Vô Thích

Chương 2:




Hai cung nữ cận trung của Trần Tình đứng một bên cúi đầu, tuy không lên tiếng nhưng khắp người đều run lẩy khẩy. Những lời nói cùng với hành động vô lễ này lại chính là Trần quý phi của họ ném hết lên người hoàng thượng. Tội này truy ra, chính là tử hình, hoàng thượng mà nổi trận lôi đình, Trần quý phi định tội là một chuyện, nô tỳ bọn cô bị gán tội chết lại là một chuyện.
Nhưng trời biết, đất biết. Vị hoàng thượng đức cao vọng trọng trên cả vạn người lại vô cùng sủng hạnh vị ái phi từ đâu bên ngoài cung mang vào này. Cô ta gia quý không có, phụ mẫu càng không nhưng đức hạnh đoan trang rõ là không ai bì kịp. Có lẽ vì tài đức vẹn toàn, công dung ngôn hạnh, thi cầm đều trội hơn người, đặc biệt là xinh đẹp đến quốc sắc thiên hương, thoạt nhìn đã đấm say lòng người. Hoàng thượng vì vậy mà một lòng si mê nàng cũng nên.
Trước kia Trần Tình đoan trang mẫu mực, ôn nhã hiền hòa, hoàng thượng vì vậy mà si mê. Lần này lại thành ra điên điên dại dại, thần trí hoãng loạn, lại nhiều lần xúc phạm hoàng thượng. Chết rồi, chết rồi, lần này chết thật rồi. Hai nữ tỳ lòng cầu trời khấn phật mong vị Trần quý phi của bọn họ nhanh chóng khôi phục thần trí, đừng gây ra mấy trò mạo hiểm này nữa.
Hoàng thượng vẫn còn ngây ngô lại thoáng hiện rõ dần tia kinh hãi, có phải nàng sợ hãi đến độ mất đi lý trí hay không. Cơ hồ không nhịn được mà cất giọng: “Là ta đang gọi nàng, nàng kêu ta đi tìm ai chứ?”
Bên trong tấm chăn trắng như tuyết lại vang ra tiếng quát: “Đi tìm Trần quý phi của ngươi, đi tìm Tình nhi gì gì của người ấy. Là ta mơ rồi, ta muốn đi ngủ, tỉnh lại rồi ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.”
Hoàng thượng càng nghe càng hồ đồ, bên khóe môi khẽ giật giật: “Trần quý phi là nàng, Tình nhi cũng là nàng. Nàng là Trần Tình của ta, nàng kêu ta đi tìm. Chẳng phải chỉ cần ta gạt tấm chăn ra là đã có thể tìm thấy nàng rồi sao?”
“Ta không phải nàng ta, không phải nàng ta. Ta muốn ngủ, ngươi đừng làm ồn.”
Từ bên trong tấm chăn có chút cử động, lại vang ra tiếng đập tay hai cái thật mạnh xuống giường, hoàng thượng trợn trừng hai mắt, như khiếp hãi sợ Vô Thích làm tổn hại đến bàn tay vội nói: “Được được, nàng ngủ nàng ngủ. Ta không làm ồn, không làm phiền nàng nữa.”
Lời này nói xong, bên trong tấm chăn cũng bất động, im lặng, lại im lặng đến rất lâu. Hoàng thượng không dám lên tiếng, hai nữ nô tỳ càng không dám hó hé.
