Vô Thường

Chương 394:




Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 394: Lừa ngươi không thương lượng
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvanda
CHÚC MỪNG NĂM MỚI - 2013
An khang - Thịnh vượng - Sức khỏe - Hạnh phúc
Mục đích ban đầu của hắn là Tạ Tuyết Thần, dù sao trong chiến trường cũng chỉ có một mình hắn đang đơn độc đấu với Phi Tiểu Nhã, còn lại bất luận là Ô Long Tam Sử hay là ba sát thủ của Đại Tuyết Cung đều tập trung một chỗ, không tiện ra tay. Chỉ cần hắn dám mở miệng kêu mình hỗ trợ đánh chết Phi Tiểu Nhã, như vậy ngày chết của hắn đã đến.
Nhưng bây giờ, hắn lại kêu mình đi giúp ba sát thủ của Đại Tuyết Lâu, điều này khiến Đường Phong rất phiền muộn.
Tên gia hỏa này khẳng định còn có chút băn khoăn, cho nên mới muốn lấy ba thủ hạ của mình ra thử nước.
Tuy nhiên chuyện đã đến bước này, Đường Phong cũng không tiện cự tuyệt, càng không thể cự tuyệt.
Thấy Đường Phong không lập tức đáp ứng, Tạ Tuyết Thần mỉm cười, lại nói:
- Nếu Biên môn chủ có thể giúp đỡ Tạ mỗ người diệt trừ những địch nhân này, sau này Đại Tuyết Cung nhất định sẽ giúp Biên môn chủ trùng kiến Cự Kiếm môn!
Đường Phong đúng lúc lộ ra thần sắc vui mừng, vội vàng nói:
- Không dám không dám, Tạ Cung Chủ quá khách khí.
Lời không cần phải nói nhiều, chỉ cần một chút là được. Nhóm người này đều vô cùng khôn khéo, nói nhiều khó tránh khỏi để bọn chúng nhìn ra sơ hở.
Đường Phong lập tức chuyển phương hướng, âm hiểm cười nói đi về hướng Đoạn Thất Xích.
Đoạn Thất Xích vẫn đang ứng phó với ba sát thủ Đại Tuyết Lâu, mặc dù công lực thâm hậu, thực lực siêu quần, khi ứng phó cũng có chút gian nan, nếu không phải có Tiếu thúc thỉnh thoảng viện binh cho hắn, hắn khẳng định đã rơi vào thế hạ phong.
Khi Đường Phong đi về phía hắn, Đoạn Thất Xích khẽ chau mày, mặc dù tâm tính kiên nghị như đao, giờ phút này cũng có chút buồn bực không kìm được.
Trong đầu hắn càng không ngừng ước định chiến lực của mình và bốn người kia sau khi liên thủ, kết quả đưa ra chỉ khiến hắn đau đầu, nếu người có Thiên giai trung phẩm này gia nhập chiến trường, như vậy mặc dù có Thang Phi Tiếu trợ giúp, hắn bị thua cũng là chuyện sớm hay muộn, trừ phi Thang Phi Tiếu có thể hoàn toàn thoát khỏi dây dưa của Ô Long Tam Sử, tuy nhiên điều này hiển nhiên là chuyện không thể.
Biết rõ bản thân có chút không địch lại, nhưng Đoạn Thất Xích cũng không hề lùi bước, ngược lại chém ra một đao, bức lui ba sát thủ của Đại Tuyết Lâu, thở hổn hển xoay người, trực tiếp chém về phía Đường Phong.
Đường Phong hiện tại đang sắm vai nhân vật Thiên giai trung phẩm, thực lực thấp hơn bất cứ người nào trên chiến trường. Lựa chọn hắn làm cửa đột phá chắc chắn là chính xác nhất, chỉ cần đánh chết Thiên giai trung phẩm này, Đoạn Thất Xích mới có thể tiếp tục duy trì chiến đấu.
Đối mặt với Địa Thí thoạt nhìn rất bình thản không có gì kì lạ, kì thực thanh thế to lớn , Đường Phong quả thực lại càng hoảng sợ. Với sự không cho phép hiện tại của mình, nếu bị hắn chém trúng, cho dù là sượt qua, đoán chừng cũng phải đi chầu Diêm Vương rồi.
Xuất quân không nhanh thân còn chết trước, chuyện này bi tráng biết bao? Hơn nữa còn là chết trên tay người của mình, nếu chuyện này truyền đi nhất định sẽ khiến mọi người cười đến rụng răng.
Trong lúc nguy cấp, Đường Phong càng không dám chậm trễ, mặc dù bày ra tư thế hùng hổ lao về hướng Đoạn Thất Xích, nhưng lại vội vàng truyền âm nói:
- Đoạn thúc, ta là Đường Phong.
Vì để chứng minh thân phận của mình, Đường Phong lại tranh thủ thời gian bỏ thêm một câu:
- Cảnh giới cao nhất của đao pháp, người tức là đao, đao tức là người, cái đó gọi là nhân đao hợp nhất!
