Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 97: Âm mưu




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Vi tức đến sắc mặt xanh mét, nàng thân là tôn nữ của Luyện Trận Sư thất cấp, có người nào không muốn nịnh bợ nàng? Nhưng mà tiện nhân này lại vũ nhục trận pháp gia gia luyện chế, bằng vào đang vũ nhục nàng, sao có thể khiến nàng không tức giận?
“Câm miệng!” Thẩm Nhiên hung ác nhìn Lăng Vi, sau khi nói xong lời này mới phát hiện giọng nói của mình quá nặng, vội vàng quay đầu nhìn về phía nữ tử phía sau, có chút chân tay luống cuống nói: “Nha đầu, cái kia…… Ta không phải cố ý muốn nói chuyện lớn tiếng, con…… Có bị dọa sợ hay không?”
Quân Thanh Vũ lắc đầu, nhẹ rũ lông mi che kín tia phức tạp trong mắt kia.
Thẩm Nhiên cho rằng Quân Thanh Vũ bị dọa sợ, tức giận nhìn về phía Lăng Vi, ánh mắt hung ác kia khiến cả người Lăng Vi chấn động, cơ thể của Lăng Vi rụt về phía sau vài cái.
Không biết vì sao, lúc này Thẩm Nhiên trưởng lão thật là đáng sợ, mình cũng chỉ là nói mấy câu mà thôi, cũng không làm gì tiện nhân kia, ông cần phải như thế sao?
Lăng Vi cảm giác mình rất ủy khuất, nếu không phải tiện nhân kia muốn quyến rũ Tiêu đại ca, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy……
“Đủ rồi!” Giác Ý vỗ án đứng lên, mặt già bình tĩnh, nói: “Ngô Thượng, dựa theo lời chúng ta nói vừa rồi, để Lăng Vi nhận lỗi với Thanh Ngọc nha đầu!”
Lăng Vi ngơ ngác há miệng thở dốc, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Lăng Thiên.
“Ngô Thượng trưởng lão, ngươi xem này…” Lăng Thiên có chút khó xử nhíu lão mi lại: “Này không tốt lắm đâu? Dù thế nào tôn nữ của ta cũng là đệ tử hạch tâm của Lạc Nguyệt Đảo, nàng ta cũng chỉ là một người mới gia nhập Lạc Nguyệt Đảo mà thôi.”
Ngô Thượng nghĩ thầm muốn giúp Lăng Thiên, vào lúc này, lại cũng không thể nói thêm cái gì, mắt lạnh của ông ta đảo qua Lăng Vi ủy khuất, nhàn nhạt nói: “Để Lăng Vi nói lời xin lỗi với nàng, việc này coi như cho qua.”
Nghe được lời này, Lăng Thiên thở dài: “Vi Nhi, con……”
“Gia gia!” Lăng Vi cắn chặt môi đỏ, căm giận nói: “Con không có sai, dựa vào cái gì phải xin lỗi nàng!”
Lăng Thiên còn muốn nói gì đó, lại bị giọng nói mang theo nhạo báng kia của Thẩm Nhiên chặn ngang ở trong cổ họng.
“Dựa theo quy tắc của Lạc Nguyệt Đảo, người không phục tùng sắp xếp, thân là trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo, có quyền lợi đuổi bọn họ ra ngoài!”
Khuôn mặt của Lăng Vi lập tức tái nhợt, cơ thể khẽ run rẩy.
Đuổi nàng ra ngoài? Không! Nàng không muốn!
Nhưng bảo nàng cúi đầu với nữ nhân này, trong lòng nàng lại có không cam lòng.
“Vi Nhi, đi thôi.” Lăng Thiên đau lòng vỗ tôn nữ của mình, đôi mắt âm trầm đảo qua khuôn mặt tươi cười của Thẩm Nhiên, trầm thấp nói: “Rồi sẽ có một ngày, gia gia sẽ đòi lại sỉ nhục hôm nay cho con!”
