Vô Thường

Chương 227: Nhiệm vụ gian khổ mà nhàm chán (thượng)




Bất quá.... Xem ra mình nên gửi tin tức về cho cô cô mới được. Bây giờ bên ngoài đều đồn là Đường Phong đã chết, nếu không báo bình an về thì chắc chắn cô cô sẽ không an tâm.
nghĩ tới đây, Đường Phong lại sai điếm tiểu nhị đem giấy và bút tới.
Đợi sau khi lấy đủ lương thực và gia cầm thì Đường Phong đuổi điếm tiểu nhị ra ngoài, một mình đi vào hậu viện nhét mấy thứ đồ lỉnh khỉnh đó vào Mị Ảnh không gian, sau đó lén lút rời khỏi khách sạn, đi về phía Cự Kiếm Môn.
Chờ khi Đường Phong trở lại lần nữa thì đã qua một ngày, Linh Khiếp Nhan buồn chán ngồi một mình trên bậc thang, hai tay chống cằm, mấy con linh thú kia đều nằm trên đất nghỉ ngơi như cũ.
- Ta về rồi đây.
Đường Phong lên tiếng chào hỏi.
- Đi cả ngày thế này mà còn nói là đi một chút sẽ về ngay!
Linh Khiếp Nhan cong môi, vẻ mặt buồn bực.
- Cần mua vài thứ.
Đường Phong vừa nói vừa lấy ra đống thức ăn và gia cầm trong Mị Ảnh không gian ra vứt xuống đất, nghe thấy mùi thịt, đám linh thú kia liền tỉnh táo hẳn, tất cả đều vọt tới trước mặt Đường Phong, mắt chăm chú nhìn về hắn.
Đống đồ này đủ để bốn trăm linh thú ăn no nê, Đường Phong cũng không ngừng lấy thức ăn ra, đám linh thú kia cũng không tranh giành với nhau, bất kể là con nào, cứ giành được một miếng thịt hay gia cầm là lại ngoạm nó tới một bên từ từ ăn.
Bất quá Đường Phong buồn bực phát hiện, gia cầm lúc mua hẵng còn sống, nhưng sau khi lấy ra khỏi Mị Ảnh không gian thì lại chết hết.
Xem ra, Mị Ảnh không gian của hắn không thể chứa được vật sống, bỏ vào thì chắc chắn sẽ chết.
Linh Khiếp Nhan nhìn đống thịt tươi đỏ lòm kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại liếm liếm môi của mình, sau đó đi tới bên cạnh Đường Phong, đưa tay khoác lấy tay hắn, sau một khác, Khiếu Thiên Lang đã hiện nguyên hình, Linh Khiếp Nhan cùng trở lại bên trong Bất Phôi Giáp.
Con thú vương này kể từ lúc đi theo Đường Phong tới nay thì chưa được ăn gì, thân thể của nó vốn khổng lồ, sức ăn đương nhiên cũng không hề nhỏ, bình thường nếu để Linh Khiếp Nhan khống chế thân thể thì nó vẫn không cảm thấy đói. Nhưng nếu hiện lại nguyên hình thì cảm giác đói bụng cồn cào lại ập tới, lúc này nhìn thấy thủ hạ của mình đang ăn thì nó đương nhiên cũng không chịu đựng nổi.
vất vả lắm mới đem đống đồ mua được lấy hết ra ngoài, mỗi con linh thú đều vui vẻ ăn uống, Đường Phong từ từ đi tới bên cạnh bậc thang rồi ngồi xuống, lẳng
lặng nhìn mấy trăm con linh thú.
- Nha đầu, ngươi chuẩn bị xử lý mấy con linh thú này thế nào?
- Ta chưa nghĩ tới.
Linh Khiếp Nhan đáp.
- Ta để Tiểu Thiên thu phục chúng chẳng qua là muốn giúp ngươi một chút, về phần sau này thì chưa nghĩ tới.
