Vô Thích

Chương 32: Cưu Ma Song Tịch




Dạ Tử Hành và Vô Thích bay khỏi thành Cô Tịch, đi ngang qua một hẻm núi hẻo lánh.
Bất chợt cô bị Dạ Tử Hành tóm lấy cổ tay kéo ngược về sau một tảng đá lớn. Ngay khi cô chưa kịp định thần liền bị y kéo mạnh ngồi xuống, cùng với động tác bảo im miệng. Cô liền không lớn tiếng phàn nàn, nghi ngờ có chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Lại là một động tác ngón trỏ đưa lên bờ môi, Dạ Tử Hành chỉ lắc đầu. Vô Thích cảm nhận được bất thường nên cũng im lặng.
Một tiếng rầm vang ra như tiếng nổ lớn vang dội tứ bề, đất đá quăng lên không trung, rơi đầy xuống nền đất rát bỏng. Vô Thích cả kinh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ tưởng là có động đất, cô chậm rãi cùng Dạ Tử Hành lén lút rời mắt ra khỏi tảng đá nhìn tình hình phía trước.
Phía trước ngoại trừ khói bùi chập chờn, đất đá vì bị tác động mà từng mảnh vụn lớn nhỏ rơi xuống đất. Trung tâm cội nguồn chính là hai bóng dáng đen huyền một nam một nữ đang đứng đối diện với nhau, sát khí ngập tràn.
Nữ nhân chính là gương mặt diễm lệ đẹp đến yêu mị, tay cầm roi sắt đen huyền như màu y phục hướng mặt đất sát khí lan tỏa. Lại hướng mắt nhìn sang nam nhân đối diện tuy y phục đen huyền bí cùng với gương mặt lạnh nhạt lại không đoán được tâm cơ thiện nhân ra sao. Y trên tay là cầm một thanh đao khá lớn, mũi cạnh nhiều đường sắc bén lóe sáng tà khí.
Vô Thích thoáng lướt nhìn qua thấy hai người họ dưới ánh nắng lại không hề có bóng tồn tại. Ngao ngán nuốt một ngụm nước bọt, xem ra lần này chạm phải, không phải là những tên Qủy La Sát bình thường mà có lẽ là những tay Qủy lão luyện rồi.
Nam nhân kia cất giọng dõng dạc: “Cưu Ma Sát Tịch! Đây là địa phận của ta, ngươi can thiệp vào, có phải đã vượt quá giới hạn?”
Nữ nhân được gọi là Cưu Ma Sát Tịch ánh mắt mang ý cười sắc lạnh, bờ môi đỏ rực khẽ cong tia cười, nói: “Cưu Ma Sát Tịch Tô Thẫm Tranh ta từ trước đến nay muốn làm gì là tùy ý, còn phải phân biệt là địa phận của ai sao? Ta lại thấy ngươi cứ lề mề trọng trách Qủy Vương đã giao, ta nhún vào một tay giúp ngươi, ngươi lẽ ra phải cảm kích ta mới đúng.”
Qủy La Sát, Cưu Ma Cô Tịch, Mạc Ngôn Phù Sai mặt không chuyển sắc, trầm giọng lên tiếng: “Ta có chủ kiến của ta. Hôm nay chỉ là cảnh cáo, sau này ngươi còn can dự vào lãnh địa của ta, ta tuyệt đối không tha.”
Cưu Ma Sát Tịch, Tô Thẫm Tranh ngẩng mặt nhìn trời cười lớn một hồi lại nín bặt chuyển hướng nhìn trực diện với Cưu Ma Cô Tịch, nói: “Mạc Ngôn Phù Sai, ta lại nhìn ra ngươi tiếc thay sinh mạng con người. Nếu ngươi cảm thấy không đảm nhận nổi vị trí Cưu Ma Cô Tịch, chi bằng ngươi lùi một bước ta thay ngươi gánh vác. Ta đây không giống ngươi, giết người lại chính là sở thích của ta!”
Tia cười sát ý bên khóe môi diễm lệ cong lên, roi Sát Tịch trên tay Cưu Ma Sát Tịch lóe lên một nguồn điện chạy dọc vang ra âm thanh roẹt roẹt đến lạnh người.
Cưu Ma Cô Tịch khẽ nheo mắt, đao Cô Tịch vung lên chém vào không trung, đạo quang đen huyền đánh thẳng vào ngọn núi nổ vang một âm thanh chấn động, đá vụn bay lên không trung lần lượt rơi xuống mặt đất. Cưu Ma Sát Tịch không kinh hãi cảnh giác, khóe môi vẫn là tia cười quỷ dị chăm chăm nhìn y.