Từ lần đầu với cái chạm mặt đầu tiên trên cây cầu đông người qua lại, hoàng thượng y trong lúc thường phục gặp được Trần Tình liền vừa gặp đã yêu. Tiếp xúc với nàng một khoảng thời gian lại nhận thấy nàng tuy không còn phụ mẫu, hương thân càng không biết đến là ai nhưng tính cách đoan trang, gia giáo hẵn không thua gì mấy bậc tiểu thư quyền quý. Lại càng không tranh chấp với đời, trầm lặng là thế, nhã nhặn là thế, hết lần này đến lần khác, mỗi khúc thơ nàng ngâm ra, mỗi bản nhạc nàng tấu ra đều từng chút từng chút đi sâu vào lòng y, chiếm trọn trái tim y lúc nào không biết. Đưa nàng vào cung, bất chấp sự phản đối của Thái hậu cùng với các vị quần thần, Tông Chính Nhược Hàn y liền bỏ qua tất cả nguyên tắc lập nàng làm quý phi. Tuy vẫn theo thông lệ hoặc vì không thể từ chối hòa thân với các nước lân cận, y hết lần này đến lần khác có thêm phi tần, ái thiếp. Nhưng tất cả chỉ đều muốn mưa thuận gió hòa, yên ổn trước triều thần. Lẫn trong lòng và ngoài ý y đều hết mực sũng hạnh duy nhất một mình Trần Tình.
Nhưng lần bị thích khách truy giết này lại biến Trần Tình của y từ đoan trang mẫu mực thành không chút lễ nghi, thần trí hoảng loạn. Tuy có chút kinh ngạc lẫn sợ hãi, nhưng đây lại chính là lần đầu Trần Tình làm nũng với y, vô tri vô thức y lại cảm thấy nàng như thế này lại đáng yêu vô cùng.
“Thỉnh mời hoàng thượng và Trần quý phi dùng điểm tâm…”
Từ đâu một giọng nói của nữ nhân vang ra bên tai, một trong số hai tỳ nữ của Trần Tình đứng bên cạnh vội đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một cái âm thanh nhỏ, khẽ nhíu mày trước tỳ nữ vừa mới trãi đầy bàn ăn đang quỳ gối thỉnh mời hoàng thượng và Trần qúy phi dùng điểm tâm sáng. Cô tỳ nữ kia chẳng hiểu ra làm sao lại bị cái phất tay của tỳ nữ đang đứng đuổi khéo ra ngoài.
Sau đó cả hai cô tỳ nữ mới mặt xanh mày tái chậm rãi nhìn về phía hoàng thượng đang ngồi bên cạnh giường chăm chăm nhìn tấm chăn đã phủ khắp người Trần quý phi. Thấy hoàng thượng vẫn biểu cảm không đổi, lại nhìn thấy vị Trần quý phi thần trí không ổn yên ắng trong chăn mà thở phào nhẹ nhỏm. Cũng may là Trần quý phi lại không vì tiếng nói của tỳ nữ kia mà nỗi trận quát như vừa rồi đã quát với hoàng thượng. Nếu Trần quý phi nỗi giận, hoàng thượng nỗi trận, mạng tỳ nữ vừa rồi chẳng phải vô duyên vô cớ đầu lìa khỏi cổ sao?
Một chút, một chút thời gian trôi qua không biết bao lâu, có lẽ vì căn phòng quá yên ắng, lại tồn tại bên cạnh chính là hoàng thượng nên căn phòng vô thức bị hai tỳ nữ kia xem như lạnh lẽo vô cùng, đáng sợ vô cùng.
Thì Tông Chính Nhược Hàn ngồi bên cạnh giường lại hết sức ôn nhã nhìn mãi cơ thể đang lẫn trốn trong tấm chăn kia. Nghĩ thời gian trôi qua lâu như vậy, có lẽ Trần Tình đã ngủ say rồi cũng nên. Y lại rất muốn lại rất rụt rè, đưa tay định kéo tấm chăn ra, chỉnh tư thế của Trần Tình ngủ ngay ngắn lại. Nhưng lại sợ nàng hoặc là chưa ngủ, hoặc là đã ngủ lại bị y làm phiền mà tĩnh dậy làm loạn. Đang phân vân không biết phải nên như thế nào thì bên trong tấm chăn mặc dù không nhúc nhích lại vang ra thứ âm thanh rột rột.
Tông Chính Nhược Hàn khẽ nhíu mày. Cả cuộc đời của y chưa từng biết thế nào là đói bụng, lại càng không biết nhịn đói là gì. Những quan văn quan tướng hoặc ái phi vây quanh, nô tài thuộc hạ khắp trong lẫn ngoài đều chưa có ai từng có hành động luống cuống này. Vậy mà bây giờ, từ trong tấm chăn kia, Trần quý phi của y lại không lễ nghi vang ra tiếng réo rắt từ bụng đói mà ra.