- A!
Đường Phong duỗi lưng một cái, vuốt vuốt bộ ngực vẫn còn ê ẩm của mình, nói:
- Nhiều linh thú như vậy thì ta không thể mang theo bên cạnh được.
Trước không nói tới chuyện mang một đàn linh thú lớn như vậy, đi tới đâu cũng sẽ gặp phiền toái, nếu đi tới một nơi xa lạ, người nào không rõ nội tình còn cho là Đường Phong muốn giở trò gì đấy. Hơn nữa, phí tổn thức ăn cho chúng mỗi ngày cũng không phải việc Đường Phong có thể sánh. Mặc dù trên tay Đường Phong có chút ngân phiếu, nhưng nơi mình kiếm ra tiền chính là Tĩnh An thành, Vu Trung không thể nào chạy tới đây đưa ngân phiếu cho mình được.
- Vậy Phong ca ca ngươi nói nên làm gì bây giờ? Ta và Tiểu Thiên đều nghe theo ngươi hết.
- Để chúng nó trở về Thiên Tú, nếu không muốn về Thiên Tú thì về Khúc Đình sơn cũng được! Nơi đó là thiên đường của Thiên Tú!
Đường Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:
- dù sao thì ở Thiên Tú bây giờ cũng có sẵn vài linh thú rồi, bất quá là đám linh thú kia chỉ là con con. Đoán chừng Bạch sư thúc và cô cô cũng sẽ không để ý việc có thêm một lực lượng chiến đấu thế này đâu.
Nếu những con linh thú này thật sự đồng ý ở lại Thiên Tú thì Bạch Tố Y mừng còn không kịp nữa là. Trong số mấy trăm con linh thú này có hai con cấp sáu, vài chục con cấp năm, một lực lượng mạnh như vậy, nếu là tông môn nào thì cũng sẽ đồng ý nhận vào, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn chúng sẽ không bạo động, hơn nữa phải nghe lệnh điều động.
- Nhưng nếu không có Tiểu Thiên ở đó thì bọn nó chắc chắn sẽ không nghe lời người của Thiên Tú đâu.
Linh Khiếp Nhan lo lắng nói.
- Vậy thì để Tiểu Thiên mang bọn chúng trở về.
- Nhưng Phong ca ca, nếu không có Tiểu Thiên ở bên cạnh bảo vệ huynh thì....
Đường Phong khoát tay một cái nói:
- đóa hoa lớn lên trong nhà kính thì vĩnh viễn không thể chịu nổi gió táp mưa sa! Trong thời gian này ta cũng đã suy nghĩ kỳ rồi, mặc dù ta chiến đấu cùng bọn Lưu Vân tông, Tiểu Thiên cũng giúp ta không ít chuyện. Nhưng kể từ sau khi các ngươi bỏ đi, lúc chỉ còn lại mình ta, ta luôn cảm thấy vô lực mọi bề. Bởi vì ta đã quen với việc có một người thực lực cường đại ở bên cạnh, quen nhờ Tiểu Thiên đối phó với địch nhân của ta, đây chẳng phải việc tốt lành gì. Một người không thể vĩnh viễn nhờ vào sức mạnh của người khác, ta vẫn còn rất yếu, ta còn cần thêm nhiều kinh nghiêm gian khổ để trưởng thành. Thế nên, nếu Tiểu Thiên không ở bên cạnh ta nữa, đối với ta mà nói là một chuyện tốt, dù sẽ phải gặp nhiều nguy hiểm không thể đoán trước.
Linh Khiếp Nhan trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- ừ, ngươi nói cũng đúng. Như vậy đi, ta sẽ thương lượng với Tiểu Thiên một chút, để nó mang mấy con linh thú này quay về Thiên Tú.
