Vô Thường

Chương 1174: Vẻ mặt châm biếm




- Thế nhưng…
Bốn sứ Phong Vân Lôi Điện đang muốn đi nghênh địch đột nhiên dừng lại, không khỏi có chút do dự.
Bốn đại sứ giả tất cả đều là Linh Giai thượng phẩm, là lực lượng hiện tại của Chiến gia, nổi danh như bốn đường chủ của Trảm Hồn Tông, tám người trên giang hồ uy danh hiển hách, thanh danh ngang nhau.
- Không có thế nhưng!
Trong ánh mắt Chiến Vô Song lộ ra vẻ cuồng dại:
- Nhanh chóng tiến lên!
- Rõ!
Bốn sứ Phong Vân Lôi Điện bất đắc dĩ, đành phải nghe theo lệnh. Địa vị của Chiến Vô Song tại Chiến gia còn cao hơn bốn người.
Nhìn bốn sứ Phong Vân Lôi Điện vội vàng phóng về phía Đường Phong, ánh mắt Chiến Vô Song trở nên đắc ý, lần này xem ngươi làm sao hóa giải! Thực lực của ta xác thực không bằng ngươi, nhưng thế thì làm sao? Thủ hạ cao thủ ta có thể điều động, ngươi không có! Chỉ cần ngươi chết rồi, Chiến Vô Song ta vẫn là người xếp thứ nhất trong đám thanh niên trẻ tuổi.
Bản lĩnh của Đường Phong rất cao cường, chỉ lấy một mình Tư Đồ đại trưởng lão không nhất định có thể bắt giữ hắn, cho nên Chiến Vô Song mới có thể để Phong Vân Lôi Điện tiến lên hỗ trợ. Thứ nhất là vì mối thù cá nhân, thứ hai là suy nghĩ vì đại cục, cho dù là công hay là tư, lấy thực lực năm người này, ngay cả Đường Phong lợi hại thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng không thể chống đối.
Chỉ cần bọn họ giải quyết Đường Phong trong khoảng thời gian ngắn, liền có thể trở về gia nhập chiến đấu bên này… Đến lúc đó Chiến gia và Tư Đồ thế gia vẫn sẽ thắng lợi. Đang đánh đến nước sôi lửa bỏng cùng Tư Đồ Cừu, Đường Phong liếc mắt nhìn thấy bốn sứ Phong Vân Lôi Điện vọt tới bên này, trong lòng không khỏi khổ sở. Hắn thực sự nghĩ thấp về giá trị cừu hận của mình, hay nói cách khác là đánh giá thấp hận ý của Chiến Vô Song đối với hắn.
Tuy rằng trước kia Đường Phong vẫn nói đùa với Liễu Như Yên có khả năng dẫn đi bốn năm người nhưng dù sao cũng chỉ nói đùa mà thôi. Trong kế hoạch của hắn, chính mình có thể kiềm chế ba người đã không sai rồi. Dẫn dắt ba người, là cục diện lý tưởng nhất, lấy thực lực của mình và các Dược Thi… Không hẳn không thể ăn tươi nuốt sống những người đuổi theo này. Nhưng lúc này dĩ nhiên đến năm người, vượt qua năng lực của Đường Phong, mặc dù dùng hết thủ đoạn, mặc dù cho toàn bộ Dược Thi xông ra…Cũng không thể giữ lại năm người này.
Cho nên Đường Phong quyết định thật nhanh… Đánh một hư chiêu đẩy lui Tư Đồ Cừu, quay đầu bỏ chạy.
- Mộng tưởng hão huyền!
Làm sao Tư Đồ Cừu có thể để Đường Phong được như ý muốn, lập tức phi thân tiến lên chặn lại, chẳng qua tốc độ Đường Phong đột nhiên nhanh hơn, để một chưởng của hắn đánh vào trong không khí… Ngược lại hắn hít khói đầy miệng.
- A… a…a
Tư Đồ Cừu giận giữ không thể kiềm chế, vội vàng đuổi theo:
- Hôm nay lão phu không giết ngươi, thề không làm người!
Tư Đồ Cừu đuổi theo Đường Phong, bốn sứ Phong Vân Lôi Điện cũng không dám chậm chễ, theo sát phía sau Tư Đồ Cừu.
Mười bốn vị Linh Giai thượng phẩm, nháy mắt liền bị Đường Phong dẫn đi năm vị, thành tích này thực sự vượt quá sự tưởng tượng của mọi người… Ngay cả Liễu Như Yên cũng không khỏi giật mình, hồn nhiên không nghĩ tới giá trị cừu hận của Đường Phong dĩ nhiên lớn đến trình độ này.
