Vô Thường

Chương 561: Ban thưởng một tỳ nữ sai sử




Thối Thể, Luyện Cốt, Tố Kinh, ba loại đan dược này Đường Phong nói rõ công dụng của chúng, tuy chúng nữ vừa nghe qua tên cũng đoán được chúng có tác dụng gì nhưng nghe thêm vẫn chắc ăn hơn.
Những đan dược này, đối với các nàng đã vô dụng, bởi vì thời gian tu luyện tốt nhất của các nàng đã qua rất lâu, căn cơ cũng đã đánh tốt, không cách nào cải tạo thêm nữa. Nhưng mà, đối với những đệ tử mới nhập môn, đây mới là những đệ tử cần đặt nền móng, ba loại đan dược này không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Có ba loại đan dược này tương trợ, thể chất và trụ cột của những đệ tử kia, sẽ tăng lên ba bốn thành, nếu tư chất tốt, tăng thêm năm sáu thành cũng có thể. Căn cơ vững chắc, thành tựu ngày sau sẽ rất cao.
Có thể tưởng tượng, qua thêm mười hai mươi năm sau, Thiên Tú tông sẽ phát triển thành một con quái vật khổng lồ, đến lúc đó, Thiên Tú vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện không ít cao thủ Thiên giai thượng phẩm, lúc đó có thể khiêu chiến tam đại thế lực của Lý Đường.
Những đan dược này đều là có sẵn, tuy quý trọng, nhưng không thể quý trọng bằng đan phương! Thời điểm luyện đan, chỉ cần đan phương, chỉ có đan phương mới có thể không ngừng luyện chế ra đan dược.
Đường Phong vốn định đem đan phương giao ra, dù sao hắn không biết luyện đan, giữ lại chỉ tổ lãng phí. Nhưng khi thấy mắt của chúng nữ hồng lên như mắt thỏ, nhìn mình chằm chằm, trong lòng Đường Phong có chút sợ hãi.
Suy nghĩ và tính toán một chút, chẳng những không giao đan phương ra, hắn cũng không đem Thiên binh Cương binh trong Thần Binh Lâu ra.
Nữ nhân thật đáng sợ! Đường Phong cảm khái vạn phần.
Sau này sẽ tìm cơ hội lấy những Thiên binh Cương binh kia ra, về phần đan phương, tốt nhất là nên giao cho Mạc Lưu Tô sư tỷ.
Nhìn qua đống linh đan diệu dược trước mặt, Bạch Tố Y há hốc mồm, Lâm Nhược Diên há hốc mồm, bọn người Dịch Nhược Thần cũng há hốc mồm, trong phòng lúc này yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của mọi người.
Một lúc lâu sau, Bạch Tố Y mới thở dài một cái, mở miệng nói:
- Phong nhi, sư thúc không hỏi ngươi những thứ này từ đâu có, sư thúc chỉ muốn nói với ngươi, lần sau ngàn vạn lần không được mạo hiểm, ngươi còn sống, trọng yếu hơn bất kỳ linh đan diệu dược gì.
Vành mắt Lâm Nhược Diên đỏ lên, nói khẽ:
- Lần này đi ra ngoài, chắc đã ăn không ít đau khổ phải không?
Những linh đan diệu dược này, giống như chiến lợi phẩm khi hắn cướp sạch tông môn người khác lần trước, khó trách các nàng suy nghĩ sai lệch như vậy.
Đường Phong cười khan một tiếng, lần này đi ra ngoài xác thực ăn không ít đau khổ, nhưng không liên quan đến đám chiến lợi phẩm này, giải thích nói:
- Những vật này ta tìm được trong di tích hoang phế của một tông phái cổ xưa, cho nên không gặp nguy hiểm gì.
Bạch Đế Bí Cảnh là bí mật của Bạch Đế thành, cho nên Đường Phong không dám ăn nói lung tung. Tuy Bạch Đế Bí Cảnh hiện tại đã có thể nói là sỡ hữu tư nhân của Đường Phong.