Đợi sau khi Khiếu Thiên Lang ăn no nê xong, Linh Khiếp Nhan mới gọi nó tới. Rốt cuộc thì hai người bọn họ nói gì thì Đường Phong không rõ lắm, nhưng Khiếu Thiên Lang vốn đang ngoan ngoãn nằm xoài trước mặt mình đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Đường Phong mà gào một trận, nhe nanh trợn mắt vô cùng dọa người.
nhãn thần của nó phi thường có nhân tính, vừa ủy khuất vừa tức giận.
Nghĩ cũng đúng, sở dĩ nó rời khỏi Khúc Đình sơn, chính là vì muốn ở bên cạnh Linh Khiếp Nhan chứ có phải đi theo Đường Phong đâu. Đường Phong và nó hoàn hoàn không có chút quan hệ gì chứ đừng nói là Thiên Tú.
Bây giờ lại muốn nó mang đàn thú này về Thiên Tú, rời khỏi Linh Khiếp Nhan, Khiếu Thiên Lang làm sao chấp nhận cho được? Khiếu Thiên Lang hận không thể một phát cắn chết cái tên Đường Phong tai họa chỉ muốn tách nó ra khỏi Linh Khiếp Nhan này.
Nhưng vì Linh Khiếp Nhan không ngừng khuyên nhủ, Khiếu Thiên Lang đành phải rũ đuôi cụp tai, tiếp nhận cái nhiệm vụ gian khổ mà nhàm chán này.
Nó từ bỏ địa vị thú trung chi vương, nhưng trời sinh nó vốn là Thú vương rồi, không làm thú vương trong Khúc Đình sơn thì chí ít cũng làm thú vương của đàn thú này.
Nhìn thần sắc uể oải của Khiếu Thiên Lang, Đường Phong mỉm cười sờ đầu của nó:
- Ta nghe nói tuổi thọ của linh tú rất dài, thực lực mạnh thì sống hai ba trăm năm cũng không thành vấn đề. Cho nên, không cần lo lắng sau này không thể gặp lại bọn ta, qua một thời gian nữa, đợi chuyện này qua hẳn rồi thì ta có thể về Thiên Tú, sau này vẫn còn cơ hội ở cạnh nhau mà.
-o0o-
Khiếu Thiên Lang né qua một bên, né khỏi bàn tay Đường Phong, khinh thường liếc hắn một cái, nếu nó có thể mở miệng nói chuyện thì nhất sẽ nói với Đường Phong thế này: “người bổn vương muốn gặp không phải ngươi đâu, đừng có tự mình đa tình ở đây, da mặt đúng là không phải dày thường mà.”
- Đúng rồi Phong ca ca, nếu ngươi không trở về Thiên Tú thì bây giờ muốn đi đâu?
Linh Khiếp Nhan mở miệng hỏi.
- Diêm thành, Ô Long Bảo!
Trên mặt Đường Phong toát ra vẻ mong chờ
- Tiếu thúc và Đoạn thúc nói người ở đó tinh thông cơ quan thuật, thiếu gia ta muốn tới đó xem một chuyến, thử xem có học hỏi được gì hay không.
Nơi mà hai đại sát thần đề cử nhất định là nơi đáng để đi, nếu cơ quan thuật của Ô Long Bảo khiến mình thất vọng thì cũng có thể tới Thiên cỏng sơn trang theo dõi.
Dù sao cũng phải tránh cơn sóng gió này, trốn bên ngoài chừng một hai năm, sau đó thì chắc có thể trở về Thiên Tú rồi.
Tất cả mọi chuyện đều đã bàn xong, Đường Phong lấy giấy và bút mua được lúc trước ra viết một lá thư đơn giản, trên thư báo cho cô cô và Tiếu thúc biết là chính mình vẫn bình yên, chuyện tam tông nói mình đã chết chỉ là bịa đặt, đó là chúng muốn dát vàng lên mặt mình, để cho bọn họ không cần phải lo lắng. Hơn nữa nói cho bọn họ biết nơi mình sẽ đi, còn có biện pháp xử lý mấy con linh thú này.
