Vô Thường

Chương 1082: Một kích sấm sét




Ma đầu Đường Phong vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều người đã biết được điều này, nếu hắn dễ giết như vậy thì chỉ sợ có chín cái mạng cũng không đủ, đã sớm bị người khác giết chết. Hiện giờ những lời của Chiến Khôn vừa rồi khiến cho trong lòng không ít người kích thích, tuy rằng bọn họ xác thực không có ân oán với Đường Phong nhưng đều suy nghĩ một chút xem xem chính mình có thực lực để giết bỏ ma đầu này hay không.
Lập danh trước mặt người trong thiên hạ là chuyện tốt, nhưng nếu không có bổn sự mà cứ ngạnh kháng xông lên thì không chỉ đánh mất đi tính mệnh của mình mà còn đánh mất đi mặt mũi của tông môn.
Ngay lập tức có người cao giọng hỏi:
- Chiến tiền bối, nếu người đã xuất thủ sao không trực tiếp giết chết hắn? Tên ma đầu này hoành hoành không cố kỵ, vô cùng bá đạo ngang ngược, chết cũng không đủ a!
Chiến Khôn lắc đầu nói:
- Chiến gia của ta cùng hắn không cừu không oán, Chiến mỗ không có lý do hạ thủ với hắn.
Nghe được lời này Cổ U Nguyệt liền bĩu môi, nếu thực sự không có lý do xuất thủ thì cần gì phải chặn Đường Phong lại tại chỗ này?
Đường Phong cười nhạt không ngớt, sau đó chậm rãi quét mắt một lượt về những người đang bao vậy xung quanh mình, phàm là người bị hai mắt của Đường Phong quét qua đều không tự chủ mà cúi đầu xuống.
Chỉ trong một lát, mấy nghìn người không có một ai đủ can đảm đứng ra khiêu chiến ma đầu Đường Phong, thấy vậy Chiến Khôn cũng có chút không nhịn được cất cao giọng nói:
- Sao vậy? Thiện hạ quần hùng ở đây lại không thể so với được một người thanh niên đi ra từ Linh Mạch Chi Địa hay sao?
Mấy nghìn người nghe xong đều không khỏi ngượng ngùng. Trong lòng rất nhiều người đều có ý định khiêu chiến nhưng lại không cam lòng làm con chim đầu đàn đi thử sức. Nói thế nào đi chăng nữa trong mấy nghìn người ở đây cũng đều có một ít cao thủ chân chính.
Chiến Khôn lại nói:
- Bất kể đơn đả độc đấu hay là quần ẩu, chỉ cần có năng lực đều có thể đi lên.
Vừa nghe lời này, không ít người khẽ động trong lòng. Một mình mình không đánh lại ác ma này lẽ nào quần ẩu còn không thành hay sao? Những người này tới đây cũng không phải đi một mình, ai nấy đều đi cùng với các sư huynh sư đệ đồng môn và đồng tộc tới, dù sao bên cạnh người cũng phải có chút giúp đỡ.
- Chiến tiền bối...
Lại có người cao giọng hỏi:
- Xin hỏi một câu, nếu ai có thể đánh chết ma đầu này, vậy thì những vật quý trọng trên người hắn...
- Người thắng được hết!
Chiến Khôn không nhiều lời.
Trong nháy mắt không ít tròng mắt của đám người này đỏ lên.
Đại đa số mọi người ở đây đều biết trên người Đường Phong có hai khối Hư Thiên Lệnh, mà hai khối Hư Thiên Lệnh này căn bản do Liễu Như Yên truyền cho hai đệ tử đã chết của nàng, sau lại bị Đường Phong chém giết rồi cầm đi. Hư Thiên Lệnh là thứ rất tốt, vô số người tranh đoạt tới vỡ đầu cũng không đoạt được bảo bối này.
Tuy rằng Đường Phong vô cùng mạnh mẽ khiến người khác khiếp đảm nhưng vừa nghĩ tới hắn sở hữu hai khối Hư Thiên Lệnh thì không ít ánh mắt mọi người nhìn vào hắn nhất thời nóng rực lên.
Trước mặt nhiều người như vậy đánh chết ma đầu này, nếu đánh chết thành công không chỉ dương danh khắp nơi mà còn có thể thu được hai khối Hư Thiên Lệnh từ trên người hắn. Loại danh lợi cùng có này khiến cho rất nhiều người tâm động không ngừng, nhất là những người tự nhận mình có thực lực. Đối với bọn họ mà nói thì lần đại hội đồ ma này là một cơ hội vô cùng tốt để chính mình rạng danh.
