Vô Thích

Chương 11:




Thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Như chuyện của bảy trăm năm trước, mười hai nước tranh giành xâu xé nhau rồi sau đó lại hợp thành năm nước. Thiên hạ không thống nhất sẽ không có hòa bình, năm nước cứ vậy đánh qua đánh lại thêm ba trăm năm.
Ngày rằm tháng tám năm An Ngụy thứ ba vua triều Thái Sinh. Trong đại điện quần thần quỳ gối tung hô vạn tuế, tự nhiên có một cơn gió lớn tà khí đen sì hiện ra, xuất hiện một gã đàn ông thân thể cường tráng, cao lớn vạm vỡ, ngoại hình phải nói hung thần ác quỷ. Hắn tự xưng mình là Qủy Vương, kéo theo cả vạn quân Qủy La Sát vây đánh cả nước Thái Sinh. Vua kinh hoàng ngã đùng ra chết, bá quan văn võ sợ hãi tháo bỏ triều phục, giẫm đạp lên nhau chạy trốn. Trong một ngày ngắn ngủi, Thái Sinh diệt vong, còn lại cũng chỉ là một đất nước trống rỗng trãi đầy xác chết.
Hai mươi bốn năm sau, lịch sử lại tái diễn ngay trên đất nước Thịnh Trị. Theo gót giày của Thái Sinh, Thịnh Trị vĩnh viễn bị xóa tên. Thiên hạ rộng lớn còn lại ba nước, Thiên Tước, Thanh Hà và Bạch Vũ.
Tam quốc phàm nhân không thể chống đối với một thế lực Qủy Vương ngày càng lớn mạnh. Năm đó, cầu vòng xuất quang, thần tiên hạ thế. Trên đỉnh núi Hướng Vấn Thiên, phàm nhân có tố chất rũ rượt kéo lên tu tiên, nhưng được vị thần tiên bí danh thu nhận chỉ có bốn người.
Về sau, Qủy Vương bị bốn vị đồ đệ của thần tiên bí danh giết chết, trăm ngàn vạn quân Qủy La Sát bị tiêu diệt hoàn toàn, trả lại cho dân chúng cuộc sống bình yên. Hoàn thành nhiệm vụ, vị thần tiên bí danh trở về trời. Bốn vị đồ đề tu tiên xuất chúng lãnh nhận nhiệm vụ ở lại nhân gian truyền dạy tiên thuật cho phàm nhân.
Đại đồ đệ Cát Đằng Xích Liệt ở lại Hướng Vấn Thiên. Nhị Đồ Đệ Tịch Si Khứ Mặc đến Tuyết Sơn Minh Nguyệt. Tam đồ đệ Tử Dịch Vô Sương đến Đào Hoa Cốc Tử. Tứ đồ đệ Đới Khướt Thần Phong đến Hàn U Băng Lãnh. Bốn vị tiên nhân ẩn danh bế quan tu luyện hai trăm năm mới lần lượt xuất hiện thu nhận đồ đệ. Từ đó về sau, bốn thế gia tu tiên lớn mạnh được sinh ra, trong tam quốc dù hoàng đế thống trị nghe danh cũng phải cúi mình cung kính.
Suốt một ngày trong cung Bách Hoa nhàm chán đến phát điên, Vô Thích nằm trên một cành cây to khỏe cách mặt đất khoảng một cơ thể con người. Bên tai nghe A Nhàn và A Ly thuật sơ cho cô biết về triều đại này.
Sau một hồi đau đầu căng não, cuối cùng Vô Thích chốt lại, quốc gia nơi cô đang ở gọi là Thiên Tước. Còn cái thời đại thần phật ma yêu trãi đầy khắp thế gian này hoàn toàn không phải là quá khứ của Trái Đất. Có thể đơn giản nói đây là một Trái Đất khác, một hành tinh song song cùng với hành tinh xanh nơi cô từng sống.
