Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 63: Một quả trứng Phượng Hoàng




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lá phong như lửa, rơi đầy ngọn núi, giẫm lên phía trên phát ra tiếng vang xào xạc, lúc này trên núi Tử La, một đoàn đội đi đến chặn ngang yên bình giờ phút này.
Dẫn đầu đoàn đội này chính là một nam nhân mặc trường bào màu sợi đaykhoảng hai mươi tuổi, đôi mắt màu xám như ánh sao rực rỡ, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh thoạt nhìn đặc biệt có tinh thần.
Hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn mọi người phía sau, ánh mắt đảo qua đã dừng ở trên người thiếu nữ bạch y kia, cười lớn đi qua: “Muội tử, ở trên núi Tử La nguy hiểm tương đối nhiều, ngươi lập tức đi theo sát chúng ta, chúng ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn, đúng rồi, nếu không ngại thì gọi ta một tiếng Trọng Cửu đại ca đi.”
Thiếu nữ chớp mắt, sợ hãi nhìn nam nhân khuôn mặt tuấn lãng như đao khắc này: “Đại ca.”
“Ha ha.” Trọng Cửu sang sảng cười to hai tiếng, nâng bàn tay to lên xoa đầu của thiếu nữ: “Nể tình một tiếng đại ca, đại ca ta cũng sẽ che chở cho muội tử an toàn.”
Thiếu nữ khẽ cười, cũng không có nói lời nào, đến lúc này thiếu nữ áo đỏ phịch một tiếng vỗ rớt tay Trọng Cửu, lườm hắn một cái, lại đi đến bên cạnh thiếu nữ.
“Thiếu chủ, tay ngươi không nhẹ không nặng, đừng tổn thương tiểu muội muội.” Mỹ nữ tóc đỏ dũng cảm cười, như quen thuộc ôm lấy bả vai của Quân Thanh Vũ, nói: “Tiểu muội muội, đừng để ý đến nam nhân thúi này, có yêu cầu gì thì nói với tỷ tỷ.”
Nghe được lời này, trong đám người truyền ra một tiếng cười.
“Vân Hân, nếu chúng ta là nam nhân thúi, vậy ngươi thân mật kia lại tính là cái gì?”
Vừa nghe lời này, mỹ nữ hồng y lập tức giận dữ, chửi ầm lên nói: “Ngươi đánh mẹ nó rắm, lão nương thân mật khi nào? Nam nhân các ngươi cũng là chỉ biết dùng chân thứ ba đi động chạm, nào có mỹ nhân vừa mắt? Tiểu muội muội này đã là người của lão nương, các ngươi ai dám đánh chủ ý lên nàng, lão nương sẽ đánh gãy chân thứ ba của các ngươi.”
Nữ nhân này không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng thì bất kì kẻ nào đều không chịu nổi.
“Vân Hân, làm nữ tử phải thục nữ một chút, ngươi như vậy coi chừng không ai thèm lấy đâu.”
Mỹ nữ hồng y nhíu mày, dũng cảm cười nói: “Khi nào thì lão nương nói qua muốn gả cho người ta? Lão nương chỉ thú thê, cho dù lão nương mắng các ngươi thì thế nào? Một đám nam nhân, mắng cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa lão nương luôn rất ôn nhu với mỹ nhân nhi.”
Nói xong lời này, nàng quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, nhướng mày cười: “Tiểu muội muội, đừng nghe bọn họ, thật ra tỷ tỷ ta vẫn rất ôn nhu……”
Ôn nhu?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu nữ nhân này ôn nhu, sợ là trên đời không có nữ tử nào ôn nhu cả.
Quân Thanh Vũ không nói gì, với nhữngngười tính tình hào phóng này nàng vẫn rất có hảo cảm, nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi……
“Thiếu chủ, có biến!” Vẻ mặt của Tiếu Ân ngẩn ra, sắc mặt ngưng trọng.
Gió thu thổi qua, bụi cỏ rung động xào xạc.
Mọi người đều nhấc lên lòng cảnh giác……
Tay của Trọng Cửu nắm chặt đại kiếm sau lưng, mày kiếm mắt sáng tràn đầy trịnh trọng, lòng luôn không thả lỏng lại, ngay ở lúc bọn họ đề cao cảnh giác, trong bụi cỏ nhảy ra vô số Phi Vân Báo.
