Vô Thường

Chương 298: Ngươi đang nói đùa sao? (thượng + hạ)




Đường Phong vừa trốn, vừa cùng con linh thú đang điên cuồng này nói chuyện, chỉ là không có chút tác dụng nào. Trong mắt nỏ, Đường Phong đã biến thành một bữa mỹ vị.
- Không được, linh trí con linh thú này vẫn dừng ở thời kỳ sơ sinh, Phong ca ca huynh nói chuyện nó nghe không hiểu đâu.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nhắc nhở.
Đường Phong sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Linh thú trong này đều chỉ được bồi dưỡng thông qua thời gian mấy tháng ngắn ngủi, mấy tháng, nếu là linh thú sinh trưởng tự nhiên, xác thực mới chỉ coi như là một con linh thú còn bé, sao có thể nghe được hắn nói gì ?
- Nó ít nhất cũng có khí thế của một cao thủ Địa giai trung phẩm! Phong ca ca huynh cẩn trọng tiếp xúc cùng nó một chút, để ta đối phó.
- Tốt!
Đường Phong nhẹ gật đầu, mình đã không thể ngăn nó lại, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào Linh Khiếp Nhan rồi.
Con linh thú đối diện lại một lần nữa điên cuồng đánh tới, nó chợt nhảy chồm lên cao, từ không trung đánh về phía Đường Phong, nhe răng nanh ra, bộ dáng vô cùng dữ tợn. Linh thú không có nội đan khi chiến đấu chỉ có thể dựa vào sự dẻo dại cùng với lực đạo, ngoài ra còn có răng nanh cùng với móng vuốt nữa. Công kích tuy rằng hung mãnh nhưng lại đơn giản vô cùng.
Đối mặt với một kích này, Đường Phong không có né tránh mà hướng nó vọt tới, thời điểm một người một thú cách xa nhau không đến nửa xích(1 xích= 33,33cm), Đường Phong chợt dồn sức nhảy thẳng lên trên lưng của nó, hai tay gắt gao bám lên mảng da trên cổ của nó, tránh cho mình bị hất xuống. Con linh thú này linh trí cũng không cao, giờ phút này lại bị hung tính cùng bản năng chi phối, sau khi Đường Phong nhảy lên lưng, nó lập tức nổi điên lên, cả khối thân thể khổng lồ chợt va thẳng vào tường.
Dưới va chạm, Đường Phong rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy xương cốt rã rời, thiếu chút nữa té từ trên lưng con linh thú xuống. Linh Khiếp Nhan cũng lập tức hành động, bắt đầu câu thông với con linh thú này. Nhưng mà ngay cả nàng, muốn câu thông cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Một mực đụng lên trên vách tường ba, bốn lần. Con linh thú này mới chậm rãi bình ổn xuống, trong mũi không ngừng phun ra nhiệt khí, Đường Phong cả người giống như bạch tuộc tứ chi bám chặt lên trên lưng của nó. Ngoại trừ lần đầu tiên bị đụng trúng vách tường, những lần còn lại đều có thể tránh thoát.
- Thế nào?
Cảm nhận được nó không còn điên cuồng nữa, Đường Phong mở miệng hỏi.
- Tốt rồi?
Linh Khiếp Nhan ngữ khí có chút bi thương:
- Câu thông cùng tiểu gia hỏa này quả thực là khó khăn.
Tuy rằng nó có cái đầu không nhỏ, hoàn toàn có phong phạm của một con linh thú trưởng thành, nhưng xác thực nó chỉ là một tiểu gia hỏa. Nghe được lời này, Đường Phong từ trên lưng nó nhảy xuống, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nó, nhìn nó có chút đồng cảm! Con linh thú này sống chẳng được bao lâu nữa, chẳng những là nó, tất cả những linh thú bị nhốt trong phòng kia đều sẽ khó thoát khỏi cái chết.
- Phong ca ca, cho nó ăn chút gì đi.
Linh Khiếp Nhan thản nhiên nói.
- Ừ
Đường Phong nhẹ gật đầu, lấy ra từ bên trong Mị Ảnh không gian một ít thịt, ném đến trước mặt nó. Con linh thú này lập tức nhào tới, có lẽ bởi vì đã quá đói rồi, nó cũng chẳng thèm cắn xé miếng thịt cứ như thế trực tiếp nuốt thẳng xuống, hơn nữa khóe miệng còn dầm dề dớt dãi, tướng ăn vô cùng bất nhã.
- Linh trí của nó bị tổn thương rất nặng, loại thủ đoạn này quả thực quá tàn nhẫn!
