Vô Thiên Đế

Chương 85: Rời đi




- Bình đan dược này đúng là quà chúc mừng nhưng còn tứ cấp linh quả này là ta muốn dùng để trao đổi.
- Trao đổi?
- Đúng vậy ta muốn dùng tứ cấp kim nguyên quả để đổi lấy Y Tiên không biết Cao huynh có đồng ý không?
- Chuyện này…
- Cao huynh phải suy nghĩ cho thật kĩ tứ cấp kim nguyên quả giá trị không nhỏ ngay cả kim đan cảnh cũng phải mơ ước, Y Tiên tuy là nữ nhi của đương kim môn chủ nhưng nàng có thể so với linh quả hay không điều này chắc Cao huynh là người hiểu rõ nhất.
Cao Trung Kiên khẽ nhíu mày sắc mặt trở nên trầm ngâm.
Lý Thiên Hành lén liếc góc phòng bên cạnh khóe miệng khẽ cong lên.
- Cao đạo hữu cũng biết vương thành mỹ nữ như mây nếu nói về sắc đẹp Y Tiên hoàn toàn không có cửa, còn về thiên phú tu luyện thì bất kì một nữ tử nào ở Bạch Vân tông cũng hơn nàng chứ đừng nói đến Vương thành, ta để ý đến nàng là bởi vì cảm thấy hứng thú với khí chất kì lạ trên người nàng đợi đến khi ta không còn hứng thú, lúc đó đừng nói là tứ cấp linh quả cho dù là một kim tệ cũng không có, ta cho Cao huynh thời gian 3 hơi thở để quyết định.
Lý Thiên Hành lặng lẽ quan sát nét mặt đối phương nếu lần này tên đó chọn linh quả xem như xong còn nếu không thì hắn vẫn còn 5 năm ở chung với Y Tiên, hắn không tin là không cua được nàng.
- Lý đạo hữu hi vọng người đối xử tốt với Y Tiên nếu không ta sẽ không tha cho người.
Cao Trung Kiên nói xong liền thu lấy hai món đồ trên bàn.
Lý Thiên Hành ném cho hắn ánh mắt kinh bỉ, tên này đã làm kĩ nữ còn muốn lập bàn thờ.
- Cao đạo hữu quả thật là người sáng suốt sao này nhất định làm nên đại nghiệp, huynh đệ không làm phiền nữa cáo từ.
Lý Thiên Hành trở lại phòng mình ánh mắt đắt ý nhìn khoảng không trước mặt.
- Liễu tiểu thư xem ra lần này người thắng cược lại là tại hạ.
Y Tiên dần hiện ra trước mặt hắn, bộ dáng tiều tụy, gương mặt u buồn, ánh mắt tan rã cả người nàng như không còn sinh cơ.
- Liễu tiểu thư Cao Trung Kiên là người có tham vọng, lúc trước hắn cũng vì phụ thân của tiểu thư là môn chủ nên mới tiếp cận, bây giờ chức vị thiếu môn chủ đã chắc chắn nằm trong tay, tiểu thư đã không còn tác dụng với hắn, loại người như thế này không đáng để tiểu thư đau khổ.
- Lý công tử Cao sư huynh là người như thế nào tiểu nữ hiểu rõ nhất không cần công tử phải bình luận.
- Được, được ta không nói đến chuyện này nữa, chuyện của hai chúng ta tiểu thư định giải quyết thế nào?
- Lý công tử yên tâm Y Tiên nói được nhất định sẽ làm được.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói liền cười hì hì bước đến bên cạnh nắm lấy tay nàng.
- Vậy chúng ta nên đi nghĩ sớm thôi ngày mai còn phải lên đường.
- Lý công tử xin tự trọng.
Y Tiên rời khỏi tay hắn lui sang đứng một bên.
- Bây giờ chúng ta đã là phu thê còn ngại gì chứ, tiểu thư cũng nên thực hiện nghĩ vụ của một thê tử có đúng không?
- Lý công tử hai chúng ta chỉ có hôn ước vẫn chưa thành thân, tiểu nữ cũng không cần phải thực hiện phu thê chi lễ với người.
Hắn nhìn ánh mắt cương quyết của nàng chỉ có thể thở dài một hơi, trái còn xanh ăn sẽ không ngon dù sao thời gian vần còn dài cơ hội vẫn còn nhiều.