Y nói: “Chuyện Qủy Vương giao ta có hoàn thành hay không không cần ngươi phải nhún tay vào. Qủy La Sát bấy lâu âm thầm phát triển, nay vừa xuất hiện ta không muốn chưa vững mạnh đã lại rơi vào trạng thái lẫn trốn như trước. Ta khuyên ngươi hành sự nên có chừng mực, những tiên nhân kia tu luyện không phải chỉ để trưng bày.”
Cưu Ma Sát Tịch ý cười kiêu ngạo, nói: “Tô Thẫm Tranh ta há lại sợ đám tiên nhân bề ngoài mang dáng vẻ chính đạo, hành sự hiên ngang người người kính nễ. Ta đây lại chính là người người sợ hãi, dưới một Qủy Vương, trên cả vạn người.”
Nói rồi liền vung tay hướng lên trời, từ không trung vang ra giọng nói khàn đặc: “Nhiệm vụ tiêu diệt Dương gia giao cho Cưu Ma Sát Tịch. Cưu Ma Cô Tịch lập tức trở về, ta có nhiệm vụ mới giao cho ngươi!”
Âm thanh biến mất, Cưu Ma Sát Tịch nhoẽn cong môi cười nhìn Cưu Ma Cô Tịch đang thâm trầm nhíu mày, cô nói: “Ngươi nghe rõ chỉ thị của Qủy Vương rồi chứ? Ta đây là đường hoàng chính chính nhận nhiệm vụ tiêu diệt Dương gia, cũng không phải là can thiệp địa bàn hay trành giành công lao với ngươi.”
Nghe thấy lời mĩa mai của Cưu Ma Sát Tịch, Cưu Ma Cô Tịch vẫn gương mặt lạnh nhạt, đao Cô Tịch biến mất, y không một lời từ biệt, xoay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của y, Cưu Ma Sát Tịch ý cười càng sâu, nhan sắc càng diễm lệ, buông lời châm chọc: “Nhiệm vụ này của ngươi, ta sẽ thay ngươi hoàn thành nhanh thôi.”
Nếu Qủy Vương đã chuyển giao nhiệm vụ rời sang người khác, thì đó đã không còn là chuyện liên quan đến y. Bỏ ngoài tai lời nói mai mỉa của Cưu Ma Sát Tịch, bóng lưng Cưu Ma Cô Tịch Mạc Ngôn Phù Sai vẫn hướng người về phía trước đến lúc khuất dần.
Cưu Ma Sát Tịch Tô Thẫm Tranh tắt đi tia cười diễm lệ mà thay vào đó tia cười sát khí ẩn dật qua đôi mắt đen láy, chậm rãi nhả từng chữ một: “Ta sẽ thay ngươi huyết tẩy Dương thị, chó gà đều không tha.”
Lời nói vừa dứt, cô liền cong lên tia cười rõ rệt, sát khí bên bờ môi phút chốc bật cười to một hơi dài vang vọng đất trời, trong tia cười mang theo sự hứng thú, phấn khởi ngập tràn trong đôi mắt rực lửa cuồng vọng.
Đợi đến khi Cưu Ma Sát Tịch rời đi, Vô Thích cùng Dạ Tử Hành mới dám rời khỏi tảng đá. Vô Thích quay sang hỏi: “Ngươi biết hai người họ không?”
Dạ Tử Hành lắc đầu: “Ta không biết. Nhưng ta có thể đoán được giọng nói trên không trung đó chính là Qủy Vương. Vậy nên Cưu Ma Sát Tịch và Cưu Ma Cô Tịch chắc chắn là hai đại nhân vật trong Qủy La Sát.”
Vô Thích gật đầu: “Ta thấy bản lĩnh hai người đó rất lợi hại. Cưu Ma Cô Tịch kia thì thôi không nói, nhưng ả Cưu Ma Sát Tịch sát khí ngập tràn trên gương mặt kia…”
Nói đến đây, Vô Thích thở dài một cái: “Nhìn năng lực cùng với khí thế của ả, ta e là đêm nay, Dương thị khó tránh khỏi kiếp nạn diệt môn.”
Dạ Tử Hành gật đầu: “Chúng ta cùng nhau đi đến Dương thị báo tin, lúc này vẫn còn sớm, có thể sẽ còn kịp.”
Vô Thích nâng mí mắt nhìn Dạ Tử Hành, cảm thấy có chút hoang đường, nhuếch môi cười: “Ngươi biết Dương thị ở đâu?”
Dạ Tử Hành: “Ta biết!”
Vô Thích rất điềm tỉnh, cô nhún vai: “Vậy thì liên quan gì đến ta, ta không đi!”
Dạ Tử Hành đầu mày khẽ nhíu: “Đừng đùa nữa, liên quan đến tính mạng của nhiều người. Chúng ta mau lên đường thôi.”
