Vô Thường

Chương 324: Không hiểu




Dưới sự ảnh hưởng của quang trụ màu trắng, bầu trời đỏ tươi như máu đột nhiên biến ảo không ngừng, đám mây màu máu phảng phất như bị quang trụ màu trắng hấp dẫn, tất cả đều tụ tập hướng về phía quang trụ, bầu trời trong lúc nhất thời thay đổi k hông ngừng, quỷ dị vô cùng.
- Đây là làm sao vậy?
Lúc này Phi Tiểu Nhã mới hồi phục lại tinh thần nói.
- Không biết!
Mang chấp sự lắc đầu, tuy rằng thực lực của hắn rất cao, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại trường hợp như vậy.
- Lẽ nào nói… Ngọn núi lửa chết tiệt này muốn phun trào?
Sở Văn Hiên không kìm lòng được rùng mình một cái.
Bị hắn nói như vậy, lúc này Mang chấp sự mới nhớ tới có khả năng này, tuy rằng nói vài chục năm qua núi lửa vẫn vô cùng yên ổn, trước kia Mang chấp sự tới nơi này tu luyện, thậm chí còn đặt chân lên miệng núi lửa quan sát một phen, ai cũng biết lúc nào nó cũng có thể phun trào, không ai có thể ngăn cản được lực lượng bạo phát của thiên nhiên vô cùng vô tận.
Sở Văn Hiên vừa mới dứt lời, đại địa bắt đầu run rẩy mãnh liệt, hung mãnh hầu như khiến mọi người không thể đứng vững được gót chân, từ chỗ sâu trong đại địa truyền tới từng đợt âm hưởng khổng lồ, giống như vô số đầu mãnh thú bạo động trên mặt đất. Nước biển xung quanh Băng Hỏa Đảo đều cuộn cuộn dâng lên mấy trượng, sóng biển giã mạnh vào bờ, truyền tới tiếng đánh vang ào ào.
- Nhanh, gọi tất cả đệ tử từ bên trong ra ngoài.
Phi Tiểu Nhã vội vàng nói.
Nếu như núi lửa thực sự phun trào, vậy thì tính mệnh của các đệ tử Ô Long Bảo đang tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng thực sự gặp nguy hiểm. Tại thời khắc quan trọng, cuối cùng Phi Tiểu Nhã cũng có chút phong độ của người đứng đầu Ô Long Bảo, lúc này trong lòng của nàng không phải chỉ có một nam nhân duy nhất, mà phải quan tâm tới tất cả đệ tử Ô Long Bảo.
Đã không cần phải đặc biệt đi gọi chúng đệ tử Ô Long Bảo này rồi, từ thời điểm hỏa kình đột nhiên biến mất, tất cả các đệ tử đều đã giật mình tỉnh giấc, hiện tại mặt đất rung lên kịch liệt như vậy, ai cũng biết được khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt đẹp gì, vội vàng từ trong nơi tu luyện vọt ra.
Cũng chỉ có mười mấy người như vậy mà thôi, không bao lâu sau, tất cả đều tụ tập bên ngoài cửa băng hỏa ba mươi sáu động.
- Tất cả mọi người mau trở về, nơi này không thích hợp ở lâu?
Mang chấp sự vận chuyển cương khí la lớn, mọi việc đều phải lấy an toàn làm đầu, tuy rằng không thể xác định được núi lửa có thể phun hay không, thế nhưng bảo vệ tính mệnh của các đệ tử có mặt mới là quan trọng nhất, đến lúc đó vẫn có thể đưa bọn họ vào trong tu luyện tiếp.
Nghe được Mang chấp sự la lên, mười mấy người này làm sao dám đứng lại, vội vàng vọt thẳng xuống dưới chân núi. Trải qua hơn hai tháng tu luyện, đám đệ tử này trên cơ bản chỉ có tu vi Huyền giai đã sớm nhất loạn bước chân vào cảnh giới Địa giai, chỉ là phẩm cấp cao nhất mới chỉ là trung phẩm mà thôi.
- Ta chuẩn bị khai thuyền!
Sở Hiên nói một tiếng, nhanh chóng chạy về phía biển rộng.
Toàn bộ Băng Hỏa Đảo đều không an toàn rồi, chỉ có ngồi thuyền rời khỏi nơi đây mới là chính đạo.
Phi Tiểu Nhã chăm chú nhìn chằm chằm vào mười mấy người tù trong băng hỏa đảo chạy xuống dưới chân núi, muốn từ trong những người này tìm kiếm thân ảnh chính mình luôn luôn lo lắng, thế nhưng sự thực lại làm nàng thất vọng.
