Vô Thiên Đế

Chương 52: Khốn hồn đan




- Nếu bây giờ ta nói người sẽ tha cho ta sao?
- Tất nhiên… không thể nhưng ta có thể đảm bảo giữ cho người toàn thay.
- Làm sao ta có thể tin người.
- Người còn lựa chọn sao?
Từ Côn thở dài một hơi, bản thân không thể sử dụng linh lực làm sao có thể chạy thoát được.
- Hi vọng người giữ lời nếu không ta làm ma cũng không tha cho người.
Từ Côn kể ra toàn bộ sự việc, hắn cùng đồng bọn bắt cóc Ngọc Thanh là nghe theo sự sai khiến của Triệu Lâm, muốn dùng Ngọc Thanh làm điều kiện để Bạch Tiểu Linh đồng ý hôn sự, Triệu Lâm biết mối quan hệ của hai tỷ muội nàng vô cùng tốt nếu như nàng không tìm được biểu tỷ của mình nhất định sẽ vô cùng lo lắng, đến lúc đó hắn sẽ đứng ra lấy điều kiện để trao đổi với nàng.
- Tên này còn vô sỉ hơn cả lão tử.
Lý Thiên Hành phải công nhận kế hoạch của tên Triệu Lâm vô cùng tốt nếu có cơ hội hắn cũng muốn kham thảo vài lần.
- Chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? Theo như lời người nói với tính cách của tên Triệu Lâm kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho lão tử?
- Lần trước người bị hành thích là do Triệu công tử sai người làm.
Lý Thiên Hành sắc mặt trở nên âm trầm, lần trước nếu như không có tử sắc linh khí cùng với thần đồ hổ trợ có lẽ hắn đã xuyên việt lần nữa rồi.
- Còn gì nữa không?
- Hết… hết rồi.
- Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
Từ Côn nhìn nụ cười của nam tử trước mặt hắn có cảm giác như bản thân đang đối diện với ma đầu vô còn vô sỉ hơn chủ nhân hắn.
- Triệu công tử đã… đã lên kế hoạch, trong lần thí luyện tới sẽ ám sát người lần nữa.
Lý Thiên Hành đứng một bên nghe Từ Côn kể ra toàn bộ kế hoạch, Triệu Lâm đối với lần thất bại trước đó vẫn không cam lòng nên mượn cơ hội thí luyện lần này để lên kế hoạch ám sát, sao khi tiếng vào di tích Triệu Lâm sẽ cùng bọn người của Ngọc Phong tiên môn diễn một màng kịch để tiêu diệt hắn.
Ngọc Thanh vừa nghe xong sắc mặt tái đi vài phần, ánh mắt hoảng sợ.
- Thiên Hành hay là chúng ta rời khỏi Vương thành được không?
- Không cần, nếu bây giờ chúng ta rời đi sẽ càng nguy hiểm, ta dù sao cũng là đệ tử trọng điểm của học viện, bọn chúng sẽ kiên kị vài phần nhưng khi rời khỏi học viện nhất định sẽ bị bọn chúng đuổi tận giết tuyệt.
- Thiên Hành lần này là thiếp liên lụy đến chàng.
- Đúng vậy, rắc rối lần này nàng mang đến cho ta đúng là không nhỏ đợi sao khi ta giải quyết xong, nàng nhất định phải bồi thường cho ta.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt sáng rực nhìn Ngọc Thanh, từ khi hắn chữa hết bệnh cho nàng thì nha đầu này ngày càng hấp dẫn. Ngọc Thanh nhìn ánh mắt của hắn bộ dáng trở nên bối rối, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cuối đầu quay sang một bên.
Lý Thiên Hành đánh ngất Từ Côn, tạm thời để hắn ở bên trong giới chỉ, tên này tuy đáng chết nhưng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Sao khi làm rõ mọi chuyện, tâm trạng của hắn tốt hơn được một chút, bây giờ Triệu gia đang gặp rắc rối, Ngọc Thanh sẽ tạm thời được an toàn. Hai người đi tới ngôi nhà gỗ lúc trước, Ngọc Thanh nhìn mấy chậu hương dược trước mặt trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
- Thiên Hành sao này thiếp có thể ở đây không?
- Nơi này là nhà của chúng ta chỉ cần nàng muốn thì có thể tiến vào.
Ngọc Thanh nhìn một vòng xung quanh mọi thứ vẫn như lúc trước không hề thay đổi, trong đầu lại hiện lên kí ức khi ở cùng hắn, nếu như có thể nàng hi vọng mãi mãi cùng nam nhân bên cạnh ở lại nơi đây.
Lý Thiên Hành từ phía sao ôm lấy nàng cảm giác mềm mại, thoải mái làm hắn không muốn rời tay.
- Thanh nhi đợi sao khi mọi chuyện được giải quyết ta sẽ đến Bạch gia để cầu thân sao đó chúng ta sẽ cùng sống ở đây được không?
Ngọc Thanh trong lòng vô cùng ngọt ngào, cảm giác khi được hắn ôm lấy thật bình yên, ấm áp, nàng khẽ gật đầu trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc.
Lý Thiên Hành tiếp tục tán tỉnh nàng một lúc thì lấy ra một đóng linh dược đưa cho nàng sao đó tiến vào đan phòng bắt đầu kế hoạch trả thù của mình, hắn từ bên trong thần thư tìm được một loại đan dược gọi là khốn hồn đan dùng để khống chế linh hồn của đối phương một khi sử dụng nhất định sẽ tử trung với chủ nhân nhưng loại đan dược này chỉ kéo dài được vài tháng nếu muốn khống chế lâu dài nhất định phải dùng đan dược trường kì.
