Vô Thường

Chương 124: Ước định hai năm




Hắn biết nếu mình dùng vài thủ đoạn vô lại đơn giản một chút thì chỉ cần nhìn biểu hiện của Bạch Tiểu Lại mấy ngày nay cũng biết chắc nàng sẽ lưu lại. Nhưng Đường Phong không muốn ép nàng phải làm những việc bản thân mình không muốn.
- Được rồi, đây là lần cuối cùng ta hỏi tỷ. Từ nay về sau sẽ không hỏi nữa. Lại tỷ khi nào thì tỷ đi?
Đường Phong cố tỏ vẻ tươi cười mở miệng hỏi.
- Hôm nay!
Đường Phong đưa tay vuốt trán, cười khổ nói:
- Lại tỷ, tỷ đúng là nhấc lên được thì cũng bỏ xuống được.
Hai mắt Bạch Tiểu Lại phiếm hồng, thấp giọng nói:
- A Phong. từ nay về sau nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
-ừ.
Đường Phong gật nhẹ đầu.
- Lại tỷ lên đường bình an. khi nào đi thì thuận tay đóng cửa giùm, hôm nay trời hơi lạnh.
Nói xong liền nằm xuống giường. siết chặt góc chăn.
Bạch Tiểu Lại nhìn Đường Phong một cái, cố kiềm nén nước mắt sắp rơi, xoay người chậm rãi đi ra. nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Hành lý của nàng cũng không có nhiều, chỉ có vài bộ y phục lần trước mua ở Tĩnh An thành, chỉ cần thu xếp một chốc là xong.
Vài người trong Yên Liễu các đều im lặng nhìn nàng, sau đó tiễn nàng tới cửa lớn.
Tần Tứ Nương kéo tay Bạch Tiểu Lại hỏi:
- Tiểu Lại cô nương không thể suy nghĩ lại sao?
Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Diệp Trầm Thu chết rồi, ta cần trở về Bạch Đế thành báo cho tỷ tỷ biết.
Thang Phi Tiếu đứng sau rướn người lên:
- Nói xong thì tranh thủ về ngay nhé, Phong thiếu gia không nỡ rời xa cô nương đâu.
Tứ Nương trừng mắt nhìn Tiếu thúc, lại quay sang nói với Bạch Tiểu Lại:
- Cô đã nói với hắn chưa?
Bạch Tiểu Lại ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng đang khép chặt, vẻ mặt buồn bã:
- Vừa nói qua.
Tần Tứ Nương cũng thở dài một hơi, theo lý mà nói thì Phong thiếu gia này cũng là người dám làm dám nhận, sao bây giờ lại không ra tiễn chứ? Trốn trong phòng thế thì coi sao được? Phải biết rằng. Bạch Tiểu Lại rời đi lần này không biết tới khi nào mới gặp lại.
- Được rồi, ta đi đây, các vị bảo trọng!
Bạch Tiểu Lại hít sâu một hơi, phảng phất dường như phải ra một quyết định vô cùng khó khăn.
Sau đó xoay người. vừa chuẩn bị dời bước thì sau lưng lại truyền tới một tiếng đàn tranh, thanh âm khí thế hào hùng lướt nhanh, lúc lại thanh thúy dễ nghe như ngọc rơi trên khay bạc, giai điệu réo rắt bi thương nhưng không thiếu phần phóng khoáng, khiến người nghe thấy nháy mắt không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ngay sau đó, giọng nói bao hàm vô hạn nhu tình nhưng cũng vô cùng hữu lực của Đường Phong xuyên qua gian phòng truyền tới.
Biển xanh cười ngạo ngễ. đôi bờ sóng triền miên, đời bềnh bồng trôi nổi, vui hiện tại an nhiên.
Trời xanh kia đàm tiếu, sóng cuồng ngập thế gian, chuyện thắng thua thế sự, trời cao đã rõ ràng.
Sỏng núi cũng mỉm cười, mưa bụi giăng cuối trời, khi cuồng phong sóng tận, trần tục thấu được bao.
Khi gió cười buồn bã, trêu kiếp sống cô liêu, hào tình xưa đã hết. riêng đây áng mây chiều.
Lúc tiếng ca của Đường Phong vang lên bên tai, bước chân Bạch Tiểu Lại liền dừng lại, nháy mắt cả người đã cứng nhắc, đôi vai run nhẹ, nước mắt cố nén đã lăn dài trên gò má.
Nàng lắng nghe tiếng ca vô cùng cô độc mà réo rắt thê lương này, ngực giống như bị một cây búa lớn đánh trúng. nặng nề tới mức không sao thở nổi, nàng đau lòng siết chặt hai tay, cả thế giới chỉ còn lại một người. một khúc ca, khiến lòng nậng trịch.
Nàng muốn quay đầu lại, nhưng lại không dám. nàng sợ chính mình quay lại sẽ không thể rời đi nữa.
Hai vai nàng run rẩy, đè nén tiếng khóc của mình, tay bưng lấy mặt. nước mắt không ngừng thấm đẫm hai tay.
Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, xen lẫn nỗi tang thương và cô đơn là tiếng cuồng tiếu của Đường Phong, tiếng đàn tranh trầm thấp làm nhạc đệm, đáp lại chân tình của nàng.
