Vô Thường

Chương 1168: Môi hở răng lạnh




Đường Phong cảm thấy nhức đầu:
- Ta ăn cái gì?
Lời này vừa nói ra khỏi miệng lại ho nhẹ một tiếng, sắc mặt mất tự nhiên nói:
- Dù sao đi nữa yêu cầu này của Liễu cô nương thứ lỗi cho tại hạ không thể đáp ứng.
- Vậy ngươi giết ta là được.
Thần sắc Liễu Như Yên thản nhiên, vẻ mặt hùng hồn chịu chết:
- Ta không giết được ngươi, lại bị ngươi luân phiên nhục nhã không có mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời nữa.
- Vị tỷ tỷ này, không được nói bất công như vậy nha, người sống cái gì cũng có thể làm được, ngươi tuổi trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy, tội gì phải nghĩ thế đây?
Chung Lộ tin là thật, vội vàng an ủi.
- Có thể để hắn chết trước mặt ta sao?
Liễu Như Yên hỏi lại.
Chung Lộ nghẹn lời.
Đường Phong kinh ngạc nhìn Liễu Như Yên một cái, đột nhiên ha ha nở nụ cười.
Liễu Như Yên giận dữ:
- Ngươi cười cái gì?
Đường Phong lắc đầu không nói, nhưng hắn đã nhìn
ra.
Liễu Như Yên không muốn chết, nếu thực sự nàng muốn chết, chỉ cần ra tay với mình là được, như vậy nàng sẽ rơi vào trong đầm lầy. Nàng còn nói những lời này, khẳng định sẽ không còn tồn tại ý muốn chết, mọi người muốn nói nhiều lời vô ích như vậy. Cục diện hiện tại này, chỉ bất quá là vấn đề da mặt của nữ tử mà thôi, nàng thực sự không thể hạ mình để hóa giải chuyện ngày hôm nay.
Nếu thực sự là cừu nhân, Đường Phong lúc này khẳng định sẽ thừa cơ hãm hại, ước gì Liễu Như Yên sớm chết sớm siêu sinh.
Nhưng Đường Phong không thể làm như vậy.
- Rốt cuộc ngươi cười cái gì?
Liễu Như Yên thẹn quá thành giận, trong tiếng cười kia ẩn chứa một loại ý tứ đã hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng mình, thực sự làm cho tức giận.
- Liễu cô nương, hôm nay thiên hạ đối mặt một hồi kiếp nạn lớn, không biết Liễu cô nương có hứng thú nghe một chút?
Nếu đã rình đến suy nghĩ trong lòng của Liễu Như Yên, hiện tại tự nhiên nhanh chóng tìm một lối thoát cho nàng, chuyện hôm nay liền có thể hóa giải rồi, mà tai nạn Cổ gia phải đối mặt, chính là lối thoát tốt nhất.
- Kiếp nạn lớn của thiên hạ?
Liễu Như Yên cười nhạt:
- Chỉ cần Ma Đầu ngươi chết đi, ngày đó thiên hạ liền thái bình rồi.
Đường Phong cũng không tức giận, dù sao đi nữa thế nhân đều cho rằng mình là Ma Đầu, không chỉ mình nàng, liền không để ý mà mở miệng nói:
- Xem ra Phong phó tông chủ cũng không nói cho ngươi nghe chuyện trong Dị Bảo Điện.
- Chuyện gì? Trong Dị Bảo Điện xảy ra cái gì?
Liễu Như Yên thấy thần sắc Đường Phong nghiêm trọng, không giống ăn nói linh tinh, không khỏi cẩn thận lắng nghe.
- Trong Dị Bảo Điện, Chiến gia liên hợp Tư Đồ thế gia vây chiến cao thủ Cổ gia, đám người Cổ gia gặp tai họa ngập đầu.
Liễu Như Yên không khỏi xúc động:
- Làm sao có thể?
Đường Phong hỏi lại:
- Vì sao không thể?
Liễu Như Yên nói:
- Tuy rằng Chiến gia là thế lực lớn nhất, nhưng không đến mức đột nhiên ra tay với Cổ gia, tuy nói có Tư Đồ thế gia giúp đỡ, nhưng điều này không thể nghi ngờ sẽ đánh vỡ tình trạng yên ổn của bốn thế lực lớn trăm năm qua, loại tình huống này, mặc dù là Chiến gia cũng không hy vọng thấy.
- Nếu như đã chuẩn bị tốt kế hoạch thì sao?
