Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 68: Một người đấu tất cả




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong Bắc Tông, một nam một nữ cười nói từ trong đại môn sơn màu đỏ đi ra.
Nhưng thấy nam nhân trong đó tuấn mỹ, luôn mỉm cười nhìn chăm chú vào nữ tử bên cạnh, trong mắt màu đen tràn đầy sủng nịch. Mà ở nữ tử bên cạnh hắn khuôn mặt xinh đẹp, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt như có thể nói chớp chớp, trong sáng như sao trên bầu trời.
“Đồng đại ca, huynh xem, đó là hài tử nhà ai vậy?” Ánh mắt của Tiếu Liễu chợt lóe, dừng ở trên bóng dáng màu đỏ phía trước kia, trong đôi mắt trong sáng có kinh diễm không che dấu chút nào.
Tiểu hài tử kia lớn lên quá đáng yêu, phấn điêu ngọc trác như búp bê, trong mắt to màu đỏ kia hơi lóe tia sáng, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười ngây thơ.
“Không biết.” Đồng Nguyên hơi mỉm cười, xoay người cầm tay Tiếu Liễu: “Liễu Nhi, về sau nữ nhi của chúng ta nhất định càng đáng yêu hơn nàng.”
Mặt đẹp của Tiếu Liễu đỏ lên, oán trách nhìn Đồng Nguyên, rồi sau đó bước nhanh đi về phía tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác kia.
“Tiểu muội muội, có phải ngươi ở bên ngoài đi lạc hay không? Muốn về nhà với a di hay không?”
Tiểu nữ hài chớp mắt nhìn Tiếu Liễu nở nụ cười không có ý tốt, nở nụ cười tà ác: “Vị lão nãi nãi này, ngươi đang muốn lừa bán Tiểu Hoàng Nhi sao?”
“Lão nãi nãi?” Nụ cười trên mặt Tiếu Liễu biến mất, ánh mắt trầm xuống: “Không nghĩ tới ngươi lớn lên khá xinh đẹp, nhưng không có một chút gia giáo nào, ta mới hai mươi tuổi đầu thôi, ngươi lại nói ta là lão nãi nãi? Thật không biết phụ mẫu ngươi dạy ngươi như thế nào!”
“Mẫu thân của ta dạy dỗ ta đương nhiên là tốt hơn lão nãi nãi ngươi được dạy dỗ, chẳng lẽ ngươi không biết trước khi nói ai khác không có gia giáo, thường là chính mình thiếu nhất sao?” Tiểu Hoàng Nhi tươi cười ngây thơ đáng yêu: “Huống chi rõ ràng lão nãi nãi ngươi chính là muốn lừa bán Tiểu Hoàng Nhi, nói không chừng còn muốn bán Tiểu Hoàng Nhi cho một số lão gia gia làm tức phụ.”
Sắc mặt của Tiếu Liễu hoàn toàn thay đổi, tức giận trừng mắt nhìn tiểu nữu hài: “Nha đầu thúi, nếu ngươi không có gia giáo như thế, để cho ta thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi một chút!”
Nói xong lời này nàng nâng bàn tay lên, ngay ở lúc tay kia muốn đánh lên trên người Tiểu Hoàng Nhi, nàng như là lơ đãng trốn sang bên cạnh, nhẹ nhàng trốn đi.
Tiếu Liễu đột nhiên đánh vào khoảng không, sắc mặt kia trở lên dữ tợn, giương nanh múa vuốt xông về phía Tiểu Hoàng Nhi.
“Cứu mạng!”
Mỗi lần Tiểu Hoàng Nhi đều như là không cẩn thận tránh thoát công kích của Tiếu Liễu, vừa chạy vừa la lớn: “Lão nãi nãi muốn bán Hoàng Nhi cho người khác làm tức phụ, còn muốn đánh Hoàng Nhi, cứu mạng ——”
Ở chỗ không xa, Quân Thanh Vũ nhìn thấy một màn này sắc mặt hoàn toàn đen xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bán cho người khác làm tức phụ? Những lời này ai dạy cho nàng?”
“Khụ khụ.” Mị Nhi thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, vội vàng ho khan hai tiếng che dấu xấu hổ trên mặt: “Ngục đầu, có phải chúng ta nên lên sân khấu hay không?”
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, thanh lãnh nói: “Đi!”
Lúc này ở ngoài Bắc Tông đã tụ tập không ít người vây xem, chỉ trỏ với Tiếu Liễu đầu tóc tán loạn như người phụ nhân đanh đá kia.