Linh Khiếp Nhan tức giận nói tức giận nói:
- Sớm muốn gì cũng phải diệt trừ Ô Long Bảo, không ngờ bọn chúng lại đối đãi với linh thú như vậy.
- Cái này còn phải đợi rất lâu đấy, ít nhất ta cũng phải có thực lực đó đã!
Đường Phong trêu ghẹo nói.
- Hừ...
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu bản thân nàng còn ở thời kỳ đỉnh phong, lật tay một cái cũng đã có thể diệt Ô Long Bảo rồi, sao có thể để cho bọn hắn làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế này. Mấy miếng thịt Đường Phong ném ra cũng không nhiều, bị con linh thú này ba miếng đã nuốt trôi. Sau khi ăn xong, đôi mắt của nó lại nhìn Đường Phong với ánh mắt đầy mong chờ, thậm chí trong cặp mắt đỏ bừng đó còn tỏa ra quang mang hung bạo, khẽ gầm nhẹ, rất có ý tứ uy hiếp.
Đường Phong cười cười, lại ném thêm một ít nữa, vừa nhìn nó ăn vừa nói:
- Ăn đi, ăn đi, dù chết cũng phải làm một con ma no.
Hắn cũng chỉ có thể làm được việc này, tuy rằng bản thân không thích cách Ô Long Bảo dùng dược bồi dưỡng những linh thú này, nhưng Đường Phong cũng chỉ có thể hữu tâm mà vô lực, không có cách nào ngăn cản. Huống chi, những con linh thú này đã thành ra như vậy, tử vong chính là đường về duy nhất của chúng.
Đường Phong trong phòng đang cho linh thú ăn, Sở Văn Hiên đứng ở ngoài phòng lại cảm thấy kì quái.
Hắn một mực đứng trước hai gian phòng Đường Phong cùng Không Dư Hận đi vào, tùy thời có thể xông vào ứng cứu hai người bọn họ. Dù sao hai người này cũng không thể chết, tuy rằng hắn phán đoán bình thường sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm gì, nhưng mà ai biết được có thể hay không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu một trong hai tên tiểu tử này bất cẩn mà chết dưới trảo của hai con linh thú kia, vậy thì lỗ lớn rồi.
Lúc mới bắt đầu, trong hai căn phong đều truyền ra tiếng chiến đấu kịch liệt cùng với âm thanh rống giận của linh thú,việc này khiến Sở Văn Hiên vô cùng hài lòng, biết rõ hai người đang phải chiến đấu kịch liệt, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình. Chỉ là qua không đến thời gian uống cạn một chén trà, căn phòng mà Đường Phong đi vào lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Không đúng! Nếu có một người xông vào bên trong một địa phương có linh thú bị vây khốn, như vậy chỉ có thể ngươi chết ta sống, không chết sẽ không dừng, nhưng mà bên trong sao lại không có một chút động tĩnh nào vậy? Chẳng lẽ Đường Môn đã bị con linh thú kia giết rồi? Nghĩ tới đây, Sở Văn Hiên lại càng hoảng sợ! Nam nhân này chính là bảo chủ đại nhân nhìn trúng, nếu bị giết ở đây, nữ nhân kia chắc chắn sẽ lột da mình mất?
Vô cùng hoảng loạng, Sở Văn Hiên vội vàng thăm dò qua tình huống trong phòng Đường Phong. Khiến cho hắn cảm thấy yên tâm, chính là trong phòng có hai cỗ hơi thở, một cái là của con linh thú kia, một cái là của Đường Môn, nói cách khác, tên tiểu tử này vẫn bình an vô sự. Sở Văn Hiên khẽ thở phào một hơi.
Đã bình an vô sự, vậy hẳn là còn đang chiến đấu, nhưng sao lại không có chút động tĩnh nào? Sở Văn Hiên nghĩ vỡ đầu cũng không thông, bên trong đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì, hắn muốn dò hỏi một chút, lại sợ quấy rầy đến Đường Phong. Lại kiểm tra một chút căn phòng của Không Dư Hận, bên trong chiến đấu vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng thú rống cùng với thanh âm Không Dư Hận gầm thét, một người một thú hẳn là đang liều chết đánh nhau. Hoàn toàn đối lập, Sở Văn Hiên cảm thấy vô cùng quái dị, không khỏi quay trở lại bên cạnh căn phòng của Đường Phong, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng, chỉ thấy vang lên một hồi tiếng nhai rau ráu cùng với nuốt vang lên.
Sở Văn Hiên khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Con linh thú này đang ăn cái gì? Nghe thanh âm dường như là thịt tươi? Chẳng lẽ lại là ăn........ăn thịt Đường Môn?
