Vô Thường

Chương 497: Tin tức xích tâm linh quả




Đường Phong cười khổ không thôi, hắn đã hoàn toàn có thể để xác định thân phận của người này, đó là phụ thân của Bạch Tiểu Lại cùng Bạch Nguyệt Dung, chính là tiền nhiệm thành chủ Bạch Đế thành.
Mười mấy năm trước, hắn mang theo Bạch Đế Ấn tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, từ đó về sau không thấy đi ra, tính toán thời gian cũng chỉ có thể là hắn.
- Ngươi có biết hiện giờ hắn ở đâu không?
Đường Phong mở miệng hỏi, người này trên danh nghĩa chính là nhạc phụ của hắn, nếu như có thể tìm được nơi hạ lạc của hắn, Lại tỷ nhất định sẽ rất cao hứng
- Điều này ta không biết.
Lôi Tẩu lắc đầu nói.
- Kể từ ngày đó về sau, ta không còn gặp lại hắn.
Nghe hắn nói như vậy, Đường Phong nhịn không được thở dài một cái, mặc dù biết phụ thân của Lại tỷ đang ở trong Bạch Đế Bí Cảnh, nhưng lại không biết nơi hạ lạc của hắn, cũng không biết hắn sống hay chết. Đoán đại khái hẳn là đã chết, bằng không cũng không biến mất lâu như vậy.
Hai người lại nói chuyện với nhau một lát, Đường Phong cảm thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, lúc này mới đem tờ giấy mà Bạch Nguyệt dung giao cho mình ra, hỏi:
- Ngưu huynh, ngươi đã từng thấy qua vật này chưa?
Lôi Tẩu tiếp nhận tờ giấy, híp mắt nhìn vào, trong miệng lầm bầm nói:
- Đây là cái gì?
- Một loại linh thảo thần dược, rất trọng yếu với ta.
Đường Phong giải thích nói
- Ồ, cái này không phải là vật trong Huyết hồ kia sao?
Lôi Tẩu ngạc nhiên nói.
- Ngươi đã nhìn thấy?
Đường Phong mừng rỡ vạn phần, muốn trong Bạch Đế Bí Cảnh tìm kiếm Xích Tâm Linh Quả, chẳng khác gì mò kim đáy biển, hắn vẫn muốn tìm người hỏi thăm một phen, nhưng trong Bạch Đế Bí Cảnh căn bản không có người ở, có linh thú, lần này hỏi thăm Lôi Tẩu, hắn vốn chẳng mang bao nhiêu hi vọng tìm được câu trả lời, không nghĩ tới Lôi Tẩu thật sự biết.
- Ân, ta thấy thứ đồ vật này rất giống thứ ta thấy.
Lôi Tẩu gật gật đầu.
- Có phải trong Hồng hồ hay không?
Đường Phong tiếp tục hỏi.
- Đúng a.
Lôi Tẩu lại gật đầu, nhưng lại lắc đầu nói:
- Bất quá vật kia cũng không phải là linh thảo thần dược, hơn nữa nơi đó không phải là Hồng hồ gì cả, đó là một cái Huyết hồ a.
- Nó nằm ở hướng nào, Ngưu huynh có thể chỉ điểm cho ta được không, thứ này rất trọng yếu với ta.
Nếu thứ này thật sự có thể chữa trị tổn thương kinh mạch của Bạch Tiểu Lại, cho dù Lôi Tẩu nói không rõ ràng, Đường Phong cũng muốn đi xem xét một phen, nếu như đó thật sự là Xích Tâm Linh Quả, hái xuống mang về là được, nếu như không phải, cũng chỉ có thể tìm phương pháp khác.
Lôi Tẩu nhìn Đường Phong nói:
- Không phải lão Ngưu ta xem thường ngươi, bằng vào thực lực hiện giờ của ngươi đi vào Huyết hồ kia, chỉ sợ là đi tìm chết, nơi đó rất nguy hiểm.
- Nguy hiểm cỡ nào ta cũng muốn đi.
Mắt thấy Đường Phong kiên trì như vậy, Lôi Tẩu biết rõ hiện giờ nói cái gì cũng vô dụng, lập tức gật đầu nói:
- Đành vậy, ngươi là ân nhân của ta, lão Ngưu cũng không thể để cho ngươi một mình đi mạo hiểm, dù sao ta cùng tên kia cũng có cừu oán, lần này thành công hóa thành nhân hình cũng đang muốn tìm nó báo thù, thuận tiện mang ngươi đi theo cũng tốt.
Đường Phong đại hỉ:
- Vậy thì làm phiền.
Có Lôi Tẩu đi theo, tự nhiên tốt hơn so với việc tự mình tìm kiếm, hơn nữa thực lực linh thú này bây giờ rất cường hoành, nếu thật sự có gì nguy hiểm, hai người liên thủ cũng không cần lo lắng.
Thời gian của Đường Phong cấp bách, tính tình Lôi Tẩu lại rất ngay thẳng, nói đi là đi, hắn cũng không mang theo thứ đồ vật gì, chỉ đem theo mộc kiếm, thân trên để trần, bên dưới mặc một cái quần nhỏ, cùng Đường Phong ly khai sơn cốc này.
