Vô Thường

Chương 264: Tìm đủ dược liệu




Đáy biển sâu vượt ngoài trí tưởng tượng của Đường Phong, ước chừng lặn xuống khoảng thời gian uống nửa chung trà, dưới chân Đường Phong bỗng nhiên đụng phải một thứ gì đó tương đối cứng. Đường Phong sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại vui mừng, đưa tay sờ soạng xuống phía dưới, cảm giác dưới tay mình chính là một hòn đá, lại có cảm giác hình như không phải là đá.
Đến đáy biển rồi? Đường Phong vội phóng ra Thiên Binh Toái tinh, rót vào bên trong một chút cương khí, thanh cương dài một thước nháy mắt phóng ra bên ngoài, tạo ra một chút sáng sáng nhỏ nhoi trong thế giới tối tăm dưới lòng biển sâu.
Mượn thứ ánh sáng yếu ớt này chiếu xuống dưới để quan sát, quả thực là đáy biển, chỗ hắn vừa mới chạm vào thoạt nhìn có hình thù kỳ quái, chắc hẳn chính là đá san hô.
Nơi này cách mặt nước biển khoảng chừng hơn hai trăm trượng, nếu như không bỏ một chút công sức ra tu luyện Bế Khí thuật, lấy bản lãnh vốn có của Đường Phong, vô luận có làm như thế nào cũng không thể tới được chỗ này.
Hơn nữa, đặt chân tới nơi đây rồi, cho dù có thêm Vô Thường quyết hộ thân đi chăng nữa, Đường Phong vẫn cảm giác cả người lạnh cóng đến phát run, bốn phía xung quanh là áp lực khổng lồ chen chúc nhau mà đè nén, tuy nhiên hết thảy còn nằm trong phạm vi bản thân hắn có thể miễn cưỡng thừa nhận, chỉ cần không ở lại nơi này quá lâu thì tất sẽ không có vấn đề gì.
Từ trên mặt biển lặn xuống đây đã hao hết non nửa lượng khí dự trữ, lúc này thời gian để hắn tự mình tìm kiếm Túy Ngư thảo cũng đã không còn dư dả lắm.
Không dám chậm trễ hơn nữa, Đường Phong một tay cầm Toái tinh, dồn hết toàn bộ sức lực bơi đi dưới đáy biển, không ngừng tìm kiếm khắp xung quanh. Mặc dù đáy biển không có cảnh tượng đẹp đẽ gì đáng để lưu tâm cho lắm, thế nhưng một đường lần mò tìm kiếm, Đường Phong cũng có chút cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Đây là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy được một thế giới rực rỡ đầy sắc màu dưới đáy biển sâu như vậy, vốn hắn cho rằng nơi này bị bóng tối bao trùm suốt ngày đêm, hẳn là phải không có thứ gì mới đúng, không nghĩ tới cho dù hoàn cảnh sống tối tăm cũng có thể sản sinh ra được cảnh quan mười phần mỹ lệ.
Những dải đá san hô muôn hình vạn trạng, mày sắc sặc sỡ, có lớn có bé, sừng sững mọc lên từ dưới đáy đại dương, hình thành nên một thế giới san hô đẹp đến mức không thể tả hết bằng lời.
Đường Phong thậm chí còn phát hiện ra không ít vỏ trai khổng lồ, mấy con trai này chắc hẳn là bị thủy triều dưới đáy biển cuốn đến đây, cuối cùng bị ảnh hưởng bởi dược tính của Túy Ngư thảo, rốt cuộc chết ở chỗ này.
Vỏ trai của chúng mở ra hoàn toàn, thịt trai lại không hề hư thối, hơn nữa, trong bao thịt trai màu mỡ kia còn có những viên ngọc lớn nhỏ không đều nhau, những viên ngọc trai này mỗi viên đều bóng bẩy mượt mà không tì vết, phản xạ lại ánh sáng cương khí đang rọi đến, chiếu ra từng mảng sáng biêng biếc như ngọc lưu ly.
Cũng may Đường Phong không phải là vì mò ngọc mà tìm đến đây, dưới đáy biển bơi qua bơi lại một lúc, thuận tay cũng chỉ lượm theo mười mấy viên, trong đó có ngọc trai trắng, cũng có ngọc trai đen. Những viên ngọc trai này nhỏ nhất cũng đã bằng hạt đậu, lớn thì cỡ một trái trứng chim bồ câu, mà nói đến cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc là, không tìm thấy một viên Dạ Minh Châu trong truyền thuyết nào cả, nếu như quả thực lượm được một viên Dạ Minh Châu mà nói, liền không cần phải phóng cương khí ra để chiếu sáng làm gì.
