Vô Thường

Chương 43: Lẻn vào liễu gia




Mặc kệ, tu luyện lâu như thế, đột phá đến tầng thứ hai của Vô Thường Quyết đã là chuyện vui rồi.
Kềm chế tâm tình kích động, Đường Phong lấy khẩu quyết và tâm pháp tu luyện của tầng thứ hai ra xem một lượt. Cách luyện của tầng thứ hai và tầng thứ nhất cũng không khác nhau là mấy, chỉ có lộ tuyến vận công là hơi khác đi, sẽ dùng tới vài loại kinh mạch không thường dùng mà thôi.
Nếu người khác muốn tu luyện Vô Thường Quyết, trước tiên phải đả thông kinh mạch toàn thân mới có thể tiếp tục luyện xuống. những ngày đầu tiên Đường Phong đến thế giới này kinh mạch toàn thân đã được mười năm tu vi quỷ thần đả thông hoàn toàn, đây là điều may mắn cho Đường Phong, xem như đường đã được lót rất tốt, hiện tại chỉ cần thay đổi thói quen tu luyện một chút là được, đối với Đường Phong mà nói thì quả thực dễ như trở bàn tay.
bỏ qua khẩu quyết và tâm pháp, Đường Phong lại xem xét đoạn tin tức thần bí kia. Đây là thứ xuất hiện trong đầu Đường Phong cùng với tâm pháp tầng thứ hai vừa này.
Vừa nhìn một cái, Đường Phong lập tức vui mừng khôn tả!
Lúc trước khi nhận được Vô Thường Quyết, Đường Phong chỉ biết sau này nếu tu luyện thành công, có thể sử dụng một chút kỹ năng thần kỳ. Đường Phong cũng rất nóng lòng mong chờ, chỉ là không ngờ tới, mong muốn này lại biến thành sự thật nhanh như vậy.
Một đoạn tin tức này chính là một trong những năng lực thần kỳ kèm theo Vô Thường Quyết.
Mị ảnh không gian! Đây chính là tên của năng lực này.
Mị ảnh không gian, tập trung sức mạnh của năm âm hồn, có thể mở ra một không gian bên người để cất giữ đồ vật, độ lớn nhỏ của không gian còn tùy thuộc vào thực lực bản thân của âm hồn.
Muốn thi triển năng lực này, trước tiên nhất định phải có được năm âm hồn. Muốn có được âm hồn, nhất định phải giết người, hơn nữa chỉ những người chết trong vòng nửa canh giờ, tập hợp linh khí tồn đọng này lại mới có thể tạo ra một cái âm hồn!
Nói cách khác, nhất định phải giết năm người!
Dù sao thiên hạ cũng không có bữa ăn nào không phải trả tiền, muốn đạt được thứ gì thì đó thì phải trả một cái giá tương tự trước tiên.
Sau khi đã hiểu được về năng lực này, Đường Phong không khỏi mỉm cười, cũng may là hôm nay đột phá, bằng không chờ mình xử lý xong đám người Liễu gia mới đột phá thì quá lãng phí.
Quay đầu lại nhìn sắc trời, đã sớm tối mịch, còn có màn mưa trải dài vô tận, trên trời thỉnh thoảng lại có vài tia chớp hung tợn xẹt ngang qua, lát sau mới truyền tới vài tiếng sấm ầm ầm.
Thời gian vừa đúng! Đường Phong đứng dậy, lấy ra chiếc bình đựng độc được bức ra sau mỗi lần giúp Bạch Tiểu Lại giải độc, sau đó lại bỏ toàn bộ mấy cây phi châm vào.
Yên thảo chi độc bá bạo như thế, ngay cả Thiên giai cao thủ như Bạch Tiểu Lại cũng phải chịu thua, huống hồ gì là mấy tên trong Liễu gia?
Tìm ra một bộ quần áo màu đen mặc vào, Đường Phong mở cửa phòng, nhìn xung quanh, rón ra rón rén đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, nhún người nhảy ra khỏi Yên Liễu các.
Đường Phong vừa đi không bao lâu, cửa phòng của Bạch Tiểu Lại cũng chậm rãi mở ra, Bạch Tiểu Lại chăm chú nhìn về hướng Đường Phong biến mất, khẽ cau mày, có ý muốn đuổi theo xem thế nào, nhưng lại nhớ tới câu nói của Đường Phong lúc sáng nên đành nhịn xuống.
mấy ngày nay sống chung cũng đủ để Bạch Tiểu Lại hiểu một chút về tác phong làm người của Đường Phong, đừng thấy hắn ngày thường ba hoa cười nói, ra vẻ cợt nhã, một khi đã nghiêm túc thì nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
Một khi hắn đã không muốn mình nhúng tay vào chuyện của hắn, nếu mình tùy tiện hành động, còn có thể chọc giận hắn.
Bất quá Bạch Tiểu Lại mơ hồ nhận thấy, Đường Phong nửa đêm ra ngoài thế này nhất định có liên quan tới chuyện xảy ra lúc sáng.
