Vô Thường

Chương 432: Ve sầu thoát xác (thượng,ha)




Loại tập kích thế này ở trước mặt Thang Phi Tiếu căn bản không đáng nhắc tới. Bàn tay lớn của Tiếu thúc vung ra, ba tiếng kêu đau đớn liền truyền đến. Ba bóng người liền bay ra, đâm vào vách đá của thủy lao, ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự.
- Tạ Tuyết Thần đang ở bên trong.
Đi xuống một đoạn nữa, Thang Phi Tiếu đột nhiên mở miệng nói, trong mắt của mọi người liền tuôn ra sát cơ, bước chân không khỏi nhanh hơn trước rất nhiều.
Vào thời điểm này Tạ Tuyết Thần xuất hiện tại thủy lao, mục đích của hắn không cần nói cũng biết. Bất quá tên này hành động cũng rất nhanh nhẹn. Từ lúc bọn người Thang Phi Tiếu lẻn vào Đại Tuyết Cung gây ra động tĩnh đến giờ, chỉ qua chừng thời gian nửa chén trà nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn rõ ràng có thể sai hơn trăm đệ tử mai phục tại sườn núi, lại an bày những người này ra tay trong thủy lao, xem chừng đã có chuẩn bị trước, nếu không sao lại nhanh như vậy được.
Một đường xông xuống dưới, ngẫu nhiên đụng phải mấy tên tâm phúc không có mắt của Tạ Tuyết Thần có ý đồ muốn đánh lén, đều bị Tiếu thúc một chưởng đánh bay, căn bản không ảnh hướng chút nào đến tốc độ của mọi người cả.
Đi đến cuối thủy lao, nhìn qua khắp những vũng nước ngập cả mắt cá chân, mọi người nhịn không được liền rùng mình. Lão Cung Chủ bị giam giữ ở loại địa phương này sao?
Hô hấp của đám người trở nên dồn dập, mong muốn đánh chết Tạ Tuyết Thần càng thêm sôi sục.
- Ở tận cùng của thủy lao, còn có một hầm nước, lão Cung Chủ đang bị nhốt tại đó, Đường Phong một bên dẫn đường, một bên mở miệng nói.
Vừa nói xong lời này, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, híp mắt nhìn về phía trước.
Phía trước có một lão nhân gầy yếu chỉ có da bọc xương, đang đứng rủ xuống, quần áo trên thân hắn bị ngâm nước quanh năm, giờ phút này đã hư thối không chịu nổi. Bên dưới lại càng thảm hơn, nhìn qua quần áo đã bị tổn hại, thấy được hai cái chân gầy yếu trắng bệch, hắn dù đứng ở đó nhưng lại có cảm giác lung lay sắp đổ vậy.
Mà xương tỳ bà của hắn, lại bị móc sắt xuyên qua, khóa sắt kéo trên mặt đất, từ đó có thể nhìn ra được những vết tích loang lỗ. Sau lưng lão nhân này, lại có một người đã đứt một cánh tay đang đứng, cánh tay còn lại kia đang cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm lại chỉ vào lưng lão nhân, vẻ mặt đầy căm thù nhìn mọi người.
- Lão đầu tử. . .
Thang Phi Tiếu nhẹ giọng hô một tiếng.
Lão Nhân ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời xuyên qua bụi bẩn trong không khí dừng lại trên mặt Thang Phi Tiếu, lập tức nhếch miệng cười rộ lên, yếu ớt nói:
- Hai thằng ranh con đến rồi sao.
- Gia gia.
Phi Tiểu Nhã la lên một tiếng, nước mắt tràn khỏi khóe mi, nàng cơ hồ không thể tin được lão nhân chỉ có da bọc xương ở trước mặt này lại là gia gia của mình, cung chủ khí phách hào hùng tuyệt luân của Đại Tuyết Cung năm xưa, giờ sao lại biến thành bộ dáng như vậy?