- Ta tới!
Một tiếng hét vang lên, ngay lập tức có một đạo nhân ảnh bay từ bên ngoài vào, trước mặt Đường Phong đột nhiên xuất hiện một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hắn ôm quyền chào bốn phía rồi nói:
- Trình gia, Trình Tiên Cuồng bất tài, trước hết thay mặt các vị ở đây thử sức với tiểu tử này.
Lời vừa dứt lại quay đầu hướng về Đường Phong, vẻ mặt miệt thị:
- Chỉ là một tiểu tử thối tới từ Linh Mạch Chi Địa, dĩ nhiên có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, thật có chút không tưởng tượng nổi.
- Trình huynh cố lên!
Có vài người quen biết với hắn hò hét trợ uy.
- Mau đánh chết hắn thì sẽ coi như một trận thành danh.
Nghe xong những lời này, Trình Tiên Cuồng cũng phảng phất nghĩ tới tràng cảnh sắp tới, vẻ mặt rạng ngời, ngón tay chỉ thẳng vào Đường Phong lạnh lùng nói:
- Đứng dậy, để cho đại gia giáo huấn ngươi.
Chiến Khôn nghe vậy cười, thân hình lóe lên liền trở về.
Cổ U Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn lạnh lùng nói:
- Chiến Khôn, Chiến gia của ngươi đã có danh tiếng vang dội, hà tất phải làm ra trò khôi hài này?
Chiến Khôn quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng:
- Cổ gia chủ nói đi đâu vậy, chẳng qua Chiến mỗ suy nghĩ vì người trong thiên hạ mà thôi, cừu nhân của mình tự nhiên phải để chính mình tự giải quyết mới hả giận, ta chỉ là cho bọn họ có cơ hội này, việc còn lại là để xem bọn họ có năng lực nắm chặt hay không.
Cổ U Nguyệt cười lạnh một tiếng:
- Nếu bọn họ không nắm chặt được thì sao đây? Đến lúc đó ngươi lên sân khấu làm trò trước mặt mấy nghìn người giết chết ma đầu, danh vọng của Chiến gia sẽ lại càng cao lên rất nhiều.
- Cổ gia của ngươi cũng sẽ có lợi ích, Cổ gia chủ còn lo lắng điều gì?
- Ta đánh cuộc với ngươi một trận thế nào?
Cổ U Nguyệt nhìn chằm chặp vào Chiến Khôn.
- Đánh cuộc cái gì?
- Đánh cuộc hắn không bị chết tại nơi này!
- Cổ gia chủ cho rằng hắn còn mạng sống mà đi ra sao?
- Vậy ngươi có đánh cuộc hay không đây?
Ánh mắt Cổ U Nguyệt sáng quắc nhìn Chiến Khôn.
- Nếu Cổ gia chủ đã nói như vậy thì tự nhiên Chiến mỗ phụng bồi theo, chỉ là nếu muốn đánh cược thì cũng phải có chút ít vật như...
- Ta muốn Long Uyên Đao của ngươi...
Cổ U Nguyệt còn chưa nói xong thì sắc mặt của Chiến Khôn đã thay đổi, một tia sát khí hiện lên trong đôi mắt hắn.
- Ha ha, chỉ là đùa một chút mà thôi.
Cổ U Nguyệt khẽ cười một tiếng, Long Uyên Đao là bảo đao tổ truyền của Chiến gia, cho dù Chiến Khôn có mười cái lá gan cũng không dám lấy thanh đao này ra để làm trò đùa.
- Không thì đánh cuộc cái khác vậy, đánh cuộc một cái linh mạch thế nào? Cổ gia ta có năm cái linh mạch, Chiến gia của ngươi có năm cái linh mạch, đưa ra một cái cũng không phải chuyện to tát gì.
Chiến Khôn híp mắt nhìn Cổ U Nguyệt, từ đôi mắt sáng trong của nàng, Chiến Khôn không nhìn ra chút đùa giỡn nào, tuy rằng hắn biết nữ nhân này có chút sâu xa với Đường Phong nhưng Chiến Khôn lại không nghĩ được vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, cho rằng thanh niên kia có thể thoát chết dưới tình huống thế này.
- Được, ta đổ với ngươi!
Chiến Khôn nặng nề gật đầu, bởi vì cho dù hắn nghĩ như thế nào đi chăng nữa không không nghĩ ra làm sao Đường Phong có cơ hội toàn mạng, cho dù Cổ U Nguyệt xuất thủ cứu giúp cũng không được.