Bị thứ âm thanh kia dọa cho một hồi, Tông Chính Nhược Hàn lại không đoán ra được Trần Tình đang ngủ hay còn thức. Nếu nàng đói bụng đến độ này, có nên dù ngủ cũng nên đánh thức nàng dậy. Nghĩ vậy, Tông Chính Nhược Hàn dứt khoác quyết định liền cất giọng: “Tình…”
Một chữ vừa vang ra thình lình lại nuốt trọn vào lòng, y bị cái hất chăn ngồi phất dạy của Vô Thích ngạc nhiên đến hai mắt trợn trừng. Tông Chính Nhược Hàn khẽ chớp mắt, nàng không phải lại muốn càn quấy gì chứ?
Vô Thích đưa mắt nhìn sang bàn thức ăn thơm phức. Chết tiệt thật, cô vốn không hề ngủ, vẫn biết mọi người đều kẻ đứng người ngồi bên cạnh cô mãi không rời đi. Cô chẳng quan tâm, tâm trí đâu lại quan tâm đến những con người xa lạ lại kỳ quái này. Cô đang tự mình sắp xếp lại những đoạn ký ức vốn rời rạc rối tung trong đầu. Nhưng chết tiệt lại chết tiệt là mùi thức ăn thơm phức từ đâu chui vô chăn lọt hẳn vào mũi khiến cái bụng không biết bao nhiêu ngày nhịn ăn của cô réo gắt không ngừng kêu rên. Cô vốn là không có tâm trạng ăn lại vì cơ thể thiếu thốn mà đói đến phát run người.
“Điểm tâm đó là làm cho ta?” Vô Thích trơ trẻn, vừa rồi một hai chẳng quan tâm đến Tông Chính Nhược Hàn, nay lại nhìn sang y thản nhiên cất giọng.
“Tất… tất nhiên rồi!” Bị câu hỏi thẳng thừng không kiêng dè của Vô Thích thình lình vang ra, Tông Chính Nhược Hàn vốn không ngờ lại vấp miệng mà thừa nhận.
Vô Thích khẽ mím chặt hai bờ môi, chậm rãi nuốt nước bọt đến vang ra thành tiếng, ánh mắt cô tự khi nào chẳng còn nhìn đến Tông Chính Nhược Hàn mà dán chặt lên các món ăn. Bụng cô lại một lần, một lần đánh trống ình ỏi: “Đói quá rồi!”
Lời vừa dứt, tấm chăn lập tức bị ném sang một bên, Vô Thích dứt khoác dịch người ra ngoài, cô chẳng để ý đến ánh mắt Tông Chính Nhược Hàn nhìn cô ngạc nhiên đến thế nào. Hai chân vừa đặt xuống nền nhà lại dứt khoác đứng lên.
Hành động không có dấu hiệu báo trước này của Vô Thích, khiến Tông Chính Nhược Hàn hãi hùng nhìn theo. Lại càng không báo trước nàng hét lên một cái thế là cả thân người ngã nhào về phía trước. Tông Chính Nhược Hàn tuy là hoàng đế nhưng ra trận lại là một tướng lĩnh bất chiến bất bại, thân thủ hẳn đều hơn người. Y bất thình lình bay ra khỏi giường kịp thời đỡ lấy thân người Vô Thích ôm vào lòng.
“Thân thể nàng còn yếu, đừng nên tùy tiện đi lại. Gọi người mang đến là được.” Tông Chính Nhược Hàn thở phào nhẹ nhỏm khi Vô Thích hiện là đang trong vòng tay y chứ không phải là trên nền nhà.
Vô Thích hai mày nhíu chặt liếc Tông Chính Nhược Hàn một cái: “Cái gì là thân thể suy nhược, ta không yếu đuối đến mức chân không thể đi lại, lại càng không thiếu tay để tự ăn. Ta xém té ngã, đều không phải tại cái thứ quần áo lộn xộn này sao?”
