Vô Thường

Chương 158: Bị linh thú đuổi giết (thượng)




Đường Phong không biết trạng thái của Khiếu Thiên Lang như thế nào, trạng thái của nó làm sao có thể tệ như bản thân mình chứ. Duy trì Tá Thi Hoàn Hồn trong thời gian dài như vậy, da thịt toàn thân có mấy chỗ đã bị tróc ra, cảm giác đau đớn truyền tới từ mỗi một tấc da thịt. Hiện tại có thể nói, Đường Phong toàn thần đều là thương thế, nếu không tìm một chỗ an toàn để dường thương thì cho dù có thoát khỏi Khiếu Thiên Lang đuổi giết hắn cũng không ra khỏi Khúc Đình Sơn được.
Hạp cốc mấy ngày trước mà Đường Phong tìm thấy chính là mục tiêu của hắn.
Nơi đó chính là thú mộ, là nơi thần thánh nhất trong suy nghĩ của Linh Thú. không có bất kỳ một Linh Thú còn sống nào đi vào đó. chỉ có chạy tới đó, thì bản thân mình mới được xem là an toàn, ngay từ khi bắt đầu Đường Phong đã có chủ ý này.
Kinh Hồng Lược Ảnh thi triển ra. ở Thiên giai trung phẩm cảnh giới, Đường Phong lướt một cái là có thể bay ra ngoài hơn mười trượng. Thân thể không tính là mạnh mẽ cường tráng, thậm chí còn có chút gầy aò ở trong rừng thoắt ẩn thoắt hiện, biến mất ở chỗ này lại hiện ra ở một chỗ khác. Chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt. trên một đoạn đường thậm chí còn kéo dài một đạo tàn ảnh, khi Đường Phong đã chạy khỏi nơi đó rất xa tàn ảnh mới chậm rãi biến mất.
Sau lưng hắn bỗng truyền tới một tiếng sói tru thật dài. Trong lòng Đường Phong nhất thời xuất hiện một cảm giác bất an.
Tiếng sói tru này tất nhiên là của Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang, nhưng thanh âm này khác với thanh âm ban đầu khi nó ra uy, lần này trong tiếng kêu lộ ra vẻ gấp rút kịch liệt. Đây cũng không phải nó đang ra uy với Đường Phong, cũng không phải nó phát tiết sự phẫn nộ trong lòng giống như đang triệu hoán đồng bạn của nó!
Nó là thú trung chi vương; hiệu lệnh một tiếng, tất cả Linh Thú trong Khúc Đình Sơn đều cúi đầu xưng thần, mà Linh Thú hoạt động trong phương viên trăm dặm quanh đây đều là Linh Thú cấp năm. trong đó còn có không ít Linh Thú cấp sáu.
Đường Phong đang lao về phía trước, thân thể đột nhiên dừng lại, hắn lẳng lặng đứng trên một cây đại thụ. cố gắng buông lỏng tinh thần của mình, cảm giác động tĩnh tứ phía.
Chỉ sau chốc lát, sắc mặt của hắn biến đổi, bởi vì dưới cảm giác của Thiên giai trung phẩm cảnh giới, hắn biết hiện tại mình đã bị vô số Linh Thú bao vây, những Linh Thú này đều có cấp năm hay cấp sáu. chúng từ bốn phương tám hướng kéo tới vị trí của mình.
ngẩng đầu nhìn lại, cách nơi bản thân đang đứng mười dặm thậm chí còn thấy được từng đợt khói bụi dày đặc do Linh Thú gấp rút chạy tới gây ra. Nhìn ra tứ phía có thể thấy được, khói bụi tạo thành một cái vòng tròn, mà tâm vòng tròn chính là vị trí của Đường Phong.
Thỉnh thoảng còn có tiếng aào thét của những Linh Thú khác đáp lại sự triệu tập của Khiếu Thiên Lang.
Nếu như bản thân mình muốn chạy tới thú mộ, nhất định phai chạy tới phía trước, mà phía trước lại có tới bốn con Linh Thú cấp sáu cản đường! Nếu như mình đi hướng đó, nhất định là tự đi tìm chết.