Chỉ dựa vào khuôn mặt kia, liền đủ để châm biếm đám người Chiến gia và Tư Đồ thế gia rồi.
- Không được chết, nghìn vạn lần phải quay trở lại!
Nhìn chằm chằm vào phương hướng Đường Phong biến mất, trong lòng Liễu Như Yên lẩm bẩm nói, nàng cũng không biết trong lòng mình vì sao nghĩ như vậy, tất cả manh mối…
Không thể chặt đứt, vẫn còn chạy loạn trong đầu. Bất quá dựa vào một phen làm việc này của Đường Phong, nguyên bản Chiến gia và Tư Đồ thế gia liên thủ, số lượng Linh Giai thượng phẩm nhiều hơn Cổ gia và Trảm Hồn Tông bên này bốn người.
Lúc này năm người đuổi theo Đường Phong, bên này Trảm Hồn Tông và Cổ gia ngược lại thừa ra một vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm.
Cho nên hai bên đánh nhau, trong chớp mắt liền rõ ràng thế cục không nghiêng về một bên như lúc trước. Cục diện hiện tại này, nếu Cổ gia và Trảm Hồn Tông còn muốn chạy…Không đến một phút liền có thể rời khỏi, căn bản không phải lo lắng sẽ có tổn thương gì.
Rời khỏi thì dễ, nhưng muốn đánh thắng lại không dễ, dù sao chiến đấu này là chiến đấu của Linh Giai thượng phẩm, ở đây có rất nhiều Linh Giai trung phẩm và Linh Giai hạ phẩm, Cổ gia và Trảm Hồn Tông nhiều ra một vị Linh Giai thượng phẩm cũng không làm nên tác dụng to lớn.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, vẫn giằng co mười mấy canh giờ, hai bên tổn thương thảm trọng, lại không ngừng tay.
Thi thể cao thủ Linh Giai hạ phẩm Linh Giai trung phẩm phơi đầy đất, số người còn sống cũng không còn nhiều sức lực, trên chiến trường không thấy công kích nhuệ khí bức người, đưa mắt nhìn lại, lộ ra dáng dấp nỏ mạnh hết đà và chiêu thức đầu hết đèn tắt.
Chiến gia không muốn ngừng tay, là bởi vì bọn họ nghĩ Tư Đồ Cừu và Phong Vân Lôi Điện rất nhanh sẽ giải quyết Đường Phong rồi quay về hỗ trợ, một khi năm người này trở về, đó là lúc thắng lợi trong tầm tay.
Nhưng chờ mãi, cũng không thấy hình bóng năm người này.
Cổ gia và Trảm Hồn Tông không muốn ngừng tay, là bởi vì Liễu Như Yên không ra lệnh!
Không ai biết vì sao, Liễu Như Yên không ra lệnh lui lại! Một trận đánh lưỡng bại câu thương, đã không cần phải đánh tiếp, nhưng nàng không mở miệng, tất cả mọi người đành đau khổ chống đỡ.
Trong lúc ngẫu nhiên, có người nhạy cảm phát hiện sau trong đôi mắt Liễu Như Yên hiện lên một tia thần sắc lo lắng. Mỗi khi nàng lộ ra thần sắc này, ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn về phía Đường Phong biến mất.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Tư Đồ Cừu và bốn sứ Phong Vân Lôi Điện vẫn không trở về, lo lắng trong lòng Liễu Như Yên không trở thành sự thật, làm cho nàng thở dài một hơi.
- Đi!
Nửa canh giờ nữa trôi qua, rốt cuộc Liễu Như Yên hạ lệnh lui lại, nghe được câu này, bất kể là người của bên nào đều không tự chủ được thở dài một hơi.
Loại chiến đấu cường độ cao như vây, cho dù là cao thủ Linh Giai thượng phẩm cũng ăn không tiêu, đám Linh Giai hạ phẩm đã sớm mệt như chó chết rồi, trong lúc này nhiều lần thay phiên nhau nghỉ ngơi, nhưng vẫn không có biện pháp khôi phục cương khí bị tiêu hao.
Một tiếng ra lệnh này, không chỉ người của Cổ gia và Trảm Hồn Tông thu lại đội hình, cả người của Chiến gia và Tư Đồ thế gia cũng giống như nghe được mệnh lệnh, thối lui về phía sau.
Hai bên lại một lần nữa đứng cách mười trượng nhìn nhau, ở giữa là một mảnh máu tươi và thi thể đầy đất.
Sắc mặt Liễu Như Yên trắng bệch, tiêu hao không nhỏ, đứng ở phía trước đoàn người lạnh lùng nói:
- Chuyện ngày hôm nay, Trảm Hồn Tông ta và Cổ gia nhớ kỹ, tương lai có dịp nhất định trả lại!
