Vô Thường

Chương 327: Thế nào là ngươi?




Phi Tiểu Nhã không khỏi nhớ tới thời điểm vừa mới nhìn thấy Đường Phong, hắn là từ bên trên rơi xuống dưới, khi đó toàn thân hắn màu đỏ đậm. Lẽ nào nói, hắn ở bên trên đã từng hấp thu một thứ gì đó có lực lượng hỏa kình đủ để sáng ngang với tuyết tủy?
Loại tình huống hiện tại đã không phải là Phi Tiểu Nhã có thể trợ giúp được rồi. Trước không nói nàng căn bản không thể tới gần Đường Phong, cho dù có thể tới gần hắn cũng không thể mang theo hắn từ nơi này ra ngoài, hai cỗ hỏa kình tinh khiết trong cơ thể hắn không phải chính mình có thể áp chế được. Phi Tiểu Nhã chỉ có thể lẳng lặng nhìn, cầu khẩn Đường Phong sẽ không bị hai loại hỏa kình xé thành mảnh nhỏ, một viên phương tâm vô cùng bất ổn, chờ đợi lo lắng, không tự chủ được rơi lệ.
Không nỡ nhìn bộ dáng này của hắn, chính mình lại bất lực, trong lòng Phi Tiểu Nhã vô cùng khó chịu, chỉ có thể đứng cách xa theo dõi hắn.
Hai loại màu sắc trên người Đường Phong liên tục thay thế nhau, trở nên càng lúc càng cấp tốc, ban đầu lâu lâu mới chuyển biến một lần, thế nhưng chốc lát sau, toàn thân hắn liền biến thành một ngọn đèn chiếu sáng liên tục nhấp nháy không ngừng nghỉ, một hồi hồng, một hồi lam. Khi loại tần suất này đặt tới điểm cực hạn, trên người hắn đột nhiên bộc phát một cỗ khí thế khiến trái tim người khác phải đập nhanh hơn, ngay sau đó lại trở về bình tĩnh.
Vô luận là băng kình hay hỏa kình, tất cả đều biến mất không còn. Hắn cũng không còn lộn xộn xung quanh, mà là bốn chi mềm nhũn phảng phất giống như đã chết, tùy ý để thân thể chìm sâu xuống dưới.
Phi Tiểu Nhã đợi một lúc vẫn không thấy Đường Phong có phản ứng gì, lúc này mới vội vàng bơi tới, để một cánh tay của hắn vòng qua vai chính mình, cấp tốc bơi lên trên. Nguyên bản Phi Tiểu Nhã cho rằng Đường Phong đã bình yên vô sự rồi, nhưng không được bao lâu, cỗ băng kình và hỏa kình ẩn nấp xuống dưới trong cơ thể Đường Phong đột nhiên bạo phát, trực tiếp trùng kích vào bụng Phi Tiểu Nhã.
Cho dù là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, thình lình thừa nhận một kích liên hợp của hai loại hỏa kình và băng kình bá đạo tới cực điểm, Phi Tiểu Nhã cũng có chút chịu đựng không nổi, dưới bụng quặn đau, cảm giác vừa lạnh lại vừa nóng trong nháy mắt lan tràn toàn bộ cơ thể, bảo chủ đại nhân cành há miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm, trong nước biển hóa thành một đóa hồng tiên diễm.
Phi Tiểu Nhã cố nén đau đớn trong cơ thể và sự ăn mòn của băng hỏa lưỡng trọng kình, gắt gao ôm chặt lấy Đường Phong không buông tay, hai chân đạp nước mạnh mẽ.
Hắn đã ở dưới lòng biển quá lâu rồi, thời gian dài như vậy không hề hô hấp, khẳng định đã tới cực hạn, nếu như không đi ra ngoài mà nói, vô cùng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Khoảng cách hơn mười trượng dưới sự du động toàn lực của Phi Tiểu Nhã, chỉ chốc lát sau đã nhô lên khỏi mặt nước, cả hai người giống như cá biển thời điểm lao ra khỏi mặt nước. Phi Tiểu Nhã không nhịn được thở dốc liên tục, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nâng thân thể Đường Phong không cho hắn tiếp tục chìm xuống.
May mắn chính là, ngoại trừ băng hỏa lưỡng trọng kình đột nhiên từ trên người Đường Phong bộc phát qua một lần, hiện tại đã không thấy động tĩnh gì khác, xem ra rốt cuộc cũng triệt để yên ổn.
