Vô Thường

Chương 230: Anh hùng và quả phụ dạ xoa (thượng)




Từ lão lấy thêm can đảm, cầm nửa cây cuốc gãy trên tay đi tới, thấp giọng kêu:
- Anh hùng? Anh hùng?
Đường Phong không nghe thấy.
lão Từ nóng lòng, kêu to một tiếng:
- Này, anh hùng ơi!
Đường Phong giật nảy người, quay đầu lại nhìn đối phương nói:
- lão tiên sinh gọi ta?
lão Từ gật đầu nói:
- Xin hỏi anh hùng, con mãnh hổ này bây giờ sao rồi?
Đường Phong cười khẽ một tiếng, xuống khỏi người cư hổ, vỗ vỗ đầu của nó nói:
- Không có gì nữa rồi, nó sẽ không đả thương ai nữa đâu.
Cự hổ cũng chậm rài đứng lên, lắc lắc bụi đất bám trên người xuống.
lão Từ kinh hài lùi lại hai bước, chờ sau khi xác nhận là con cự hổ này quả thật rất ngoan ngoãn thì không khỏi khen ngợi:
- Cách của tiểu anh hùng quả nhiên quá hay, người là đệ tử của Lưu Vân tông à?
Đường Phong lắc đầu:
- không phải, ta chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.
Mới bắt đầu ông lão còn cho ràng Đường Phong là đệ tử Lưu Vân tông, ngờ đâu lại không phải. Bất quá không sao cả, Đường Phong thoạt nhìn tuổi còn nhỏ nhưng rất có bản lĩnh, hơn nữa lớn lên lại anh tuấn phi phàm, rất thích hợp để làm phu quân của tôn nữ mình, nghĩ tới đây Từ lão lập tức nheo mắt lại thành hai khe nhỏ thẳng tấp, nhiệt tình chào hỏi:
- Nếu tiểu anh hùng không ghét bỏ thì vào trong trang ngồi một chút có được không? cũng tiện cho dân làng chúng ta cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, giúp thôn trang chúng ta trừ đi tai nạn lần này.
- Được lắm, được lắm.
Đường Phong vội vàng gật đầu, hắn vốn chính là muốn tới đây tìm cơm ăn, bây giờ người ta cùng đã mở miệng mời rồi thì sao có thể không đồng ý cho được?
lão Từ vui vẻ nói:
- Mời tiểu anh hùng!
Vừa nói vừa quay sang nói với mấy thôn dân kia
- Giết chết con hổ này rồi lột da rút gân đi, tối nay sẽ hầm một nồi canh xương hổ cho tiểu anh hùng dùng.
Mấy người thôn dân vừa nghe lời này liền hô hào chuẩn bị xông qua, Đường Phong khẩn trương, vội vàng nói:
- không được.
lão Từ sửng sốt, nhưng sau đó cùng cười nói:
- cũng là lão đây quá đường đột, con mãnh hổ này là chiến lợi phẩm của ngươi, ngươi muốn ăn thế nào thì bọn ta sẽ nấu kiểu đó cho ngươi ăn.
Đường Phong bất đắc dĩ nói:
- không phải là ý này, nó cũng không có ý đồ muốn đả thương ai, chẳng qua là đói quá nên muốn ra ngoài tìm chút gì đó để ăn, sau khi được ta dạy dỗ một trận, hiện tại nó đã tỉnh ngộ rồi, các vị không thể giết nó, vạn nhất kích thích hung tính của nó thì không phải chuyện đùa đâu.
- Hóa ra là vậy. lão từ nhìn thoáng qua cự hổ đang đi theo ở phía sau của Đường Phong, cười sang sảng, nói:
- Đã như vậy thì mời cả vào thôn, chiêu đãi một bữa thịnh soạn một phen.
cũng may là con linh thú này không giết chết ai, chẳng qua là vào thôn cắn chết hai con gia súc mà thôi, nếu không thì Đường Phong cũng không có cách nào thay nó si ải vây. Nói gì đi nữa thì mấy ngày trước linh thú cũng đã giúp Đường Phong một lần, nên hắn rất có hảo cảm đối với linh thú.