Sau khi viết xong thì nhét vào một ống trúc, cho Khiếu Thiên Lang ngậm trên miệng.
Mắt thấy đàn thú cũng đã nhận lệnh của Khiếu Thiên Lang, những con đã ăn no hay đang ăn đều dừng lại chờ, hoặc là phủ phục trên đất, hoặc là ngồi, không hề phát ra chút thanh âm nào.
Đường Phong đối mặt với mấy trăm linh thú, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói:
- Các vị, ta biết các vị và con người giao thiệp cũng đã lâu, có thể nghe hiểu được tiếng người. Lúc trước nhờ có các vị tương trợ, Đường Phong ở đây tạ ơn các vị, tạ các vị đã giúp đờ. Lần này phiền các vị đi tới một tông môn xa lạ, ta khẩn cầu các vị nên an phận thủ thường, không nên gây chuyện ở trong Thiên Tú, cũng đừng nên tổn thương bất kỳ ai trong Thiên Tú.
cũng không biết rốt cuộc đàn thú nghe có hiểu hay không, nhưng cũng nhất tề tru lên một tiếng.
Đường Phong nghiêm mặt nói:
- Đa tạ! Chúng ta từ biệt tại đây, ngày sau gặp lại! Tiểu Thiên, xuất phát đi!
Thân thể khổng lồ của Khiếu Thiên Lang vặn vẹo một hồi, biến lại thành nhỏ như một chú chó con như lúc đầu, dần đường ở phía trước, trong nháy mắt đã biến mắt trong tầm mắt của Đường Phong.
Linh Khiếp Nhan thật sự không nhịn được, cười khanh khách:
- Phong ca a, ta chưa từng thấy người nào lại nói chuyện như vậy vói một đàn linh thú cả.
Đường Phong cười một tiếng:
- bởi vì linh thú vĩnh viễn là linh thú, người có đôi khi lại chẳng phải người.
Mục đích chính là Ô Long Bảo ở Diêm Thành, xuất phát!
Sau khi ra khỏi tông môn của Cự Kiếm Môn, Đường Phong cảm thấy trời cũng xanh hơn, hoa cùng thơm hơn, đường rộng hơn, ngay cả trong không khí phảng phất cũng có mùi vị tự do.
Mấy ngày trốn trốn tránh tránh quả thật quá khó chịu, trong khoảng thời gian cùng tam tông môn chiến đấu này, tinh thần của Đường Phong cơ hồ mỗi giây mỗi phút đều vô cùng căng thẳng, hiện tại đã thanh tỉnh lại thì khỏi nói cũng biết tiêu dao tự tại tới mấy.
Bất quá Đường Phong lại đau lòng phát hiện, sau khi mình tới thế giới này tới giờ, mỗi lần đi đâu đều gây phiền toái cả. Lần đầu chạy tới Khúc Đình Sơn thì bị một đàn linh thú đuổi giết. Làn thứ hai tới Cự Kiếm Môn này, mặc dù là vì cứu cô cô, nhưng sau đó lại chọc giận bốn đại tông môn, khiến cho sự thể còn rối rắm nguy hiểm hơn cả lần trước nhiều. Ngay cả khi mình tới Tĩnh An thành cũng thế, thi thoảng lại xuất hiện vài chuyện phiền toái khiến người ta đau đầu không thôi. Khiến cho mình căn bản không rảnh cũng như không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc và con người ở đây.