Sẽ không! Hắn sẽ không chết đi như vậy! Tiểu tặc này đã từng phi lễ qua bản bảo chủ, sao có thể để hắn chết đi đơn giản như vậy được?
- Bảo chủ, người cũng đi lên thuyền!
Mang chấp sự mở miệng nói:
- Ta đến đoạn hậu!
Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, chỉ là một mình một người nhìn chằm chằm vào cửa động băng hỏa ba mươi sáu phòng, bỗng nhiên từ chỗ cửa động lại xuất hiện một người chạy ra, gấp rút lao xuống dưới chân núi.
Thần sắc Phi Tiểu Nhã vui vẻ, nhưng chờ khi nàng nhìn thấy rõ than ảnh kia, lại nhịn không được phải thất vọng não nề.
Không phải tiểu tặc kia, mà là Không Dư Hận.
So sánh với những người còn lại, tư chất Không Dư Hận không cần nghi ngờ chính là tốt nhất, vị trí xâm nhậm vào cũng là sâu nhất, hắn một lỏng chỉ cầu đề cao cảnh giới, tự nhiên không giống như Đường Phong thường xuyên dừng lại một đoạn thời gian, trong thời gian hơn hai tháng đã đủ để hắn tiến tới phòng thứ hai mươi bảy, mắt thấy cách đầu cùng chỉ còn một phần tư quãng đường, mắt thấy chính mình sẽ vượt qua vô số người trở thành người thứ ba tới được đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, thế nhưng hết lần này tới lần khác xảy ra loại chuyện không để người dự đoán được.
Vốn hắn còn định ở bên trong chờ đợi một lát, nhìn sự tình có chuyển biến hay không, thế nhưng lúc nghe Mang chấp sự gọi chạy ra ngoài, hắn mới không dám tiếp tục dừng chân bên trong.
- Bảo chủ, nếu như hắn còn sống lúc này hẳn là đã lao ra ngoài rồi!
Mang chấp sự biết những lời này khẳng định sẽ khiến Phi Tiểu Nhã thương tâm, nhưng không nói lời này sao có thể khiến nàng mất hết hi vọng?
- Chuyện lớn trên hết, người không thể tiếp tục ở chỗ này nữa, nhanh đi cho ta!
Phi Tiểu Nhã cười khổ một tiếng, đạo lý này làm sao nàng không rõ, thế nhưng trong lòng nàng luôn luôn ôm một tia hi vọng. Chậm rãi thở ra một hơi, bình tình khổ sở và đau đớn trong lòng, Phi Tiểu Nhã xoay người bước về phía bờ biển, áp chết run rẩy, lên tiếng nói:
- Chấp sự ngươi cũng nhanh nhanh lên thuyền!
Nhìn bóng lưng của Phi Tiểu Nhã, Mang chấp sự khom người nói:
- Dạ!
Nàng xác thực đã trưởng thành rồi, so với nữ nhân mù quáng mấy tháng trước đây, lúc này nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu như mấy tháng trước, nàng phỏng chừng thế nào cũng sẽ không rời khỏi, khẳng định muốn chờ đợi.
Xem ra, cảnh giới đề cao và đoạn thời gian đau khổ cùng cực vừa qua đã khiến tâm của nàng thành thục hơn không ít, trong lòng Mang chấp sự vui mừng. Cái chết của Đường Phong cũng không phải là không có bất cứ giá trị gì.
Phi Tiểu Nhã còn chưa đi được vài bước, quang trụ nơi miệng núi lửa đột nhiên biến mất không còn, đồng thời lúc quang trụ biến mất, một tiếng phẫn nộ gầm rú từ bên kia truyền tới vô cùng rõ ràng.
Đây là tiếng tê rống trầm thấp, đây là tiếng khốn thú rít gào, thanh âm từ bên trong ngọn núi lửa truyền đến, vang tận mây xanh, cuộn cuộn mà qua, rõ ràng không gì sánh được truyền vào trong tai mỗi người.
Mang chấp sự quay phắt người lại, trong mắt run run kịch liệt, dừng lại tại vị trí miệng núi lửa, mặt mặt không thể tin tưởng và khiếp sợ.
Là hắn! Thanh âm này chính là thanh âm của hắn! Là của người thiếu niên tên Đường Phong kia!
Đã sắp bốn tháng rồi, cách thời gian bốn tháng cuối cùng cũng chỉ có thời gian ba bốn ngày mà thôi, hắn cư nhiên có thể chịu đựng được tới giờ! Hắn không chết, chỉ là không biết gặp phải cái gì, phảng phất giống như đã bị thương tổn vô cùng nghiêm trọng, không thể kìm chế được phát ra tiếng rống giận rung trời chuyển đất này.