Thời điểm bản thân còn đang nghĩ ngợi lung tung, bờ vai hắn đột nhiên bị người vỗ một cái, Sở Văn Hiên lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đái chấp sự đã đứng ở phía sau lưng hắn.
- Chấp sự!
Sở Văn Hiên từ trước đến nay vốn là người âm trầm, bụng dạ vô cùng ác độc. Giờ phút này hắn lập tức ôm lấy cánh tay của Đái chấp sự tựa như thấy được cứu tinh.
- Làm sao vậy?
Đái chấp sự nghi hoặc vạn phần:
- Ta đang muốn theo dõi tình huống bọn hắn thí luyện.
- Không tốt rồi chấp sự?
Sở Văn Hiên sắc mặt sợ hãi:
- Tên tiểu tử Đường Môn hình như là bị linh thú ăn thịt rồi!
- Ngươi đang nói đùa sao?
Khóe môi của Đái chấp sự co quắp.
- Ngài nghe đi.
Sở Văn Hiên chỉ chỉ trong phòng.
Đái chấp sự vội vàng cẩn thận lắng nghe, vừa nghe xong, cả người nhịn không được run rẩy một hồi. Dùng thính lực của hắn, tự nhiên là có thể nghẽ rõ ràng tình huống ở bên trong rốt cuộc là như thế nào, hơn nữa so với Sở Văn Hiên còn càng thêm tinh tường.
- Cái này...Làm cái gì bây giờ?
Sở Văn Hiên nhìn Đái chấp sự đầy chờ mong, giờ phút này vào cứu người chắc chắn là không kịp rồi, tên tiểu tử Đường Môn kia ngay cả rên một tiếng cũng không có, đoán chừng là đã bị ăn gần hết rồi. Đái chấp sự sắc mặt trắng càng thêm trắng, quay đầu nhìn Sở Văn Hiên nói:
- Ngươi nhất định phải chết!
Sở Văn Hiên da mặt co quắp, khó khăn nói:
- Ta sao biết được tên tiểu tử Đường Môn kia lại ăn hại như vậy? Chỉ là một con linh thú mà thôi, hắn đi vào bên trong thời gian chưa đến một chén trà đã bị giết chết, sớm biết như thế ta sao lại có thể để hắn vào bên trong căn phòng này a....Chết rồi, chết rồi, nếu bảo chủ mà biết được chuyện này...
- thiết nghĩ Hậu quả sẽ vô cùng lớn!
Đái chấp sự lớn tiếng đe dọa, tuy là nói như vậy, nhưng hắn cùng vạn phần nghi hoặc.
Trong phòng xác thực không có tiếng đánh nhau, Đường Phong không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng linh thú ăn cái gì đó truyền ra. Theo đạo lý mà nói, Đường Phong nhất định là táng thân bên trong miệng thú rồi, nhưng mà Đái chấp sự biết rõ Đường Phong bổn sự tuyệt đối không thấp như thế này. Hơn nữa, khí tức Đường Phong vẫn tồn tại, trung khí mười phần, hô hấp bình ổn, hắn căn bản là không có việc gì.
Chỉ có điều Sở Văn Hiên quan tâm tắc loạn, mải lo nghĩ tới tầm quan trọng của Đường Phong đối với bảo chủ đại nhân, sự cẩn thận trước kia đã bị vứt tuốt qua một bên.
- Xong rồi, xong rồi! Thực sự xong rồi!
Sở Văn Hiên chẳng khác gì kiến bò trên trảo nóng, căn bản là không dám ở cửa phòng của Đường Phong, sợ rằng mình sẽ thấy tràng cảnh mà mình không muốn thấy một chút nào. Đái chấp sự liếc xéo Sở Văn Hiên một cái, cũng cười diễu cợt hắn, dù sao hắn tuổi cũng lớn rồi, chỉ nhàn nhàn mở miêng nói:
- Yên tâm đi, Đường Môn không chết, ngươi chỉ nghe thấy tiếng thú ăn, chẳng lẽ không phát giác ra khí tức Đường Môn vẫn còn sao?
Sở Văn Hiên nói:
- Đã nhận ra, đã nhận ra... nhưng mà...Con linh thú kia đang ăn cái gì? Đường Môn đi vào tay không kia mà?
- Đừng đoán nữa, tất nhiên là Đường Môn lấy thứ gì đó cho linh thú ăn, nói không chừng là quần áo hoặc là cái gì đấy...Nếu hắn chết ở nơi này thì cũng không xứng đáng để bảo chủ đại nhân nhìn trúng.
Sở Văn Hiên nghiêng đầ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói:
- Cũng đúng, nam nhân Bảo chủ đại nhân nhìn trúng, nếu ngay cả chuyện này cũng không vượt qua nổi... không cần linh thú giết hắn, ta cũng sẽ lập tức đập chết hắn.