- Không gặp nguy hiểm là tốt rồi.
Bạch Tố Y thở ra một hơi, thần sắc khôi phục như cũ, quay đầu nhìn qua mấy vị trưởng lão nói:
- Mấy vị sư muội, Phong nhi trao tặng cho Thiên Tú nhiều linh đan diệu dược như vậy, ta nghĩ không ra nên tặng hắn cái gì để đáp lễ bây giờ, các ngươi có đề nghị gì không?
Đường Phong cười hắc hắc nói:
- Có ban thưởng sao?
Bạch Tố Y cười cười nhìn hắn, hỏi:
- Phong nhi muốn cái gì? Chỉ cần Thiên Tú có thể lấy ra, dù ngươi muốn làm tông chủ, ta cũng lập tức tặng cho ngươi.
- Tuyệt đối không muốn!
Đường Phong dứt khoát cự tuyệt, đệ tử Thiên Tú hiện tại gần vạn người, tất cả đều là nữ tử, nếu hắn thật sự làm tông chủ, chẳng phải bị những nữ nhân này làm phiền chết sao? Bất quá hắn cũng không muốn thứ gì, thứ mà hắn cần Thiên Tú không có, thứ Thiên Tú có hắn không cần.
Đoán chừng bọn người Bạch Tố Y cũng nghĩ đến điểm này, ngồi nhìn nhau cả buổi, cũng không biết nên cho Đường Phong cái gì, không khỏi cảm thấy xấu hổ, dù sao Bạch Tố Y đã nói lời này ra khỏi miệng, nếu không có ít đồ ban thưởng cho Đường Phong, thật sự rất mất mặt a.
- Đúng rồi.
Hàn Nhu đột nhiên mở miệng nói:
- So sánh với tông môn khác, hiện tại Thiên Tú chúng ta căn cơ nông cạn, tài nguyên cũng không phong phú. Nhưng là Thiên Tú có một ưu thế tuyệt đối mà các tông môn khác không có.
- Ta cũng nghĩ đến.
Bạch Tố Y khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Đường Phong, nghiêm mặt nói:
- Phong nhi, sư thúc không có thứ gì tốt để ban thưởng cho ngươi, nhưng trong Thiên Tú tông, nhiều nhất chính là nữ tử, nhất là đệ tử xinh đẹp, càng nhiều không kể xiết, ngươi thân là nam tử, hôm nay cũng đã lớn rồi, như vậy đi, sư thúc ban thưởng cho ngươi hai mươi đệ tử dung mạo xinh đẹp để phục vụ ngươi nhé? Yên tâm, lấy danh vọng và địa vị của ngươi hôm nay, những đệ tử này nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, không oán không hối.
- Điều này không thể được!
Đường Phong giật mình, trong nhà mình chỉ có hai người đã thu xếp không được rồi, nếu nhiều thêm hai mươi người, chẳng phải mình sẽ phiền muốn chết hay sao?
Lại nói, lấy sự nhiệt tình của các sư tỷ sư muội kia, nếu mang hai mươi người này về, không quá ba ngày, chắc chắn mình sẽ đi không vững, sẽ bị hấp thành thây khô.
Tưởng tượng ra điều này, mồ hôi lạnh trên trán Đường Phong ứa ra.
- Phong nhi, nam nhân phải có đảm sắc chứ.
Bạch Tố Y mở miệng trêu đùa, trên mặt lộ ra nét ranh mãnh.
Đường Phong lộ ra vẻ sầu khổ nói:
- Cũng không phải Phong nhi từ chối, chỉ là việc này... Tuyệt đối không được, không thể thương lượng.
Lâm Nhược Diên đột nhiên cười cười, xen vào nói:
- Hai mươi người không đủ sao?
- Cô cô, ngươi đừng làm khó dễ ta nữa.