Sắc mặt của Đồng Nguyên khó coi một chút, vừa định muốn ngăn cản Tiếu Liễu, một tiếng quát thanh lãnh xẹt qua trời cao truyền vào trong tai mọi người.
“Dừng tay!”
Tiểu Hoàng Nhi đột nhiên dừng chân lại, khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ xuất hiện, oa một tiếng chạy qua, bổ nhào vào trong lòng nàng, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu phấn nộn kia đầy nước mắt trong suốt, oan ức nói: “Hu hu, mẫu thân, lão nãi nãi kia muốn lừa bán Hoàng Nhi, bị Hoàng Nhi nhìn thấu thì đuổi đánh không thôi, Hoàng Nhi rất sợ hãi, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mẫu thân……”
Bởi vì cô gắng nghẹn cười, cơ thể của Tiểu Hoàng Nhi không nhịn được run rẩy. Nhưng mà bộ dáng run rẩy này của nàng rơi vào trong mắt mọi người, rõ ràng chính là bị Tiếu Liễu dọa sợ……
“Chậc chậc, không nghĩ tới người Bắc Tông lại cường đoạt nữ hài ở bên đường.”
“Nữ hài này lớn lên phấn điêu ngọc trác, là người đều sẽ tâm sinh vui mừng, tiểu nữ hài kia cũng nói, Tiếu Liễu muốn đoạt nàng bán cho một lão nhân làm tức phụ, ta nghe nói thủ tịch Luyện Trận Sư kia của Bắc Tông là sư phụ trời sinh háo sắc của Tiếu Liễu, Tiếu Liễu đã từng tặng ông ta mấy mỹ nhân, có lẽ lần này cũng là mục đích vậy.”
Nghe những tiếng cười nhạo đó, sắc mặt của Tiếu Liễu vừa xanh vừa trắng.
Nàng xác thật tặng sư phụ mấy mỹ nhân, nhưng những mỹ nhân đó tự nguyện hiến thân, tìm nàng để nàng hỗ trợ giật dây bắc cầu, cho dù trong lòng nàng khinh thường cũng hiểu rõ sở thích của sư phụ, lúc này mới đáp ứng những mỹ nhân đó.
Tiếu Liễu khẩn nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tức giận nhìn Tiểu Hoàng Nhi: “Ngươi đang nói dối!”
Tiểu Hoàng Nhi rõ ràng bị hoảng sợ, rụt vào trong lòng Quân Thanh Vũ mấy cái, bộ dáng khiếp nhược kia càng thêm khiến người ta sinh lòng thương hại.
“Tiếu Liễu của Bắc Tông cũng thật là, nhân gia tiểu hài tử mới bao nhiêu tuổi? Sao có thể nói dối?”
“Không thấy được dọa tiểu cô nương này thành bộ dáng này sao? Thật là đáng thương, ra cửa lại gặp phải người phụ nhân đanh đá như vậy.”
Lúc này hai người hình thành tiên minh đối lập.
Tiểu nữ hài kia hiển nhiên là đã chịu kinh hách, oan ức rúc ở trong lòng nữ tử bạch y, trong mắt to còn lập loè nước mắt chưa khô, lại cắn chặt môi không cho mình khóc thành tiếng.
Mà đầu tóc của Tiếu Liễu tán loạn, hai tay chống nạnh, một bộ dáng hung hãn, ánh mắt như có thể lăng trì người ta.
Tin tưởng ai, chỉ sợ đã không cần nói rõ……
Quân Thanh Vũ khẽ vỗ lưng của Tiểu Hoàng Nhi, nhíu mày, nói: “Thất Dạ, Mị Nhi, còn có mọi người Linh Hồn Luyện Ngục, bây giờ các ngươi lập tức đi hung hăng đánh Bắc Tông cho ta, nếu ai ngăn cản, để cho bọn họ bán thân bất toại!”
“Ngục đầu, ta chờ giờ khắc này đã lâu rồi.”
Mị Nhi xoa nắm đấm, cười quyến rũ, ánh mắt của nàng toát ra sát ý đảo qua Đồng Nguyên đang kinh ngạc, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
“Ầm!”
Thất Dạ rút đại kiếm sau lưng ra, một đạo kiếm quang hiện lên, chém ở trên bảng hiệu, trong phút chốc hai chữ có khắc môn phái Bắc Tông từ trên cửa rơi xuống, gãy thành hai nửa.