Mấy viên này đều là ngọc trai hoàn mỹ, sau này đem ra ngoài bán, nhất định kiếm được không ít tiền, Đường Phong một bên tìm kiếm Túy Ngư thảo, một bên thầm nghĩ không biết có nên đem mấy viên ngọc trai này xâu thành một chuỗi dây chuyền hay không, đến lúc tìm tới Bạch Đế thành, đem tặng cho Lại tỷ a?
Ừm, nữ nhi chắc chắn sẽ thích mấy thứ như thế này, hơn nữa còn do chính tay mình làm ra, chính tay chế tạo, khẳng định là rất có ý nghĩa, Lại tỷ thấy được hẳn sẽ rất chi là vui sướng a, nói không chừng kích động quá mức liền lấy thân báo đáp cũng nên?......... Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Phong thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, nguy hiểm thật, còn may là vẫn biết ngậm miệng, toàn lực duy trì tinh thần, duy trì vận hành hai loại công pháp.
Thế nhưng mà, Túy Ngư thảo rốt cuộc đang ở cái chỗ nào a? Áp lực dưới đáy biển không phải là ít, tốc độ bơi của Đường Phong cũng không nhanh được, nếu vẫn tìm không thấy, chỉ còn cách trồi lên hít thêm mấy hơi không khí rồi tiếp tục lặn xuống thôi.
Tìm thêm một lát nữa, tuy nhiên vẫn không thấy được gì.
Hay là ngoi lên lấy hơi chăng, vừa mới quyết định ngoi lên mặt nước, một điểm màu xanh lục tràn trề nhựa sống bỗng lóe lên trong tầm mắt Đường Phong. Đường Phong vội vàng giương Toái tinh trong tay hướng về phía đó, trong tầm mắt, một đám thực vật màu xanh giống như một nhúm cỏ lặng lẽ bám vào bề mặt của một nhánh san hô, nó có vài phiến lá dạng răng cưa, bộ rễ cũng rất mảnh mai, chỉ có thể bám vào mặt ngoài của san hô, đại khái cũng chỉ cao tầm nửa xích.
Không chỉ một nhúm, xung quanh đây còn có vài cụm nữa!
Túy Ngư thảo! Đường Phong cảm thấy kích động trong lòng, đây còn không phải Túy Ngư thảo mà hắn phải vượt qua trăm đắng ngàn cay để tìm kiếm hay sao?
- Nha đầu, nha đầu.
Đường Phong không nhịn được mà thầm hô hoán trong tâm, muốn Linh Khiếp Nhan xác thực một chút, thế nhưng một chút phản ứng cũng không thấy. Chắc là tiểu nha đầu này lại tự phong bế chính mình rồi đây.
Bất quá cũng không cần Linh Khiếp Nhan xác thực nữa, thứ thực vật còn có thể sinh trưởng trong phạm vi ảnh hưởng của dược tính Túy Ngư thảo, cũng chỉ có mỗi mình bản thân nó mà thôi.
Đường Phong vội vàng bơi qua, đưa tay hái xuống một gốc ở gần đó, ném thẳng vào trong Mị Ảnh không gian. Thời gian hắn còn có thể nhịn thở đã không còn nhiều nữa rồi, tất nhiên phải nhanh tay, bơi lại bên cạnh mấy đám cỏ còn sót lại, nhổ từng cây một xuống, lại bơi qua bơi lại một vòng, xác nhận không có bỏ sót gốc nào xong, Đường Phong dùng hai chân đạp lên trên một nhánh san hô, mượn lực đẩy để mà ngoi lên mặt nước.
Thành công rồi! Đường Phong trong lòng mừng như điên. Luyện chế Linh Lung Biến Cương đan cần có ba loại dược liệu, hắn đã thu thập được hai loại, chỉ còn lại một là Ngũ Liễu căn, chỉ cần thu được Ngũ Liễu Căn rồi, liền có thể để cho Linh Khiếp Nhan luyện chế đan dược giùm. Đến lúc đó lực lượng trong cương tâm của mình liền có thể diễn sinh ra thuộc tính khác nữa, đây là chuyện tình khiến người ta không thể nào không mong đợi được a?
Một khi cương tâm hình thành thì không thể nào thay đổi, nhưng Linh Lung Biến Cương đan lại có thể làm được chuyện không thể đó, chỉ có thể nói là không có gì tuyệt đối cả. Hơn nữa, thuộc tính diễn sinh của mình còn có thể tự do chọn lựa, bốn khỏa nội đan đỉnh cấp ẩn chứa năng lượng đều không cùng thuộc tính, đến lúc đó bản thân thích thuộc tính gì, liền dùng nội đan tương ứng để luyện chế!
Trong lúc đang hưng phấn, Đường Phong lại cảm thấy trước ngực nhộn nhạo một chút, hóa ra là hai loại công pháp đang đồng thời vận chuyển trong cơ thể thiếu chút nữa thì rối loạn, mà nguyên nhân cũng là vì thời gian nín thở đã đến cực hạn rồi!
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.