Vô Thường

Chương 129: Tĩnh an




Thang Phi Tiếu đứng bên cạnh hừ mũi một cái, càng khinh bỉ hai cha con hắn.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu:
- Tô Bại, hộ vệ của ngươi còn có cốt khí hơn ngươi nhiều!
Loại người này đúng là chỉ toàn khiến người khác muốn khinh bi hắn.
Chuyển Tâm Luân mang theo tiếng xé gió lao ra từ tay Đường Phong cắt đứt yết hầu của hắn, Chuyển Tâm Luân một đường vòng lại cũng lướt qua trước ngực Tô Sướng, mang theo một đường máu tươi!
- Xóa tên Tô gia ra khỏi Tĩnh An thành!
Đường Phong nhìn Dương Ngọc Nhi nói.
Dương Ngọc Nhi cũng không hỏi nhiều liền gật đầu đáp:
- Được.
Đường Phong vốn cũng không phải hạng người nhân từ gì cả. Hai phụ tử Tô gia, trước có Tô Sướng ngang ngược vô lễ, muốn cưỡng đoạt Bảo Nhi và Mộng Nhi, sau có Tô Bại đổi trắng thay đen, mượn đao giết người, loại người này còn giữ lại trên đời làm gì? Nói không chừng sau này có gây ra chuyện tày đình gì, lại bắt Thiên Tú đứng ra thu thập cho chúng.
Thay vì để ngày sau sứt đầu mẻ trán, chi bằng hiện tại nhổ cỏ tận gốc, trừ khử một tai họa ngầm, bớt phiền toái.
Tuy Đường Phong không biết Tô gia rốt cuộc ra sao, nhưng chỉ cần nhìn phẩm hạnh hai cha con Tô Bại thế này cũng đủ hiểu.
Sau khi hai cha con Tô Bại chết, đám hộ vệ vây quanh cũng đồng loạt ném vũ khí xuống đất. Bọn họ cũng không phải kẻ mù, nữ đệ tử Thiên Tú kia khách khí với hắn như vậy, bọn họ tự nhiên nhìn ra thân phận của Đường Phong không tầm thường, không ít người cũng mơ hồ đoán được thân phận thật sự của Đường Phong.
- Ta cũng không muốn làm gì các ngươi, các ngươi thích thì cứ ở lại đây làm hộ vệ, không muốn thì cứ đi.
Đường Phong quay sang nói với đám hộ vệ kia.
không ai rời đi, hoặc là nói dù có muốn cũng không dám đi.
Trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của Thiên Tú, bọn họ có thể chạy được tới đâu? không làm hộ vệ cho Tô gia thì làm cho nhà khác, xét cho cùng, vẫn là dưới trướng Thiên Tú.
- Dương sư tỷ, sao tỷ lại phụ trách chuyện ở Tĩnh An thành?
Đường Phong nghi hoặc nhìn Dương Ngọc Nhi hỏi.
Hắn vốn cũng có chút bực mình, sao Thiên Tú lại chọn ngay Tô gia quản lý Tĩnh An thành, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Ngọc Nhi liền hiểu rõ.
Dương Ngọc Nhi chưa quá hai mươi, lại chưa trải đời nên không có kinh nghiệm. có chọn ra Tô gia cũng không có gì lạ.
Nghe Đường Phong hỏi vậy, Dương Ngọc Nhi cười khổ một tiếng:
- tông môn không đủ nhân thủ, chỉ có thể phái ra mấy người bọn ta.
Sau trận chiến lần trước, toàn bộ thế lực trong vòng ngàn dặm này đều phải thanh lọc lại, Thiên Tú tông chỉ có ngần ấy người, phải giữ một phần lại tông môn, bây giờ lại có vô số người tới Thiên Tú bái sư, hầu như những đệ tử có chút thực lực đều bận tới tối mặt.
Hôm trước, ngay cả ba vị Địa giai trưởng lão cũng có việc ra ngoài, hiện tại việc thu đồ đệ đều do một tay Lâm Nhược Diên phụ trách.
Tĩnh An thành là thành trì gần Thiên Tú nhất, trước sau bất quá chỉ mười dặm đường, Bạch Tố Y cũng có ý muốn tôi luyện mấy trung tâm đệ tử này, nên mới để Dương Ngọc Nhi tới phụ trách Tĩnh An thành, chỉ cần chọn được một gia tộc, chờ thêm vài tháng cho tình thế ổn định thì Dương Ngọc Nhi có thể trở về.
Chẳng riêng gì Dương Ngọc Nhi mà mười một trung tâm đệ tử đều có phần, toàn bộ đều bị phái ra những nơi khác nhau hành sự. Như vậy có thể để các nàng tự trải nghiệm nhân sinh, tìm thêm chút kinh nghiệm. Đương nhiên, Bạch Tố Y cũng không để các nàng tự mình gánh vác mọi chuyện, dù sao những đệ tử này tuổi đời vẫn còn quá trẻ.
Vốn Bạch Tố Y cũng định sau một tháng sẽ tự mình kiểm tra, xem xem những gia tộc mà các đệ tử này tìm ra có đủ phẩm đức và năng lực quản lý một thành trì hay không, nếu nàng cảm thấy không đạt thì đổi lại cũng không muộn.
chỉ là không ngờ Đường Phong hôm nay vừa ra cửa đã đụng phải Tô gia, ngay lập tức phế bỏ Tô gia.