Một đám người ồn ào náo nhiệt dẫn Đường Phong vào thôn, dưới sự chỉ thị của Từ lão, hết giết heo lại làm dê, cả thôn đều bận việc, khí thế ngất trời.
Có thể thấy,Từ lão rất có uy tín trong thôn này, có thể là thôn trường hoặc tương đương thế.
Đối mặt với nhiệt tình của bọn họ, Đường Phong cũng chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận, chỉ cần trước khi đi để lại cho họ nhiều tiền một chút là được, coi như mình mua một số thức ăn ở đây. Cự hổ sau khi được Linh Khiếp Nhan dặn dò một phen thì đã không dám có độc tác đả thương người nữa rồi, nó ngoan ngoãn đứng ở cửa, cũng được mấy thôn dân kia dùng thịt tươi chiêu đãi một chầu. Có mấy đứa nhỏ lớn gan một chút còn dám bỏ lên người nó trêu đùa, cánh người lớn trông thấy vậy liền hết hồn hết vía một trận.
người trong thôn này tương đối nhiệt tình, so với bất kỳ nơi nào Đường Phong đã đi qua đều nhiệt tình hơn rất nhiều, trực tiếp đặt bàn mở tiệc ngay trước cửa nhà lão Từ, đủ loại thức ăn mỹ vị lần lượt được đưa tới trước mặt Đường Phong, mấy thôn làng hào sảng bưng cái bát to lên, trong bát có chứa rựơu trắng, muốn uống một chén với Đường Phong.
Đường Phong không thể từ chối, đành uống ba bát, sau đó thì không chịu uống nữa, dù là như thế thì Đường Phong cùng uống tới mức mặt mũi đỏ bừng. mấy loại rượu nhà tự ủ này còn nặng hơn những loại khác nhiều.
người mang thức ăn lên chính là thôn phụ của thôn này, các nàng bưng khay trên tay, xếp thành một hàng thật dài, ai cũng cố gắng bưng cái khay tới gần chỗ của Đường Phong.
Đường Phong dùng sức lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của mấy thôn phụ này một hồi, nhưng vì say nên mắt cứ lờ đờ mông lung. nhìn thế nào thì cũng không thấy rõ, chẳng qua là cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc! Không chỉ có bóng lưng quen thuộc, ngay cả mùi hương nhẹ nhàng mà thơm ngát này cũng giống như đã từng quen biết. Càng nghĩ càng cảm thấy giống một người.
Từ lão đúng là lão thành tinh, đứng bên cạnh trỏng thấy thần sắc của Đường Phong như thế thì không nhịn được, đi tới bên cạnh thấp giọng, cười nói:
- Tiểu anh hùng. có phải là nhìn trúng người ta rồi không?
Đường Phong vội vàng lắc đầu:
- lão tiên sinh đừng nói đùa, ta chẳng qua là cảm thấy cô ta hơi quen mà thôi.
- Hắc hắc hắc.
Từ lão già mà không nên nết cười một tiếng:
- Nếu anh hùng thật sự nhìn trúng thì cùng coi như là phúc khí của cô ta, nhưng thứ cho lão già ta lắm mồm nói một câu, vẫn là không nên chọc vào nha đầu này thì hơn.
- Tại sao vậy?
Đường Phong nghi ngờ hỏi một tiếng.
Từ lão chần chừ một chút rồi mở miệng nói,
- Nói bậy sau lưng người khác thì đúng là không nên, nhưng nếu tiểu anh hùng đã hỏi thì ta đây cũng nói thật, tướng mệnh của nha đầu này thật sự không được tốt cho lắm, nghe nói người bên nhà phu quân của cô ta đều đã chết sạch, chỉ còn làm mỗi mình cô ta thôi. ở chỗ của bọn ta mà nói thì đây chính là tướng mệnh xui xẻo, sẽ mang nhiều điều không may tới cho người khác, đi tới đâu cũng sẽ liên tục gặp vận rủi, ngài thấy đó, cô ta tới thôn này của bọn ta không được bao lâu thì trong thôn đã xuất hiện một con thú dữ, nếu không phải tiểu anh hùng ngài xuất thủ tương trợ thì nhất định sẽ có nạn máu đổ rồi.