Dứt lời, xoay người ung dung rời đi. Những cao thủ may mắn còn lại đều oán hận liếc nhìn về phía đối phương, ánh mắt tràn ngập cừu hận như nứt ra bắn về phía đối phương, lúc sau mới lui lại theo Liễu Như Yên.
Nắm tay Chiến Vô Song trắng bệch, tràn đầy không cam lòng, nhưng dù vậy, hắn cũng không hạ lệnh truy kích.
Lấy số người hiện tại và tình huống thân thể những người này, mặc dù đuổi theo thì có thể làm được gì? Không hơn gì lại đánh một hồi tiêu hao sức lực, cuối cùng bên nào ngã xuống trước còn không rõ.
Vì sao sẽ thất bại? Vì sao có thể thất bại? Kế hoạch lần này xắp xếp hàng trăm năm, tuy rằng để Cổ gia và Trảm Hồn Tông tử thương không ít người, nhưng cuối cùng vẫn không thể giết hết toàn bộ. Không chỉ như thế, số người của Chiến gia cũng tổn thất không ít, tính toán tất cả, cũng không chiếm được nhiều lợi, ngược lại còn có chút hại.
Là tại Ma Đầu kia! Là Đường Phong.
Tất cả nguyên nhân đều tại trên người hắn! Nếu không có hắn nhúng tay vào trong Dị Bảo Điện, đám người Cổ Trường Phong đã chết. Bọn họ chết, cũng không có người mật báo cho bên này, Trảm Hồn Tông và Cổ gia sẽ không hợp lại nhanh như vậy.
Cuối cùng nếu không phải Đường Phong dẫn đi năm người Linh Giai thượng phẩm, trận chiến này làm sao lại không thắng.
Ma Đầu, ta cùng ngươi không đội trời chung! Trong lòng Chiến Vô Song âm thầm nảy sinh ác độc.
Nhìn phương hướng Đường Phong biến mất, trong lòng Chiến Vô Song tràn đầy nghi hoặc, đã trôi qua mười mấy canh giờ, vì sao đám người Tư Đồ Cừu còn chưa trở lại?
Thực là “thành sự không đủ, bại sự có thừa”! Nếu bọn họ có thể nhanh chóng giải quyết Đường Phong, làm sao hiện tại mình lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy?
Bất quá… Ma Đầu a Ma Đầu, ngươi cho là như vậy có thể ngăn cản đại nghiệp Chiến gia thống nhất thiên hạ hay sao? Nếu không nắm chặt mười phần, làm sao Chiến gia ta lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Thất bại trong Dị Bảo Điện không tính cái gì, thất bại trong Thiên Hạ Điện cũng không tính cái gì, kết quả cuối cùng làm sao, chúng ta chờ xem!
Chiến Vô Song ở chỗ này lòng dạ khó lường, bên kia Liễu Như Yên là một mảnh khóc thét.
Tất cả mọi người là cao thủ trong cao thủ, trong đại chiến vừa rồi mặc dù bị thương cũng không rên lên một tiếng để tránh làm mất uy phong của mình và ảnh hưởng đến sĩ khí của người khác.
Thế nhưng hiện tại đi tới địa phương an toàn vận công chữa thương, đau đớn này không có khả năng tiếp tục nhịn xuống. Mỗi người tu luyện trên thân ít nhiều cũng mang theo một ít thuốc chữa thương, Liễu Như Yên dẫn đoàn người dừng lại một chỗ hẻo lánh của Thiên Hạ Điện, mỗi người đều tự lấy ra thuốc chữa thương, thỉnh thoảng trong điện truyền đến một hai tiếng kêu thảm thiết, làm run lòng người.
Chung Lộ không bị thương, trong lúc chiến đấu Liễu Như Yên vẫn che chở nàng, hơn nữa có đại sát khí như Vân Ảnh Kim Sai, cho dù Linh Giai trung phẩm cũng không gần được thân thể Chung Lộ.
Lo lắng an nguy của Đường Phong, Chung Lộ lòng nóng như lửa đốt.
Liễu Như Yên đã đi tới, đưa cho nàng mộ lọ Kim Sang Dược tốt nhất.
- Ta không bị thương.
Chung Lộ lắc đầu.
- Giúp ta bôi thuốc một chút, phía sau ta không bôi đến.
Liễu Như Yên ngồi xuống trước mặt Chung Lộ, Chung Lộ thấy sau lưng nàng máu chảy đầm đìa, đó là không biết trong lúc hỗn chiến bị người nào đâm vào một kiếm.