“Các huynh đệ, lên cho ta, hung hăng đánh, hung hăng đập, ha ha ha, từ khi Thất Dạ ta rời khỏi Linh Hồn Luyện Ngục, đã lâu không đập đồ một cách sảng khoái như vậy, thật mẹ nó sảng khoái!”
Thất Dạ ngửa đầu cười to hai tiếng, hắc y hiện lên hư không, nhanh chóng xông về phía Đồng Nguyên ở chỗ không xa, đột nhiên, khóe môi hắn cong lên nụ cười âm trầm.
“Mị Nhi là muội tử của ta, ta nghe nói ngươi tổn thương nàng? Một khi đã như vậy, đội đồng trong Linh Hồn Luyện Ngục chúng ta đều sẽ để cho ngươi rõ hối hận là như thế nào!”
Đồng Nguyên mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cổ khí thế cường đại kia xốc bay ra ngoài, đột nhiên từ ngoài cửa ngã vào trong cửa.
“Đồng đại ca!” Mặt đẹp của Tiếu Liễu biến đổi, hai mắt tức giận nhìn về phía đám người Thất Dạ: “Ở Phong Vân Thành cấm đánh nhau, các ngươi hành động như thế nếu bị người đội thành vệ biết, dù là Lưu Nguyệt Môn cũng không che chở được cho các ngươi!”
Mị Nhi nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Vương Bác, ngươi đã chết sao? Không thấy được bên này còn có một người đang lải nhải dài dòng? Ta không muốn để nữ nhân này vũ nhục tay của ta, ngươi giúp ta đi dạy dỗ nàng ta đi.”
“Ha ha, Mị Nhi, yên tâm đi, ta nhất định đánh nàng đến ngay cả nương lão tử nàng ta cũng đều không nhận ra!” Vương Bác cười hai tiếng rồi xông về phía Mị Nhi, trường côn trong tay vung lên đánh ở trên bụng của nàng ta.
Thân thể của Tiếu Liễu chợt ngã văng ra ngoài, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Các ngươi…… Các ngươi……” Sắc mặt của Tiếu Liễu xanh mét nhìn Vương Bác: “Các ngươi sẽ hối hận……”
“Hối hận? Hối hận hẳn là các ngươi!” Vương Bác cười lạnh một tiếng: “Nếu Bắc Tông các ngươi tính toán động thủ với đệ tử Lưu Nguyệt Môn chúng ta, nên dự đoán được loại kết cục này.”
Tiếu Liễu bất ngờ mở to hai mắt, cơ thể hơi run lên……
Đúng rồi, nhóm người này là vì báo thù cho Đàm Nguyệt mà đến!
Ngô Phàm trưởng lão đã sớm dặn dò, nếu ở trong tỷ thí gặp được người của Lưu Nguyệt Môn, cho dù là ai cũng đều cần phải huỷ bỏ thực lực của bọn họ!
Nhưng ai ngờ đến, Lưu Nguyệt Môn không xứng được bọn họ để vào mắt, lần này lại có một cường giả như thế……
Ánh mắt của Tiếu Liễu xuyên qua mọi người, dừng ở trên người đầy sát khí của Thất Dạ.
Thực lực của nam nhân này rất cường đại, ít nhất sẽ không yếu hơn Ngô phàm trưởng lão …… Mà bây giờ Ngô Phàm trưởng lão ra ngoài làm việc, ở trong môn phái đã không ai có thể ngăn cản hắn!
Đệ tử Bắc Tông không biết đã xảy ra chuyện gì, chạy nhanh từ trong môn phái ra, nhưng mới ra khỏi cửa còn không biết tình huống rõ ràng, đã lập tức bị người ta đánh nằm bò xuống……
Trong lòng mọi người đều nghẹn một cổ lửa giận, tự nhiên là đánh những người này gần chết mới thôi, từng nắm đấm dừng ở trên người đệ tử Bắc Tông, đánh cho đến khi bọn họ kêu phụ gọi nương……
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh khốc từ phía sau mọi người truyền đến.
“Là ai đang tụ chúng gây sự?”
Trong phút chốc, tất cả mọi người dừng động tác trong tay lại……
Ở dưới ánh mắt của mọi người, đội trưởng đội thành vệ Chu Sâm dẫn theo một đám người đi nhanh đến, khi ánh mắt hắn lại nhìn những người gây sự đó thì bất giác ngẩn ra một chút.
Sao lại là bọn họ?