- Tạ Tuyết Thần!
Nắm tay Đoạn Thất Xích truyền ra từng hồi răn rắc, giống như đang nghiến răng nghiếng lợi nói ra từng chữ. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh ở sau lưng lão Cung Chủ. Tạ Tuyết Thần thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ đắng chát, lẩm bẩm nói:
- Ta thật nghĩ mãi cũng không rõ, các ngươi rốt cuộc làm sao tìm được đến đây, lại làm sao khiến cho những thủ hạ của ta làm phản.
Hắn thật không rõ, nếu nói việc vị trí của thủy lao bị bạo lộ là không thể tránh khỏi, thế nhưng thủ hạ của hắn lại có nhiều cao thủ làm phản như vậy, thật khiến hắn trở tay không kịp.
Chẳng lẽ những người này cũng giống như Tiếu Nhất Diệp, đều không để ý đến Tuyết Tủy Hàn Băng độc sao? Bất quá hắn dù sao cũng không phải là kẻ ngu, chỉ có thể đem nguyên nhân quy cho việc những người kia đã có được giải dược.
Tạ Tuyết Thần biết mình thua rồi, thua đến không thể thua hơn nữa. Kể từ lần chịu nổi đau mất một tay ở Ô Long bảo, bốn đại cao thủ dưới tay cùng nhau tử trận, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng muốn hắn cứ vậy buông tha cho cả Đại Tuyết Cung, hắn lại không cam lòng. Cho nên mới ôm một chút tâm lý may mắn, cho rằng dựa vào những cao thủ bị mình nắm trong tay kia, bọn người Thang Phi Tiếu muốn lấy mạng mình thì cũng không có cách nào.
Bất quá, thẳng đến tối nay khi trong Đại Tuyết Cung xảy ra biến cố, Tạ Tuyết Thần mới hiểu được chuỗi ngày yên lành của mình đã chấm dứng.
- Tạ Tuyết Thần, thả lão Cung Chủ ra, ta lưu cho ngươi được toàn thây.
Thang Phi Tiếu đè nén lửa giận trong lòng, mặc dù đã mười năm không giết người, nhưng lúc này hắn lại không nhịn được có ý niệm muốn bâm thây Tạ Tuyết Thần thành vạn mảnh.
- Trước sau gì cũng chết, ta kéo theo lão Cung Chủ chôn cùng, trên đường xuống hoàng tuyền cũng sẽ không quá tịch mịch.
Tạ Tuyết Thần thu lại vẻ tươi cười trên mặt, lộ ra một tia âm tàn, trường kiếm trên tay hơi đẩy về phía trước, lão Cung Chủ tuy không tổn hao gì, nhưng thân thể da bọc xương kia lại nhịn không được run rẩy một hồi.
Vài tiếng tí tách truyền đến, sau lưng lão Cung Chủ chảy xuống từng giọt máu tươi.
- Dừng tay.
Phi Tiểu Nhã vội vàng hô.
- Xem ra ta còn có thể bàn điều kiện với các ngươi.
Tạ Tuyết Thần đắc ý cười cười, lập tức quát một tiếng:
- Toàn bộ cút ngay cho ta, chờ sau khi ta ly khai Đại Tuyết Cung, đến được nơi an toàn, tự nhiên sẽ thả lão gia hỏa này.
Một đám người liền có chút sợ ném chuột vỡ bình, hai đại Sát Thần thiếu chút thì cắn nát cả hàm răng, nhưng vẫn không có cách nào. Tạ Tuyết Thần bây giờ tuy đã mất đi một tay, nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, trong không gian chật hẹp lờ mờ nơi này, không ai có thể nắm chắc cứu được lão Cung Chủ trước khi Tạ Tuyết Thần động thủ cả.
- Ai.