Bên trái cũng không được, cũng có Linh Thú cấp sáu chặn đường, chỉ có bên phải. Trong cảm giác của Đường Phong, Linh Thú bên phải thực lực yếu hơn hai hướng còn lại, chỉ có ba con Linh Thú cấp năm. bởi vì bên phải tương đối gần khu vực ngoại vi của Khúc Đình Sơn. cho nên thực lực của Linh Thú bên này kém hơn hai hướng còn lại.
Xem ra. nếu mình muốn tới được thú mộ thì phải đi một đường vòng rồi.
Sau khi quyết định chủ ý, Đường Phong đạp lên thân cây một cái, cả người lao đi như một mũi tên.
Linh Thú cấp năm tương đương với cao thủ Địa giai thượng phẩm. Linh Thú cấp năm thượng phẩm đỉnh phong có thể ngang với Thiên giai cao thủ.
Bất quá vận khí của Đường Phong tương đối tốt. ba con Linh Thú cấp năm này mới đạt tới cấp năm trung đẳng, cho dù Đường Phong bị thương không nhe nhưng đối với với một trong ba con tương đối nhẹ nhàng. Nếu là ba con cùng lên thì có chút phiền toái.
Linh Thú có địa bàn riêng của mình, bọn chúng cũng cạnh tranh lẫn nhau, cạnh tranh địa bàn, con mồi, vì vậy nên những con Linh Thú cấp độ cao thường không thể sống tụ lại một chỗ.
Đường Phong vừa cố gắng cảm nhận động tĩnh bốn phương tám hướng, vừa vọt tới một trong ba con Linh Thú cấp năm.
Tiến tới được năm dặm, Đường Phong chạm mặt với con Linh Thú đầu tiên. Con linh thú này cả người có loang lổ giống như một con báo, thân hình nó cao ráo, mạnh mẽ có lực, trông có vẻ rất linh hoạt.
Âm Ảnh Liệp Báo! Lúc Đường Phong và Linh Khiếp Nhan cùng nhau tìm kiếm, Linh Khiếp Nhan đã nói cho Đường Phong biết tên và đặc điểm của vô số loại Linh Thú. Sở trường của loại Âm Ảnh Liệp Báo là ẩn núp, giống như bóng ma sát thủ ẩn núp trong bóng tối, sau đó lao ra cho con mồi một kích trí mạng. Nó đúng là một con Linh Thú khó săn bắt nhất, mà nhược điểm của nó chính là vị trí xương sườn, đó chính là nhược điểm trí mạng của nó.
Loại Linh Thú này có chút đặc điểm giống sát thủ, công phu ẩn nặc của chúng rất cao, lúc nó săn bắt con mồi cùng cần có bản lãnh này, lúc nó di chuyển không hề phát ra một chút tiếng động nào, cũng không có bấy kỳ hơi thở, lúc con mồi phát hiện ra nó cũng là lúc con mồi nằm ở dưới trảo của nó.
Bất quá lúc này, sau khi nghe được tiếng lang hào của Khiếu Thiên Lang, Âm Ảnh Liệp Báo mới chui ra từ trong bóng tối, công phu ẩn nặc tự nhiên không thể nào sử dụng được nữa.
Lúc nó phát hiện ra Đường Phong, trong nháy mắt nó ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng thú rống.
Đường Phong biến sắc, trong lòng hắn biết con Âm Ảnh Liệp báo này đang phát ra tín hiệu báo cho đồng bọn của nó biết. Nhưng lúc này dù hắn muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi. Sau khi thanh âm báo hiệu được truyền ra, đàn Linh Thú nhất tề thay đổi phương hướng, chạy theo hướng thanh âm của Âm Ảnh Liệp Báo phát ra.
Sát cơ trong mắt Đường Phong đại thịnh! Con Liệp Báo này là tảng đá ngăn cản đường đi của hắn, nếu không giết chết nó hắn tuyệt không thể thuận lợi chạy trốn.