“Chu đội trưởng.” Ánh mắt của Tiếu Liễu sáng ngời, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, đầu tóc nàng rối tung che lại khuôn mặt sưng lên như đầu lợn kia, oan ức nói: “Chu đội trưởng, người Lưu Nguyệt Môn thật quá đáng! Chẳng những đánh đệ tử Bắc Tông ta, còn đập địa bàn của chúng ta.”
Nghe vậy, Chu Sâm nhìn về phía Bắc Tông hỗn độn đầy đất.
Đám người Thất Dạ xuống tay xác thật rất tàn nhẫn, bây giờ Bắc Tông như một mảnh phế tích, tất cả đệ tử Bắc Tông đều nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, cho đến khi bị đau mà kêu rên……
Chu Sâm có chút khó xử nhíu mày, lúc này chuyên xác thật làm quá lớn, nếu bao che cho những người này sẽ khiến đội thành vệ bị người ta phê bình, nếu xử trí bọn họ, thành chủ bên kia tất nhiên sẽ không cho bắt.
Quân Thanh Vũ khẽ nâng ánh mắt thanh lãnh lên, không nóng không lạnh nói: “Người Bắc Tông vọng tưởng bắt cóc nữ nhi của ta bán cho người khác, ta cũng không cho rằng đánh bọn họ có gì không đúng.”
“Ngươi nói dối!” Tiếu Liễu nóng nảy: “Chu đội trưởng, ngươi đừng nghe bọn họ, ta căn bản là không làm như vậy, là bọn họ đang hãm hại ta!”
Nữ nhân kia rõ ràng là báo thù cho Đàm Nguyệt!
Tiếu Liễu khẩn trương nắm chặt nắm đám, trong ánh mắt hiện ra tia phẫn hận.
Đang lúc Chu Sâm khó xử thời, bên cạnh truyền đến vài tiếng phụ họa.
“Chu sâm đội trưởng, chuyện này Thanh Môn chúng ta có thể làm chứng.” Đệ tử Thanh Môn mỉm cười đi lên: “Kẻ hèn may mắn thấy toàn bộ quá trình, người Bắc Tông xác thật muốn cường đoạt tiểu nữ hài kia, lúc ấy rất nhiều người đều thấy được nàng ta đang không ngừng đuổi theo, ai ngờ tiểu nữ hài này là người của Lưu Nguyệt Môn, cho nên mới xảy ra một màn hiện tại……”
“Không sai, chúng ta cũng có thể làm chứng, người Bắc Tông thật là lòng lang dạ sói, chuyện mất nhân tính như thế đều có thể làm ra, tiểu cô nương này ngây thơ đáng yêu như thế, sao lại sợ tới mức ra tay được? Nhìn xem, bây giờ nàng còn bị dọa đến run bần bật kia kìa……”
Chu Sâm theo ánh mắt nhìn lại, lập tức thấy tiểu nữ hài vùi đầu ở trong lòng Quân Thanh Vũ, chỉ lộ ra đôi mắt màu đỏ tràn ngập khiếp nhược kia.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều sẽ cho rằng là Tiếu Liễu bắt nạt nàng.
Huống chi mặc dù đây không phải là sự thật, Chu Sâm cũng sẽ theo bậc thang này đi xuống……
“Bắc Tông thật sự là rất to gan!” Hắn cong môi cười lạnh: “Lại không để quy củ Phong Vân Thành chúng ta vào mắt, ngoài đường làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế! Mặt khác đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, vì để các vị đều ở thoải mái, Phong Vân Thành dùng số tiền lớn chế tạo các phủ đệ, bây giờ phủ đệ bị hủy, chúng ta cần kiến tạo một lần nữa, khoản này sẽ do Bắc Tông đảm đương.”
Sắc mặt của Tiếu Liễu đại biến, vâng dạ nói: “Nhưng đây không phải là chúng ta đập hỏng, muốn trả cũng nên là Lưu Nguyệt Môn trả……”
Ánh mắt của Chu Sâm lạnh xuống, lãnh khốc nhìn về phía Tiếu Liễu: “Quy củ của Phong Vân Thành chúng ta, bất kì tình hình trong chiến đấu như thế nào, ai khơi mào thị phi trước sẽ do người đó tới đảm nhiệm toàn bộ trách nhiệm! Lúc đó ta sẽ đưa danh sách vào bên trong phủ.”
Tiếu Liễu cắn chặt môi, không rên một tiếng, ngay ở lúc phòng tuyến tâm lý của nàng sắp hỏng mất, giọng nói lẽo khốc của Chu Sâm lại vang lên lần nữa: “Người đâu, dẫn Tiếu Liễu đi cho ta!”