Một tiếng thở dài cô đơn tiêu điều truyền vào tai mọi người, đó là thanh âm của lão Cung Chủ. Vị lão nhân sắp gần đất xa trời này, lại lần nữa ngẩng đầu mình lên, chậm rãi nói:
- Tạ Tuyết Thần, lão phu nuôi ngươi hơn ba mươi năm, truyền võ công cho ngươi, dạy ngươi tu luyện, hiểu rõ bản tính của ngươi vốn âm độc. Đại Tuyết Cung lại không phải nơi hiền lành gì, người thiện lương ở chỗ này không thể nào sống được, cho nên ta đối với bản tính cay độc của ngươi vẫn rất thưởng thức.
- Lão đầu tử, ta rất cảm kích công ơn nuôi dưỡng của ngươi, nhưng thế không thể nào cải biến vận mệnh hiện giờ của ngươi được.
Tạ Tuyết Thần cười lạnh một tiếng.
Lão Cung Chủ bất vi sở động, vẫm chậm rãi nói:
- Ngươi sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn ngang ngược, chính là thứ Đại Tuyết Cung cần, ta vốn tưởng chỉ cần dẫn dắt thêm một chút là sẽ khiến Đại Tuyết Cung nhiều thêm một con chó săn.
Thần sắc của Tạ Tuyết Thần bắt đầu trở nên hung lệ, cắn răng nói:
- Ta biết ngay mà, ở trong lòng ngươi, địa vị của ta cùng hai người kia hoàn toàn không giống nhau
Hai người kia, đương nhiên là chỉ hai ngươi Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.
- Dã tâm ngươi quá nặng, ham muốn quyền lợi quá nồng.
Thanh âm khàn khàn của lão Cung Chủ lộ ra một cỗ khinh thường
- Nhưng ta không nghĩ đến ngươi lại hạ độc thủ với ta, xem ra súc sinh cuối cùng vẫn là súc sinh, cho dù dạy bảo thể nào đi nữa, cũng không sửa được bản chất súc sinh.
- Lão gia hỏa, đây là ngươi tự tìm chết.
Tạ Tuyết Thần đã hoàn toàn bị chọc giận.
Lão Cung Chủ cười nhạt một tiếng, sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên nghị, nói:
- Các ngươi còn chờ gì nữa? Thả hắn đi để sau đó hắn đem xác ta vứt nơi hoang dã sao?
- Lão đầu tử, ngươi thật muốn như vậy sao?
Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.
Lão Cung Chủ cười tiêu sái, hào sảng nói:
- Dù sao cũng phải chết, chết ở nơi này vẫn lưu được toàn thây.
- Như ngươi mong muốn.
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích hít sâu một hơi, đồng thời tiến lên trước một bước, sát cơ thiên băng liệt địa điên cuồng hướng về phía trước.
- Không được!!!
Phi Tiểu Nhã vội vàng hô một tiếng, hai mắt đẫm lệ của nàng vẫn một mực nhìn gia gia, lúc này đương nhiên biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Đường Phong kéo lấy thân thể đang xông về phía trước của Phi Tiểu Nhã về, chậm rãi lắc đầu. Sự thật quả thật như lời của lão Cung Chủ nói, nếu như thả Tạ Tuyết Thần ra, đợi đến khi hắn thoát khốn thì lão Cung Chủ nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Còn không bằng lấy cái chết của hắn để đổi lấy một mạng của Tạ Tuyết Thần.
Nhưng Đường Phong biết rõ, Tiếu thúc cùng Đoạn thúc nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu lão Cung Chủ ra.
Đang lúc hai đại Sát Thần chuẩn bị tiến về trước để ra tay thì những vũng nước trong thủy lao lại giống như bị lửa thiêu đốt, đột nhiên sôi trào, không ngừng toát ra bọt khí.
Tạ Tuyết Thần hoảng hồn, hắn nhìn cặp mắt tràn đầy sát cơ của hai đại Sát Thần, giờ thần sắc của bọn họ đã không còn chút chần chờ do dự nào cả.