- Một lời đã định.
Cổ U Nguyệt trừng mắt nhìn Chiến Khôn, tuy rằng sắc mặt của nàng bình tĩnh nhưng trong lòng cũng vô cùng bồn chốn, nàng dám đánh cuộc cũng chỉ bởi tin vào sự tính toán của Phúc Đồng Tử, nhưng nếu vạn nhất Phúc Đồng Tử cũng sai thì sao?
- Đứng dậy!
Trình Tiên Cuồng ở giữa sân hướng Đường Phong rống giận một tiếng, thần sắc trên khuôn mặt có chút không nhịn được.
Đường Phong liếc mắt hắn nhàn nhạt, sau đó quay sang Chu Tiểu Điệp ở bên cạnh mình nói:
- Đi tới bên cạnh Cổ gia chủ đi.
- Vâng.
Chu Tiểu Điệp cũng là người hiểu chuyện, không hề chậm chập nhanh chóng chạy vụt tới bênh cạnh Cổ U Nguyệt, Cổ U Nguyệt mỉm cười kéo tay nàng, sau đó tỏa ra cương khí bao phủ toàn bộ cả hai người lại.
Có Cổ U Nguyệt giúp đỡ bảo hộ, Đường Phong cũng không cần phải lo lắng tới an toàn của Chu Tiểu Điệp nữa.
- Mẹ nó, đây là chính ngươi muốn chết!
Trình Tiên Cuồng thấy Đường Phong thờ ơ liền nhịn không được gầm lên một tiếng, hai tay tung chương đánh tới thiên linh cái của Đường Phong đang ngồi dưới đất.
Cương khí hung mãnh mang theo tiếng gió thổi rít gào, Trình Tiên Cuồng cũng có thực lực Linh Giai hạ phẩm tương đương với Đường Phong.
Không có lửa làm sao có khói, nếu không phải Trình Tiên Cuồng tự tin với thực lực của chính mình thì làm sao dám tự tin chạy tới chỗ này khiêu chiến?
Trên đôi tay kia có quang mang màu vàng bao trùm, vừa nhìn qua giống như bàn tay mạ vàng, mọi người biết rõ công phu trên bàn tay của Trình Tiên Cuồng vô cùng cứng rắn, có thể chém tan đá đập vỡ ngọc, cho dù chống lại chính diện với thiên binh cũng sẽ không bị thụ thương.
Nếu bị một chưởng như vậy đánh trúng đầu thì chắc chắn sẽ giống như bức tượng bị đập nát.
Mắt thấy kim chưởng sắp đánh vào trên đầu Đường Phong, không ít người hối hận trong lòng, nếu sớm biết ma đầu dễ giết như vậy thì bọn họ còn có thể do dự cái gì? Nếu sớm xông lên giết chết hắn đầu tiên, giờ thì hay rồi, không chỉ nhường cơ hội dương danh lập uy cho Trình Tiên Cuồng mà còn dâng tặng cho hắn hai khối Hư Thiên Lệnh.
Suy nghĩ này trong đầu mọi người còn chưa chuyển hết thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên ngay bên tai, ngay sau đó một cỗ cương khí ba động hung mãnh truyền ra ngoài, tiếng thét thảm thiết của Trình Tiên Cuồng cũng theo đó mà tới.
Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Trình Tiên Cuồng lúc đầu hùng hùng hổ hổ hiện giờ giống như con diều bị chặt đứt dây bay ngược ra ngoài, mà hai tay giống như mạ vàng của hắn bị bẻ gãy thành một góc lệch quỷ dị, giống như một con gà bị bệnh phong mà ngắc ngoải liên tục.
- Quyền pháp thật nhanh!
Trong mắt Chiến Khôn hiện lên một tia kinh ngạc.
Tuy rằng mấy ngày trước hắn tới đây để chặn Đường Phong nhưng căn bản không giao thủ với Đường Phong, tự nhiên không biết thực lực thật sự của Đường Phong. Tuy rằng chuyện của Đường Phong được truyền bá sôi sùng sục bên ngoài thì Chiến Khôn cũng chỉ cho rằng hắn lợi hại hơn một chút Linh Giai hạ phẩm mà thôi, hiện giờ thấy một màn như vậy hắn mới biết được thực của Đường Phong so với suy đoán của chính mình mạnh hơn rất nhiều.
Trong lúc hai kim chưởng của Trình Tiên Cuồng đang chuẩn bị đánh vào thiên linh cái của Đường Phong thì hắn lấy một tốc độ khó có thể nhận biết đánh ra hai quyền, hai quyền này đánh vào lòng bàn tay của đối phương mới tạo nên được cục diện như hiện giờ.