“Ngươi…… Các ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, tim của nàng ta hoàn toàn hỏng mất.
Bị đánh đến thảm như vậy còn chưa đủ sao? Càng muốn bồi thường nhiều tiền tài như vậy, bây giờ những người này còn muốn bắt nàng đi……
Không! Nàng không cần!
“Đồng đại ca, cứu ta, mau cứu ta!”
Đồng Nguyên mơ màng tỉnh lại, đã nghe thấy được Tiếu Liễu đang lớn tiếng kêu cứu, khi hắn thấy rõ tình thế, nhanh chóng nhắm hai mắt lại giả vờ hôn mê bất tỉnh.
Lúc quay đầu lại, Tiếu Liễu nhìn thấy Đồng Nguyên vẫn trên mặt đất không nhúc nhích, lòng chìm vào thung lũng một chút, đột nhiên nàng điên hét lên, kêu to muốn xông về phía Đồng Nguyên.
“Đồng đại ca! Các ngươi buông ta ra, Đồng đại ca bị thương, mau để ta đi qua!”
Chu Sâm không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh giọng quát: “Dẫn nữ nhân này đi nhốt lại trước, ngày mai lại dựa theo quy của của Phong Vân Thành mà xử trí nàng ta!”
“Vâng, đội trưởng!”
Hai thành viên đội thành vệ áp chặt Tiếu Liễu, không màng nàng phản kháng kéo rời khỏi nơi này, dần biến mất ở trước mắt mọi người……
Rốt cuộc trước cửa Bắc Tông cũng yên tĩnh.
Mị Nhi mắt lạnh nhìn Đồng Nguyên nằm trên mặt đất bất động, lòng dần lạnh xuống, khinh thường bên môi lại rõ ràng như thế.
Năm đó sao nàng lại coi trọng một nhân vật tham sống sợ chết như vậy?
Cho dù vừa rồi người khác không chú ý tới, nhưng Mị Nhi vẫn rõ ràng nhìn thấy Đồng Nguyên tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy Tiếu Liễu gặp nạn thì dứt khoát giả bộ ngất đi.
Nam nhân như thế, có thể phó thác chung than sao?
May mắn hắn đã từng bỏ mình, mới không để nàng bước vào một bước cờ sai này……
“Đây…… Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Đồng Nguyên mê mang mở hai mắt, hắn xoa đầu đau đớn, ánh mắt đảo qua bốn phía: “Liễu Nhi đâu? Liễu Nhi đi đâu rồi?”
“Đồng Nguyên sư huynh.” Khuôn mặt của đệ tử Bắc Tông khóc lóc thảm thiết, đau buồn bi thương nói: “Đại tiểu thư đã bị người của đội thành vệ bắt đi rồi!”
“Cái gì?”
Đồng Nguyên như mới vừa biết chuyện này, cơ thể đột nhiên chấn động, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia tràn ngập thâm đau và tuyệt vọng: “Vì sao người của đội thành vệ muốn bắt Liễu Nhi đi? Nếu ta có thể sớm tỉnh lại một chút, nhất định sẽ không để Liễu Nhi bị bọn họ bắt đi, cho dù bắt cũng chỉ có thể bắt ta!”
Mị Nhi nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Đồng Nguyên, đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải nàng nhìn thấy nười nam nhân này đã sớm tỉnh lại, đoán chừng cũng sẽ bị phân hư tình giả ý kia của hắn lừa gạt……
“Ngục đầu, chúng ta đi thôi.”
Nàng quay đầu đi, nếu nhìn nam nhân này thêm một cái, Mị Nhi sợ mình sẽ nhịn không được nôn ra.
Quân Thanh Vũ ngước mắt quét về phía đệ tử Bắc Tông, giọng thanh lãnh nói: “Nếu lại có một đệ tử Bắc Tông dám can đảm tổn thương người Lưu Nguyệt Môn ta, lần sau không chỉ là giáo huấn đơn giản như thế, ta sẽ trực tiếp khiến Bắc Tông biến mất từ trên đời này!”
Nói xong lời này nàng chậm rãi xoay người, nhàn nhạt mở miệng: “Thất Dạ, Mị Nhi, chúng ta đi.”
