Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 146:




Nhưng hắn ta không có bố trí mai phục gì cả, ngược. lại còn mở rộng cửa, tùy ý để Diệp Hi Hòa công khai đi vào.
Điều này cho thấy Okada.Junichi hoặc là mười phần tự tin, hoặc là còn đang giấu những âm mưu khác!
Ba người đi theo người phụ nữ Nhật Bản vào phía †rong cùng của quán trà, trước một đình nghỉ mát, họ nhìn thấy hai lão nhân đang chơi cờ.
Xung quanh chỉ có mười mấy hộ vệ ít ỏi, nhưng sức mạnh của mỗi người đều rất đáng sợt
Tất cả đều là võ tướng!! “Tướng quân, tôi thắng rồi, hahahal" dunichi Okada đặt quân cờ xuống, đắc ý cười nói.
Lão giả đối diện gãi đầu, sau đó thuận tay cầm lấy một thanh Tachi bên cạnh, ấn cán vào huyệt thái dương.
"Bậc.... bậc thầy laido, Hiro Mizushima???" 
Khi Mikami Yua và Ei Hatano nhìn rõ lão giả kia, sắc mặt họ tái nhợt, toàn thân phát run! 
Chẳng trách ngay từ khi đến đây, các cô đã cảm thấy quen mắt, lão giả có khí chất và hơi thở không hề thua kém lão giả.Junichi Okada này, hóa ra lại là bậc. thầy laido nổi tiếng ở Nhật Bản, Hiro Mizushimal
Trước đó, bọn họ không biết Hiro Mizushima đã đến Giang Đông, hơn nữa, lão cáo già.Junichi Okada, thế mà lại mời Hiro Mizushima tới đây, khó trách sao lại dám tự tin như vậy!
"Lão huynh Mizushima, ông mê kiếm đạo, nhưng lại không thông thạo về cờ vua, bị tôi thắng hiểm."
dunichi Okada vẫn tỏ ra không coi ai như gì như: trước, cười nói với Hiro Mizushima.
"Ai, tổ quốc điều tôi từ Nhật Bản sang đây, đảm nhiệm cựu binh của Liên minh quân sự Giang Đông Nhật Bản, cả ngày phải xử lý một đống việc vặt, kiếm đều bị rỉ sắt hết rồi."
Hiro Mizushima phàn nàn.
"Ha ha ha, tôi cũng là cựu binh, cho nên tôi rất hiểu nỗi khổ của ông, cũng khó cho người mê kiếm như ông có thể thay cấp trên đi lo việc vô tích sự."
dunichi Okada cười nói.
Trong khi hai người đang nói chuyện, cuối cùng Hiro Mizushima cũng quay đầu, nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Hi Hòa: “Vì tổ quốc, cho dù chết cũng không hối hận, nhưng tôi nghe nói gần đây có người đã gây rắc. rối cho Cục viễn chinh Nhật Bản, còn giết không ít người Nhật Bản của chúng ta, có phải không?”
Lúc này,.Junichi Okada cuối cùng cũng chuyển tầm mắt sang Diệp Hi Hoà, cười nói:
"Đúng vậy! Diệp Hi Hòa, cậu đều nghe hết rồi đúng không? Tôi thật không ngờ, một người Đại Hạ cấp thấp như cậu, lại có thể có thủ đoạn như vậy, nhiều lần phá hỏng đại sự của nước Nhật chúng tôi, còn giết chết nhiều người như vậy, bây giờ, ngay cả con khốn Ei Hatano cũng bị cậu thu phục? Thật tiếc là tôi chưa nếm thử cô ta, không phải bị cậu nếm thử trên đường rồi chứ?"
"Junichi Okada, đồ súc vật! Đừng cho rằng tôi không biết dụng tâm bỉ ổi của con chó già ông, ông muốn chiếm lấy tôi, tôi không nghe lời, ông sẽ điên cuông nô dịch tôi, mấy năm nay khiến tôi làm nhiều việc ác, tôi hận không thể chém ông một ngàn nhát!”
Ei Hatano lửa giận cao ngất nói với.Junichi Okada.
"Haha, Ei Hatano, bây giờ cánh cô cứng rồi, dám nói chuyện với tôi như vậy hả? Điều tôi hối hận nhất bây giờ chính là, trước đây tôi không dùng vũ lực với cô, nếu vũ nhục cả thể xác lẫn tỉnh thần của cô, cô mới có thể như một con chó cái thề sống chết trung thành với tôi, thay vì phản bội tôi!"
dunichi Okada vẻ mặt thương tiếc nói.
"Junichi Okada." 
Hi Hòa bỗng nhiên đứng lên: “Tôi tới đây, chỉ vì hai việc.”
"Thứ nhất, người Nhật các ông nợ nhà họ Diệp tôi tiền bồi thường, sau nhiều lần ông tìm đường chết, số tiền đã tăng lên một vạn triệu, tôi hy vọng trước khi ông chết, sẽ báo cáo với tổ quốc của ông, cử người hiểu chuyện đến bàn bạc với tôi."
"Thứ hai, tôi muốn tiêu diệt Cục viễn chinh Nhật Bản của các ông, nếu ông băng lòng gọi mọi người tới đây, tôi lập tức gắng gượng làm, tặng cho ông toàn bộ thi thể"
"Hả? Hahahahal"
dunichi Okada nghe Diệp Hi Hòa nói, đột nhiên cười sẵng sặc, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đót
"Lão huynh Mizushima, ông có nghe thấy không? Tên cẩu súc Đại Hạ này, thật khoác lác, sao tự nhiên tôi cảm thấy hắn ta đáng yêu như vậy chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.