Thôi rồi, thôi rồi… Cái con sống chết tiệt, cuốn cô đi đâu không cuốn lại cuốn trôi cô đến một hành tinh chẳng tốt lành gì. Vô Thích cảm thấy cuộc sống về sau của cô sẽ vô cùng khó khăn, bất lực xui tay, đành vậy, cô cũng không thể liều mạng nhảy xuống dòng sông kia để cầu may cuốn cô về lại với cái thời đại của mình. Đi không được ở không xong, chi bằng cô nên chấp nhận thời đại này, tìm niềm vui mới cho bản thân.
Nâng mi mắt nhìn bầu trời rộng lớn, tất nhiên niềm vui của cô không phải là nơi chốn hậu cung nhàm chán này.
Tông Chính Nhược Hàn quả thật tuân thủ lời hứa, y lúc này một thân áo trắng, trên tay cầm quạt ngọc cùng Vô Thích toàn thân đen huyền thong dong đi dạo trên con đường chợ náo nhiệt người mua kẻ bán, kẻ qua người lại, vô cùng nhộn nhịp.
Vô Thích mặt mày phấn khởi, dáng người không yên nhoi nhoi đủ hướng. Hết chạy qua chỗ đám đông xem siếc, lại chạy qua quán hàng trang sức bên đường. Không chạy tới xem tỷ thí chiêu thân bên khán đài, cũng bước tới chằm chằm đánh giá con lạc đà của đoàn thương buôn. Tông Chính Nhược Hàn rất biết phối hợp, hai người vui vẻ, cười đùa, vô tư tự tại, người ngoài nhìn vào còn tưởng la một đôi nam nữ yêu nhau, ai có thể ngờ người có thể chạy rong khắp các con phố phường cười đùa phóng túng lại chính là vị hoàng đế trên cả vạn người.
Vô Thích bất chợt dừng lại, nhìn sang bên đường có một quầy hàng bày ra sách vở gì đó lung tung, bên cạnh còn có một bảng hiệu bằng vải treo trên một thân cây trúc. Không biết được chữ viết trên bảng hiệu là gì, nhưng Vô Thích tinh ranh liền nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn: “Là thầy bói tướng, đúng không?”
Tông Chính Nhược Hàn: “Ừ!”
Ném bỏ Tông Chính Nhược Hàn lại đó, Vô Thích phóng nhanh tới quầy hàng xem bói, tự ý kéo ghế ngồi xuống ngay tức thì, nhìn ông lão tóc hai màu đen trắng lẫn lộn, nói: “Ông lão, ta muốn xem tướng.”
Vô Thích xòe lòng bàn tay rõ năm ngón vẫy vẫy trước đôi mắt nhắm ghì của ông thầy tướng, ông ta bị mù sao?
Ông thầy tướng hỏi: “Tiểu cô nương muốn xem gì?”
Tông Chính Nhược Hàn đến ngồi bên cạnh, Vô Thích nói: “Ông thấy được gì thì nói cái đó.”
Ông thầy tướng hai mắt mù, nhưng cánh tay phải như có mắt vừa hướng lên, bàn tay năm ngón xòe ra hướng lòng bàn tay về phía gương mặt của Vô Thích.
Vô Thích chợt chớp chớp mắt vài cái, người mù xem bói đúng thật khác thường, nhưng cô vẫn không có ý lẫn tránh, chăm chăm nhìn lòng bàn tay ông thầy tướng lại không hề nhìn thấy một dấu chỉ tay nào? Cô vô cùng hiếu kì, bàn tay con người sao có thể không có đường chỉ tay nhỉ?
Chợt ông thầy tướng rút tay về, động tác rất nhanh, mày chau có phần hốt hoảng. Tông Chính Nhược Hàn thấy biểu hiện này lấy làm khó hiểu. Vô Thích nóng vội hỏi: “Thế nào, ông thấy được gì rồi?”