- Đợi đi, chờ hắn đi ra thì hết thảy sẽ rõ ràng rồi.
Nói thật, Đái chấp sự cũng rất là hiếu kỳ, hắn muốn biết Đường Phong rốt cuộc là dùng biện pháp gì, lại khiến cho linh thú an ổn xuống, không cần cùng nó chiến đấu. Lần thí luyện này, chỉ cần cầm cự còn sống trong một canh giờ là xong, cũng không nhất thiết phải giết chết linh thú ở bên trong. Cho nên cũng không cần phải bắt buộc chiến đấu, chỉ là dưới tình huống bình thường, chiến đấu căn bản là không có cách nào tránh khỏi. Ý định ban đầu của Sở Văn Hiên cùng Ô Long Bảo chính là muốn đám đệ tử Huyền giai này cùng linh thú chém giết, không phải ngươi chết thì ta vong.
Lại qua thời gain uống cạn một chén trà nữa, chợt có một căn phòng, cánh cửa bị mạnh mẽ phá vỡ. Một đạo kim quang từ trong đó thoát ra, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, uy phong lẫm lẫm quay đầu quan sát bốn phía.
Đái chấp sự nhìn hắn một cái, khen:
- Ah? Có người ra rồi? Hơn nữa nhìn bề ngoài không hề có chút thương tổn nào, hắn tên là gì?
Sở Văn Hiên nhìn thoáng qua nói:
- Thiết Đồ, người này lực đạo cùng vời phòng ngự đều mạnh không hợp thói thường, lần thí luyện này đối vớn hắn, xác thực là không có khó khăn gì.
Những con linh thú kia đều không có nội đan, không thể mượn lực lượng của nội đan được. Chỉ dựa vào bản thân cào, cắn đối với phòng ngự cường hãn của Thiết Đồ, căn bản là không thể tổn thương được chút nào. Dưới tình huống cứng đối cứng, Thiết Đồ rất nhanh đã có thể đem con linh thú kia đánh cho thất khiếu chảy máu mà chết. Là người thứ nhất đi ra.
- Hơn nữa hắn rõ ràng có thể phá cửa thoát ra, ta nhớ là cái cửa này được chế tạo từ thép tinh a? Coi như là linh thú cũng không có cách nào phá vỡ!
Sở Văn Hiên nhẹ gật đầu:
- Đúng là do thép tinh chế tạo, tiểu từ này, không ngờ lại có lực đạo cường đại như vậy!
Thiết Đồ sau khi đi ra, khẽ vung vẩy cánh tay đính đầy máu, quay đầu một vòng, hiện tại chỉ có mình hắn thoát ra, không khỏi gãi đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Văn Hiên nói:
- Tiền bối chỉ có mình ta thoát ra?
Sở Văn Hiên gật đầu nói:
Ừ, người có thể tự hào rồi, người là người thứ nhất thoát ra.
Thiết Đồ lập tức mừng rỡ:
- Oa ha ha, cuối cùng cũng có thể lợi hại hơn so với tên tiểu tử Đường Môn một lần!
- Đắc ý cái gì! Đối thủ của người ta là linh thú có thể so sánh với Địa giai trung phẩm, các ngươi chẳng qua chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với Địa giai hạ phẩm thôi
Sở Văn Hiên lập tức dội lên đầu Thiết Đồ một gáo nước lạnh.
Thiết Đồ phảng phất dường như không nghe thấy, mặt mũi vẫn tràn đầy hưng phấn thì thào nói:
- Không ngờ ta lại là đệ nhất!
Từ lúc Thiết Đồ xuất hiện, thời gian nửa chén trà sau đó, thỉnh thoảng lại có người chui ra từ bên trong cái lỗ, đại đa số mọi người đều hoàn hảo không bị tổn hao chút gì, chỉ có điều dưới một phen kịch chiến kia, trên người tất cả mọi người đều dính đầy máu tươi, bộ dáng mỗi người đều có chút dữ tợn. Chỉ có rất ít người là bị thương không nhẹ. Lúc những người này thoát ra bên ngoài, những hắc y nhân kia vội vàng tiến đến kiểm tra, nếu bọn họ cảm thấy người này nếu cứu chữa tốt còn có thể hồi phục đến thời kỳ toàn thịnh. Như vậy sẽ được khiêng đi cứu chữa, nếu là bị cụt tay cụt chân mà nói. Vậy thì xin lỗi, cho dù bọn hắn hoàn thành lần thí luyện này cũng sẽ bị hắc y nhân giết chết ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.