- Vậy có cần ta tiễn tiểu thư về phòng không?
- Tiểu nữ có thể tự đi được không cần làm phiền công tử.
Y Thiên xoay người rời đi nàng vừa đi đến cửa đột nhiên dừng lại.
- Lý công tử tiểu nữ tuy không thể tu luyện nhưng cũng phải là loại người không đáng một xu như công tử đã nói.
Y Tiên quay lại nhìn hắn một cái sao đó lập tức rời đi, Lý Tiên Hành nhìn nữ nhân dần biến mất trong màn đêm kia, ánh mắt trừng lớn giống như gặp mặt trăng giữa ban ngày, còn khó tin hơn heo mẹ biết leo cây.
Trong lúc nàng xoay người tuy chỉ là trong tít tắc nhưng cũng đủ cho hắn thấy được gương mặt tuyệt mỹ kia, chỉ có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, xinh đẹp tuyệt luân mỗi đường nét đều như tự nhiên mà thành, thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa, bảo vật của thiên địa.
- Đó là gương mặt thật của nàng sao? Chậc chậc lão tử đúng là đoán không sai chỉ có một gương mặt như thế mới có thể xứng với tiên thiên chi thể, thứ thể chất ngay cả tiên nhân cũng mơ ước.
Lý Thiên Hành ngơ ngác đi đến bên cạnh giường trong đầu vẫn còn hiện lên gương mặt lúc nãy, trong tất cả nữ nhân hắn từng quen biết thì chỉ có vị các chủ tỷ tỷ kia là có thể so với nàng mà thôi.
- Lần này đúng thật là nhặt được bảo vật lão tử nhất định phải cua cho bằng được nha đầu này.
Sáng hôm sao Lý Thiên Hành thu dọn hành lí mang theo tâm tình hứng phấn đi đến chỗ của Y Tiên, hắn vừa đến nơi thì nhìn thấy một trung niên nam tử đang đứng trước của phòng.
- Nhạc phụ đại nhân sao người lại ở đây?
- Người đã gọi ta một tiếng nhạc phụ vậy sao này ta sẽ gọi người là tiểu Lý được không?
- Nhạc phụ là trưởng bối muốn gọi sao cũng được.
- Tiểu Lý ta có chuyện muốn nói riêng với người, người đi theo ta.
Hai người tiến vào căn phòng gần đó, Liễu Hà ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Thiên Hành.
- Tiểu Lý có thể nói cho ta biết lý do người cầu hôn Y Tiên không?
- Không phải tiểu bối đã nói rồi sao? Tiểu bối bị vẻ đẹp của nàng mê hoặt, ngưỡng mộ ngay từ lần đầu gặp mặt từ đó trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến nàng có thể nói là nhất kiến chung tình.
- Nhan sắc của Y Tiên như thế nào phụ thân như ta còn không biết rõ hay sao? Nếu người đã không muốn nói ta cũng không ép nhưng ta hi vọng người có thể đối xử tử tế với Y Tiên một chút đừng để nó chịu thêm ủy khuất nếu người có thể làm dược xem như Liễu Hà ta nợ người một ân tình.
- Nhạc phụ yên tâm Thiên Hành nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt nếu người không tin ta có thể dùng tâm ma đại thệ để chứng minh.
Liễu Hà lắc đầu, từ trong người lấy ra một miếng ngọc bội màu lục bích, hình dáng giống như một ngôi sao 5 cánh.
- Tiểu Lý lần này ta gọi người vào đây còn có một chuyện quan trọng nữa muốn nói, Y Tiên thật ra không phải là nữ nhi của ta mà là do ta nhặt được bên trong vạn lí sơn, năm đó trên bầu trời đột nhiên xảy ra dị tượng đúng lúc ta vô tình đi ngang qua nhìn thấy một đám người đang đánh nhau kịch liệt, mỗi một chiêu thức đều hủy thiên diệt địa, phá núi lấp sông, ta vừa nhìn thấy liền xoay người bỏ đi, lúc đó có một nữ nhân bên trong trận chiến lao về phía ta nàng mang một đứa bé đưa cho ta sao đó ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồn đến khi tĩnh lại thì đã ở Phi Vân thành.