Hơn nữa phải dùng tốc độ nhanh nhất giết chết nó.
Sau khi Âm Ảnh Liệp Báo phát ra âm thanh báo hiệu, nó không chút do dự đánh về phía Đường Phong. Đường Phong cầm Toái Tinh trong tay, dưới chân thi triển ra Bộ Liên Hoa, trong nháy mắt trước khi nó nhào tới trước mặt người tránh thoát khỏi song trảo của nó, Toái Tinh trên tay vẽ ra một đường cong tinh xảo, trực tiếp đâm vào bên hông nó.
Hai đạo thân ảnh tách ra, giữa không trung bắn ra một đạo huyết tuyến, rơi xuống nhuộm đỏ cả mặt đất.
Đường Phong cũng không thèm quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, sau lưng truyền tới một tiếng vang nhỏ, Âm Ảnh Liệp Báo ngã xuống đất, thân thể giày giụa muốn đứng lên, nhưng không thành công.
Một kích của Đường Phong đâm trúng vị trí yếu ớt nhất của nó, cho dù nó không chết cũng bị thương nặng. ở địa phương nhược nhục cường thực như rừng rậm, kết quả cuối cùng của nó là trở thành thức ăn trong bụng những con Linh Thú khác.
Dưới tình huống tứ phía đều đầy rẫy nguy hiểm, Đường Phong không thể nào để cho địch nhân của mình còn hi vọng sống sót, chỉ có dựa vào thủ đoạn máu tanh nguyên thủy nhất mở một đường máu mới có thể tạo cho mình một đường sinh cơ.
Bằng vào Thiên giai trung phẩm cảnh giới đối phó với một Địa giai thượng phẩm cảnh giới tự nhiên vô cùng dễ dàng, thậm chí Đường Phong không dùng đến ám khí cùng có thể hạ gục đối phương trong thời gian cực ngắn.
Động tĩnh sau lưng càng lúc càng lớn, mặc dù vừa rồi chi dây dưa với Âm Ảnh Liệp Báo trong nháy mắt nhưng chi với chốc lát thời gian này lại làm cho khoảng cách giữa mình và bầy Linh Thú thu hẹp lại.
Trong rừng núi, tiếng gào thét của Linh Thú quanh quẩn không ngừng, bọn chúng sử dụng tiếng kêu để phán đoán vị trí của Đường Phong, vậy mà phương pháp này lại có thể giọt nước cũng không lọt. bọn chúng vẫn bám theo sát phía sau Đường Phong.
Chạy về phía trước không đến một nén nhang, Đường Phong cảm giác được phía sau mình có tới trên trăm con Linh Thú đang đuổi theo. Trên trăm đầu Linh Thú này ít nhất cũng có một nửa là Linh Thú cấp sáu cường đại.
Cười khổ một trận trong lòng, khó trách cô cô dặn đi dặn lại hắn không được vào sâu bên trong Khúc Đình Sơn. Thiên Tú cũng không cho phép đệ tử xâm nhập quá một trăm dặm trong Khúc Đình Sơn.
Đâu không còn là hung hiểm nữa, phải là vô cùng hung hiểm! Người bình thường nếu đi vào tới đây, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài được nữa.
Nhân loại có địa bàn của nhân loại, Linh Thú cũng có địa bàn của chúng, Khúc Đình Sơn chính là địa bàn của Linh Thú, bọn chúng sẽ không xâm nhập vào địa bàn của nhân loại quấy rối, cũng không cho phép nhân loại tới quấy rối địa bàn của chúng.
Cùng chỉ có Đường Phong tài cao san lớn, ỷ vào bản thân có Bất Phôi Giáp, lại có đòn sát thủ hộ thân, hơn nữa có Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn hắn mới có thể an toàn không hao tổn đi tới nơi này.
Tính toán khoảng cách cũng không còn xa nữa, thân ảnh của Đường Phong đang chạy về phía trước đột nhiên lắc mình tạo thành một đường cong, chạy sang bên trái.