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Từ một trăm năm trước đã có kế hoạch tốt. Chỉ cần giết hết toàn bộ tinh anh của Cổ gia trong Hư Thiên Điện, Liễu cô nương có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu việc này phát sinh sao?
Thần sắc Liễu Như Yên biến đổi, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tự suy xét đạo lý trong đó, lấy cảm giác tinh tường khi ngồi ở địa vị cao, tự nhiên không nhìn thấy mấu chốt trong đó. Nhưng lời này do Đường Phong nói ra, làm sao nàng có thể dễ dàng tin tưởng?
Nhìn ra nghi ngờ vô căn cứ của Liễu Như Yên, Đường Phong nói:
- Một trăm năm trước, thế lực ở Tây Lĩnh ngã xuống, nói vậy Liễu cô nương cũng có nghe thấy đúng không?
Liễu Như Yên giương mắt nhìn Đường Phong, thân thể bỗng nhiên run lên:
- Ý ngươi là?
- Điều ta muốn nói ra, là ý nghĩ trong lòng Liễu cô nương lúc này.
Liễu Như Yên ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc rồi. Một trăm năm trước Đoạn gia ở Tây Lĩnh ngã xuống, bốn thế lực lớn tự nhiên biết một ít bí mật trong đó, chỉ bất quá Đoạn gia đã ngã xuống rồi đành thôi, ngay cả có nghi ngờ, cũng không có lý do nhúng tay đi quản việc này. Nhưng hôm nay trải qua một trăm năm, dĩ nhiên Chiến gia lại bắt đầu ra tay với Cổ gia, dấu hiệu này cũng quá khéo léo trùng hợp.
Nếu như quả thật đây là kế hoạch đã được xắp xếp tốt từ trước, tinh anh của Cổ gia trong Hư Thiên Điện toàn bộ bị bắt hết, thế lực bài danh thứ ba kia tuyệt đối sẽ dẫm vào vết xe đổ của Đoạn gia.
Thế lực trong thiên hạ, lấy ích lợi làm trọng, nếu thực sự Cổ gia thực sự xuống dốc, vậy thì cũng không ai vì gia tộc này mà đứng ra. Đừng xem hiện tại Trảm Hồn Tông và Cổ gia cũng có chút giao tình, nhưng trong đó cũng không thiếu ma sát, một phần giao tình này thành lập dựa trên số lượng cao thủ đông đảo của Cổ gia mà thôi.
Một khi số cao thủ này không còn, giao tình cũng sẽ mất theo.
Trong bốn thế lực lớn, Tư Đồ thế gia bị Chiến gia như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó, nếu Cổ gia không còn, Trảm Hồn Tông cũng là một cây cột chẳng chống vững được nhà, đến lúc đó, thiên hạ to lớn, liền chuyển tất thành địa bàn của Chiến gia.
Đó là môi hở răng lạnh.
- Ngươi là Ma Đầu, làm sao ta có thể tin lời ngươi nói?
Trong lòng Liễu Như Yên có một tia cảnh giác, thật sự chuyện tình Đường Phong nói ra quá mức chấn động, nàng đã dừng lại ở trong Hư Thiên Điện không biết bao lâu, nhưng cho tới hôm nay vẫn không thấy dấu hiệu gì, một khi có chuyện lớn xảy ra, chung quy phải có một chút gió thổi cỏ lay.
- Phong phó tông chủ Phong Tiếu Thiên của quý tông lúc đó cũng có mặt. Chỉ bất quá Phong phó tông chủ không chịu đếm xỉa đến, không để ý đến khó khăn của Cổ gia mà thôi.
Đường Phong nói.
- Nếu như Liễu cô nương không tin, có thể tìm đến chỗ Phong phó tông chủ hỏi, thật hay giả, vừa hỏi liền biết.
- Ánh mắt người này quá nông cạn ngu xuẩn!
Liễu Như Yên cắn chặt răng trắng, hiện tại nàng mơ hồ có chút tin tưởng lời của Đường Phong. Dù sao hắn đưa chuyện này ra nói dối, đối với hắn cũng không có chỗ tốt.
Chỉ bất quá Phong Tiếu Thiên không quản chuyện tình trong Dị Bảo Điện cũng đành thôi, ngay cả một chút tin tức cũng không chịu nhắn nhủ qua đây, thật sự quá không có năng lực. Lẽ nào hắn không nghĩ ra Cổ gia không tồn tại sẽ ảnh hưởng đến Trảm Hồn Tông như thế nào sao?
- Nói cũng chỉ đến đó, Liễu cô nương phải làm thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Cái gì?