Có thể là bị không khí mới mẻ kích thích, cũng có thể là hai loại kình đạo băng hỏa khiến người khác không thể chịu đựng biến mất, Đường Phong vẫn bị vây trong trạng thái nửa hôn mê bất tỉnh, lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Thời điểm mở mắt ra, Đường Phong còn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra cái gì, tư duy của hắn còn dừng lại tại thời điểm nháy mắt khi chính mình rơi vào biển rộng, chỉ là cảm giác trên mặt chính mình chạm vào thứ gì đó vô cùng mềm mại.
Đúng vậy, rất mềm mại, cũng có cảm giác rất ấm áp, loại cảm giác này mơ hồ trước đó đã từng cảm nhận qua, ma xui quỷ khiến thế nào, Đường Phong quay đầu dụi dụi.
Cảm giác càng thêm mềm mại truyền tới, hơn nữa vị trí nửa bên mặt còn truyền tới một chút cảm giác cưng cứng, thần trí chậm rãi trở về, Đường Phong nhận thấy bên cạnh chính mình phảng phất như còn có một người khác, chính mình đang ôm chặt vào đối phương, một tay khoát qua bờ vai đối phương.
- Tiểu tặc ngươi muốn chết sao?
Phi Tiểu Nhã nổi giận quát lớn, loại tư thế giữa nàng và Đường Phong hiện tại là bởi vì thuận tiện kéo hắn đi, cho nên mới để cho một cánh tay của hắn vòng qua bờ vai chính mình, cứ như vậy, đầu của Đường Phong vừa vặn chạm vào vị trí ngực của hàng. Tại thời điểm nguy hiểm, Phi Tiểu Nhã không có tâm tư quản tới loại chuyện này, thế nhưng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, loại cảm giác mờ ám lẫn phòng vệ trời sinh này rất không tự chủ được lập tức bốc lên.
Hành động giãy dụa vô ý thức của Đường Phong vừa rồi khiến nàng vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, thầm nghĩ tiểu tặc này cho dù hôn mê cũng không đổi tà tâm như cũ.
Nghe được thanh âm của Phi Tiểu Nhã, Đường Phong nháy hai con mắt vô lực, chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi hoặc quay đầu nhìn nàng.
- Ngươi tỉnh?
Phi Tiểu Nhã kinh hỉ vạn phần.
Rất mơ hồ, phạm vi nhìn rất mơ hồ, Đường Phong chỉ cảm thấy chính mình hiện tại vô cùng kiệt sức, hơn nữa quan sát gần như vậy, Đường Phong cũng chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt ước sũng nước biển, còn lại cái gì cũng không nhìn thấy.
- Ngươi là ai?
Đường Phong suy yếu hỏi.
- Là ta a!
Phi Tiểu Nhã ho nhẹ, đưa tay lau đi nước biển trên mặt, lại quay đầu về phía Đường Phong một chút.
- Sao lại là nàng?
Cuối cùng Đường Phong cũng nhận ra được nữ nhân này chính là nha đầu hung dữ đã từng có chút khúc mắc với chính mình, chỉ bất quá mái tóc của nàng đã không còn giống như trước kia, lúc bị nước biển làm ướt nhẹp, mái tóc thẳng tắp dán sau đầu, thoạt nhìn vô cùng ôn nhu.
Sao nàng lại ở chỗ này? Hơn nữa nhìn tư thế hiện tại, hình như là chính mình được nàng cứu lên. Nàng không phải thống hận chính mình hay sao? Thế nhưng biểu tình vui sướng và thoải mái đối với phụ trọng như mình là chuyện gì sảy ra?
- Thế nào? Không để ý tới ta sao?
Phi Tiểu Nhã vừa dứt lời, sắc mặt đột nhiên trở nên ửng hồng, khóe miệng càng không ngừng tràn ra máu tươi, toàn thân hơi co giật, hai mắt trở nên trắng xóa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Băng hỏa lưỡng trọng kình vừa mới xâm nhập vào trong cơ thể lúc này mới đột nhiên phát tác, kình đạo hung mãnh cư nhiên ngay cả nàng cũng không thể chống đối, ngược lại chủ thể Đường Phong thu nạp băng hỏa lưỡng trọng kình lúc này lại bình yên vô sự.
- Uy!
Đường Phong hoảng hốt, cảm giác đối phương muốn chìm xuống, vội vã đưa tay chụp lại, ôm chặt nàng, nói:
- Nàng làm sao vậy?
Sắc mặt Phi Tiểu Nhã thay đổi, một lúc hồng một lúc trắng, nhìn rất giống như bị nội thương, vô luận Đường Phong kêu gọi như thế nào cũng không thể gọi tỉnh được nàng.
Quay đầu trái phải, trong mắt Đường Phong ngây dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.