Trên trán lấm tấm mồ hôi thoáng hiện, ông thầy tướng trầm ngâm chốc lát, nét hoang man vẫn đầy trên mặt, chậm rãi đứng lên, hất lùi ghế ra sau, lùi chân hai bước khom người hành lễ trước Vô Thích. Bị hành động không đoán trước này của ông thầy tướng, Tông Chính Nhược Hàn chỉ nhướng mắt kinh ngạc, còn Vô Thích lại mặt mày sáng rực, cất lời thán phục, thầm thì bên tai người ngồi cạnh: “Ông ta vậy mà lại biết ngươi chính là hoàng đế, lợi hại thật đó nha!”
Vẫn khom người kính nễ, ông thầy tướng trầm giọng nói: “Phật pháp giới luật, nhân địa lòng người. Đến từ đâu khẩn cầu về lại nơi đó.”
Vô Thích cười cười, khũy tay nhẹ nhẹ đánh sang người Tông Chính Nhược Hàn: “Ông ta nhận ra ngươi là ai liền sợ đến mức mời ngươi hồi cung.”
Tông Chính Nhược Hàn đáy mắt khẽ sẫm màu: “Không phải nói ta, là nói nàng.”
Vô Thích nhướng mày, ngẫm nghĩ một hồi, liền nói: “Ông biết ta từ đâu đến? Ta chính là không muốn ở lại đây, nếu ông có cách ta mong ông giúp ta về lại thời đại của ta.”
Ông thầy tướng khẽ run người, lại lùi về sau một bước, điệu bộ sợ hãi như gặp ma, khóe miệng lãm nhãm: “Phật pháp giới luật. Nhân địa lòng người. Làm ác chính là ma. Làm thiện chính là họa sát thân. Phật, Ma, chính, tà.”
Vô Thích càng nghe càng không hiểu: “Ông ta đang nói nhảm gì vậy?”
Ông thầy tướng mặt xám xịt, đưa tay vò đầu như sắp phát điên: “Phật Ma chính tà. Là Phật Ma chính tà.” Nói rồi lại lao người bỏ chạy, tông phải một người, lại tông đổ rổ trứng của quầy hàng, tiếp tục chạy loạn, điên cuồng không ngừng lập lại bốn chữ “Phật, Ma, chính, tà”, đã lao người chạy khuất vào đám đông.
Vô Thích ngây người như tượng, mặt cứng đờ, sau hồi đờ đẩn chẳng hiểu ra làm sao cuối cùng cũng thông suốt mà cười ha hả: “Là một lão điên, thì ra ông ta là một lão điên. Mất thời gian với ông ta quá, lại đi dạo thôi!”
Vô Thích đứng lên nắm tay kéo Tông Chính Nhược Hàn đi. Tông Chính Nhược Hàn đồng suy nghĩ với Vô Thích, bị kéo đi, y cười cười: “Lần này xem như nàng vỡ mộng, không nên tin vào lời những thầy bói tướng đó.”
“Ui da!” Vô Thích bất ngờ bị tông mạnh đến lùi về sau một bước, ôm bụng nhăn đau.
Tông Chính Nhược Hàn mặt đầy lo lắng: “Nàng không sao chứ?”
Theo kèm lời nói chính là hành động đưa tay đẩy ngay đứa trẻ nghịch ngợm từ đâu chạy đến tông phải Vô Thích. Y lớn giọng quát: “Vô lễ!”
“Ta không sao!” Vô Thích vò vò bụng mấy cái, đúng là có hơi đau. Cô nhìn xuống đứa bé cơ thể gày còm vừa bị đẩy ngã nằm dài trên nền đất, quần áo rách nát dơ bẩn đến bốc ra nồng mùi, gương mặt lấm lem bùn đất nhìn không rõ, chỉ thấy đôi mắt đen tròn của đứa bé trai nhìn hai người bọn cô kinh hãi.
Vô Thích không tức giận, tùy miệng nói: “Nhóc con, đi đứng phải nhìn đường chứ?”
“Thằng ranh con, mày còn muốn chạy nữa không?”
Từ đằng xa vang vọng kéo đến bên tai tiếng quát tháo lanh lảnh của một nam nhân. Lúc này Vô Thích mới nhận ra xung quanh mình đã có nhiều người kéo đến xem trò vui.