Sau khi nghe Dương Ngọc Nhi kể xong thì Đường Phong rốt cuộc cũng hiểu.
Dương Ngọc Nhi cười khổ vuốt nhẹ trán, oán trách nói:
- Phong sư đệ nhìn xem ngươi đã làm việc tốt gì kìa, bây giờ ta lại phải chọn lại một gia tộc khác.
Chọn một gia tộc, nói dễ hơn làm. chuyện này liên quan rất rộng, lúc trước Dương Ngọc Nhi chọn Tô gia vì cảm thấy hiện tại trong Tĩnh An thành thế lực của họ cũng không tệ, mới quyết định qua loa cho xong.
Đường Phong nói:
- Ta phế Tô gia, nên sẽ đề cử một gia tộc khác cho tỷ.
Dương Ngọc Nhi vui vẻ nói:
- Sư đệ chọn được ai?
- Tới Đường gia gì đó xem thử đi, nếu được thì chọn, không hợp thì cũng không cần miễn cưỡng.
Cũng nhờ Tô Sướng nên Đường Phong mới biết hóa ra trong Tĩnh An thành cùng có một Đường gia.
Đối với một gia tộc cùng họ với mình. Đường Phong cũng có chút cảm giác thân thiết.
Lúc này Đường gia kia sợ là nằm mơ cũng không ngờ được vì một câu nói của Đường Phong lại khiến gia tộc của mình như chuột sa hũ gạo, còn nguyên nhân chỉ là mình và Đường Phong cùng họ. Nếu bọn họ biết được nhất định sẽ nhang khói mấy ngày tạ ơn trước mộ phần của tổ tông nhà mình.
- Được!
- Ngoài ra, điều tra xem mấy ngày này Tô gia đã dựa hơi Thiên Tú làm ra những chuyện xấu xa gì; đền bù tổn thất cho mấy gia tộc đã bị chúng chèn ép, làm xong mấy chuyện này rồi thì phải thông báo rõ ràng cho cả Tĩnh An thành biết, những gì Tô gia gặp phải chẳng qua tự làm tự chịu. Thiên Tú tông sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào ỷ thế hiếp người. nhất là dựa vào uy danh của Thiên Tú!
Dương Ngọc Nhi nghe thế hai mắt liền phát sáng, liên tục gật đầu nói:
- Sư đệ nói chí phải, còn gì nữa không?
- Còn gì kia?
Đường Phong ngạc nhiên.
Dương Ngọc Nhi buồn rầu nói:
- bằng không sư đệ ngươi làm người tốt thì làm cho trót, giúp ta xử lý chuyện trong Tĩnh An thành! Tuy ta có dẫn theo bốn vị sư muội, nhưng các muội ấy còn đơn thuần hơn cả ta. làm sao hiểu mấy chuyện thế này?
Đường Phong không nhịn được cười:
- Đây là tông chủ kiểm tra năng lực của các tỷ, ta mà nhúng vào thì coi sao được? Vừa rồi nói mấy chuyện kia cho tỷ chẳng qua là không muốn kẻ khác hủy hoại thanh danh của Thiên Tú mà thôi.
Đường Phong vừa nói vừa cẩn thận dò xét bốn Thiên Tú đệ tử đứng sau Dương Ngọc Nhi, chỉ thấy mỗi một việc.
Ai nấy đều còn rất nhỏ, người nhỏ nhất phỏng chừng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn cả Đường Phong. Đường Phong ước chừng nàng ta chỉ cao tới giữa ngực mình.
Thấy Đường Phong nhìn mình, nàng ta liền sợ hãi trốn sau lưng các sư tỷ, sau đó chậm rãi thò đầu ra len lén nhìn Đường Phong, gương mặt đầy vẻ ngượng ngùng. đỏ ửng như quả táo.
Xem ra. Thiên Tú hiện tại đúng là thiếu nhân thủ nghiêm trọng. Bất quá chỉ cần trụ qua một tháng thì sẽ trở lại bình thường, tới lúc đó, Thiên Tú so với lúc trước sẽ càng lớn mạnh hơn.
- Cho tỷ một đề nghị cuối cùng đây.
Đường Phong chỉ vào đại viện của Tô gia nói:
- Phủ đệ này có thể tặng cho gia tộc tỷ chọn ra. dù sao cũng được Tô gia mở rộng rồi, không cần tu sửa. hộ vệ và người làm cũng đủ cả, không cần phải phí sức tuyển lại làm gì.
Dương Ngọc Nhi gật đầu đồng ý.
Đường Phong vẫy tay nói với đám hộ vệ vẫn đứng im không dám nhúc nhích:
- Khiêng hai cỗ thi thể này đi chỗ khác.
Lại đưa mắt nhìn Vu Trung đang nằm bất tỉnh trên đất, nói:
- Tìm một gian phòng cho hắn nghỉ ngơi. chờ hắn tỉnh thì bảo hắn tới Thiên Tú tông tìm ta.
Tên Vu Trung này có thể dùng được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có được lòng trung thành của hắn. Địa giai cao thủ, không quá cao, cũng không quá thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.