cho nên khi nấu xong chén chè hạt sen này, cố ý nấu cho khét.
- Như thế nào?
Phi Tiểu Nhã nuốt nước bọt hỏi.
- Khá tốt, còn phải cải tiến.
Đường Phong nào dám nói thật.
Cung chủ đại nhân thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực.
- Khẩn trương như vậy làm gì?
Đường Phong liếc nhìn nàng một cái.
- Ah, ta. . . Ta sợ ngươi ăn không vô.
Phi Tiểu Nhã vội vàng kiếm cớ, trong nội tâm lại nhảy lên như con thỏ đang chạy.
- Ăn được mà.
Đường Phong an ủi nàng nói.
- Vậy thì ăn hết đi, không được bỏ sót.
Phi Tiểu Nhã sợ dược hiệu không đủ.
Một chén chè hạt sen, không lớn mất bao lâu đã được Đường Phong ăn xong, Mạc Lưu Tô đứng dậy, thò tay tiếp nhận cái chén không, chuẩn bị đem đi rửa, nhưng không ngờ Phi Tiểu Nhã đột nhiên vỗ đầu vai của nàng, Mạc Lưu Tô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Phi Tiểu Nhã nắm eo của nàng, làm cho Mạc Lưu Tô dựa vào người của nàng.
Chen một tiếng, cái chén rơi xuống mặt đất.
- Tiểu Nhã ngươi làm cái gì?
Đường Phong quá sợ hãi, vừa định đứng dậy, liền cảm thấy toàn thân vô lực, dưới chân không còn sức, thiếu chút nữa ngã xuống đất, thậm chí cương khí toàn thân cũng không vận được.
Kinh mạch toàn thân Mạc Lưu Tô cũng bị Phi Tiểu Nhã phong kín, tuy có thể nhìn có thể nói, nhưng không thể động đậy, tựa vào ngực Phi Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi thăm:
- Tiểu Nhã tỷ tỷ, vì sao làm thế?
Thần sắc Phi Tiểu Nhã có chút bối rối, dù sao lần đầu tiên trong đời làm chuyện này, tay chân có chút luống cuống, nghe hai người hỏi, cảm thấy trong đầu trống rỗng, sững sờ nửa ngày, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Mạc Lưu Tô nói:
- Nha đầu Lưu Tô, nghỉ ngơi trước đi, tỷ tỷ sẽ không làm ngươi bị thương đâu.
Vừa nói, đặt Mạc Lưu Tô lên chiếc giường nhỏ, đắp chăn mềm cho nàng xong, lúc này mới xoay người, trong mắt có hai giọt nước mông lung, hít thở thật sâu, từng bước từng bước đến gần Đường Phong.
Đến bây giờ, Đường Phong cũng cảm giác không đúng, nhưng toàn thân vô lực, hơn nữa khí huyết đang chạy lên đầu, thân thể khô nóng muốn bạo động, dưới ánh đèn mông lung, Đường Phong cảm thấy cung chủ đại nhân đẹp mê người hơn bất cứ thời điểm nào.
- Ngươi cho ta ăn dược gì?
Đường Phong dở khóc dở cười.
- Là... Một chút mà thôi!
Phi Tiểu Nhã yếu ớt đáp.
Đâu chỉ một chút, hai bao dược vật kia đều được nàng cho vào chén chè hạt sen kia, dược vật vô sắc vô vị, hơn nữa chè hạt sen có sẵn hương vị khét, cho nên Đường Phong không thể phát hiện. Hơn nữa, hai bao dược vật này, là do Thang Phi Tiếu nhờ Thiết Lạc Hồng luyện chế ra, chỉ cần một chút là có thể làm cho một tráng hán thần trí mơ hồ, t*ng trùng thượng não. Cũng chỉ có Đường Phong thể chất đặc thù, cho nên mới chờ đến bây giờ mới phát tác, hơn nữa thần trí vẫn còn thanh tĩnh.
Đổi lại người khác, dù có thực lực Thiên giai hạ phẩm, giờ phút này thần trí đã mê loạn.