“Là đàn Phi Vân Báo.” Tiếu Ân hít một ngụm khí lạnh: “Phía trước lại là Phi Vân Báo vương cửu giai.”
Không nói đến Phi Vân Báo ấm vương cửu giai này, chỉ vô số Phi Vân Báo kia đã đủ để bọn họ ăn một hố đau rồi……
“Tiếu Ân, Vân Hân, còn có những người khác, nhớ kỹ lời ta nói.” Mặt của Trọng Cửu trầm xuống, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Mọi người làm thành một vòng tròn, đưa lưng về phía đồng bạn, mặc kệ chiến đấu có bao nhiêu khó khăn, mặc kệ bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, đều không được rời khỏi chiến hữu! Cho dù chết, cũng phải đứng chết cho ta! Không thể bại lộ nhược điểm của đồng bạn cho địch nhân, nghe hiểu không?”
“Hiểu, thiếu chủ.”
Tức khắc, tất cả mọi người làm thành một vòng tròn, phía sau lưng chỉ lộ ra cho đồng bạn, mà Quân Thanh Vũ được bọn họ xem như nhỏ yếu lại bị bảo vệ ở giữa.
Chiến đấu khai hỏa ở trên núi Tử La vào buổi chiều.
Máu tươi từ trên người Phi Vân Báo kia tuôn ra, tươi đẹp chói mắt, một chút thấm vào đất đai, lại chói mắt như hoa hồng đầy khắp núi đồi.
Nhưng đối mặt với đàn Phi Vân Báo, tất cả mọi người đều bị thương, nhưng bọn họ luôn ghi khắc một chút, tuyệt đối không có thể di động một bước chân, bởi vì đứng ở phía sau bọn họ chính là đồng bạn của bọn họ, cũng là chiến hữu cả đời của bọn họ.
Dù là chết, cũng không thể ngã xuống!
Bởi vì một người ngã xuống, sẽ khiến chiến hữu bị liên lụy, cho nên, không đến một khắc cuối cùng, bọn họ sẽ không ngã xuống……
Chính bởi vì niềm tin này chống đỡ, tất cả mọi người đều chiến đấu với Phi Vân Báo trước mặt.
Máu tươi nhiễm đỏ xiêm y của bọn họ, mồ hôi dính sát lưng, ngay cả bọn họ cũng không biết kia rốt cuộc là máu tươi hay là mồ hôi, hơn nữa có những người ngay cả sức lực nắm vũ khí cũng đều dần đánh mất.
Nhưng mà, vẫn không ai ngã xuống.
Cũng chưa từng có một người bởi vậy mà sau đó lui nửa bước.
Cho dù là đối mặt với Phi Vân Báo hung mãnh, bọn họ đều không có một tia lùi bước, có cũng chỉ là chiến ý và khiêu chiến hừng hực kia……
“Ta có một cảm giác, về sau những người này tuyệt đối không phải là người bình thường.” Quân Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, ánh mắt kia dừng ở trên người mọi người tắm máu mà chiến.
Đoàn đội này có một loại thực lực siêu việt hơn người khác, đó chính là phối hợp, bọn họ phối hợp ăn ý, không tác chiến chung nhiều năm thì không thể có được loại cảm giác ăn ý này.
Một người sống, chính là toàn bộ sống, chỉ cần bọn họ còn có một hơi thở, thì sẽ không quên đồng bạn sau lưng, cũng sẽ không ngã xuống ở chỗ này……
Cho dù chết, cũng phải ở nghênh đón thắng lợi vào lúc chết kia.
Ở trên mặt bọn họ, Quân Thanh Vũ nhìn thấy chính là niềm tin như thế……
“Hắn có thể huấn luyện ra thủ hạ như vậy, rất không đơn giản.” Quân Thanh Vũ khẽ cười, thật ra bội phục Trọng Cửu này đến cực điểm, nhân số đoàn đội này cũng không ít, nhưng những người này sau khi được hắn huấn luyện thì có thể sinh ra cảm giác ăn ý như thế, cho nên nam nhân này không đơn giản.