Lăng Vi ép nước mắt vào trong mắt, nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn Quân Thanh Vũ, sau khi tiếp nhận đến ánh mắt của U Nguyệt và Giác Ý, chỉ có thể bước về phía nàng.
Nàng bước chân thong thả, như là đang cố gắng kéo dài thời gian…
“A!”
Bỗng nhiên, phía sau như có thứ gì đó hung hăng đụng vào nàng ta một cái, khiến toàn bộ cơ thể của nàng ta nhào về phía Quân Thanh Vũ, vừa khéo bụp một tiếng quỳ gối trước mặt nàng.
Quân Thanh Vũ bị hành vi của đối phương hù dọa, yếu ớt nói: “Sư phụ, người của Lạc Nguyệt Đảo các ngươi khi xin lỗi người ta đều sẽ nhiệt tình như vậy sao?”
Nhiệt tình?
Khóe miệng của Thẩm Nhiên đột nhiên co rút, kỳ quái nhìn Lăng Vi, rõ ràng nữ nhân này không cam nguyện cúi đầu, vậy sao lúc này lại quỳ xuống?
Lúc này Lăng Vi khuất nhục hận không thể chôn đầu trên mặt đất, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, nhỏ giọng nói như ruồi muỗi: “Rất xin lỗi…”
“Cái này…” Quân Thanh Vũ chớp đôi mắt, vẻ mặt mê mang hỏi: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Xin lỗi, ta không nghe rõ.”
Lăng Vi ủy khuất rốt cuộc không ngăn được nước mắt chảy xuống, nàng ta cắn chặt môi, như là dùng hết toàn bộ sức lực hét lớn nói: “Rất xin lỗi!”
“Ta cmn!”
Thẩm Nhiên bỗng nhiên bị hoảng sợ, lại nhịn không được tuôn ra câu chửi, ông móc móc lỗ tai, tức giận nói: “Ngươi gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Có phải biết đồ đệ nhát ta gan, muốn hù chết nàng hay không? Lăng Thiên, ngươi nói sao tôn nữ của ngươi ác độc như vậy? Đầu tiên là muốn huỷ hoại khuôn mặt của đồ đệ ta, bây giờ còn muốn hù chết, rốt cuộc đồ đệ ta làm phiền các ngươi ở đâu, các ngươi lại muốn đưa nàng vào chỗ chết sao?”
Oa một tiếng, Lăng Vi lên tiếng rống lên khóc, từ trên mặt đất đứng lên quay đầu chạy ra ánh nắng ngoài cửa.
Lăng Thiên âm trầm nhìn Thẩm Nhiên, rồi sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Quân Thanh Vũ cố ý vô tình đảo qua nơi Lăng Vi quỳ xuống vừa rồi, đáy lòng âm thầm bật cười.
Không cần nghĩ cũng biết vừa rồi là kiệt tác của ai…
“Ha ha!” Tâm tình của Thẩm Nhiên rất tốt cười to hai tiếng: “Đảo chủ, nếu chuyện đã giải quyết xong, vậy ta đây cáo lui trước, đồ nhi, chúng ta đi, trở về sư phụ lại giảng giải cho con một chút tri thức tu luyện.”
Quân Thanh Vũ yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn theo phía sau Thẩm Nhiên đi ra ngoài.
Rất nhanh, đám người U Nguyệt cũng đều lần lượt rời đi, xem ra bọn họ vẫn chưa đề ra nghi vấn nguyên nhân cái chết của lão đảo chủ, trong lòng đảo chủ bỗng nhiên thả lỏng, nói thật, ông vốn là không muốn đối địch với hai người U Nguyệt…
“Phụ thân, về Thanh Ngọc… Người thấy thế nào?” Tiêu Tề khẽ nhíu mày, trong đôi mắt vẫn luôn ôn hòa xẹt qua một tia sáng âm hiểm.