Tức thời đẩy Tông Chính Nhược Hàn ra khỏi cơ thể đang dán chặt người mình, Vô Thích túm lấy chiếc váy trắng đang phủ khắp xuống nền che lấp đi đôi bàn chân của cô. Không phải vì quá dài khiến cô không cẩn thận đạp phải mà té ngã sao?
Nói rồi lại ném Tông Chính Nhược Hàn đứng người ngây ra đó mà chân chỉ mang đôi tất cũng chẳng thèm xỏ dày vào phi nhanh tới bàn đầy thức ăn lập tức ngồi vào ghế.
Hai nữ nô tỳ vội vội đi tới, đứng phía sau Vô Thích cúi đầu nói: “Nương nương, thức ăn đều đã ngụi cả rồi, nô tỳ lập tức gọi người mang điểm tâm mới lên ngay.”
“Hày, ta đói thành ra thế này rồi, quan tâm gì thức ăn nóng hay nguội, ta nhìn đều ăn được thì chính là ăn được. Còn đợi ngươi gọi món, muốn ta đói chết sao?” Vô Thích đưa tay phớt lờ, cũng chẳng bận tâm quay người nhìn người vừa nói có bộ dạng ra sao, hai con mắt của cô rõ là đã dán chặt lên các đĩa thức ăn đầy màu sắc hoa mỹ lẫn thơm phức đến giết người.
Cô chẳng biết mấy đĩa thức ăn này có tên gọi là gì, chỉ biết nhìn chung qua thì có thịt gà, thịt bò, cá, rau cải,…. Chung quy gì gì đó đủ các kiểu món ăn. Cô thề rằng trong cuộc đời của cô đây chính là bàn thức ăn sang trọng và sa sỉ nhất mà cô nhìn thấy.
Một nô tỳ đứng phía sau bước lên cạnh cầm lấy chén, tay khác cầm đũa định gấp thức ăn thay cho Vô Thích lại bị cô xem như không khí, cả hai tay giật lấy chén đũa, miệng tùy tiệng nói: “Không cần, không cần, tự ta ăn được!”
Vô Thích tuy không biết gì về lịch sử, lại không đam mê phim ảnh nhưng con người hiện đại như cô ít nhiều cũng biết được khoảng cách giữa nô tỳ và chủ tử là như thế nào. Cô nhún vai một cái, ai cần có người hầu hạ chứ, phiền chết đi được. Chuyện cô bị lạc đến cái thế giới quái quỷ này từ từ hẵn ngẫm nghĩ, đói bụng là chuyện hệ trọng, ăn no vào lúc này mới là mấu chốt cần phải giải quyết.
Vô Thích một tay cầm chén, một tay tùy tiện gấp tới miếng thịt vịt hòa lẫn với nước tương màu đen nhạt thơm phứt. Cô cắn một cái, ăn cực kỳ ngon. Lại chẳng hề xem mọi người xung quanh tồn tại, do dự đảo đũa lại là đưa đũa gấp vào miếng thịt cá màu vàng đưa ngay vào miệng.
Hai nữ tỳ phỏng chừng sắp ngất đi vì hành động hết sức phi lễ này của nương nương. Mà thái độ ăn uống của Vô Thích lại khiến cho Tông Chính Nhược Hàn kinh hãi đến mặt mũi biến dạng.
Chậm rãi đưa tay lên lao lấy những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán, y thực sự cảm thấy trước và sau màng truy sát, Trần Tình của y chính là hai người hoàn toàn khác biệt.
Có câu thích người thích luôn nết xấu của người. Tông Chính Nhược Hàn tuy kinh kinh hãi hãi trước những biểu hiện của Vô Thích, nhưng y thật lòng si mê Trần Tình đến bất chấp miệng đời thiên hạ, nay lại thấy nàng nhất thời hồn nhiên vui vẻ như vậy, thoãi mái mà sống như vậy. Y cực kì rất thích, lại cực kỳ cảm thấy vui vẻ. Hai bên khóe môi cười rộng đến độ bản thân y không nhận ra. Bản thân lại bước tới, ngồi vào ghế đối diện với Vô Thích.