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ nghĩ đến kế hoạch chiến đội linh thú bách chiến bách thắng kia của mình, tuy Tiêu gia đã có được chiến đội linh thú, nhưng có một vấn đề xuất hiện ở trên người bọn họ, đó chính là phối hợp, bọn họ phối hợp vĩnh viễn không thể ăn ý như vậy, cho nên muốn để chiến đội linh thú Tiêu gia trở thành bách chiến bách thắng còn cần thời gian rất dài.
Nhưng nếu đổi thành những người này?
Quân Thanh Vũ có một loại dự cảm, nếu để những người này thành lập chiến đội linh thú, có thể ngắn ngủn mấy năm là có thể bách chiến bách thắng……
Nhưng dù sao bọn họ quen biết không lâu, không thể hoàn toàn tin tưởng, tự nhiên cũng sẽ không bại lộ thực lực ở trước mặt những người này.
Máu tươi nhiễm đỏ dãy núi.
Có một số thành viên đã thật sự không chống đỡ được, sắc mặt vô cùng tái nhợt, rồi lại chính như Quân Thanh Vũ chứng kiến, mặc dù bọn họ không có lực lượng chiến đấu, cũng dùng cơ thể che ở phía trước, không cho Phi Vân Báo có một tia cơ hội đột phá.
“Rống!”
Phi Vân Báo vương nhìn thấy đoàn đội khó có thể đột phá, nổi giận gầm lên một tiếng xông phía Trọng Cửu được nó xem là mạnh đại nhất.
Trọng Cửu vội vàng giơ kiếm chắn, còn chưa kịp ngăn cảm Phi Vân Báo vương, hàm răng kia đã cắm thật sâu vào trên vai, lập tức máu tươi phun ra, tẩm đỏ một mảnh.
“Thiếu chủ!”
Sắc mặt của mọi người đồng thời đại biến.
Tuy lo lắng cho tình trạng của Trọng Cửu, nhưng những người này vẫn không di chuyển bước chân, chỉ vì thiếu chủ đã sớm nói trước, mặc kệ xảy ra tình huống gì đều không thể rời khỏi vị trí mình đứng, bởi vì bọn họ gánh vác không chỉ là tính mạng của mình, mà còn có đồng bạn giao mạng cho bọn họ.
“Phụt!” Trọng Cửu phun ra một ngụm máu tươi, hắn lau vết máu rơi khóe miệng, đại kiếm vung lên chém về phía đầu của Phi Vân Báo vương.
Phi Vân Báo nâng móng vuốt lên cào về phía vũ khí sắc bén, phịch một tiếng, Trọng Cửu chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, cánh tay kia thiếu chút nữa bị cào rách tả tơi.
Đều là cửu cấp, dù sao Trọng Cửu cũng đối phó với quá nhiều Phi Vân Báo, khiến cho khí lực hết chống đỡ nổi, nếu không cũng sẽ không bị Phi Vân Báo vương này đả thương.
Ngay ở lúc Phi Vân Báo vương lại đánh về phía Trọng Cửu lần nữa, mọi người đột nhiên nhìn thấy một con tiểu hồ ly xuất hiện ở trước mặt Trọng Cửu.
Tiểu hồ ly này lớn lên vô cùng đáng yêu, lông màu lửa đỏ, khuôn mặt tròn nhỏ được khảm hai đôi mắt to ngập nước, lúc này đang khinh bỉ nhìn chăm chú vào Phi Vân Báo vương.
Tuy thực lực của tiểu hồ ly cũng ở cửu giai, nhưng lấy hình thể này của nó, đoán chừng một cái tát sẽ bị Phi Vân Báo vương chụp thành bánh nhân thịt……
“Rống!” Phi Vân Báo vương thấy vật nhỏ này cũng dám khiêu khích mình, nổi giận gầm lên một tiếng rồi chạy qua, ngay ở lúc móng vuốt của nó sắp đến gần tiểu hồ ly, tiểu hồ ly ầm ĩ nhảy lên trên lưng của nó, há mồm cắn vào da thịt kia.
Dưới ăn đau Phi Vân Báo vương phát ra tiếng rống giận, hung hăng lắc thân thể của mình, muốn ném vật nhỏ này từ trên lưng xuống.
Tiểu hồ ly ầm ĩ nhảy, nhảy đến trước mặt Phi Vân Báo vương, há mồm phun ra một ngọn lửa chứa độc khí, nháy mắt độc khí kia bao trùm Phi Vân Báo vương, phát ra từng mùi thịt nướng cháy khét.