Một nam nhân mập béo độ tuổi hai mươi hai mốt, ăn mặc sang trọng, màu sắc có hơi sặc sỡ, trang sức đầy người cùng với năm thuộc hạ chạy đến gần đứa bé trai. Vừa nhìn thấy nam nhân mập béo, đứa bé sợ hãi đến phát run. Vô Thích còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì đã thấy một cái bạt tai trời giáng đặt lên trên gò má hóc hác lấm lem, đứa bé độ khoảng sáu tuổi yếu đuối ngã úp xuống nền đất.
Vô Thích nhíu mày, Tông Chính Nhược Hàn lạnh mặt.
“Xin Ôn công tử tha tội, xin Ôn công tử tha tội!” Chen lấn giữa dòng người đông đúc, lão bà bà tóc bạc phơ, lưng khòm, lom khom chóng một khúc gỗ đơn giản làm gậy mà sợ hãi từng bước nhanh bước chậm đi tới. Bà lão tuổi tác đã cao, thả gậy xuống đất, hai chân run rẫy quỳ bên cạnh đứa bé trai, hướng nam nhân mập béo quỳ lạy: “Ôn công tử xin người rộng lượng khai hồng, cháu nội tôi dù đói chết cũng tuyệt đối không dám trộm túi tiền của công tử. Lão bà bà này cầu xin công tử tha cho nó một mạng. Cha nó chết trong trận chiến Trường Canh thành, mẹ nó vì thương nhớ phu quân sinh bệnh mà chết. Lão bà này chỉ còn lại duy nhất một người thân, xin Ôn công tử khoan hồng tha tội.”
Lão bà vừa nói vừa khóc, vừa dập đầu, động tác chậm rãi của người già lại vì sợ hãi mà hết sức quỳ lạy.
Vô Thích nghe xong, nhìn quanh những người đang đứng xem, tuy bất bình, tuy câm phẫn nhưng vẫn là không một ai dám ra mặt lên tiếng. Vô Thích quay sang nhìn Tông Chính Nhược Hàn bên cạnh, thấy y vẻ mặt bình thản, cô có chút hiếu kì: “Kia chẳng phải là con dân của ngươi sao?”
Tông Chính Nhược Hàn vẫn ung dung: “Tuy tên họ Ôn kia có phần phách lối, nhưng nhìn hai bà cháu kia rõ là đã đói nhiều ngày. Đứa bé muốn có tiền mua đồ ăn tất nhiên sẽ đi trộm, ăn trộm là vi phạm luật pháp. Để tên mập ốm kia ranh đe họ một chút cũng xem như trừng phạt.”
Nghe thấy lời nói như lẽ thản nhiên này từ miệng Tông Chính Nhược Hàn vang ra, Vô Thích mặt không hài lòng, khẽ cười cợt, sâu trong ánh mắt chán ngán đến khắc cốt ghi tâm: “Lẽ nào vì nghèo nên nhất định sẽ đánh mất tôn nghiêm của mình mà đi ăn trộm. Đây chính là đạo làm vua của ngươi?”
Tông Chính Nhược Hàn khẽ nhíu mày, nghiên đầu nhìn Vô Thích, y không hiểu lời cô vừa nói mang ý nghĩa gì. Chỉ là nàng lại quay mặt ngẩng nhìn y, nghiêm túc nói: “Cứ tưởng ngươi sẽ ra mặt bảo vệ hai bà cháu kia thế cô sức yếu. Ngươi lại vì nhìn họ nghèo mà định tội trộm cấp.”
Tông Chính Nhược Hàn như thấy Vô Thích hiểu lầm ý của mình, liền nói: “Ta có nói sẽ làm ngơ vụ này sao?”
Vô Thích nâng mắt nhìn Tông Chính Nhược Hàn, thấy y khẽ cười nói: “Đợi xem tình hình đã, nàng nóng vội quá rồi!”