Đường Phong nhướng mày nói:
- Cô ta không phải người của thôn này sao?
lão Từ lắc đầu nói:
- không phải, cô ta vừa tới đây được ít ngày, người trong thôn thấy cô ta đáng thương nên mới cho ở lại, lão nhân gia ta còn bảo mấy tên tráng niên giúp cô ta xây một căn nhà nhỏ. Thôn của bọn ta không có ai là người xấu cả, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay thì ta thấy tiểu nha đầu này cũng khó mà an tâm ở lại đây, cho dù ta cho cô ta ở lại thì người trong thôn chưa chắc đã đồng ý, sợ là muốn đuổi cô ta ra khỏi thôn.
Đường Phong nói:
- Đây chỉ là những chuyện vô căn cứ mà thôi, cô ta sao có thể đưa tai nạn tới chỗ các người được? Hung thú xuất hiện ở đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, bởi vì có nguyên nhân khác chứ không phải vì nàng ta. Sao có thể đổ hết lỗi lên người cô ta được?
-o0o-
Từ lão thở dài một tiếng:
- Không còn cách nào khác, loại chuyện này thà tin là có chứ không thể tin là không được!
- Từ lão ngài cũng tin sao? Đường Phong nhìn thẳng vào lão đầu mà hỏi.
Từ lão xấu hổ cười cười:
- lão nhân gia ta cùng già như vậy rồi, khi còn trẻ thì cũng không tin chuyện này, nhưng người đã già rồi nên cũng tin đôi chút.
- Có biết tên của cô ta là gì không?
Đường Phong hỏi.
lão Từ lắc đầu:
- Cô ta tới đây không lâu, hình như cũng chưa từng nói tên của mình cho người khác biết, vẫn cứ nhận mình là vong nhân. hơn nữa, cô ta cùng rất ít lời, cho dù người khác có chủ động bắt chuyện với cô ta đi nữa thì cô ta cùng chẳng bao giờ đưa mắt nhìn người. Cô ta cũng là một cô nương tốt, bất quá trên mặt có một vết sẹo khá lớn, thoạt nhìn khá quái dị, nhưng cũng là người chịu thương chịu khó, chỉ là... Ai.... Đáng thương lắm.
- À.
Đường Phong mỉm cười, chẳng qua là hắn cảm thấy bóng dáng của nữ nhân này hơi quen mà thôi, nhưng nghe những lời mà lão Từ nói thì lại khiến hắn nhớ tới một người, hơn nữa hoàn cảnh của người này và những gì mà lão Từ miêu tả cùng tương tự như thế. Đối chiếu thời gian thì xem ra đúng là nàng ta rồi.
Chẳng qua là không ngờ được mới từ biệt hai tháng trước ở Tĩnh An thành mà nàng ta đã có thể đi tới đây.
Nhớ tới nàng, Đường Phong lại nhớ tới bốn chữ viết dở dang bằng máu, ha ha ha , không biết bây giờ lại đi tìm nàng thì nàng ta sẽ có phản ứng thế nào đây.
Lần này gặp lại đúng là ngoài ý muốn, mình vốn chỉ muốn tới thôn nhỏ này tìm thức ăn mà thôi, kết quả là gặp phải linh thú đả thương người, lại còn gặp được cố nhân.
- Từ lão, đừng có gọi ta là tiểu anh hùng nữa, ta năm nay mới mười lăm tuổi thôi, gọi như thế nghe không được tự nhiên cho lắm, cứ gọi ta là Đường Môn là được rồi.
- Tiểu anh hùng đã rộng rãi như vậy thì lão nhân gia ta cũng không khách khí nữa.
lão Từ cười lớn, vừa cười vừa vẫy tay với một nữ hài đứng gần đó, kéo nàng ta tới bên cạnh Đường Phong, ai ới thiệu nói:
- Đường Môn à, đây là cháu gái của lão nhân gia ta, tên là Xuân Hoa.