Nói cách khác, thứ hắn dùng để đặt cược giờ đã trở nên vô dụng, bởi vì lúc này đã không còn người nào quan tâm đến sinh tử của lão Cung Chủ nữa.
- Các ngươi đang bức ta giết lão gia hỏa này đấy.
Tạ Tuyết Thần mạnh mẽ gác trường kiếm lên cổ lão Cung Chủ, cánh tay còn sót lại ấn lên bả vai, mang theo hắn từng bước lui về sau.
- Có gan ngươi thử xem.
Thang Phi Tiếu một thân trang phục bay phất phới, vẫn không nhanh không chậm tiến tới như trước.
Tạ Tuyết Thần lại lui về sau vài bước, Đường Phong lắc đầu, Tạ Tuyết Thần đã bại, hắn đã bại về mặt khí thế. Hắn quý trọng tánh mạng của mình, nhưng lão Cung Chủ lại không muốn sống nữa.
Tạ Tuyết Thần lại lần nữa lui vài bước, nhưng đúng vào lúc này, dị biến nổi lên. Từ trong phong giam bên phải, một bàn tay to lớn khô héo đột nhiên mạnh mẽ duỗi ra, chụp về phía đầu của Tạ Tuyết Thần.
Chỉ là bàn tay to lớn khô héo đó cũng không có bao nhiêu lực đạo, càng không dài bao nhiêu. Tuy ở trong bóng tối đánh lén khiến Tạ Tuyết Thần giật mình, nhưng hắn chỉ cần nghiêng đầu qua một chút, liền tránh thoát khỏi công kích của đối phương.
Cùng lúc đó, trừ Đường Phong đang lôi kéo Phi Tiểu Nhã vẫn đứng nguyên tại chỗ ra, tất cả mọi người đều động.
- Cách Không Thủ
Thanh âm của Tiếu thúc cứ như mộng ảo nỉ non vang lên trong hoàn cảnh u ám này, một đại thủ màu vàng chói được tạo ra từ cương khí giống như bùa đòi mạng đột nhiên xuất hiện ngay trước cổ lão Cung Chủ, bắt lấy cái trường kiếm đang lung lay kia.
Đoạn Thất Xích cùng Tiếu Nhất Diệp lao đến như gió, một trái một phải, lập tức liên vọt đến bên người Tạ Tuyết Thần, thiên binh Thái Đao, nhuyễn cốt xà thủ, đánh ập đến Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần mạnh mẽ dùng lực, trường kiếm trên tay truyền đến từng tiếng thanh minh, đại thủ tỏa ra kim quang kia đột nhiên tan rả, giống như sắp sụp đổ đến nơi vậy.
Đây dù sao cũng chỉ là một đại thủ hư ảo do Thang Phi Tiếu dùng khí kình cách không tạo thành, cũng không phải là tay của hắn, đương nhiên không cách nào ngăn cản được vũ khí của cao thủ Thiên giai thượng phẩm, mắt thấy trường kiếm đã sắp cắt đến cổ của lão Cung Chủ, một bàn tay khô héo đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt lấy mũi kiếm.
Một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, năm ngón tay liền đứt đoạn, quỷ dị là nơi bị đứt lại không chảy ra bao nhiêu máu tươi. Đường Phong thấy rõ ràng, bàn tay khô héo này, chính là bàn tay đã thò ra từ nhà giam để đánh lén Tạ Tuyết Thần kia, là tay của tông chủ tiền nhiệm Thiên Khiển tông.
Dù chỉ trong nháy mắt tay của tông chủ tiền nhiệm Thiên Khiển tông đã bị chặt đứt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, công kích của Đoạn Thất Xích cùng Tiếu Nhất Diệp cũng đã đến.