Đường Phong ủ rủ cúi đầu.
- Phong nhi vốn không phải là kẻ háo sắc, lại nói, trong Yên Liễu Các đã có hai nha đầu Bảo nhi Mộng nhi để sai sử, các nàng rất thông minh, còn có Tứ Nương giúp đỡ, thật sự không cần nhiều người như vậy a.
Lâm Nhược Diên làm ra bộ dáng chực khóc, thần sắc ảm đạm nói:
- Ai, hài tử lớn rồi, đã không còn nghe lời cô cô nữa, bây giờ Phong nhi đã đủ lông đủ cánh, ngươi muốn làm thế nào thì làm đi.
Đường Phong đầu đầy mồ hôi, không biết cô cô hôm nay ăn nhầm cái gì, lại lấy thân phận trưởng bối ra dọa mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Cô cô, Phong nhi không có ý này...
Lâm Nhược Diên lập tức cười phá lên, nói:
- Ta biết ngay Phong nhi không phải là người như vậy mà, nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy mà một tiếng cô cô của ngươi ta còn khó nghe thấy. Nếu hôm nay ngươi đã cam tâm tình nguyện, cứ vậy mà làm, ban thưởng ngươi một tỳ nữ sai sử, ngàn vạn lần đừng bạc đãi người ta.
Đường Phong há hốc mồm, nghĩ thầm ta đã đáp ứng đâu, nhưng cô cô đã nói thế thì sao mà hắn có thể phản bác cơ chứ? Hôm nay cô cô ăn trúng cái gì sao?
Bất quá suy ngẫm một chút, nếu nói lời cự tuyệt, chắc chắn cô cô sẽ rất thương tâm, chỉ có thể nghe theo lời nàng. Đợi cho tỳ nữ này đến Yên Liễu Các, tự nhiên sẽ có người đối phó nàng, mấy ngày sau, nàng sẽ tự động chạy trốn.
Khi đó tông chủ đại nhân cũng không thể làm gì được hắn, Đường Phong rất có lòng tin với nàng.
Đợi đến lúc Đường Phong từ trong phòng nghị sự đi ra, hắn vẫn không hiểu tại sao cô cô lại có ý này.
Những đan dược này, không cần Đường Phong quan tâm đến, bọn người Bạch Tố Y sẽ lựa chọn ra đệ tử có tư chất nhất để phục dụng. Nhất là Phá Thiên Đan, trong Thiên Tú có rất nhiều nhị đại đệ tử bị kẹt tại Địa giai thượng phẩm, cho ai phục dụng là một nan đề, dù sao Nhị đại đệ tử cùng chung hoạn nạn với Thiên Tú tông, ai cũng tin được, đan dược này chắc chắn sẽ bị thiếu, sẽ có một nhóm người không được phân phát đến.
Bất quá đây cũng không phải là vấn đề gì, đan phương Phá Thiên Đan đang nằm trong tay Đường Phong, chỉ cần thu thập đầy đủ tài liệu, là có thể luyện chế ra, mà Đường Phong không dám nói ra mà thôi.
Mới trở lại Yên Liễu Các, Đường Phong đã bị Linh Khiếp Nhan bắt đi luyện.
Trong mấy ngày nghỉ ngơi tại Thiên Tú, Linh Khiếp Nhan vẫn chơi đùa với Thang Manh Manh, đến hôm nay, nàng mới bắt đầu làm việc.
Luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan là chuyện không thể nhờ tay người khác, cả Lý Đường, có thể luyện chế loại đan dược này chỉ có một mình Linh Khiếp Nhan mà thôi.
Đường Phong cũng rất chờ mong! Dù sao thứ này quan hệ đến thực lực cùng cương tâm của hắn. Sau khi Linh Khiếp Nhan xem xét tất cả dược liệu, phân loại chất thành từng đống, Đường Phong đứng bên cạnh Linh Khiếp Nhan làm trợ thủ, nhìn nàng luyện chế...