Khó phòng nhất chính là người nhà! Đường Phong cảm khái ngàn vạn, hắn đâu nghĩ rằng, nữ nhân bên cạnh mình lại hạ dược mình? Nếu ở bên ngoài, hắn sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy, cũng chỉ có bọn người Phi Tiểu Nhã, mới có thể vượt qua phòng tuyến tâm lý của hắn.
Trong lỗ mũi phun ra nhiệt khí, Đường Phong cảm thấy toàn thân khô nóng, mùi thơm nữ nhân phiêu đãng trong không khí càng ngày càng rõ ràng, quanh quẩn ở chóp mũi, câu dẫn tâm thần, giống như muốn đem hồn phách của hắn bắt đi.
Mà Phi Tiểu Nhã từng bước từng bước đi tới, càng ngày càng mê người, càng ngày càng chói mắt.
Đi đến bên giường, cung chủ đại nhân duỗi ngón tay run rẩy ra, chạm vào bờ vai Đường Phong, đẩy hắn ngã xuống giường, lập tức quỳ xuống, cưỡi trên người Đường Phong.
Đường Phong cố hết sức chống đỡ thân thể, hai tay bám lấy giường chiếu, cố gắng ngồi dậy, hoảng sợ nói:
- Tiểu Nhã, ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì?
Phi Tiểu Nhã thẹn thùng, khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, trên gương mặt đỏ ửng mê người, hai tay tỳ vào lồng ngực của Đường Phong, làm cho hắn không cách nào động đậy được, nhẹ giọng đáp:
- Tiểu Nhã muốn trao thân cho phu quân... Qua tối nay, ta và ngươi sẽ thành phu thê, phu quân, thủ đoạn của Tiểu Nhã tuy đê tiện một chút, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân, kính xin phu quân thứ lỗi.
Cung chủ đại nhân ngược lại rất trực tiếp, còn chưa động phòng, đã xưng hô là phu thê trước rồi.
Đường Phong thở hổn hển, cười khổ nói:
- Tiểu Nhã, ngươi ngàn vạn lần đừng xúc động, thừa dịp ta còn có thể khống chế cảm xúc của mình, nhanh chóng ly khai căn phòng này.
- Vậy không được.
Cung chủ đại nhân vội vàng cự tuyệt.
- Nếu ta ly khai, chẳng phải là tiện nghi cho nha đầu Lưu Tô sao.
- Thiếu gia.
Mạc Lưu Tô nằm trên giường nhẹ giọng nỉ non, âm thanh này hô mê hồn đến cực điểm, làm cho Đường Phong rung động, càng ngày càng mê loạn.
- Chịu đựng ah, Lưu Tô sẽ tới cứu ngươi!
Mạc Lưu Tô động viên Đường Phong.
Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng.
- Hôm nay không ai có thể cướp được phu quân trong tay của ta! Nếu nha đầu Lưu Tô ngươi còn dám lên tiếng, ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu! Vốn bổn cung chủ không muốn ngươi ở bên cạnh, nhưng chẳng qua cần một người chứng kiến, để cho nữ nhân Bạch Tiểu Lại biết được thủ đoạn của ta.
Nghe những lời này, Mạc Lưu Tô không dám lên tiếng nữa.
- Điều này đúng a.
Đường Phong vội vàng mở miệng nói:
- Lại tỷ đang ngủ bên cạnh, thính lực của nàng chắc chắn sẽ nghe được động tĩnh, Tiểu Nhã ngươi đi nhanh lên, bằng không Lại tỷ sẽ giáo huấn ngươi a.
- Ha ha!
Phi Tiểu Nhã cười rất sảng khoái.
- Nữ nhân kia đã bị tả hữu hộ pháp dẫn đi Tĩnh An thành rồi, phu quân, hôm nay không ai cứu ngươi đâu, ngoan ngoãn nghe lời ta.
Đường Phong như nhìn thấy một nữ sắc lang đang cưỡi trên người mình, điều này làm cho hắn hồi tưởng lại hai năm trước, Lại tỷ khi đó cũng làm giống như thế này, chỉ có điều khi đó mình không lợi dụng lúc người ta khó khăn, cho nên đánh nàng ngất xỉu.
Giờ này ngày này, cung chủ đại nhân lại muốn lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.