Liễu Như Yên sửng sốt một chút.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi còn muốn tìm cái chết sao? Nếu như muốn, tại hạ có thể giúp đỡ ngươi, giết người bất quá cúi đầu xuống đất, ta sẽ cho người chết thoải mái.
Đường Phong nghiêm trang.
- Ngươi dám!
Liễu Như Yên tức giận, bỗng nhiên nghĩ tới thù oán giữa mình và Ma Đầu còn chưa giải quyết, nghĩ lại một màn vừa rồi, phó tông chủ trở nên run rẩy.
Chẳng lẽ đây là kế hoãn binh của hắn, cố ý nói lên làm dời lực chú ý của mình sao? Trong lòng Liễu Như Yên suy đoán.
Hít sâu một hơi, Liễu Như Yên lạnh lùng nói:
- Mối thù ngày hôm nay ta sẽ nhớ, đợi đến lúc rảnh rỗi, ta sẽ lấy đầu của ngươi.
- Tại hạ xin đợi!
Đường Phong khẽ cười một tiếng.
- Để ta đi lên.
Thần sắc Liễu Như Yên có chút hơi mất tự nhiên, câu trước còn nói độc địa muốn lấy tính mệnh của người ta, hiện lại lại cầu xin người khác mang mình lên rồi, điều này thực sự quá mất mặt.
Bất quá đầm lầy này cổ quái quá mức, cho tới bây giờ nàng cũng không rõ làm sao Chung Lộ đơn giản nhảy ra được. Cùng Đường Phong nói chuyện một lúc, nàng lại chìm vào rất nhiều, lúc này nước bùn đã ngập qua cổ.
Đường Phong vỗ đầu:
- Nơi đây thật không phải chỗ để nói chuyện.
Lập tức mạnh tay nhấn một cái, kéo Liễu Như Yên qua đây.
- Ngươi làm cái gì?
Liễu Như Yên phi thường cảnh giác, bày ra một dáng vẻ chuẩn bị phòng vệ. Mặc dù trong nước bùn, nhưng hai người rất gần nhau, có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể trên người đối phương, ấm áp này để toàn thân Liễu Như Yên cứng ngắc, không thể động đậy.
- Mang ngươi đi ra.
Vẻ mặt Đường Phong rất tự nhiên.
- Còn thỉnh Liễu cô nương ôm chặt tại hạ, đầm lầy này rất quỷ dị, phải cần một ít kỹ xảo mới có thể lên trên được, trong quá trình này ta không có biện pháp bảo vệ tốt cho ngươi.
Đường Phong nói chuyện rất giật gân, tuy Liễu Như Yên rất nghi hoặc, nhưng cũng không có cách nào cãi lại. Lập tức khẽ cắn môi, hai tay ôm eo Đường Phong trong nước bùn.
- Uh, ôm nhẹ, ôm chặt thế ta hơi đau.
Đường Phong nói môt câu để cho mặt Liễu Như Yên đỏ như máu.
Không để cho nàng có cơ hội tức giận, thân thể Đường Phong mạnh mẽ ấn xuống, một cổ lực đạo ngược lên truyền đến, đưa hai người Đường Phong và Liễu Như Yên hướng về phía bên trên.
Chỉ trong chớp mắt, vũng bùn vây khốn cao thủ Linh Giai thượng phẩm liền bị Đường Phong thoát ra rồi, thân thể mạnh mẽ uốn một cái giữa không trung, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Bất quá không đợi Đường Phong kịp phục hồi tinh thần, Liễu Như Yên bỗng nhiên vung lên song chưởng, hóa ra hàng vạn hàng nghìn chưởng ảnh, đánh vào trên ngực Đường Phong.
Đường Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lần thứ hai bị đánh rớt vào trong đầm lầy.
- Công tử!
Chung Lộ vô cùng phẫn nộ, hồng tiên ba trượng trên tay đánh về phía Liễu Như Yên, lại bị Liễu Như Yên dễ dàng hóa giải, bắt chặt trên tay.
Chung Lộ đưa tay lên đầu, mắt thấy sẽ gỡ xuống Vân Ảnh Kim Sai, vẻ mặt giận dữ, sát khí lan tràn.
- Đừng động thủ!
Đường Phong từ đầm lầy nhảy ra, lau đi nước bùn trên mặt.
Liễu Như Yên hừ lạnh một tiếng, buông ra trường tiên trên tay, mắt lạnh trừng mắt nhìn Đường Phong, sát khí trong mắt bắt đầu khởi động, nhưng một lát sau lại xoay người sang chỗ khác, vội vạng cao chạy xa bay.
Xa xa truyền lại âm thanh:
- Một chưởng này chỉ là lãi mà thôi.