Hắn làm sao có thể chịu đựng được trong khoảng thời gian dài như vậy? Mang chấp sự không biết, hơn nữa Băng Hỏa Đảo vài chục năm qua vẫn như một ngày, luôn luôn bình yên vô sự, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện vào lúc này? Đạo quang trụ vừa rồi là cái gì? Vì sao trong nháy mắt khi đạo quang trụ kia biến mất, tiếng gầm rú của hắn lập tức truyền ra?
Trong đầu Mang chấp sự nhất thời vòng vo rất nhiều ý niệm khác nhau, nhưng không có một đáp án, cũng không thể phán đoán được dị tượng vừa mới xuất hiện có liên quan tới Đường Phong hay không.
- Không tốt!
Đang thời điểm suy nghĩ miên man, Mang chấp sự đột nhiên rùng mình một cái, hắn đột nhiên nghĩ tới, Phi Tiểu Nhã tưởng niệm gần bốn tháng nếu như nghe được thanh âm thuộc về Đường Phòng vừa rồi, nàng sẽ có phản ứng gì?
Kỳ vọng bốn tháng, nàng chỉ sợ cũng vừa mới chặt đứt phần tình cảm này, vùi lấp phần kỳ vọng này vào tận đáy lòng, biến thành tưởng niệm một chút chừng mực cũng không có. Hiện tại thanh âm của Đường Phong vừa hiện ra, chuyện hắn bình yên vô sự đã không cần phải bàn cãi nữa rồi, lấy tính cách và tính tình của nữ nhân kia, vô cùng có khả năng nàng sẽ làm ra chuyện tình không ai có thể tưởng tượng được.
Không đợi Mang chấp sự quay đầu lại, bên người đã thổi qua một con gió nhẹ, lập tức một đạo thân ảnh lấy tốc độ vô cùng kinh người lao về phía băng hỏa ba mươi sáu phòng.
- Bảo chủ!
Mang chấp sự kinh hô một tiếng:
Căn bản không có bất luận tự hỏi cái gì ,cũng lao thẳng tới địa phương mà Phi Tiểu Nhã muốn tới
Nếu là trước đây, bằng vào thực lực Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, muốn bắt Phi Tiểu Nhã quả thực dễ dàng như trở bàn tay, thế nhưng từ lúc trước Phi Tiểu Nhã tấn chức tiến vào cấp bậc cao thủ nhất lưu, tốc độ của nàng đã đề cao không ít, cho dù là khoảng cách của hai người vẫn còn nửa bước nhỏ, thế nhưng Mang chấp sự đã không có khả năng chế phục được Phi Tiểu Nhã trong nháy mắt nữa rồi.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người chỉ còn kém vài chục trượng, sơn động băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng chỉ gần trong gang tấc.
Thời điểm tới cửa sơn động, cước bộ Phi Tiểu Nhã dừng lại, lộ ra thân ảnh, nàng xoay người lại, mạnh mẽ chém ra một chưởng.
Cương khí màu hồng vô cùng hùng hồn phô thiên cái địa kéo về phía Mang chấp sự, khiến Mang chấp sự nhanh chóng tách ra. Nhân cơ hội này, Phi Tiểu Nhã đã một chân bước vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, cười dài nhìn hắn, mở miệng nói:
- Lần trước ngươi đã từng ngăn cản ta một lần rồi, lần này ngươi đừng nghĩ có thể ngăn cản được ta!
- Bảo chủ!
Vẻ mặt Mang chấp sự nghiêm túc:
- Loại sự tình này không thể nói giỡn, băng hỏa ba mươi sáu phòng đối với cao thủ Thiên giai mà nói chính là cấm địa, bất cứ Thiên giai nào tiến vào trong đều sẽ tử vong, người nhanh nhanh đi ra.
Phi Tiểu Nhã lắc đầu:
- Hắn không chết, hơn nữa đang gặp phải nguy hiểm gì đó, ta muốn dẫn hắn ra ngoài.
- Chuyện này không có khả năng!
Trên trán Mang chấp sự nổi gân xanh:
- Người hà tất vì một nam nhân mà vứt đi tính mệnh của chính mình?
- Ngươi không hiểu!
Phi Tiểu Nhã vẫn tươi cười như trước, bốn tháng qua lần đầu tiên nàng có nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm như vậy, cười tới xán lạn mê người:
- Đối với loại người suốt đời làm bạn với rắn như ngươi, ngay cả trái tim cũng đã lạnh lẽo, ngươi sẽ không hiểu loại tình cảm vì một người cam nguyện phân thân toái cốt này, cảm nguyện hồn phi phách tán.