Đường Phong ngẩng đầu lên nhìn, tiểu cô nương xấu hổ đứng yên tại chỗ, hơi cúi đầu xuống, hai tay mân mê chéo áo của mình, sắc mặt mặc dù ửng hồng nhưng vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:
- Xuân Hoa ra mắt anh hùng.
Khóe miệng của Đường Phong giật giật rồi đáp lễ nói:
- Xin chào cô nương.
Lúc hắn đánh hổ cũng có nghe lão Từ nói muốn gả cháu gái của lão cho mình, lúc này đương nhiên biết lão đầu này đang tính toán chuyện gì.
Từ lão đứng bên cạnh khoe khoang nói:
- Cháu gái của ta có phải rất xinh đẹp không? Năm nay đã mười tám rồi, ta đang muốn giúp con bé chọn một nhà đàng hoàng, nhưng chẳng có thanh niên nào lọt được vào pháp nhãn của lão nhân gia ta! Đúng lúc tiểu anh hùng ngươi xuất hiện, ngươi nói xem có trùng hợp hay không.
Đường Phong vội vàng nói:
- Ta đã thành gia rồi!
lão Từ sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại khoát tay nói:
- Đại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.
- Ta chỉ yêu một người mà thôi.
- nữ đại tam, bão kim chuyên mà! (Ý là gái hơn ba tuổi thì bằng ôm cục gạch vàng)
- Nước sông có nhiều tới mấy thì ta cũng chỉ uống một bầu mà thôi!
Đường Phong và lão Từ nhìn nhau một lát, hai người đột nhiên cười lớn một hồi.
Hừ hừ, chẳn qua là thiếu gia ta tới kiếm cơm ăn mà thôi, sao có thể để lão ép ta lấy một người vợ như vậy được? Đường Phong vừa cười vừa muốn nói như vậy.
Tối nay sẽ cho các ngươi gạo nấu thành cơm,hừ lão nhân gia ta sống tới từng này tuổi rồi, còn chưa từng thấy có người nam nhân nào ngồi hoài mà không loạn cả, cũng tốt, để cho tiểu tử Trương gia chặt đứt ý niệm. Hai mắt của lão Từ khép lại thành khe hẹp.
Rượu quá ba tuần, Đường Phong đã say khướt rồi, anh hùng lúc sáng đánh hổ uy phong lẫm lẫm, tới đêm lại được người ta dìu vào phòng nghỉ ngơi, miệng mồm mê sảng, còn không ngừng kêu la đòi uống nữa.
lão Từ chờ sau khi mấy người này đã an bài ổn thỏa cho Đường Phong rồi mới khoát tay nói:
- Đi ra ngoài hết đi.
Sau khi những người đó đi khỏi, lão mới nháy mắt ra dấu với Xuân Hoa, tiểu cô nương dậm chân, oán hận liếc lão Từ một cái, nhưng vẫn đi vào trong rồi đóng cửa phòng lại.
Trên khuôn mặt già nua của Từ lão nhất thời hiện ra nụ cười đắc ý khi đã thực hiện được gian kế, tiểu anh hùng à. Ngươi đã rơi vào túi của lão nhân gia ta rồi thì sao có thể cho ngươi chạy đi dễ như vậy chứ? Đợi ngày mai sau khi thức dậy thấy có người nằm bên cạnh, xem xem ngươi có trốn được không?
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng đôi hỏa nhãn kim tinh của Từ lão vẫn nhìn ra Đường Phong chính là một người tốt.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai, vị tiểu anh hùng này sẽ gọi mình một tiếng gia gia, gương mặt đầy nếp nhăn củaTừ lão lại cười tươi như hoa, Xuân Hoa ơi là Xuân Hoa, gia gia làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con, cha mẹ con đều không còn nữa, nếu không gả con cho người đàng hoàng, chờ sau khi ta chết thì con sẽ sống thế nào đây?
Lúc Từ lão đứng ngoài của đắc ý, Xuân Hoa đã bưng một chậu nước, nhúng khăn lông vào rồi vắt khô, từ từ đi tới bên giường, ngưng mắt nhìn nam nhân xa lạ đang nằm trên giường.