“Ngươi chưa ăn sáng, ăn cùng ta đi!” Vô Thích thấy Tông Chính Nhược Hàn vậy mà lại ngồi cùng, nhớ vừa rồi nô tỳ kia lại mời ăn chính là mời cả y và cô. Vậy tất nhiên bàn ăn này không hẳn chỉ một mình cô mà còn có cả y. Dù sao đây cũng là cung điện của y, y là chủ nhà, cô là vị khách vô duyên, có không là người hiểu chuyện cũng phải biết khách nên mời lại chủ.
Đây lại là một Trần Tình vô cùng mới mẻ, mới vừa rồi còn xua xua đuổi đuổi, không muốn nhìn thấy y, không muốn nghe thấy giọng nói của y. Vậy mà lúc này lại hòa nhã vui vẽ, còn biết mời y ăn cùng. Tông Chính Nhược Hàn khóc không được, cười cũng chẳng xong.
Thấy tỳ nữ bên cạnh đã rót rượu vào ly, liếc mắt nhìn thấy Vô Thích đĩa nào cũng gấp qua một lần ăn thích thú vô cùng. Nhưng vì y là vua của thiên hạ, tất nhiên cư xử lại cao thâm hơn tất thẩy, thong dong tự tại, uy nghiêm đến vạn người kính nễ. Ly rượu vừa nâng lên vừa nói: “Ta không đói, nàng tùy hứng mà ăn.”
Không phải là y không đói, thật ra y đã ngồi đây canh nàng suốt cả một đêm dài, trời vừa chập sáng đã lập tức thượng triều. Sau khi thượng triều lại chính là y phục nguyên vẹn mà trở về Bách Hoa cung. Y chính là vì nghe nói Trần Tình đã từng tĩnh lại lại mê man, y muốn khi nàng tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là y vậy nên chưa kịp ăn sáng đã ngồi lên cạnh giường đợi nàng tỉnh lại.
Còn về đói bụng ư, y lúc này quả thật có chút hơi đói, nhưng bàn ăn này ngụi cả rồi, y không màng đọng tới đũa, bắt quá nhịn đói một lần, xem như là trãi nghiệm thế nào là đói bụng đến kêu lên thành tiếng như thứ tiếng vang ra vừa rồi từ bụng của Vô Thích.
“Cái gì chứ? Ngươi ăn rồi, lại chỉ để một mình ta ăn hết bàn ăn này. Ngươi nghĩ rằng một mình ta có thể ăn hết, ngươi cho rằng ta chính là heo?” Vô Thích trên tay cầm lấy miếng thịt gà đưa vào miệng cắn xé một cái nhai nhai, miệng lại bất tri bất giác theo lẽ thường mà thốt ra lời.
Rượu vừa nuốt vào phân nửa, lại vì lời nói kia mà nuốt không xong, nhả cũng không thể mà sặc một cái. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tông Chính Nhược Hàn bày ra hành vi phi lễ trước mắt người đời. Ngụm rượu vẫn còn trong miệng chưa kịp nuốt kia vậy mà không kịp khống chế cứ vậy mà phun ra ngoài, số ít rượu quăng ra trãi trên bàn ăn, số ít ỏi, tuy ít ỏi ấy vậy mà quăng vào mặt Vô Thích.
Hai tỳ nữ vốn vì câu nói tưởng ta là heo của Vô Thích nói ra khiến bọn họ trong đầu bật cười, mồm miệng méo mó nhưng vẫn là kiềm chế khong vang thành tiếng. Càng không ngờ Tông Chính hoàng thượng lại có thể vì một qúy phi tạm trời mất trí mà bày ra hành vi phi lễ thế này. Tin này mà truyền ra ngoài uy danh triều đình đúng là trò cười, mạng của hai người cũng là bằm làm thịt cho chó ăn.
Bị hai ba giọt rượu từ trong miệng Tông Chính Nhược Hàn quăng vào mặt, lại tận mắt nhìn thấy quăng cả vào mấy đĩa thức ăn. Vô Thích ấy vậy mà tay cầm đũa lại tính gấp đồ ăn liền dừng lại giữa chừng, miệng đang nhai một bên căng phồng thức ăn cũng dừng lại.