Đường Phong đang chạy như bay ra khỏi Thiên Tú đương nhiên không biết hành tung của mình đã bị bại lộ, cho dù hắn có cẩn thận hơn nữa, nhưng thủy chung vẫn không thể gạt được người từng là Thiên giai cường giả như Bạch Tiểu Lại, dù sao chênh lệch cảnh giới cũng quá lớn.
Thiên Tú đối với Đường Phong mà nói thì đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, quẹo qua vài đường, Đường Phong đã trực tiếp chạy ra khỏi Thiên Tú.
Quay đầu nhìn lại, thấy không ai phát hiện ra mình, Đường Phong liền mỉm cười, thi triển Kinh Hồng Lược Ảnh, nháy mắt đã lướt ra thật xa.
Trong khoảng thời gian này, Bảo Nhi và Mộng Nhi đã tra ra vị trí cùng tình trạng đại khái của Liễu gia, tuy hai nha đầu không biết Đường Phong muốn có những tin tức này làm gì, nhưng các nàng vẫn không hỏi gì.
Khoảng nửa nén hương, Đường Phong đã đi tới Tĩnh An thành, đêm khuya thanh vắng lại thêm trời mưa, bên trong Tĩnh An thành mọi người đã sớm an giấc, trên đường không có bất kỳ ai qua lại.
Tìm được đúng hướng tới Liễu gia, Đường Phong giống như một con báo đốm mạnh mẽ, lại như một con gió mạnh, dưới chân không phát ra bất kỳ tiếng động nào, tùy ý điểm nhẹ vài cái trên hai bên đường, thân hình biến hóa thất thường.
Không bao lâu sau, đại trạch của Liễu gia đã gần ngay trước mắt.
Trong ba gia tộc ở Tĩnh An thành, Liễu gia là thế lực nhỏ nhất, tiếp theo là Hoàng gia, lớn nhất chính là Trương 2Ía. Bằng không thì lão bản Tập Nguyên Đường cũng sẽ không phải là Trương Tập Nguyên, mà có thể là một tên Hoàng Tập Nguyên hoặc Liễu Tập Nguyên gì đó rồi.
Mặc dù là gia tộc nhỏ nhất, nhưng cơ nghiệp của họ tại Tĩnh An thành cũng không nhỏ chút nào, đại trạch nằm trên một đoạn đường tương đối phồn hoa của Tĩnh An thành, kéo dài hơn nửa con phố. Bên ngoài có không ít gia tướng đội mưa tuần tra, chỉ có điều Liễu gia nhờ vào nấp dưới bóng của Thiên Tú tông, ngoại trừ hai đại gia tộc còn lại trong thành ra thì không ai dám tới sinh sự, lại thêm đêm nay mưa lớn, cho nên mấy tên gia tướng này cũng có chút lơi là, có kẻ còn đem cả rượu thịt ra, vừa tán chuyện vừa uống rượu ăn thịt.
Đối với Đường Phong mà nói, phòng vệ như thế thì cũng giống như trang trí mà thôi.
Tìm một chỗ không có người, Đường Phong lướt qua tường cao, trực tiếp tiến vào bên trong Liễu gia đại trạch.
Liễu gia có một gia chủ, ba trưởng lão, thực lực tuy rằng không cao lắm, nhưng so với Đường Phong hiện tại thì vẫn mạnh hơn, đều là Huyền giai cảnh giới, huống chi, đây là lần đầu tiên Đường Phong tới Liễu gia, căn bản không biết mấy người này sống ở nơi nào.
Xem ra phải tìm một người biết rõ đường để hỏi, bất quá mấy tên gia tướng kia đều tụm năm tụm ba, đánh lén bọn chúng thì không thành vấn đề, nhưng xử lý thi thể thì có chút phiền toái, tốt nhất là tìm người nào đi riêng mới được.
đang lúc suy nghĩ, Đường Phong đột nhiên nhìn thấy một nữ nhân có bộ dạng trông như nha hoàn đang lén lút chạy tới từ bên kia, vừa bước nhanh tới vừa quay đầu nhìn xung quanh, rất có dáng vẻ như có tật giật mình.
Chính là cô! Đường Phong hạ quyết định, liền bám theo.
Coi như ông trời cũng muốn giúp Đường Phong, nha hoàn này chẳng những không đi tới những chỗ đông người, mà ngược lại càng đi càng hẻo lánh. Cho tới khi nàng đi tới cạnh một giả sơn trong hoa viên, xoay người chui vào son động bên trong giả sơn, Đường Phong đang chuẩn bị xuống tay, đột nhiên lại nghe được tiếng hít thở kềm chế của một người khác.
ngay sau đó, một giọng nói đói khát và hèn mọn truyền tới:
- Bảo bối, cuối cùng thì nàng cũng tới, để ta chờ lâu muốn chết.
- Gấp cái gì chứ, tam trưởng lão hôm nay tâm trạng không được tốt, vừa này còn nổi giận tam bành, ta vất vả lắm mới hầu hạ hắn xong, thừa dịp hắn bị gia chủ gọi đi mới có thời gian tới đây đó.
- Đừng nói nữa, để ta hôn một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.