Không chỉ tốc độ cực nhanh mà lực đạo cũng vô cùng lớn, nếu không cũng không đủ để đánh bay Trình Tiên Cuồng đi ra ngoài, trong lòng bàn tay hắn có hai cái lỗ thủng đầy máu, đó là do cương khí của Đường Phong bộc phát qua ngón giữa xuyên qua.
Ngoan độc! Thương thế như vậy không thể nghi ngờ là đã phế bỏ công phu trên tay của Trình Tiên Cuồng, huyệt Lao Cung trên lòng bàn tay bị đánh xuyên qua, sau này cương khí lưu chuyển tới chỗ đó sẽ bị tiết ra ngoài, căn bản không thể dùng lại chưởng pháp.
- Bịch.
Trình Tiên Cuồng rơi xuống bên ngoài vài chục trượng, sau đó vội vã trở mình đứng dậy thảm thiết nói:
- Tay của ta! Tay của ta!
Tuy rằng thương thế của hắn không nguy hiểm tới tính mạng nhưng một thân công phu đã bị phế đi hơn nửa.
Tràng kịch này khiến mấy ngàn người xung quanh lặng ngắt như tờ, nguyên bản tràng diện đang nhốn nháo trỏ nên trầm lặng nghe thấy được tiếng kim khâu rơi xuống đất, tất cả mọi người kinh ngạc và khiếp sợ nhìn Đường Phong bởi vì thủ đoạn sấm sét của hắn.
Không có cách nào không khiếp sợ, Trình Tiên Cuồng là một Linh Giai hạ phẩm, ma đầu Đường Phong cũng đồng dạng là một Linh Giai hạ phẩm, hai người cảnh giới tương đống đối chiến, dĩ nhiên chỉ phân thắng bại trong nháy mắt, hơn nữa một người trong đó còn bị đánh thành thượng nặng, tình huống này làm sao có thể cho người khác tiếp nhận được?
Thậm chí trong thời gian vừa rồi ma đầu tiếp nhận công kích của Trình Tiên Cuồng, thân thể của hắn vẫn không hề động đậy chút nào, vẫn cứ ngồi ở dưới đất.
Bị mấy nghìn người vây bắt, hơn nữa tất cả những người này đều muốn dồn mình vào chỗ chết, Đường Phong cũng không còn suy nghĩ hạ thủ lưu tình. Hôm nay đánh một trận, không phải bọn họ chết thì sẽ là chính mình chết.
Về phần chạy trốn...
Đường Phong biết đó là chuyện không có khả năng, có đám Chiến Khôn ở chỗ này, chính mình căn bản không thể chạy trốn, nếu có thể đào thoát thì từ mấy ngày trước đây Đường Phong sớm đã bỏ chạy, cũng sẽ không chờ cho tới bây giờ bị mấy nghìn người vây quanh.
Chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, một thân sát khí của Đường Phong giống như băng tuyết đông cứng, quang mang màu đỏ trong mắt lóe lên quét mắt qua tất cả mọi người, lạnh lùng nói:
- Người kế tiếp!
- Nắm đấm thật ngoan độc, để Thủy Mạc Tông Thiết Vệ ta đến lĩnh giáo ma đầu ngươi.
Trình Tiên Cuồng vừa mới bị đánh bật ra liền có một người nhảy ngay vào trong, người còn đang ở giữa không trung, hắn liền vận khởi một thân cương khí chém thẳng xuống Đường Phong.
Cũng không phải người người còn không sợ chết mà chẳng qua bị danh lợi trước mắt dụ hoặc, lại tự phụ thực lực của mình cao cường cho nên không để Đường Phong vào trong mắt, mặc kệ Thủy Mạc Tông Thiết Vệ này nhảy ra ngoài xuất phát từ mục đích gì, ít ra hắn dũng mãnh khiến cho mấy nghìn người cùng chung mối thù cùng nhau đứng lên.
Đúng vậy, theo như lời Chiến Khôn nói, ma đầu Đường Phong chẳng qua chỉ là một tiểu tử chạy ra từ Linh Mạch Chi Địa mà thôi, lẽ nào mấy nghìn hào kiệt trong thiên hạ còn không có cách trị hắn sao?
Nếu bị hắn đả thương một người mà trong thâm tâm sinh đã ra khiếp đảm, không dám khiêu chiến vậy thì còn có mặt mũi nào sống tiếp trên cõi đời này nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.