Nói thật, khi Đường Phong nói ra câu đầu tiên, Đoạn Thất Xích hoàn toàn không để ý. Dù sao điều này thật sự quá vô nghĩa, Đoạn Thất Xích kinh nghiệm phong phú làm sao có thể tin lời nói ma quỷ của một địch nhân?
Nhưng khi hắn nói câu thứ hai, Đoạn Thất Xích cau mày, lập tức khẳng định thân phận của Đường Phong.
Bởi vì, những lời này Đường Phong đã từng nói qua khi ở Yên Liễu Các ngày trước, hơn nữa sống lâu như vậy, Đoạn Thất Xích cũng chỉ nghe thấy có Đường Phong từng nói qua lời này.
Lúc ấy vì những lời này, Đoạn Thất Xích còn nhận được dẫn dắt rất lớn, cảnh giới mười năm chưa từng tiến bộ, sau đó có tiến lên phía trước một chút.
Không phải ai cũng có thể nói ra lời nói này.
Thiên binh dao phay mang theo một đao kình phong, lướt qua chóp mũi Đường Phong , chiêu thức hoàn toàn không thay đổi, Đoạn Thất Xích xoay nửa vòng tại chỗ, trực tiếp chuyển hướng sát chiêu về phía ba sát thủ Đại Tuyết Lâu đang từ phía sau hắn lao đến.
Đường Phong không khỏi thở dài một hơi, cũng chỉ có người có thực lực hùng hậu như Đoạn Thất Xích, mới có thể thu phóng chiêu thức tự nhiên sau đánh ra, đến lúc biến tướng rồi, đổi lại là Thiên giai khác, cho dù là Phi Tiểu Nhã và Tạ Tuyết Thần, cũng không có khả năng làm được mượt mà tự nhiên như vậy.
Khi đao khí lạnh thấu xương cuốn tới, trên mặt ba sát thủ Đại Tuyết Lâu sau lưng Đoạn Thất Xích hiện ra một nụ cười đắc ý. Trong đối chiến, nếu để lộ sau lưng với địch nhân thì hoàn toàn là tìm đến cái chết, cho dù là Cuồng Đao cũng không ngoại lệ.
Nhưng nụ cười đắc ý lập tức biến thành kinh ngạc, bọn chúng hoàn toàn không nghĩ tới Đoạn Thất Xích trong khoảnh khắc lại buông tha cho Biên Vô Huyết, ngược lại công kích bọn chúng.
Biến cố này khiến cho ba sát thủ Đại Tuyết Lâu có chút trở tay không kịp, tuy nhiên dù gì cũng là những kẻ có kinh nghiệm chiến trận, chỉ trong nháy mắt biến thế công thành thủ thế, quyết định dùng ba người hợp lực, ngăn cản một kích lấy mạng của Đoạn Thất Xích.
Bọn chúng có thể nhìn thấy, Biên Vô Huyết lúc này đã vọt tới sau lưng Đoạn Thất Xích, giơ đoản kiếm màu đen lên, hung hăng đâm ra một kiếm sau lưng Đoạn Thất Xích hoàn toàn không phòng bị.
Ba sát thủ Đại Tuyết Lâu lại mỉm cười, một kiếm này đâm ra, Đoạn Thất Xích chắc chắn không thể sống!
Đao khí cuồng bạo bắn ra, ba sát thủ Đại Tuyết Lâu liều chết ngăn cản, vũ khí trên tay từng người truyền đến tiếng vang răng rắc, bốn luồng cương khí va chạm mãnh liệt trong phạm vi nhỏ, phát ra hào quang chói mắt!
Sắc trời dần dần đen lại, bóng đêm dần dần kéo đến, che kín trời xanh.
Một tiếng “Xoạt” khẽ vang lên, đó là thanh âm đoản kiếm màu đen đâm rách quần áo của Đoạn Thất Xích!
Thành công rồi! Trong lòng ba sát thủ Đại Tuyết Lâu không khỏi vui vẻ, bọn chúng có thể tưởng tượng ra tràng cảnh máu tươi phun trào. Ngay cả Tạ Tuyết Thần đang chiến đấu với Phi Tiểu Nhã cũng không nhịn được, thoáng mỉm cười.
- Lão Đoạn!
Thang Phi Tiếu nổi giận gầm lên một tiếng, sát cơ hung mãnh lại một lần nữa tăng lên một cấp bậc, hai mắt vằn đỏ.
Thế nhưng sau một khắc, chuyện xảy ra lại làm cho tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ, Đoạn Thất Xích bị đâm rách y phục, căn bản không tổn hao lông tóc gì cả, thanh đoản kiếm màu đen xuyên qua dưới xương sườn hắn, yểm hộ thân thể của Đoạn Thất Xích, thẳng đến vị trí cổ họng của một sát thủ Đại Tuyết Lâu trong đó.
- Ly hợp chân kình!
Trên khóe miệng Đoạn Thất Xích hiện ra một nụ cười cười lạnh lùng, đao mang trên Thiên binh dao phay đang quẩn quanh bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là bóng đêm hắc ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.