Cảm giác cường đại vào lúc này cho Đường Phong một hi vọng sinh tồn, mỗi khi hắn cảm giác được phía trước có Linh Thú cấp sáu hắn lập tức đi vòng qua. nếu phía trước lại là một con Linh Thú cấp năm, hắn trực tiếp đi tới giết chết, nhưng những con Linh Thú này trước khi chết vẫn kịp gầm lên một tiếng, thông báo cho đồng bạn vị trí của Đường Phong.
Trên trăm con Linh Thú truy đuổi Đường Phong không biết mệt mỏi, theo sát phía sau hắn chạy vòng vòng trong Khúc Đình Sơn, hơn nữa đội ngũ của chúng càng ngày càng đông đảo.
Sau khi đánh ngã mấy con Linh Thú cản đường, Đường Phong cảm giác được tình trạng thân thể mình càng lúc càng kém, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, da thịt cũng liên tục rách ra, loại đau đớn này mặc dù không tính là kịch liệt nhưng cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được, hiện tại Đường Phong đang phải chịu đựng sự đau đớn đó, đau đớn nhất là vùng đan điền.
Đan điển của Đường Phong giống như bị một quyền oanh nát, cương khí bên trong cũng dần dần trở lên rỗi loạn, nếu không phải kinh mạch của Đường Phong được quỷ thần gia cố trở nên vô cùng chắc chắn thì kinh mạch toàn thân hắn sớm đã đứt đoạn rồi.
Mạc dù loại đau đớn này liên tục hành hạ Đường Phong, nhưng hắn vẫn gắt gao chống đỡ, cố gắng duy trì trạng thái Tá Thi Hoàn Hồn, áp chế mỗi một chút tiềm lực của bản thân. Bởi vì một khi năng lực này biến mất, hắn tuyệt đối không thể giữ được tính mạng khi đối mặt với Linh Thú cấp năm.
Hạp cốc thú mộ đã không còn xa nữa, mặc dù Đường Phong luôn phải chạy đường vòng. Nhưng hắn vẫn không hề chạy sai phương hướng.
Cho tới bây giờ, có thể nói thân thể Đường Phong đã vượt quá giới hạn có thể thừa nhận, sở dĩ hắn còn chưa ngã xuống hoàn toàn là do ý chí kiên cường của hắn vẫn đang duy trì, đó là khát vọng cầu sinh, kháng cự với tử vong.
Tốc độ tiến tới của Đường Phong càng ngày càng chậm, khoảng cách với Linh Thú sau lưng càng ngày càng gần, cứ theo tình trạng này phỏng chừng không đến nửa nén hương nữa, đàn Linh Thú phía sau sẽ đuổi kịp Đường Phong, sau đó xé xác hắn thành trăm ngàn mảnh.
Trong không khí truyền tới mùi hôi thối nhàn nhạt, Đường Phong vốn đang mệt mỏi không chịu nổi, cảm nhận được mùi hôi thối từ phía trước truyền tới, tinh thần Đường Phong lập tức phấn chấn như ngửi được hương thơm của ngàn hoa vậy. Mùi thôi thối này nói lên một điều, Đường Phong đã tới rất gần thú mộ.
Lại chạy về phía trước trăm trượng, quả nhiên Đường Phong đã nhìn thấy hạp cốc thú mộ, bên trên hạp cốc có vô số mạn đằng quấn quanh. Đường Phong cũng bất chấp tất cả tiến vào còn đường vào hạp cốc, trực tiếp chạy lên trên mạn đằng, dùng Toái Tinh phá vỡ một lỗ thủng, một tay nắm lấy mạn đàng. sau đó quay đầu lại cười ha ha với những Linh Thú vẫn đuổi theo hắn, lúc này đã có thể nhìn thấy thân ảnh của chúng.
- Lũ thỏ nhỏ các ngươi hay là trở về đi ngủ đi!
Sau khi nói xong, thân hình hắn chui xuống lỗ hổng, mượn lực của mạn đằng trượt xuống phía dưới.