Nói rồi thì quay người nhắm hướng Dương thị mà đi. Đi được vài bước không thấy phía sau có động tĩnh, Dạ Tử Hành dừng chân quay người nhìn Vô Thích vẫn đứng nguyên vị trí cũ đùa nghịch với Tử Mịch đã được thả ra tự lúc nào.
Dạ Tử Hành hỏi: “Ngươi vì sao còn chưa chịu đi?”
Vô Thích hỏi ngược lại: “Ta vì sao phải đi?”
Dạ Tử Hành ban đầu còn tưởng mình nghe lầm, suy nghĩ một hồi thì thấy Vô Thích không có vẻ là đùa giỡn. Y tiến về phía cô, nói: “Ngươi nhẫn tâm nhìn Dương thị bị Cưu Ma Sát Tịch Tô Thẫm Tranh kia diệt môn sao? Dương thị là gia tộc tu tiên, ta nhớ không lầm tính luôn cả nhà Dương thị cùng trên dưới đệ tử có đến hơn ba trăm người.”
Vô Thích điềm nhiên phân tích: “Ba trăm người đó một người ta cũng chưa từng gặp qua. Bọn họ sống chết có liên quan gì đến ta? Ta chỉ thương cảm một chút, cũng chưa từng có ý định vì chút thương cảm đó mà đưa bản thân mình lao vào nguy hiểm.”
Dạ Tử Hành mặt hơi kích động: “Sao ngươi có thể mở miệng nói ra những lời này? Ta còn nhớ vừa rồi trong tửu lầu, ngươi còn vì những người bất hạnh kia mà mang cơm cho họ ăn, còn nhận nuôi luôn cả tiểu u hồn này…”
Vô Thích cắt ngang lời nói: “Đó là vì tiện tay. Dù gì cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, ta còn có thể tùy hứng có thêm nhiều cái tiện tay hơn nữa. Nhưng nếu liên quan đến mạng sống của ta…”
Cô bày ra vẻ mặt bất lực, rùng mình một cái, lắc đầu nói: “Mạng sống của ba trăm người kia, ta chịu thôi! Ta và ngươi dù sao cũng vẫn là tình cờ gặp, ngươi đi còn đường tiên của ngươi, ta đi còn đường tự do của ta.”
Thấy Vô Thích dứt lời đưa Tử Mịch rời đi, Dạ Tử Hành có phần tức giận, nhưng ngẫm lại y không có quyền bắt ép cô mạo hiểm tính mạng vì người khác. Nhưng mạng sống của ba trăm người Dương gia kia y nếu đã không biết, một khi đã biết tuyệt đối không thể xem như không hay biết gì. Y nói: “Ngươi lại muốn có thêm một thảm án tương tự như Hạn gia năm xưa?”
Vô Thích dừng chân. Dạ Tử Hành nói tiếp: “Cả gia tộc đều một đêm chết hết, chỉ vì chờ đợi một tân nương, chỉ vì một hôn lễ không hoàn thiện, chỉ vì một nổi oan khuất mà mười hai năm trời oan hồn Hạn gia không thể siêu thoát. Ngươi đành lòng nhìn những oan hồn mới lại có bị kịch thê thảm tương tự như vậy sao?”
“Ta biết ngươi không tu tiên, nhưng không phải chỉ có tu tiên mới có chính nghĩa, nhân đạo là ở lòng người.”
Nghe thấy những lời hết sức cảm động này của Dạ Tử Hành, Vô Thích lại không hề cảm thấy một chút động lòng nào. Cô khẽ bật cười thành tiếng, nhìn y, cất giọng: “Thượng Quang Trọng Thiên, ngươi đêm cái đạo lý vì người diệt thân mang ra nói với ta cũng vô ích. Ta trước kia từng là sát thủ, giết người đối với ta chính là không phân biệt tốt xấu. Thế nào gọi là nhân đạo, lòng người, chính nghĩa,… đối với ta đều chỉ ở tại một chữ “Tùy!”.”
“Ta chính là một người tùy tiện. Được thôi, nếu ngươi muốn ta đi cùng, vậy ngoài mấy cái gọi là vì nghĩa diệt thân kia, ngươi có nên cho ta một cái lý do nào khác thuyết phục hơn không?”
Có chút thất vọng hiện rõ qua gương mặt, Dạ Tử Hành hạ mi mắt, trầm lặng một hồi thì nói: “Ta nghĩ rằng có thêm một người giúp sức sẽ có thêm một phần cơ hội giúp đỡ Dương thị lúc nguy khốn. Nếu ngươi đã không muốn, ta cũng không cưỡng ép.”
Vô Thích đáy mắt sáng ngời, phiền toái này khi không lại biến mất, cô cười nói: “Cái này là ngươi tự nói đấy nhé!”
Lời nói xong, người cũng quay lưng bỏ đi, nói với Tử Mịch: “Tiểu Mịch có muốn ăn gì không? Nhưng mà hồn ma không biết có ăn uống được không nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.