Ai, hắn cũng không tệ, lại có bản lãnh. Nhưng không phải là chén cơm của mình a .
Đang lúc do dự xem có nên giúp hắn lau mặt hay không, Đường Phong lại đột nhiên mở mắt ra, Xuân Hoa bị dọa hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Đường Phong đưa ngón tay đặt trước miệng, nhẹ nhàng suỵt một tiếng:
- Đừng kêu, gia gia cô đang ở bên ngoài.
Tiểu cô nương gật đầu, Đường Phong từ từ bỏ dậy, mở miệng nói:
- Đừng sợ, ta sẽ không làm gì với cô cả, ta biết chuyện của cô. Đợi ngày mai ta sẽ nói chuyện với gia gia của cô, thuyết phục ông ấy đồng ý cho cô và ý trung nhân của cô có thể nên duyên.
- Thật sao?
Xuân Hoa kích động hỏi.
Đường Phong gật đầu:
- Nhưng tối nay cô phải ngủ ở đây mới được.
Xuân Hoa vội vàng lùi lại vài bước, dùng tay giữ chặt cổ áo của mình, nhìn Đường Phong đầy vẻ cảnh giác.
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Cô đừng nghĩ bậy. Ta hỏi cô, cô có biết vị vong nhân vừa tới thôn các cô không bao lâu ở nơi nào không?
Xuân Hoa nói:
- ngươi đang hỏi nữ nhân có vết sẹo trên mặt kia sao?
-ừ.
- Là nhà ở đầu thôn đông. ngươi hỏi cô ta làm gì?
- Hắc hắc, đó chính là dạng nữ nhân mà ta thích.
Đường Phong cố ý dọa đối phương, quả nhiên, Xuân Hoa nghe xong câu này thì nhìn hắn đầy khinh bỉ, còn chà chà da trên tay của mình.
- Tốt lắm, ta đi ra ngoài tìm cô ta, cô nên đi ngủ sớm đi.
Đường Phong đi tới bên cửa sổ, rón rén mở cửa sổ ra, tung người một cái đã nhảy ra ngoài.
Chờ sau khi Đường Phong đi rồi, Xuân Hoa mới vểnh môi nói:
- Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, vừa rồi còn dám nói là sông nhiều nước thế nào thì cũng chỉ uống một bầu, bây giờ lại muốn tìm quả phụ tán chuyện, không biết xấu hổ mà!
Bất quá, gia gia lại thích hắn, ngày mai còn cần hắn nói giúp mình trước mặt gia gia, nhìn tình huống này thì mình đương nhiên không thể đi ra ngoài rồi. Nghĩ tới đây, cô nương ta liền thả lòng, sau đó đóng cửa sổ lại, tự mình nằm bẹp xuống giường.
người trong thôn đi ngủ khá sớm, dù sao bọn họ cũng làm việc vất vả cả ngày, lúc Đường Phong đi ra thì sắc trời chỉ vừa đen lại không lâu, nhưng đa số các nhà đều đã ngủ hết, Đường Phong dựa theo chỉ dẫn của Xuân Hoa, lặng lẽ đi tới phía đông.
Nơi đó quả thật có một gian nhà thoạt nhìn như vừa được xây không bao lâu.
- Nha đầu, ngươi nói ta nửa đêm đi gõ cửa nhà quả phụ thế này có phải là hơi thiếu đạo đức không.
Đường Phong dừng lại, mở miệng hỏi.
không ngờ Linh Khiếp Nhan chẳng có nửa điểm phản ứng, Đường Phong mới đầu còn cho là nàng đang giận dỗi, bởi vì nàng thường xuyên vô duyên vô cớ ăn phải dấm chua thế này, giống như chính mình không đuợc phép gặp nữ nhân khác không bằng, nhưng hỏi nhiều lần, Linh Khiếp Nhan như thể đột nhiên lấy lại tinh thần hỏi:
- A? Làm sao vậy
- ngươi hỏi ta làm sao vậy, ta còn muốn hỏi ngươi làm sao mới đúng, đang suy nghĩ gì vậy?