Bây giờ đối với bên ngoài mà nói thì Huyết Ma Đường Phong đã chết. Đường Phong tự nhiên không còn chịu áp lực nhiều như vậy nữa, dọc theo đường đi nhìn bên này một chút, lại ngó bên kia một hồi, cả người cũng thả lòng, bất quá Đường Phong cũng biết làm người không nên quá đắc ý. Mặc dù đám người Tư Không Thúy đã tuyên bố với bên ngoài như vậy, nhưng trong lòng họ vẫn biết là mình chưa chết. Huống hồ gì, trên đường đi Diêm Thành lần này, tất còn phải đi ngang qua địa bàn của Lưu Vân tông, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Thế nên, mặc dù Đường Phong vẫn mặc áo bào màu đen kia, cũng chọn con đường nhỏ gần như không hề có ai qua lại, đôi khi cũng sẽ vào vài thành nhỏ đi dạo một chút, nhưng tuyệt đối không tới những thành lớn.
Trong thành lớn, có thể sẽ có tai mắt của Lưu Vân tông, nếu bị đám người biết mặt mình nhận ra thì không hay chút nào.
Khoảng cách của Diêm Thành cách đây cũng hơn vài ngàn dặm, lấy tiến độ của Đường Phong hiện nay thì có thể tới đó trước một tháng, dù sao cũng không gấp lắm, cho nên Đường Phong cũng không vội vã lên đường.
Qua bảy tám ngày, ra khỏi địa bàn của Cự Kiếm Môn, bước vào bên trong phạm vi thế lực của Lưu Vân tông, tới nơi này, Đường Phong cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Mặc dù nói vẻ ngoài của hắn hiện tại có chút kỳ quái, nhưng người trên giang hồ, chuyện ly kỳ cổ quái thế nào cũng có thể gặp được, Đường Phong cũng chỉ là mặc hắc bào mà thôi, có người còn ăn mặc trang phục có hình thù kỳ quái, nhìn qua liền có cảm giác như đang xem hí kịch. Cho nên với hình dáng này của Đường Phong mà gặp phải người khác thì người ta cũng không nghi ngờ gì hắn.
Mệt mòi nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, lấy ra chút thức ăn và nước uống trong Mị Ảnh không gian để lắp đầy bụng, những khi buồn chán thì sẽ trò chuyện với Linh Khiếp Nhan, dọc theo đường đi cũng rất yên tĩnh, giống như chính mình đột nhiên từ trong một thế giới huyên náo thoát ra ngoài, ẩn cư trong một tiểu sơn lâm không ai lui tới hỏi thăm.
Một ngày kia, trên con đường trước mặt Đường Phong, có một thôn nhỏ ở phía xa, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Trong lòng hắn đối với những dân cư bên trong các thôn nhỏ thế này có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, nguyên nhân bởi vì hai lần trước sau khi Đường Phong bị thường, đều là lẻn vào trong một thôn nhỏ mà chữa thương, kiểu phòng ốc được xây bằng gạch mộc lót cỏ khô này khiến cho người ta có một loại cảm giác an toàn không sao giải thích được, hơn nữa những cư dân trong các thôn làng thế này đều là nông dân lương thiện chất phác, cuộc sống của họ rất đơn giản, đi sớm về trễ, không mấy khi lừa gạt ai.
Còn có, tài nấu nướng của các nông phụ đều tương đối tốt, mọi nơi đều có những món ăn đặc sắc của riêng mình, Đường Phong hai lần trước tới thôn nhỏ đều có dừng lại ăn cơm. bất kể là vào nhà nào, bọn họ cũng sẽ rất khách khí, tiếp đãi mình rất nhiệt tình.
Dĩ nhiên, mỗi lần rời đi mình đều để lại một tấm ngân phiếu làm quà cảm ơn, nhưng là lén lút để lại, nếu đưa ngay trước mặt thì họ nhất định sẽ không chịu nhận.
Cho nên lúc hắn thấy phía trước có một thôn nhỏ thì cước bộ không khỏi nhanh hơn rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc cũng có thể ăn được bữa cơm ngon rồi.
Mỗi ngày mình đều lấy thức ăn ra từ Mị Ảnh không gian, đều là đồ nướng cả, ăn ngán muốn chết rồi
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.