Tạ Tuyết Thần rơi vào đường cùng chỉ có thể thu kiếm lại, một kiếm ngăn cản thiên binh Thái Đao của Đoạn Thất Xích, đồng thời nơi vốn phải cụt tay, vậy mà lại quỉ dị xuất hiện một cánh tay hoàn hảo không chút tổn hao gì, cùng đối chưởng với Tiếu Nhất Diệp.
Mắt của tất cả mọi người đều nhíu lại
Một âm thanh vang lên, cương khí mãnh liệt trong khối phạm vi này chấn động không thôi, cả thủy lao cũng lay động một hồi. Tạ Tuyết Thần bị hai người hợp lực, đánh cho bay ra ngoài, ngã xuống vũng nước bên dưới, khiến bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Thang Phi Tiếu nhân cơ hội này, vội vàng đoạt lại lão Cung Chủ, gắt gao bảo vệ sau lưng.
Tràng diện nhất thời như lâm vào một vở hài kịch vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều minh bạch, Tạ Tuyết Thần ở trước mắt này... Là giả. Bởi vì một tay của hắn đã bị Đường Phong chặt đứt, không thể nào mọc lại được. Nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng một tay cầm kiếm ngắn cản công kích của Đoạn Thất Xích, một tay đối chưởng với Tiếu Nhất Diệp.
Đợi đến khi Tạ Tuyết Thần giả mạo kia lung lay đứng dậy từ vũng nước, Tiếu Nhất Diệp mới âm trầm cười một tiếng:
- Ngọc Tử Sơn?
Nghe được xưng hô như vậy, Đường Phong liền bừng tỉnh đại ngộ. Tạ Tuyết Thần tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, muốn giả trang hắn, đương nhiên phải có trình độ tương ứng, mà có thể đảm nhiệm việc này chỉ có thể là đệ nhị sát thủ của Đại Tuyết lâu. Hơn nữa lấy tính tình âm hiểm xảo trá Tạ Tuyết Thần, lúc này đương nhiên không thể tự mình đến thủy lao được. Một chiêu giương đông kích tây thật hay, đem tất cả mọi người dẫn dụ vào thủy lao, còn hắn lại bỏ trốn mất dạng.
Khóe miệng Ngọc Tử Sơn không ngừng chảy ra máu tươi, hắn vừa rồi tuy rằng giữ được tính mạng, nhưng cũng bị tổn thương không nhẹ, một kích liên thủ của Đoạn Thất Xích cùng Tiếu Nhất Diệp, há có thể đỡ dễ dàng?
Ngọc Tử Sơn cười thê thảm, vươn tay lột mặt nạ xuống, lộ ra tướng mạo vốn có, ho nhẹ một tiếng nói:
- Hai vị quả nhiên lợi hại, Ngọc mỗ bội phục.
- Tạ Tuyết Thần cho ngươi chỗ tốt gì, ngươi lại bán mạng vì hắn như vậy?
Thang Phi Tiếu chậm rãi lắc đầu. Ngọc Tử Sơn hiển nhiên là một con tốt thí của Tạ Tuyết Thần
Ngọc Tử Sơn cười khổ nói:
- Chỉ là trả nợ thôi, ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhiều lời vô ích, động thủ đi.
Thang Phi Tiếu vốn còn muốn hỏi một chút nơi hạ lạc của Tạ Tuyết Thần, bất quá nhìn bộ dáng của hắn nhất định sẽ không nói, chỉ có thể nháy mắt với Đoạn Thất Xích.
Cuồng Đao gật gật đầu, đến bên cạnh người Ngọc Tử Sơn, thiên binh Thái Đao vẽ nên một được cong tuyệt đẹp, Ngọc Tử Sơn ngay cả thời gian phảng kháng cũng không có, cả người trực tiếp bị chém làm hai khúc. Dù sao lúc nãy hắn cũng đã thụ thương, hơn nữa thực lực vốn cũng không bằng Đoạn Thất Xích, sao có thể làm gì được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.