Đảo chủ nhíu chặt mày: “Tiêu Tề, ta nghe nói Lăng Vi ra tay với nàng là bởi vì con, con và Thanh Ngọc kia rất quen thuộc? Rốt cuộc nàng có địa vị gì?”
“Nhi tử không biết.” Tiêu Tề lắc đầu: “Khoảng thời gian trước trùng hợp gặp được nàng, nhận ra nàng là Thiên Linh Thể, cho nên mới cố tình đi lên kết giao, ngay từ đầu con đã nghi ngờ nàng ta có phải là Quân Thanh Vũ dịch dung hay không, dù sao nữ nhân kia đã từng làm chuyện như vậy, nhưng Quân Thanh Vũ không phải là là Thiên Linh Thể, quan trọng hơn là, Thanh Ngọc cô nương quá nhát gan, lại không có thực lực gì, tuyệt đối không phải là nữ nhân kia, nếu dựa theo tính cách của Quân Thanh Vũ, khi Lăng Vi khiêu khích sẽ động thủ với nàng ta.”
Đảo chủ trầm ngâm nửa ngày, nói: “Ta cũng cảm thấy lai lịch của Thanh Ngọc này quá kỳ quặc, trong lòng có chút bất an, không biết rốt cuộc nàng có thân phận gì, có phải là gian tế liên minh đại lục phái tới hay không?”
Tiêu Tề bật cười lắc đầu: “Liên minh đại lục không có ngốc đến mức này, đưa một người Thiên Linh Thể trân quý vào trong tay chúng ta, huống chi, nếu nàng là người của liên minh đại lục, sao một chút thực lực cũng đều không có? Hiện giờ cũng chỉ là Hậu Thiên nhất cấp mà thôi, cho nên, nàng tuyệt đối không phải là người của liên minh đại lục, hơn nữa Thanh Ngọc cô nương ngay cả trận pháp lục cấp cũng không biết, nữ tử vô tri như thế, tuyệt đối là đến từ núi sâu.”
“Vậy con quyết định làm như thế nào?” Đảo chủ ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử mình đắc ý nhất, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Thẩm Nhiên đã sớm có lòng bên ngoài, Dương Lâm lại một lòng với ông ta, bởi vậy hai người kia ta đều không yên tâm, thiên tài như Thiên Linh Thể, nhất định phải nắm ở trong tay chúng ta mới an toàn, nếu Dương Lâm là người của môn phái khác, giết cũng được, đáng tiếc U Nguyệt bọn họ đã bế quan đi ra, chúng ta làm như thế ngược lại sẽ bại lộ mình, hơn nữa Thiên Linh Thể cũng không phải là thiên tài bình thường, nếu giết, thật sự đáng tiếc…”
Tiêu Tề lạnh lùng cười: “Phụ thân, chúng ta giá họa cái chết của Thẩm Nguyệt cho Quân Thanh Vũ, hình như lão gia hỏa kia cũng không tin tưởng, nếu ông ta biết com làm bẩn Thẩm Nguyệt ở trong Phong Vân Thành, khiến cho nàng tự bạo mà chết, vậy ông ta nhất định sẽ tạo phản, chúng ta không bằng tiên hạ thủ vi cường, chỉ là cần chờ U Nguyệt trưởng lão bọn họ rời đi mới có thể thi hành… Huống chi con cũng nhất định phải có được Thiên Linh Thể!”
“A?” Đảo chủ nhíu mày: “Con có ý tưởng gì?”
Đáy mắt Tiêu Tề xẹt qua một tia sáng khác thường, cong môi nở nụ cười: “Đừng quên, với nữ nhân mà nói, dụ hoặc trí mạng nhất là cái gì! Các nàng chỉ đơn giản muốn có được một phu quân ưu tú lại si tình, mà Thanh Ngọc lại là một cô nương đơn thuần hơn nữa không rành thế sự, nữ nhân như nàng chưa tiếp xúc qua nam nhân như vậy dễ dàng lừa gạt nhất, lúc đó, nói không chừng còn có thể lợi dụng tay nàng giết Thẩm Nhiên!”