Sơn cốc này vốn là nơi hắn sinh trưởng, chỉ có điều sau khi Thiên Hàng Thần Lôi đánh không còn hình dạng gì, trong sơn cốc chỉ còn lại một cảnh bừa bộn, cỏ cây không sống nổi, trước khi Lôi Tẩu đi chỉ quay đầu nhìn lại một lần rồi thôi.
Trên đường đi, Đường Phong cẩn thận địa hỏi thăm Lôi Tẩu về Xích Tâm Linh Quả cùng tin tức của Huyết hồ, biết được hơn trăm năm trước, hắn vô tình bước vào trong đó, thấy giữa hồ có một trái cây màu đỏ lơ lửng, tuy chỗ này rất tà khí nhưng lại bộc phát năng lượng rất phong phú, trong nội tâm hiếu kỳ muốn hái nó xuống, chẳng ngờ rằng khi hắn vọt vào trong hồ, lại đột nhiên xuất hiện một đầu Đại Xà, suýt nữa táng thân trong bụng xà, tuy hắn chạy trốn nhanh, nhưng vẫn bị cắn một ngụm.
Chỉ một ngụm, Lôi Tẩu liền hao phí hơn mười năm thời gian mới có thể hóa giải thương thế, cho tới bây giờ, trên thắt lưng của hắn vẫn còn dấu răng của vết thương.
Từ đó về sau, Lôi Tẩu liền không dám chạy loạn khắp nơi nữa, một mực ở lại sơn cốc kia, lợi dụng Thiên Lôi Thần Mộc tu luyện, thẳng đến khi hóa hình, lại nghe chuyện của Đường Phong, tâm tư báo thù dâng lên.
Khoảng cách từ sơn cốc tới phiến Huyết hồ kia không xa, nhiều lắm chỉ mất hai ngày lộ trình mà thôi.
Trong hai ngày này, Đường Phong cùng Lôi Tẩu trèo non lội suối, Lôi Tẩu rất hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, hắn đã lựa chọn hóa thành nhân hình, tự nhiên là muốn tiến ra thế giới nhân loại sinh sống, Đường Phong tùy tiện nói một ít chuyện ở thế giới bên ngoài, cũng có thể làm cho hắn ngạc nhiên liên tục.
Trên đường ngẫu nhiên đụng phải một ít linh thú, mỗi lúc như thế, Lôi Tẩu luôn hưng phấn hô to gọi nhỏ, cầm mộc kiếm đánh nhau với lũ linh thú. Không phải hắn thật sự muốn giết chết những linh thú này, chỉ là vừa hóa thành nhân hình, nhịn không được muốn tìm một ít đối tượng để luyện tập.
Những con linh thú đáng thương hứng chịu tai bay vạ gió, bất kể là Ngũ giai Lục giai, đụng phải Lôi Tẩu cầm mộc kiếm, bị đánh té cứt té đái, nghe ngóng một chút liền chuồn đi.
Lôi Tẩu không chút hổ thẹn khi ỷ lớn hiếp nhỏ, ngược lại trên mặt rát vinh quang, chỉ còn kém mỗi việc chưa khắc chữ lên trán: 'Lão Ngưu ta là thiên hạ đệ nhất', càng ngày càng diễu võ dương oai.
Đây vốn là quy tắc của linh thú, cường giả vi tôn, thế giới loài người cũng giống như thế, chỉ có điều trong thế giới của linh thú, quy tắc này được phóng đại đến vô hạn mà thôi, ban đầu ở bên trong Khúc Đình Sơn, Khiếu Thiên Lang tiện tay đánh chết Lục giai linh thú, tâm tư phản kháng của chúng đều biến mất.
Bộ dáng của Lôi Tẩu lúc này rất là dương dương tự đắc, sau khi chạy trở về liền khoe khoang không thôi:
- Phong lão đệ, lão Ngưu ta lợi hại không?
- Lợi hại lợi hại.
Đường Phong biết rõ tâm tư của hắn đơn thuần, rất hợp với tâm ý của hắn.
- Bất quá Ngưu huynh, tuy ngươi cầm thần binh trong tay, nhưng không có phát huy ra uy lực chân chính của nó, uy mãnh có thừa, biến hóa chưa đủ, nếu như có thể cải biến điểm này, thực lực của ngươi sẽ đề thăng một cấp bậc.
- Cái gì? Còn phải biến hóa, một kiếm của lão Ngưu ta quét qua, ai có thể ngăn cản chứ?
Âm thanh của Lôi Tẩu như sấm rền, làm cho lỗ tai của người ta kêu lên ong ong.
Đường Phong nghĩ thầm mộc kiếm của ngươi nặng khoảng mười vạn cân, quét qua một cái chẳng khác gì một ngọn núi quét qua, thực lực yếu một chút chắc chắn không thể ngăn cản nổi, nhưng nếu đụng phải cao thủ chuyên hóa giải lực đạo, ngươi huy kiếm lung tung thì làm sao đả thương được người ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.