Ngày đầu tiên, Linh Khiếp Nhan không ngừng thối luyện, thối luyện hơn mười lần.
Ngày hôm sau, Linh Khiếp Nhan vẫn thối luyện, luyện dược là việc không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Ngày thứ ba tình huống vẫn như trước...
Đường Phong cảm thấy rất chán, hắn vốn là không thích hợp luyện dược, trước kia cần dùng loại đan dược nào, chỉ cần tìm Mạc Lưu Tô sư tỷ nhờ luyện chế, nhưng Linh Lung Biến Cương Đan có quan hệ trọng đại, cho nên hắn mới ở bên cạnh, nhưng nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy Linh Khiếp Nhan không ngừng cầm dược liệu, thối luyện dược thủy, buồn tẻ đến cực điểm.
Cẩn thận hỏi thăm là quá trình thối luyện phải đến bao giờ mới xong, khi biết được đáp án thiếu chút nữa Đường Phong sụp đổ.
Theo như lời Linh Khiếp Nhan, luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan, những tài liệu chủ yếu cần phải thối luyện ba mươi sáu lần, khu trừ tất cả tạp chất, khi đó cô đọng dược thủy đến mức rất cao, mà ba loại chủ tài liệu, cần phải thối luyện đến tám mươi mốt lần mới được.
- Ngươi cho rằng luyện chế Linh Lung Biến Cương Đan cũng giống như luyện chế các đan dược khác sao? Loại đan dược này yêu cầu dược thủy cô đọng đến trình độ cực cao, trong thiên hạ, không có bao nhiêu người có thể cô đọng đạt tới trình độ này, dù bọn họ có đan phương cũng không thể luyện chế ra.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Khiếp Nhan tràn đầy đắc ý, dù trên mặt đầy mồ hôi, Đường Phong giúp nàng lau mặt.
Căn cứ tình huống bây giờ, quá trình cô đọng dược thủy tiêu hao hết ba ngày, sau khi tất cả dược liệu được cô đọng hoàn tất, mới bắt đầu luyện đan.
Quá trình này quả thật là giày vò hắn!
- Ta có thể...
Đường Phong muốn thương lượng với Linh Khiếp Nhan.
Lời còn chưa nói hết đã bị Linh Khiếp Nhan từ chối:
- Không thể! Nếu ngươi đi, ai giúp ta đây? Đem Thanh Ngọc Quả đưa cho ta.
Đường Phong vội vàng đem Thanh Ngọc Quả đưa tới, thần thái cung kính, hiện tại bà cô này, hắn đắc tội không nổi, vạn nhất nàng nửa đường bỏ trọng trách xuống, Đường Phong khóc không ra nước mắt.
Qua một lúc sau, Linh Khiếp Nhan lại nói:
- Ngày mai sẽ không cần tới ngươi, mấy ngày nay nha đầu Mạc Lưu Tô chắc cũng hấp thu xong dược lực của Đoạt Thiên Tái Sinh Quả, ngày mai gọi nàng tới hỗ trợ ta, thuận tiện cho nàng học hỏi một ít. Phong ca ca, không phải ta nói với ngươi, loại chuyện luyện đan này đối với ngươi mà nói, quả thực quá quan trọng.
Đường Phong bị đả kích nghiêm trọng, uể oải nói:
- Không có biện pháp, ai bảo cương tâm của ta không thích hợp luyện đan chứ.
- Hừ, chỉ biết tìm lí do.
Linh Khiếp Nhan vểnh miệng lên.
Nhưng đây là tình hình thực tế, ở bên cạnh quan sát Linh Khiếp Nhan ba ngày nay, Đường Phong cũng học được một ít, biết rõ phải cô đọng dược thủy thế nào để có thể có được hiệu quả và lợi ích lớn nhất, còn hỏa hầu và thủ pháp cô đọng dược thủy, nhìn thì biết rõ, nhưng nếu bảo hắn thao tác, hắn làm không được, xét đến cùng, một nguyên nhân là do công pháp của hắn tu luyện, một nguyên nhân khác là vì cương tâm của hắn không thích hợp để luyện dược.