“Được.” Mị Nhi nở một nụ cười quyến rũ, trộm chớp mắt với Quân Thanh Vũ: “Ngục đầu, những đệ tử phế Đàm Nguyệt đó, vừa rồi ta động thủ đánh nát đan điền của bọn họ rồi, đây chính là trả thù, ai bảo Bắc Tông cũng dám ra tay với Lưu Nguyệt Môn, không cho bọn họ chút thống khổ thì không nhớ được lâu!”
Mắt thấy mấy người muốn rời đi, Đồng Nguyên xoạt một tiếng đứng lên, ánh mắt cầu xin tập trung vào Mị Nhi: “Mị Nhi, ta biết ngươi hận ta lúc trước vứt bỏ ngươi, cho nên mới vẫn luôn không muốn tha cho chúng ta, nhưng Liễu Nhi nàng là nữ tử đơn thuần vô tội, ta xin ngươi tha cho nàng đi, chỉ cần các ngươi nguyện ý buông tha, đội thành vệ sẽ không khó xử cho nàng ấy. “
Vốn chỉ là chuyện tranh cãi bình thường, nếu Đồng Nguyên thốt ra lời này, đó là Mị Nhi ghen ghét Tiếu Liễu được hắn yêu, cố ý thiết kế màn này.
Bước chân của Mị Nhi cứng lại, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia yêu mị động lòng người, lại lộ ra một tia lạnh lẽo:” Đồng Nguyên, ngươi quá xem trọng ngươi, chỉ bằng ngươi loại nam nhân nhát như chuột bao cỏ này, có gì đáng giá để Mị Nhi ta nhớ mãi không bỏ? Tiếu Liễu là tự làm tự chịu, cũng có thể nói, nàng bị người môn phái các ngươi hại, nhưng ta nhưng ta lại rất đồng tình với nàng khi yêu nam nhân rác rưởi như ngươi.”
Ném xuống lời nói này, nàng không nhiều lời nữa, rất nhanh biến mất ở dưới ánh mắt của Đồng Nguyên……
Nhìn bóng dáng của nữ tử rời đi, ánh mắt của Đồng Nguyên xuất hiện một tia biến hóa.
Lúc trước Mị Nhi chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy, mỗi lần đều dính chặt, một khắc không nhìn thấy hắn sẽ ăn không ngon, vì sao cách mấy năm lại có thể làm lơ tồn tại của hắn?
Chẳng lẽ nữ nhân này là đang chơi lạt mềm buộc chặt? Vọng tưởng lấy điều này hấp dẫn chú ý của hắn?
Không thể không nói, với Mị Nhi, Đồng Nguyên vẫn có tình cảm, nếu không phải gia thế của Tiếu Liễu cường đại, hắn cũng sẽ không chọn Tiếu Liễu……
Thư phòng xa hoa trong phủ thành chủ, nam tử trung niên khoanh tay đứng, tấm lưng dày rộng to lớn thẳng tắp đứng yên với trong gió.
Chu Sâm trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng nói với nam nhân trung niên: “Thành chủ, gần đây người Bắc Tông và Lưu Nguyệt Môn nổi lên tranh cãi, ta đã bắt Tiếu Liễu của Bắc Tông.”
Sau đó hắn hồi báo từng chuyện xảy ra ngoài cửa Bắc Tông ngày đó cho nam nhân trung niên, theo hắn kể ra, nam nhân trung niên nhíu chặt mày rồi thả lỏng ra, bật cười nói: “Chu Sâm, các ngươi đều bị người của Lưu Nguyệt Môn lừa gạt rồi.”
“A?” Chu Sâm ngửa đầu nhìn về phía thành chủ, ánh mắt kinh ngạc.
Thành chủ khẽ mỉm cười: “Tiếu Liễu còn chưa ngu ngốc đoạt người ở bên đường như vậy, hơn nữa Tiếu Liễu là người có thực lực gì? Vì sao đuổi đánh lâu như vậy mà ngay cả góc áo của tiểu nữ hài đều không có đụng tới, đây thật sự là trong lúc vô tình tránh được công kích của nàng ta sao?”
“Thành chủ, lời này của ngươi ý là……”
Trong mắt thành chủ đầy ý cười, nhàn nhạt nói: “Tiểu nữ hài kia không đơn giản, có lẽ lần này Phong Vân Thành sắp gặp phải nguy cơ, cần được Lưu Nguyệt Môn trợ giúp mới đúng.”
Lòng của Chu Sâm hung hăng chấn động, hắn đương nhiên biết lời này của thành chủ là có ý tứ gì.