Aaaa… Một tiếng la khàn nua vang ra, người dân xung quanh mặt kích động nhìn lão bà bà bị tên mập tịt lấy kiếm đập mạnh vào đầu ngã xuống. Vô Thích bản tính nóng nảy tất nhiên nhìn chướng mắt sẽ không chịu đứng yên. Cô vừa nhích chân thì bàn tay bị Tông Chính Nhược Hàn giữ lại, cô không màng quay đầu nhìn phản xạ hất tay đang nắm của y ra. Khi tới gần chỉ đưa ánh mắt hết sức bình thường nhìn tên mập tịt một cái rồi ngồi xuống dìu lão bà bà trên trán rướm máu cẩn thận đứng lên: “Bà bà, bà không sao chứ?”
Thấy bà bà lắc đầu, khóe mắt nhăn nhún khẽ run run, Vô Thích cúi xuống đỡ tiếp lấy đứa bé đứng lên, đưa tay phủi phủi lớp cát bám trên mông bé, nói: “Ngươi đói không?”
Đứa bé mặt ướt đẫm nước mắt, hai mắt đỏ ngầu vì khóc, thụt thịt nói: “Tiểu Trạm không có trộm ngân lượng.”
Vô Thích dùng tay áo rộng của mình lao đi nước mắt cùng vết bẩn khắp mặt Tiểu Trạm, vỗ về: “Không trộm thì là không trộm, sau này trở thành nam nhi khóc như thế này rất mất mặt.”
Tông Chính Nhược Hàn đứng bên nhìn biểu hiện của Vô Thích, thoáng chốc cảm thấy tâm tư có chút khoáy đọng, trên mặt thấp thoáng bày ra tia cười ấm áp.
“Tiểu Trạm vừa rồi không khóc, nhưng bà bà ngã rồi, Tiểu Trạm thương bà bà lắm!” Lại đưa cánh tay lấm bẩn lên lao nước mắt.
Vô Thích liền cản: “Ấy ấy đừng! Tay áo em bẩn vậy sẽ không tốt cho mắt.” Nói rồi lại tính dùng tay áo tiếp tục lao nhưng hai cánh tay áo của cô cũng đã ướt bẩn, quay người nhìn Tông Chính Nhược Hàn: “Nhược Hàn, ngươi có mang khăn tay không, cho ta mượn!”
Nghe thấy Vô Thích gọi đích danh của mình hết mức tự nhiên, Tông Chính Nhược Hàn trong lòng hưng phấn, bước ngay đến cạnh Vô Thích đưa khăn tay cho cô. Thấy Vô Thích vừa nhận lấy đã dùng ngay vào mặt Tiểu Trạm mà lau, y thầm thán, đó là khăn tay của Hoàng Đế đấy.
“Tiểu cô nương!” Tên mập tịt vừa rồi nhìn thấy Vô Thích xinh đẹp tuyệt trần, như tiên nữ giáng trần liền hai mắt láo luyên khắp người cô. Như không đợi nổi cơn thèm khát cháy bỏng trong lòng, y vừa tới thì tay đã muốn chạm vào mặt Vô Thích.
Cây quạt ngọc từ đâu xuất hiện ngăn cản động tác càn quấy, tên mập tịt tụt hứng liếc sang bạch y nhân bên cạnh, quát: “Tiểu tử thối từ đâu chui ra dám ngăn cản bổn công tử?”
Vô Thích đưa tay khều khều mi tâm, lần này có chuyện vui để xem rồi, dám lớn giọng gọi vua của một nước là tiểu tử thối cơ đấy.
Tông Chính Nhược Hàn xám mặt: “Ban ngày ban mặt dám ức hiếp người già và trẻ nhỏ, ngươi không xem vương pháp ra gì?”
Tên mập tịt phun ra bụm nước bọt xuống đất, vẻ mặt bất cần: “Ta khinh, vương pháp là gì, ta chính là vương pháp.”
Tông Chính Nhược Hàn trên mặt như có một lớp sương đen ẩn hiện, khàn đặc nhấn mạnh: “Ngươi vừa nói gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.