Trượt xuống gần đến mặt đất, quả thực hai tay của Đường Phong đã không còn khí lực để nắm nữa, hắn tuột tay, quay tròn trên không trung vài vòng rồi ngã trên một đống thịt thối rữa.
Rốt cục coi như tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, trên trăm con Linh Thú cấp năm cấp sáu đuổi sáy phía sau, nói không sợ đó là giả dối, là người thì sẽ biết sợ, cho dù có là Thang Phi Tiếu rơi vào tình cảnh này cũng phải kinh hồn táng đảm. Nhưng Đường Phong lại có thể dùng chút khí lực cuối cùng, giết chết ít nhất năm con Linh Thú cản đường mới chạy được đến đây, coi như đây cũng là bản sự của hắn.
Đường Phong hoàn toàn không nghĩ tới, hành động lần này lại hung hiểm như thế, chẳng những lôi ra một con vương giả chi thú như Khiếu Thiên Lang, lại còn bị trên trăm con Linh Thú cấp năm cấp sáu truy đuổi, đây hoàn toàn là điều không thể dự liệu được.
Bất quá, vào thời khắc nguy hiểm cuối cùng, hắn đã tới được thú mộ. Thú mộ chính là một hàng rào thiên nhiên, ngăn cản đàn Linh Thú đang truy đuổi hắn.
Một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt truyền tới, chẳng những trên thân thể, mà tinh thần Đường Phong cũng vô cùng mệt mỏi. Đường Phong cảm giác được, nếu lúc này mình nhắm lại, trong nháy mắt sẽ ngủ thật say, ngủ không biết trời đất gì nữa.
Hiện tại cả thân thể Đường Phong toàn là thương tích, nếu cứ như vậy mà ngủ, mặc dù không chết được, nhưng tất sẽ tạo thành ảnh hưỡng không có lợi với tu luyện sau này. Bởi vậy Đường Phong không dám ngủ, hắn mạnh mẽ sốc lại tinh thần của mình, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh.
Bên trong thú mộ, mặc dù hôn thiên địa ám, không có ánh sáng nhưng Đường Phong vẫn thấy được vô số bộ xương trắng xóa, cùng với những đống thịt thối rữa bên trong những bộ xương đó. những bộ xương đó có khổng lồ vô cùng, có bộ lại rất nhỏ, hẳn là thuộc về một số linh thú thiên về độ linh xảo, hắn tùy tiện giẫm một cước cũng có thể làm gãy vài cái xương.
Thú mộ này đã tồn tại không biết bao nhiêu lâu, qua nhiều năm tích lũy như vậy, vô số Linh Thú chết ở chỗ này, chẳng những làm cho không gian tràn ngập một mùi hôi thối, còn làm cho âm khí nơi này dày đặc vô cùng. Cũng không biết là do cảm giác của mình vì quá mệt mỏi nên không được mình mẫn hay như thế nào, Đường Phong lại cảm giác bên tai truyền tới từng tiếng kêu gào thảm thiết.
Bất quá Đường Phong tự nhiên sẽ không để ý tới những thứ này, cương tâm của mình có tác dụng khắc chế đối với âm hồn, trạng thái hiện tại của Đường Phong phải nói là cái gì cũng sợ. nhưng chỉ riêng có quỷ là không sợ.
Lảo đảo đứng dậy, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, Đường Phong cũng không vội vã hủy trạng thái Tá Thi Hoàn Hồn mà hắn lấy một cây linh dược ra từ trong Mị ảnh không gian, những thảo dược này là do Đường Phong hái dược trong thời gian ở tại Khúc Đình sơn.
Đường Phong đối với độc dược nghiên cứu vô cùng sâu sắc, tự nhiên cũng biết rõ một chút phương pháp chữa thương, có câu độc-y vốn là một nhà, biết sử dụng độc dược cũng sẽ biết một chút y thuật. những thảo dược này, mỗi cây đều vô cùng trân quý, ở bên ngoài căn bản chính là thiên tài địa bảo muốn mua cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.