Toàn thân Mang chấp sự chấn động, nghiêm túc nói:
- Ta đúng là không hiểu cảm giác này, thế nhưng ta biết nếu như người đã chết, cái gì cũng không còn tồn tại.
- Không… Cho dù ta chết rồi, chỉ cần hắn còn sống, ta cũng vẫn sống trong lòng hắn!
Phi Tiểu Nhã liếc mắt nhìn Mang chấp sự:
- Vì vậy nói, ngươi không hiểu, chấp sự, ngươi về trước đi, ta muốn đi tìm hắn, không cần phải khuyên bảo nữa!
Lúc nói xong, Phi Tiểu Nhã xoay đầu chỗ khác, để lại cho Mang chấp sự một bóng lưng, nhanh chóng biến mất trong băng hỏa ba mươi sáu phòng.
Toàn thân Mang chấp sự như rơi vào hầm băng, ngây ngốc đứng tại chỗ, một lúc lâu không hề động đậy.
Hắn cũng muốn chạy ào vào trong, mặc kệ dùng phương pháp nào cũng phải kéo theo Phi Tiểu Nhã ra ngoài, cho dù là đả thương nàng cũng không tiết. Thế nhưng cấm địa này đối với hắn mà nói, đi vào chính là chết.
Mạng của chính mình không quan trọng, dù sao đi nữa chính là người chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết, thế nhưng thù lớn còn chưa trả, chính mình làm sao dám lấy tính mệnh ra để nói giỡn? Tạ Tuyết Thần còn chưa chết, chính mình làm sao có thê nhắm mắt?
A… Mà thôi mà thôi, trái phải bất quá là một nữ nhân ngốc, nàng chết hay không chết đối với chính mình không quan trọng nữa rồi. Ô Long Bảo hay Đại Tuyết Cung đều không quan trọng, chính mình chỉ cần giết chết Tạ Tuyết Thần, cho dù chết cũng không tiếc.
Phi Tiểu Nhã đã xông vào trong, Mang chấp sự hoàn toàn uể oải, có loại cảm giác không có lực xoay chuyển đất trời. Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, vội vàng xoay người đi về phía cạnh biển.
Tốc độ của Phi Tiểu Nhã cực kỳ nhanh chóng, toàn thân di động cấp tốc bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, chỉ trong thời gian chốc lát đã chạy tới đầu cùng.
Trên mặt của nàng thủy chung mang theo nụ cười, không có một chút hối hận, chỉ có kiên nghị và trấn định.
Đúng vậy, hắn không chết, điều này so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn, đều làm cho nàng phấn chấn, thế nhưng lúc này hắn gặp phải nguy hiểm, bằng không sẽ không phát sinh tiếng gầm rũ như vậy. Chính mình hiện tại đưa hắn an toàn chạy ra ngoài, cho dù là vứt bỏ đi sinh mệnh của chính mình cũng không hối tiếc.
Lần trước, bởi vì chính mình khiếp đảm, không dám xâm nhập vào sâu trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, mấy tháng qua liên tục hồi tưởng lại, mỗi lần đều khiến nàng nhức nhối khôn nguôi, mỗi lần đều tự trách chính mình khiếp nhược và nhát gan. Lẽ nào tình cảm của chính mình đối với hắn ngay cả một điểm quyết đoán cũng không thể tạo thành hay sao? Sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau, nào còn có tư cách đi đối mặt với hắn?
Rât may mắn, trời cao lại cho chính mình một cơ hội nữa, nhân sinh có bao nhiêu lần cơ hội lựa chọn một lần nữa như vậy? Vì vậy khi cơ hội lần thứ hai phủ xuống, Phi Tiểu Nhã hầu như có quyết định không một chút do dự.
Đi qua toàn bộ băng hỏa ba mươi sáu phòng, Phi Tiểu Nhã lại cảm thấy có chút không quá thích hợp, bởi vì trước đây nàng cũng đã từng tu luyện qua tại nơi này, mà thời điểm tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng nàng có cảm giác so với hiện tại hoàn toàn khác nhau.
Băng hỏa ba mươi sáu phòng hiện tại, hầu như đã không còn bao nhiêu hỏa linh khí chí thuần rồi, cũng không còn cảm giác nóng bức. Hơn nữa bản thân nàng là một Thiên giai, ở trong chỗ này hình như cũng không có bất cứ cảm giác không khỏe nào, điều này so với nghe đồn không quá giống nhau.
Phàm là cao thủ Thiên giai tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng đều có cảm giác rất không thích hơp, không quá bao lâu sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.