Linh Khiếp Nhan và hắn lại tiêu hao hết một ngày nữa, màn đêm buông xuống, rốt cuộc bà cô này cũng kết thúc công việc.
Sau khi trở về Yên Liễu Các, Thang Manh Manh lại lôi kéo Linh Khiếp Nhan đi chơi, nhìn xem bóng lưng vui sướng của hai tiểu nha đầu, Đường Phong thổn thức không thôi.
Tuy Linh Khiếp Nhan giống như một tiểu hài tử, nhưng ý thức lại không phải là tiểu hài tử, thật không hiểu nàng làm thế nào để chơi với tiểu Manh Manh đây.
Thời điểm hắn cảm khái, cung chủ đại nhân hấp tấp chạy tới trước mặt Đường Phong, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất, ngẩn đầu trừng mắt nhìn hắn.
- Có chuyện gì?
Đường Phong bị nàng trừng mắt mà không hiểu gì.
Phi Tiểu Nhã không đáp lời, trực tiếp cầm tay Đường Phong lên, cắn một cái, dậm chân một cái tức giận nói:
- Tiểu dâm tặc, tìm chết!
Mắng một câu liền xoay người đi về phòng, tiếng cửa phòng đóng lại truyền tới.
Đường Phong vuốt vuốt dấu rằng trên bàn tay, vẻ mặt ủy khuất tới cực điểm:
- Chuyện gì xảy ra?
Mấy ngày nay hắn ở cùng một chỗ với Linh Khiếp Nhan cô đọng dược thủy, ngay cả cửa dược phòng cũng chưa từng bước ra, nếu trong lòng có ý dâm, cũng phải có đối tượng chứ.
- Hắc hắc hắc!
Thang Phi Tiếu đi tới, nhìn Đường Phong cười rất đê tiện.
- Tiếu thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đường Phong hỏi.
- Ta không nói, dù biết ta cũng không nói.
Thang Phi Tiếu rung đùi đắc ý.
Phía đối diện xuất hiện một thân ảnh thanh tú, đầu cúi xuống, trên tay bưng một khay trà, bưng đến một chén trà nóng. Tư thái thướt tha, bộ pháp thong dong, nhưng trên mặt lại ngượng ngùng vô cùng.
Đi đến trước mặt Đường Phong, nâng khay trà đứng đấy.
- Lưu Tô sư tỷ, làm phiền.
Đường Phong cười khan một tiếng, cầm lấy ly trà trong khay trà lên uống một ngụm.
Mạc Lưu Tô hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, thần sắc có chút chần chờ, đang lúc Đường Phong buồn bực thì nàng lại nói chuyện, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt đỏ bừng hỏi thăm:
- Thiếu gia, ngài muốn ăn cơm trước hay tắm rửa trước!
- PHỐC...
Đường Phong phun ngụm nước trà đang uống vào mặt của Thang Phi Tiếu đang đứng trước mặt.
Thang thúc đưa tay lau mặt, tức giận nói:
- Ta kháo, tại sao lại phun vào mặt ta như vậy chứ!
- Khục khục... Sư tỷ vừa gọi ta là gì?
Đường Phong như vẫn chưa tin vào lỗ tai của mình.
Mạc Lưu Tô ngượng ngùng hơn rất nhiều, cúi đầu nói khẽ:
- Thiếu gia.
Đường Phong lập tức dở khóc dở cười:
- Sư tỷ đang đùa ta phải không, ta và ngươi là tỷ đệ với nhau, một tiếng thiếu gia của ngươi, ta làm sao dám nhận ? Xưng hô không thể tùy tiện a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.