”Thành chủ, thuộc hạ cả gan hỏi, vì sao ngài không nhận thân với Mị Nhi tiểu thư? Nhiều năm như vậy, không phải thành chủ vẫn luôn vướng bận vị nữ tử kia sao?”
Nghe được lời này, ánh sáng trong mắt thành chủ trầm xuống.
”Chu Sâm, ngươi nói quá nhiều. “
Chu Sâm đột nhiên chấn động, hơi cúi đầu: “Thuộc hạ biết sai.”
”Được rồi, ngươi đi xuống đi, Tiếu Liễu nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế.”
“Vâng, thành chủ.”
Chu Sâm ôm quyền, chậm rãi lui xuống.
Sau khi hắn rời đi, thành chủ khẽ nâng mắt lên, ánh mắt nhìn ánh nắng yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo tia khiến người ta nhìn không hiểu.
”Phượng Nhi, thì ra nữ nhi của chúng ta đã lớn như vậy, nhưng nàng lại vĩnh viễn rời ta đi, lúc ấy một mình ta rời đi thì đã hiểu rõ tính cách của nàng, sẽ không để một mình ta gánh vác nguy hiểm sắp đến, nhưng ta lại không thể kéo vào nàng vào trong nguy cơ kia, ai ngờ nàng lại đi trước ta, yên tâm đi, Phượng Nhi, ta tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nữ nhi của chúng ta……”
Thành chủ thống khổ nhắm mắt lại, khuôn mặt kia tràn ngập bi thống, ông từ từ mở hai mắt ra, trong ánh mắt đã khôi phục một tia thanh thản……
“Nha đầu, ta chuẩn bị đủ dược liệu luyện chế Luyện Kim Trận rồi.”
Quân Thanh Vũ mới vừa đi vào môn phái, Hỏa Vân đã lập tức đi lên đón, mặt đầy tươi cười: “Không biết khi nào luyện chế trận pháp?”
“Chuẩn bị đủ?” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ lộ ra tia kinh ngạc: “Ta cho rằng ít nhất còn phải một đoạn thời gian nữa.”
“Ha ha, nha đầu, may mà có thành chủ đại nhân.” Hỏa Vân cười cười: “Thành chủ biết chúng ta đang tìm long gân, mà phủ thành chủ vừa vặn có một cái như vậy, cho nên sai người đưa tới.”
“Thành chủ?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, cười khổ nói: “Lần này thiếu nhân tình lớn, sớm biết như thế, mấy ngày trước hẳn là dạy dỗ đám người kia ác hơn một chút, trưởng lão, nếu dược liệu đã chuẩn bị đủ, bây giờ ta có thể luyện chế trận pháp vì nàng.”
Giờ khắc này, nàng cũng không làm ra vẻ từ chối trợ giúp của thành chủ, bây giờ không có gì quan trọng hơn khôi phục thực lực cho Đàm Nguyệt.
“Được.”
Ánh mắt của Hỏa Vân sáng lên: “Ta có phải dẫn nha đầu Đàm Nguyệt đến hay không?”
“Không cần.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Chờ ta luyện chế xong Luyện Kim Trận thì lấy qua cho nàng, các ngươi có thể chờ ở kia.”
Bây giờ Quân Thanh Vũ luyện chế trận pháp lục cấp cũng không phải là việc gì khó, nửa khắc sau, nàng cũng đã thành công hoàn thành Luyện Kim Trận.
Khi nàng đẩy cửa phòng của Đàm Nguyệt ra, động tác của mọi người trong phòng nhất trí quay đầu nhìn.
Hỏa Vân vội vàng đứng lên, đi nhanh lên đón: “Nha đầu, kết quả thế nào.”
Nhìn ánh mắt khẩn trương của mọi người, Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Trận pháp đã luyện chế hoàn thành, rất nhanh Đàm Nguyệt có thể khôi phục.”
Nghe vậy, Đàm Nguyệt ngừng hô hấp, kích ánh mắt động nhìn về phía Quân Thanh Vũ.
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới mình bị huỷ bỏ thực lực, còn có một ngày khôi phục……
“Sư muội, ta thật sự không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào, nếu không phải ngươi, có lẽ ta chỉ có thể trở thành một phế vật.” Giọng nói của Đàm Nguyệt mang theo nghẹn ngào, trong đôi mắt chợt nhòe nước mắt
Quân Thanh Vũ không nói gì, chỉ để trận pháp vào trước mặt nàng, xoạt một tiếng, ánh sáng màu đỏ bao phủ lên, ở bên trong ánh sáng này, thân thể của Đàm Nguyệt truyền đến một loại thống khổ không thể miêu tả.