- Phi Vân thành?
- Đó là một thành trì ở phía bắc Thiên Tước đế quốc, lúc đó tu vi của ta đã là trúc cơ đỉnh phong nhưng cũng phải mất hơn một năm mới có thể trở về Bạch Vân Môn.
Lý Thiên Hành nghe lão nói trong lòng tràn đầy kiếp sợ, di lăng chi thuật của hắn luyện đến đại thành cũng chỉ có thể di chuyển được vài dặm, nữ nhân kia chỉ dùng một chiêu thức khiến nhạc phụ của hắn tốn mất một năm trời mới có thể trở về, từ đó có thể thấy được chiêu thức đó bá đạo đên mức nào, tu vi của nữ nhân kia không chừng đã đạt đến đỉnh phong của tu luyện.
- Nhạc phụ đại nhân mười mấy năm nay bọn người đó có quay trở lại hay không?
- Không có, nhưng để đề phòng bất trắc ta đã giúp Y Tiên giấu đi một số thứ để tránh bị bọn họ phát hiện ra.
- Người đang nói đến chiếc mặt nạ của nàng sao?
Liễu Hà nhíu mày ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- Làm sao người biết được?
- Tiểu bối với nàng dù sao cũng đã trở thành phu thê tất nhiên là nàng kể cho tiểu bối nghe, nhạc phụ nghĩ chỉ với tu vi trúc cơ của tiểu bối có thể phát hiện ra được huyền cấp mặt sao?
- Nếu Y Tiên đã nói cho người biết ta cũng không cần phải che giấu, năm đó ta lo lắng Y Tiên lớn lên sẽ giống với nữ nhân kia nên đã dùng một chiếc mặt nạ để che đi, để tránh nó nghi ngờ ta đã nói đây là di ngôn của mẫu thân nó trước khi qua đời, ngoại trừ ta nếu như ai nhìn thấy gương mặt thật của nó hoặc là giết đi hoặc là lấy người đó làm phu quân, Y Tiên có thể cho người thấy được gương mặt của nó chứng tỏ trong lòng nó đã có người.
- Còn có loại chuyện tốt này sao?
Trong đầu hắn hiện lên gương mặt tuyệt sắc kia, ngày hôm qua chắc chắn là nàng bị hắn chọc tức cộng thêm chuyện của Cao Trung Kiên nên nhất thời tâm thần ý loạn nên không kiềm chế được mới để cho mình nhìn thấy chân diện.
- Lần này để lão tử nắm được điểm yếu để xem sao này nha đầu kia làm sao có thể chạy thoát được?
Liễu Hà đưa miếng ngọc bội cho Lý Thiên Hành, lão thở phào một hơi như trúc được gánh nặng.
- Từ nay về sao Y Tiên sẽ giao lại cho người là phúc hay quạ thì phải xem ý trời.
- Cho dù là phúc hay quạ thì tiểu bối cũng sẽ không bỏ rơi nàng.
Lý Thiên Hành nhận lấy ngọc bội sao đó đi sang phòng của Y Tiên.
- Liễu tiểu thư ta vào được không?
Hắn đứng trước của phòng đợi một lúc, bên trong truyền ra vài tiếng động sao đó Y Tiên xuất hiện trước mặt hắn.
- Lý công tử chúng ta đi thôi.
- Được rồi.
Lý Thiên Hành khẽ nắm lấy tay nàng cảm giác thanh thuần truyền đến đúng là vô cùng thoải mái.
- Liễu tiểu thư bây giờ hai chúng ta đã có hôn ước tiểu thư không cần phải gọi ta là Lý công tử gì đó nữa cứ gọi Thiên Hành hay là phu quân là được rồi, tiểu thư muốn ta gọi là Y Tiên hay là Tiên nhi đây?
- Lý công tử hai chúng ta chỉ mới quen biết tiểu nữ cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp.
- Vậy Tiên nhi của ta nói xem đến bao giờ mới thích hợp đây?
- Tiểu nữ không biết nhưng ít ra cũng không phải là bây giờ.
- Vậy được rồi nếu Tiên nhi không thích phu quân cũng không ép.
Hai người đi ra đến đại môn thì nhìn thấy phía trước có hai con ngựa cao to đen bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.