Đường Phong cười khổ nói.
- Không biết, ta bây giờ rất loạn, kể từ sau khi vào thôn này ta đã cảm thấy loạn như vậy rồi, không biết rốt cuộc là tại sao.
- Ta có cảm giác là lạ, giống như có một người khác đang ở gần đây, nhưng lại như không có ở đây, ta cố gắng thăm dò thế nào cũng không tra được gì.
- Một người khác của ngươi?
Sắc mặt của Đường Phong nhất thời nghiêm túc. Năm phần tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, lạnh lùng và lương thiện đều ở đây, còn lại chỉ có vũ mị, độc ác và bá đạo là chưa gặp phải mà thôi, mà ba phần tính cách đó, nếu như thật sự gặp phải thì tất sẽ ra tay với Đường Phong,
- Không phải ngươi nói chỉ cần các ngươi tới gần trong một khoảng cách nhất định thì có thể cảm nhận được hay sao?
- Muốn vậy thì cũng phải chờ hai bên đồng ý mới được. Nếu đối phương cố ý che giấu thì ta cũng không có cách nào tìm ra.
Linh Khiếp Nhan giải thích.
Chẳng lẽ trong cái thôn nhỏ này lại ẩn giấu cái gì sao?
- Có thể là cảm giác của ta bị sai rồi.
- Bất kể là cảm giác đúng hay sai, vẫn cứ cẩn thận là hơn, ngày mai sau khi trời sáng thì chúng ta cùng rời khỏi nơi này đi thôi.
-ừ.
Trước khi đi, Đường Phong còn cần phải xử lý một chuyện, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn phải tìm tới nữ nhân này.
Chậm rãi đi tới cửa, Đường Phong aiơ tay lên, do dự hồi lâu vẫn không dám gõ cửa, cùng giống như hắn vừa đùa với Linh Khiếp Nhan vậy, nửa đêm gõ cửa nhà quả phụ thì quả thật hơi thiếu đạo đức, nhưng nhìn tới ánh mắt lão Từ nhìn mình như nhìn tôn nữ tế thì Đường Phong liền cắn môi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau một khắc, bên trong nhà truyền tới một thanh âm yếu ớt và quen thuộc, thậm chí còn mang chút run rẩy:
- Vào đi, cửa không có khóa.
Đường Phong cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sau đó cũng trở tay đóng cửa lại.
Trong nhà, thân ảnh gầy yếu kia quỳ trên mặt đất, giơ cao một nén nhang trên tay, trên bàn thờ trước mặt nàng bày biện ba bộ linh vị, hương thơm lượn lờ trong phòng.
Mặc dù nàng chỉ mặc y phục thô sơ, thậm chí còn có vài chỗ vá, nhưng cũng không lấn át được vẻ dụ hoặc và tư thái của nàng ta. Nàng ta từ từ lạy một cái, bái rất thành kính, không vì bình an cả đời mà chỉ vì áy náy trong lòng.
Đường Phong chờ giây lát, nàng chậm rãi đứng lên, vươn ngón tay ngà ngọc ra cắm ba nén nhang vào lư hương. Sau đó xoay người lại yên lặng nhìn Đường Phong, dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt vũ mị như xuân thủy này vẫn cứ hấp dẫn
người ta như trước, vẫn tản ra vẻ quyến rũ vô cùng. Dung nhan của nàng vốn là vẻ tuyệt sắc chi tư, nhưng trên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này lại có một vết sẹo màu đỏ thẫm vạch ngang qua gương mặt và sống mũi, phá hư mỹ cảm một cách nghiêm trọng.
Khiến cho người ta kìm lòng không được mà sinh ra ý nghĩ không dám nhìn.
Đường Phong lúc trước thông qua trí nhớ của người trung niên phụ nhân kia nên đã biết gương mặt thật của nàng, nhưng nhìn thấy tận mắt thì vẫn là lần đầu tiên, trong lòng không khỏi tiếc hận giùm nàng.