“Bùm!”
“Bùm bốp!”
Một trận tiếng bùm bùm từ trong trận pháp truyền ra, sắc mặt của Đàm Nguyệt nhăn nhó, nhưng cho dù là vì đệ đệ, nàng cũng cần phải tiếp tục kiên trì……
Một lát sau, ánh sáng kia mới chậm rãi thối lui, cơ thể của Đàm Nguyệt mềm nhũn ngã xuống mặt đất, hít thở từng ngụm.
Nhưng mà, sau khi cảm nhận được lực lượng trên người, tất cả thống khổ đều như quên đi, trong đôi mắt như sao sáng đang chứa ánh nước nhàn nhạt.
“Ta khôi phục, ta thật sự khôi phục!”
Nói xong, nàng nhịn không được khóc ra, người không bị phế thực lực sao có thể biết loại cảm giác có được lực lượng lại lần nữa này?
“Qua không lâu đó là ngày thi đấu, ta đi xuống nghỉ ngơi trước.” Quân Thanh Vũ nhìn Đàm Nguyệt rồi thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói.
Hỏa Vân từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu: “Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian này sẽ không có người quấy rầy ngươi.”
Quân Thanh Vũ hơi gật đầu, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài cửa……
Bên trong sân, nam nhân khoanh tay đứng, áo gấm phác hoạ thân thể thon dài của hắn, ánh mặt trời dưới khuôn mặt thanh tuấn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khóe môi hắn chứa ý cười, ưu nhã mà ấm áp, ánh mắt của nam nhân vẫn luôn nhìn cửa phòng kia, trong đôi mắt thanh nhuận mang theo tia sáng khiến làm người thư thái.
Sau khi Quân Thanh Vũ đi ra khỏi cửa, liếc mắt một cái đã thấy được Cảnh Nguyệt Hiên, bất giác ngẩn ra một chút: “Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nam nhân khẽ nhếch khóe môi, ý vị thâm trường nói: “Ta tới nhắc nhở ngươi một chút, Phong Vân Thành này cũng không đơn giản, có lẽ không lâu sau sẽ có việc xảy ra, ngươi phải chú ý an toàn……”
Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn bóng dáng nam nhân xoay người rời đi.
“Có việc xảy ra?” Nàng khẽ nhíu mày: “Không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là sắp đến tỷ thí, cho dù như thế nào, trận thi đấu này không thể thua tiếp!”
Mấy ngày sau, sân luận võ Phong Vân Thành, đám người hỗn loạn.
Đông đảo môn phái đều đến từng cái, chiếm cứ toàn bộ sân luận võ. Mà ở trước sân luận võ, thành chủ hào phóng ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười: “Chư vị, chắc chắn các ngươi chờ giờ khắc này cũng lâu rồi, bây giờ sẽ do ta tới tuyên bố quy tắc thi đấu.”
“Nửa tháng trước ta đã nói qua, lần thi đấu này liên quan với lần thi đầu tiên, cũng lại là tập thể, chẳng qua nhân số lần dự thi này không phải ta tới quyết định, mà là các ngươi……”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do nhìn khuôn mặt mỉm cười của thành chủ.
Thành chủ tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa đến ở bên cạnh cho đỡ khát, mới tiếp tục nói: “Dựa theo lần thi trước, đạt được một trăm có thể do một người dự thi, nếu có được hai trăm điểm thì có thể hai người dự thi, lấy điều này suy ra, mà địa phương lần thi đấu này đi là cấm địa Phong Vân Thành, ở bên kia linh thú thấp kém nhất đều là Tiên Thiên, nhiệm vụ của các ngươi đó là săn giết linh thú! Sau khi săn giết linh thú, có thể dùng nó như vật phẩm làm chứng minh, người săn giết nhiều nhất đạt được đứng đầu lần thi đấu này.”
Xoạt!
Đám người chợt chấn động.
Ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn về phía Lưu Nguyệt Môn——
Phải biết rằng, lần trước Lưu Nguyệt Môn này trong lúc thi đấu tổng cộng đạt được một trăm điểm, kể từ đó, bọn họ có thể dự thi chỉ có một người.
Đùa cái gì vậy? Một người làm sao có thể so với nhiều người của môn phái khác như vậy? Trận thi đấu này, Lưu Nguyệt Môn chú định lại lót đế lần nữa……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.