Vết thương không nặng, nhưng Chung Lộ có chút không nỡ, cùng là nữ tử xinh đẹp mỹ lệ, đối với da thịt mình đều rất sợ lưu lại vết thương ảnh hưởng đến mỹ quan.
Cho nên Chung Lộ rất chuyên chú, sợ rằng thủ pháp vụng về của mình sẽ lưu lại tiếc nuối. Liễu Như Yên không nhúc nhích tí nào, chỉ bất quá thỉnh thoảng thân thể mềm mại thường run lên bán đứng đau đớn trên thân thể nàng.
- Đau thì kêu lên.
Chung Lộ nói.
- Không đau.
Liễu Như Yên đáp, tiện thể hít một hơi.
- Được rồi, ngươi làm sao quen biết cùng Đường… Ma Đầu?
Liễu Như Yên trở nên tò mò, cũng vì dời đi lực chú ý của mình. Chung Lộ đỏ mặt lên, nhớ lại những chuyện cũ chua xót trong lòng, nhất thời không biết phải nên nói như thế nào, trầm ngâm một phen nói:
- Công tử không phải thế nhân đồn đãi như vậy, người rất tốt.
Chung Lộ giải vây cho Đường Phong cũng là thuận tình đạt lý, Liễu Như Yên cười nói:
- Tuy rằng đồn đãi không thể tin toàn bộ, nhưng không có lửa làm sao có khói. Giết nhiều người như vậy, ngay cả không phải Ma Đầu, cũng là Ma Đầu! Bất quá, có một điều đồn đãi về hắn ta cảm thấy đúng là sự thực.
- Cái gì?
Chung Lộ hỏi.
- Ma đầu rất háo sắc.
Liễu Như Yên oán hận nói một tiếng, lúc nói xong lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong đầm lầy, thân thể không khỏi cứng đờ, trước ngực phảng phất lại cảm thụ được nhiệt độ của bàn tay kia.
Trên vành tai hiện lên một tia đỏ ửng, may mà Chung Lộ vẫn đang chăm chú bôi thuốc, không nhìn thấy.
- Điểm ấy ta không thể thanh minh thay công tử.
Chung Lộ cũng cười, đây là sự thực, giải thích làm gì?
- Hắn có mấy vị phu nhân?
Một khi đã nói, Liễu Như Yên cũng khó thu lại được miệng mình, mặc dù người khác xem nàng là Liễu phó tông chủ luôn lạnh lùng băng giá, nhưng trong mỗi nữ nhân đều có một vài tính nết từ khi sinh ra đã có.
- Ừm… Để ta tính.
Vẻ mặt Chung Lộ chăm chú bấm ngón tay.
- Được rồi, quên đi!
Liễu Như Yên không khỏi cảm thấy phiền toái, nhịn không được có chút xem thường nhìn Chung Lộ:
- Hắn đều có nhiều nữ nhân như vậy, ngươi còn theo hắn làm gì? Lấy sắc đẹp của ngươi, muốn tìm nam nhân tốt cũng đâu có khó?
Chung Lộ mỉm cười lắc đầu:
- Thiên hạ có nhiều nam nhân tốt đi nữa, ta vẫn chỉ muốn là nô tỳ của công tử.
- Ngu muội!
Liễu Như Yên đứng lên.
- Thuốc còn không bôi hết mà.
- Không cần bôi!
Dù sao đi nữa chính mình là người không lấy chồng, trên người lưu lại nhiều dấu vết đi nữa cũng không ai thấy.
Nhìn bóng lưng Liễu Như Yên Chung Lộ có chút suy nghĩ, chợt cười khổ lắc đầu.
Trong lòng tuy rằng lo lắng Đường Phong, nhưng Tư Đồ Cừu và bốn sứ Phong Vân Lôi điện mười mấy canh giờ chưa trở về, Chung Lộ có thể đoán rằng, Đường Phong vẫn an toàn.
Nếu như bọn họ có thể giải quyết xong xuôi Đường Phong, đã sớm quay về rồi, vì sao kéo dài lâu như vậy?
Đường Phong đang vội vàng chạy! Thân hình như điện!
Phía sau năm vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm như hình với bóng, đuổi đến mức thở hồng hộc.
- Có gan ngươi đừng chạy!
Tư Đồ Cừu vô cùng vẫn nộ, phẫn nộ không thể dùng lời để diễn giải, hận không thể bắt lấy Đường Phong cắn chết hắn, nhưng hết lần này tới lần khác đều không đuổi kịp, tốc độ tiểu tử này quá mức quỷ dị.
- Ngươi đừng đuổi ta sẽ không chạy nữa.
Đường Phong tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp lại một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.