Đường Phong lắc đầu cười khổ, xoa xoa bộ ngực, lần thứ hai từ đầm lầy đi lên.
- Công tử, công tử có sao không?
Chung Lộ yêu thương dìu đỡ hắn.
- Không có việc gì.
Đường Phong lắc đầu, Liễu Như Yên biết mình mặc bảo giáp, lúc đánh một trận ở đại hội đồ ma, bí mật này đã không còn là bí mật nữa, nhưng nàng vẫn như cũ đánh vào ngực mình, hiển nhiên là chỉ phát tiết tức giận trong đầu mà thôi, cũng không muốn xử lý mình.
Chính lúc đang nói chuyện, phương hướng Liễu Như Yên biến mất lại truyền đến âm thanh quần áo bay phần phật, một lát sau, vẻ mặt Liễu phó tông chủ như sương lạnh xuất hiện trước mắt Đường Phong và Chung Lộ.
Đường Phong nhìn nàng:
- Lạc đường sao?
- Không!
Liễu Như Yên lạnh lùng đáp, hung ác nhìn Đường Phong:
- Việc xảy ra ngày hôm nay, nếu có nửa câu truyền ra ngoài, ngươi nhất định phải chết.
- Đó là tự nhiên, để cho Liễu cô nương sau này có thể tìm một đức lang quân tốt, chắc chắn miệng tại hạ sẽ kín như bình.
Đường Phong nghiêm túc gật đầu.
Liễu Như Yên lại có dấu hiệu bão nổi, bất quá vẫn cố gắng nén xuống tức giận, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Đợi một lúc lâu, Đường Phong mới lẩm bẩm:
- Hẳn là sẽ không trở về nữa nhỉ?
Chung Lộ nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh đầm lầy, yêu thương nói:
- Công tử mau lên đây đi.
Đường Phong gật đầu, bay ra khỏi đầm lầy, đặt mông ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi âm thầm may mắn không ngớt, hôm nay may mà ở đầm lầy đụng phải Liễu Như Yên, nếu không sợ rằng sẽ có một hồi ác chiến.
Lần trước Đường Phong và Liễu Như Yên đã giao thủ, tốc độ nữ nhân này quá nhanh, nhanh đến chính mình đều không áp chế được nàng. Một khi đánh lên tuyệt đối rất khó xử lý.
Bất quá cũng may mà Liễu Như Yên xuất hiện, có thể xoay chuyển nguy cơ của Cổ gia. Chỉ cần Liễu Như Yên không ngốc, tự nhiên biết nên làm như thế nào. Một khi Trảm Hồn Tông cũng nhúng tay vào, Chiến gia và Tư Đồ thế gia nghĩ muốn một ngụm nuốt chửng Cổ gia sẽ không dễ dàng như vậy.
Một khi chuyện này xảy ra, đánh nhau càng loạn càng tốt!
Chung Lộ đang rửa sạch vết nước bùn trên người Đường Phong, chính mình một thân dơ bẩn cũng không để ý hoàn cảnh ác liệt ở đầm lầy, một khi rơi vào cơ bản liền thành người đất.
Cũng may trong Không Gian Mị Ảnh của Đường Phong còn chứa không ít nước trong, lập tức lấy ra hai người tắm rửa một phen, thực sự không thuận tiện thay quần áo, chỉ có thể dùng công lực hong khô, hơn nữa thoạt nhìn mặc dù có chút phong trần mệt mỏi, nhưng so với toàn thân bùn đất còn tốt hơn nhiều.
Liễu Như Yên rời khỏi đầu tiên tự nhiên không có phần đãi ngộ này, dáng vẻ của nàng kia nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cười vỡ bụng.
Nghĩ đến điều đó Đường Phong không khỏi bật cười ra tiếng, đột nhiên lại vô cùng hối hận vỗ lên đầu mình.
- Làm sao vậy?
Chung Lộ đang sửa sang lại quần áo, nhìn thấy cảnh như vậy không khỏi nghi ngờ hỏi.
- Quên hỏi nàng một việc rồi.
Đường Phong chép chép miệng.
Trong Dị Bảo Điện thứ bẩy gặp phải Cổ Trường Phong đã từng nói qua, Cổ U Nguyệt mang theo Chu Tiểu Điệp đi vào điện thứ tám, cũng không biết Liễu Như Yên có nhìn thấy nàng hay không.
Bất quá hiện tại mỗi người một nơi, có hối hận cũng không làm được gì.
Chính lúc đang hối hận, thân thể Đường Phong mạnh mẽ chấn động, như bị định thân tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.