Lý Thiên Hành mất hai canh giờ để luyện chế hơn 50 viên khốn hồn đan sao đó lấy ra một viên cho Từ Côn dùng thử, đan dược vừa vào miệng Từ Côn lập tức tỉnh lại ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
- Tên này đang phê thuốc sao?
Lý Thiên Hành đợi một lúc vẫn không thấy hắn quỳ bái hay gọi chủ nhân các loại sắc mặt có chút khó coi.
- Từ Côn.
Từ Côn nghe có người gọi lập tức tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Lý Thiên Hành, loại sợ hãi này chính là từ bên trong linh hồn phát ra.
- Người… người đã làm gì ta?
- Người không cần biết, từ hôm nay người phải nghe theo lời của ta hiểu không?
Từ Côn đang muốn phản đối nhưng từ trong linh hồn truyền đến cảm giác đau đớn khủng kiếp, hắn có cảm giác chỉ cần nói một từ không thì vạn kiếp bất phục.
- Ta… ta hiểu.
- Bây giờ người trở về Triệu phủ âm thầm quan sát hành động của Triệu Lâm sao đó báo cho ta biết.
Lý Thiên Hành tìm một nơi vắng vẻ thả Từ Côn ra bên ngoài sao đó trở về phòng tiếp tục tu luyện giống như chưa có việc gì.
Đế đô.
Bên trong một tòa động phủ trên không một bóng đen di chuyển nhanh như chóp liên tục thay đổi vị trí sao đó ngừng lại rồi lại chuyển động, bóng đen vừa nhìn thấy một đoàn hộ vệ đi ngang lập tức tìm một chỗ nấp vào.
- Mấy tên hộ vệ đáng chết sao này bổn tiểu thư nhất định tìm các người tính sổ.
Bóng đen đợi đám hộ vệ rời đi lại tiếp tục di chuyển, một lúc sao đã ra đến đại môn.
- Cơ nhi con định đi đâu?
Bóng đen vừa nghe thấy giọng nói này tốc độ lập tức tăng lên lao đi như hỏa tiễn, lúc này một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện chắn ngang đường đi của bóng đen kia.
- Sư… sư phụ, không phải người đang bế quan sao? Sao lại đột nhiên ở chỗ này?
Bóng đen ngừng lại giữa không trung hiện ra một thân ảnh nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn.
- Con vẫn chưa trả lời ta.
Nữ tử biết bản thân bị lộ liền tiến tới chỗ mỹ phụ, hai tay ôm lấy cánh tay nàng vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
- Sư phụ... cho con ra ngoài một lúc được không? con ở nơi này sắp chán chết rồi.
- Không phải ta đã nói khi nào con vào hóa thần có thể rời đi hay sao?
- Sư phụ… người cho con ra ngoài được không… chỉ một tháng thôi, tháng sao con lập tức quay lại.
Nữ tử nhìn mỹ phụ không có phản ứng vẻ mặt càng trở nên đáng thương.
- Vậy chỉ nữa tháng thôi… 10 ngày chỉ 10 ngày được không… vậy thì 7 ngày…
- Đừng làm ồn nữa, mau theo ta trở lại phòng.
- Á á... sư phụ, sư phụ người đợi chút.
Nữ tử vội nắm lấy tay mỹ phụ kéo lại.
- Sư phụ không phải người thường nói là tu luyện không được nôn nóng sao? bây giờ người lại ép đồ nhi tu luyện như vậy rõ ràng là không hợp lý.
Nữ tử thấy mỹ phụ dừng bước liền biết có cơ hội.
- Sư phụ nói muốn trở thành cường giả ngoài thiên phú ra còn phải có kì ngộ sao? con ở bên trong đế môn như thế này lấy đâu ra kì ngộ, sư phụ cho con ra ngoài đi mà…
Mỹ phụ quay sang nhìn nàng, khẽ gật đầu.
- Con nói không sai, được rồi ta đồng ý cho con ra ngoài nhưng con phải cho người của ta đi theo bảo vệ.
- Không được.
Nữ tử vừa nghe mỹ phụ nói lập tức nhảy lên phản đối.
- Nếu cho bọn họ đi theo như vậy kì ngộ của con nhất định sẽ bị bọn họ chiếm lấy hết.
- Kì ngộ tại thiên, là của con sẽ không ai có thể lấy được, nếu con không đồng ý xem như ta chưa nói gì.
Mỹ Phụ nói xong liền xoay người đi, nữ tử vừa thấy lập tức đuổi theo.
- Được rồi, được rồi đồ nhi đồng ý, sư phụ muốn phái bao nhiêu người cũng được.
- Lần này ở Kim tước vương quốc đúng lúc xuất hiện một di tích nguyên anh cảnh, ta sẽ phái người bảo vệ con đến đó sao khi di tích kết thúc phải lập tức quay trờ lại.
- Hả, chỗ đó không phải là chỗ lúc trước yêu nữ kia…
Nữ tử nói đến đây biết bản thân lỡ lời liền lấy tay ôm miệng.
- Con không đồng ý sao?
- Thôi được, sao khi di tích kết thúc đồ nhi sẽ quay trở lại.
Nữ tử nói xong ủ rủ bước ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.