Không thể không nói, phương pháp này của Tiêu Tề cũng không tồi, nhưng cũng phải tùy đối tượng khác nhau.
Quan trọng hơn là, phụ tử vẫn không biết trong phòng có một kẻ đang rình coi này, đều nghe tất cả lời hai người nói vào tai…
Trong phòng nghe Tiểu Điện hội báo, sắc mặt Quân Thanh Vũ trầm xuống một chút. Nhưng Tiểu Điện lại có chút chưa đã thèm, tức giận bất bình nói: “Chủ nhân, những gia hỏa đó thật quá đáng, lại muốn lừa gạt ngươi, chỉ bằng người xấu như Tiêu Tề, sao có thể xứng với chủ nhân ngươi? Nhưng hắn còn nói tràn đầy tự tin, như chủ nhân ngươi đã là vật trong bàn tay của hắn vậy…”
Kế tiếp còn nói gì đó, Quân Thanh Vũ lại một chữ cũng đều không nghe rõ.
Sắc mặt nàng bao phủ một vẻ thanh lãnh, cả người đều lộ ra một loại cảm giác giết chóc…
Thì ra, tôn nữ của Thẩm Nhiên lại là bởi vì bị Tiêu Tề làm bẩn mà muốn đồng quy vu tận, cuối cùng lại rơi vào kết quả mình chết.
Nếu Thẩm Nhiên biết Lạc Nguyệt Đảo mình vẫn luôn nguyện trung thành, lại giết hại tôn nữ ông yêu quý, vậy ông ấy phải thừa nhận phần đau đớn này như thế nào?
Quân Thanh Vũ muốn để Thẩm Nhiên cam tâm tình nguyện rời khỏi Lạc Nguyệt Đảo, nhưng không muốn dùng tính mạng của tôn nữ ông, tới làm điều kiện mượn sức ông…
“Tiểu Điện, vất vả cho ngươi rồi, nếu không có ngươi, ta cũng không thể biết được nhiều bí mật như vậy.” Quân Thanh Vũ khẽ nâng lông mi mảnh dài lên, nhàn nhạt nói.
Tiểu Điện dùng móng vuốt xoa đầu, nở nụ cười ha hả: “Chờ rời khỏi Lạc Nguyệt Đảo, chủ nhân ngươi lại cho ta một thần khí làm khen thưởng là đủ rồi, hoặc là để ta đi Thánh Linh Thủy ngây ngốc mấy ngày.”
“Được.” Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên: “Bây giờ ngươi tiếp tục đi giám thị đôi phụ tử kia, cho dù biết được cái gì đều tới thông báo cho ta.”
“Vâng, chủ nhân.”
Xoạt một tiếng, thân thể khổng lồ của Tiểu Điện nhằm phía ngoài cửa, mà khi tiếp xúc đến không khí ngoài phòng, lại giấu đi tung tích lần nữa.
Nhưng lúc nó xẹt qua lại mang theo một trận cuồng phong, thổi đến Thẩm Nhiên đến tìm Quân Thanh Vũ lui về phía sau vài bước.
Ông kỳ quái nhìn thời tiết, nhíu mày, lắc đầu nói: “Hôm nay thật là kỳ quái, rõ ràng trời không trăng không sao, sao lại có gió lớn như vậy? Thiếu chút nữa cuốn người ta bay lên.”
Khi nói chuyện ông không hề nghĩ nhiều, nâng chân lên bước vào phòng của Quân Thanh Vũ.
“Nha đầu, thành quả con tu luyện thế nào?” Ánh mắt Thẩm Nhiên dừng ở trên người Quân Thanh Vũ, bạch mi hơi nhíu lại.
Không biết có phải là ông ảo giác hay không, lại cảm thấy bây giờ nàng có chỗ không bình thường…
“Nha đầu, xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Thẩm Nhiên hiện ra tia quan tâm, hơi có chút lo lắng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.