A a a a a, biển xanh cười ngạo ngễ, đôi bờ sóng triền miên, đời bềnh bồng trôi nổi, vui hiện tại an nhiên.
Trời xanh kia đàm tiếu, sóng cuồng ngập thế gian, chuyện thắng thua thế sự, trời cao đã rõ ràng.
Sông núi cũng mỉm cười, mưa bụi giăng cuối trời, khi cuồng phong song tận, trần tục thấu được bao.
Trần gian cười liểu ngộ, không còn thấy cô đơn, hào tình xưa còn đó, cất tiếng cười ngẩn ngơ!
Bạch Tiểu Lại rốt cuộc cũng không thể đè nén tình cảm của mình, bật khóc thành tiếng.
Trong tiếng đàn tranh bi thương. Đường Phong cười lớn một tiếng, lập tức dùng ngữ khí vô cùng kiên định và dứt khoát nói:
- Lại tỷ, trong vòng hai năm, ta nhất định sẽ tới Bạch Đế thành, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão!
những lời nói này của Đường Phong đã dùng tới cương khí, âm thanh tuy không lớn nhưng lực xuyên thấu lại rất mạnh, tin rằng dù không tới mức vang vọng cả Thiên Tú, nhưng cũng có phân nửa người trong Thiên Tú nghe thấy.
Trong lòng Bạch Tiểu Lại run lên, xoay người nhìn lại phía cánh cửa đang khép chặt, đầy cảm động, dù khóc tới mức như hoa dưới mưa nhưng vẻ mặt lại vô cùng hạnh phúc. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão? Đây là hạnh phúc lớn cỡ nào? Mình có thể có được sao?
Tần Tứ Nương nhẹ lau đi nước mắt, đẩy nhẹ nàng một cái:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Bạch Tiểu Lại lúc này mới lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu nói:
- Được, ta chờ ngươi!
Hai năm, dù không đợi được thì Bạch Tiểu Lại cũng không hối hận! Bởi vì hôm nay Đường Phong đã cho nàng cảm động lớn nhất trong đời! Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến nàng hài lòng!
Bạch Tiểu Lại nói xong liền xoay người sang chỗ khác, bước đi vốn nặng nề giờ lại vô cùng nhẹ nhàng, dường như đã vứt bỏ được gánh nặng lớn nhất trong lòng mình, dần dần khuất hẳn tầm mắt của mọi người.
Tiếng đàn tranh trong phòng cũng dần dần ngưng bặt.
Tần Tứ Nương không ngừng lau nước mắt của mình, lau một giọt lại chảy xuống một giọt, lau mài cũng không hết. Lặng lẽ quay đầu nhìn hai bên, Bảo Nhi và Mộng Nhi đã khóc tới rối tinh rối mù, cặp mắt của hai nha đầu đã sưng hết cả lên.
Tần Tứ Nương khẽ thở dài trong lòng, sao nữ nhân lại dễ bị cảm động như vậy chứ?
Quay sang nhìn Thang Phi Tiếu, Tần Tứ Nương suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Thang Phi Tiếu mình đồng da sắt, hốc mắt cũng đã đỏ ửng, hắn cũng có chút ngại ngùng, giơ tay che mặt mình lại. Thấy Tần Tứ Nương nhìn về phía mình, Thang Phi Tiếu lúng túng giải thích:
- Mặt trời chói mắt quá!
Tần Tứ Nương trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đi qua ôm lấy hắn, Thang Phi Tiếu ngẩn người rồi cũng ôm chặt lấy Tần Tứ Nương.
- lão Thang, huynh cùng ta có thể chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão hay không?
Tần Tứ Nương hỏi.
Thang Phi Tiếu nghiêm túc gật đầu:
- Đương nhiên.
Tần Tứ Nương thở dài một tiếng:
- Tiểu Lại cô nương có phần tự ti, nàng sợ mình không xứng với Phong thiếu gia, nếu là trước kia nàng chưa chắc đã có suy nghĩ này, nhưng bây giờ... Phong thiếu gia chỉ mười ngày đã từ luyện cương bát phẩm lên tới Hoàng giai thượng phẩm, phỏng chừng không bao lâu sẽ lên tới Thiên giai. Tư chất của hắn thế này đủ khiến bất cứ kẻ nào cũng tự ti.
Thang Phi Tiếu lập tức ngạc nhiên:
- Muội nói Tiểu Lại cô nương vì tự ti nên mới chọn rời khỏi Phong thiếu gia?
Tần Tứ Nương gật đầu:
- Hiểu rõ nữ nhân chỉ có nữ nhân, nếu như đổi lại là ta thì ta cũng sẽ tự ti như vậy. Hai năm, không dài không ngắn, nhưng đủ để trải qua rất nhiều chuyện, cũng có thể kiểm tra tình cảm của một người, nhất là nam nhân các huynh! Tới lúc đó, nếu trong lòng Phong thiếu gia vẫn còn có nàng thì nàng sẽ rất vui mừng, nếu trong lòng hắn không có nàng thì nàng cũng có thể vui vẻ, bởi vì nàng sẽ không trở thành chướng ngại vật chắn đường phát triển của Phong thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.