Tông Chính Nhược Hàn ban đầu thống khổ vì xấu hổ lại thấy Vô Thích bày ra vẻ mặt còn xấu hơn cả y, một bên má nàng lành lặn như thường, một bên má vì dồn cả thức ăn đang nhai mà dừng lại đến căng phồng. Y lập tức khóe miệng giật giật, rất muốn cười, nhưng vì nhìn thấy nàng ấy im lặng thành ra như vậy lại càng cười mà như không phải cười.
“Hoàng thượng!” Vô Thích sau hồi định thần, lại thấy Tông Chính Nhược Hàn lấy khăn tay chậm rãi lao đi rượu dính trên mặt mình, cô không nói không rằng, mặc kệ y lao sạch. Dù sao lỗi là do y, y tự làm tự chịu, lao mặt cho cô còn không biết mở lời xin lỗi, đành vậy, ai bảo hắn như vậy lại chính là hoàng thượng, mặc dù Vô Thích chẳng biết đây là quốc gia nào, thời đại nào?
“Ta xin lỗi!” Tông Chính Nhược Hàn vừa lao mặt Vô Thích, vừa xấu hổ, lại có chút mắc cười khi thấy Vô Thích vậy mà vẫn thản nhiên nhai sạch thức ăn trong miệng, lại còn bình thản nuốt xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vô Thích hất tay Tông Chính Nhược Hàn ra, thấy hắn đã thu người ngồi lại ngay ngắn, mấy đĩa thức ăn lại chẳng còn hấp dẫn bởi cái người thế nào gọi là đứng trên vạn người kia một lúc liền làm bẩn cả một bàn ăn thịnh soạn. Cô tự đưa tay cầm lấy bình trà rồi rót vào ly, một hơi uống cạn, lại tiếp tục rót đầy một lần nữa, cái ly này bé tý tẹo, bảo cô phải uống bao nhiêu ly mới có thể hết khát.
“Xin lỗi cái gì, bàn ăn này là ngươi mời ta. Nếu ngươi thật sự có lòng mời, lại chính là vì người mà làm hỏng cả một bàn ăn. Nếu người hối lỗi, ta chẳng cần gì nhiều, đền lại cho ta chỉ cần là một đĩa thịt vịt đen thui thùi lùi kia là được.” Cô chẳng biết cái món ăn kì lạ kia có tên gọi là gì, chỉ cảm thấy rất ngon, cô rất thích.
Câu nói vừa dứt ngón tay cũng hạ đúng vào đĩa thịt vịt mà cô thích nhất.
Tông Chính Nhược Hàn nhìn thái độ đòi ăn của Vô Thích mà bật cười ha hả, hoàn toàn quên mất bản thân là một hoàng đế cao cao tại thượng, đã hết phi lễ, thất lễ lại chẳng một chút xấu hổ vậy mà cảm thấy vui vẻ vô cùng. Y vốn chưa từng thấy Trần Tình đáng yêu như vậy, nhìn nàng dỗi hờn tuy không nũng nịu như những phi tần khác, lại thấy nàng rất chân thật, tuy không hồn nhiên lại rõ là phản xạ hết sức tự nhiên. Ấy chết mà, y lại vô thức không cảnh giác, hoàn toàn thích thú điểm mới lạ này của Vô Thích.
Một trong số hai nô tỳ của Trần Tình nhìn thấy tia quét nhìn của Tông Chính Nhược Hàn lập tức hiểu ý, cúi đầu lùi về sau vài bước liền xoay người rời đi, hướng thẳng ngự thiện phòng mà đi, tất nhiên lệnh hoàng thường không cần mở miệng lại rõ ràng bảo nàng đi gọi đồ ăn cho nương nương. Mà tỳ nữ này lại rất ôi là phấn khích, nương nương làm ra bao nhiêu chuyện thất lễ, lại hoàn toàn khiến hoàng thượng vui đến cười thành như vậy. Đây chính là lần đầu tiên tỳ nữ như cô nhìn thấy, hẵn là người người đều chưa có cơ may nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.