Ai có thể ngờ được, cô nương đầu bài của Túy Xuân Lâu lúc trước khiến cho tất cả nam nhân ở Tĩnh An thành điên cuồng lại trở thành bộ dạng này cơ chứ? những nam nhân kia hào phóng bỏ ra ngàn lạng vàng chi vì muốn có một đêm lương tiêu với nàng. Nếu để họ thấy được gương mặt thật của nàng ta thì sợ là nửa văn tiền cũng không muốn bỏ ra.
Dù vậy, đôi mắt kia cũng là nhãn tình độc nhất vô nhị trên thế gian này, sáng ngời, rực rỡ, vũ động thanh xuân.
- Cô biết ta sẽ tới?
Đường Phong không thể chịu nổi cảnh trầm mặc như vậy nên mở miệng hỏi trước.
Thi Thi cười khẽ một tiếng:
- Ta đã cố tránh khỏi ngươi, tránh khỏi Lưu Vân tông, cố ý tới một nơi như vậy để an cư, không ngờ rằng lại gặp phải ngươi ở đây.
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây mà thôi.
- Vậy thì là không tránh khỏi vận mệnh.
Thi Thi thở dài một tiếng, ngưng mắt nhìn Đường Phong rồi nói:
- ngươi thay đổi rồi. ngươi khiến người ta có cảm giác băng lãnh hơn trước rất nhiều.
Đường Phong cười khan một tiếng:
- nguyên nhân có thể là do trong khoảng thời gian này giết quá nhiều người.
- Ta có nghe nói.
Thi Thi cúi đầu, từ từ đi tới quỳ xuống trước bồ đoàn (cái đệm lót hình tròn để quỳ ấy), đối mặt với Đường Phong, nhắm hai mắt lại nói:
- Động thủ đi.
Đường Phong ngạc nhiên hỏi:
- Động thủ cái gì?
- Huyết Ma Đường Phong, giết người thành tánh, mạng người trên tay ngươi còn nhỏ bé hơn cả con kiến. Ta chính là kẻ thù của ngươi, chẳng lẽ lần này ngươi tới không phải là vì muốn giết ta diệt khẩu để nhổ cò tận gốc sao? Dù sao cũng đã giết nhiều người như vậy rồi, nhiều thêm một mạng cũng chẳng sao cả.
- A..
Đường Phong đưa tay lấy ra nhuyễn kiếm của hắn, từ từ kéo nhuyễn kiếm đi tới trước mặt Thi Thi, đem vũ khí lạnh như băng khoác lên chiếc cổ trắng nòn của nàng ta, mở miệng chậm rãi nói:
- Cô vội vã tìm chết như vậy e là vì đang áy náy đúng không? Bởi vì cô không muốn tìm ta báo thù, nhưng cô nhất định phải tới tìm ta để báo thù. Mà bốn chữ cô để lại trong Túy Xuân Lâu lúc trước lại lộ rõ suy nghĩ trong lòng của cô. Cô sợ cô như vậy thì người nhà của phu quân cô sẽ trách cứ cô!
Hàng mi thật dài của Thi Thi run lên, mặc dù bị nhuyễn kiếm uy hiếp, vẻ mặt cũng không lộ ra biểu tình gì, thế nhưng lúc này đây lại bắt đầu biến đổi, bởi vì Đường Phong đã nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
- Cũng được, nếu cô đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho cô, cũng tốt hơn để cô mang áy náy mà sống cả đời!
Đường Phong vừa nói vừa nâng nhuyễn kiếm lên, hướng về phía nàng ta mà đâm hơn mười kiếm.
Kiếm quang lóe lên cùng với sát khí lạnh lẽo dày đặc.
Đường Phong thu hồi nhuyễn khiếm rồi nói:
- Giết rồi!
Thi Thi nghi hoặc mở mắt ra nhìn, cảm giác cận kề cái chết vừa rồi khiến nàng thật sự như được giải thoát, nhưng cũng có một chút ý niệm không muốn mất đi mạng sống, nhưng kiếm của người nam nhân này chỉ lướt qua mặt của mình, căn bản không hề tổn thương tới một sợi tóc của mình.
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.