Kinh hãi……
Tất cả mọi người chấn kinh, quả thật bị dọa đến nói không ra lời.
Rõ ràng đều là linh thú cửu giai, tiểu hồ ly căn bản là không phải là ở một thứ bậc với Phi Vân Báo vương, lại chỉ dùng một ngọn lửa đã giải quyết Phi Vân Báo vương này?
Nếu mọi người biết tiểu hồ ly đã ngưng kết nội đan, có lẽ sẽ cảm thấy đương nhiên.
Bởi vì linh thú có được nội đan và linh thú không nội đan căn bản là không phải một cấp bậc……
Tiểu hồ ly thấy mọi người sững sờ thì trộm chớp mắt với Quân Thanh Vũ, hưu một tiếng trốn vào trong bụi cỏ mất đi tung tích, nếu chủ nhân muốn diễn kịch, đương nhiên mình không thể đi vạch trần nàng.
“Thiếu chủ, vì sao tiểu hồ ly kia phải giúp chúng ta?” Tiếu Ân dần phục hồi tinh thần lại, trong ánh mắt mang theo một tia chấn động.
Trọng Cửu lắc đầu, nhìn về phía phương hướng tiểu hồ ly biến mất, ánh mắt mang theo một tia khác thường.
“Ta có thể từ trên người linh thú này cảm nhận được nó cũng không phải là hoang dại, chắc là cường giả nào đó đi ngang qua nơi này đã cứu chúng ta, chỉ là cường giả này không thích để lại tên của mình, mới không ra tiếp nhận lời cảm ơn của chúng ta.”
Theo mọi người, nhất định là có một cường giả đi ngang qua nơi này, sau đó thấy được một màn này, phái linh thú của mình ra cứu bọn họ, mặc kệ như thế nào, vị cường giả này đều là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Vì thế, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía phương hướng Hồng Ngọc rời đi báo cảm ơn……
Vị cường giả kia thật đúng là người tốt, về sau nếu gặp được chắc chắn sẽ cảm ơn hắn.
Nếu những người này biết cái gọi là cường giả chính là thiếu nữ bọn họ xem là nhu nhược kia, không biết sẽ hiện ra biểu tình gì……
“Tiểu muội tử, vừa rồi không làm ngươi sợ chứ?” Trọng Cửu quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt anh tuấn như đao khắc mang theo một nụ cười, hắn đi về phía Quân Thanh Vũ, giơ tay xoa đầu nàng.
Cử động này không cẩn thận động vào miệng vết thương, làm hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ta không có việc gì.” Quân Thanh Vũ lắc đầu, gương mặt tuyệt mỹ cong lên một nụ cười e lệ.
“Ha ha, không có việc gì thì tốt, tuy tình huống phía sau sẽ càng ngày càng nguy hiểm, nhưng đại ca vẫn sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”
“Đại ca.” Quân Thanh Vũ mím môi mỏng, trong mắt lóe ra tia sáng: “Cảm ơn ngươi……”
“Cảm ơn cái gì?” Trọng Cửu vỗ bả vai nàng, sang sảng cười to nói: “Nếu ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta đây sẽ che chở ngươi an toàn, bằng không cũng sẽ thẹn với xưng hô ngươi gọi ta này.”
Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, chỉ là nghĩ đến mục đích mình tiếp cận Trọng Cửu bọn họ, đáy lòng xẹt qua một tia áy náy. Dù sao nàng ngụy trang để tiếp cận những người này, cũng là ôm ý tưởng đục nước béo cò.
Nàng không biết những người này đến đây là vì cái gì, nhưng cũng hiêu nhất định là tìm thứ gì đó, cho nên nàng mới cố tình đến tiếp cận bọn họ, chỉ vì đục nước béo cò……
“Đại ca, ta vẫn chưa hỏi các ngươi, các ngươi đến đây là vì cái gì?” Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Trọng Cửu, mắt to trong suốt hàm chứa một tầng hơi nước.
Lúc ấy lòng của Trọng Cửu mềm xuống, trầm mặc nửa ngày mới trả lời: “Không lâu trước đây, Tử La Sơn xuất hiện dị tượng, nghe nói là trứng Phượng Hoàng ra đời, nhưng tin tức này cũng chỉ có những nhân tài là chúng ta biết, cho nên lần đầu ngươi tiếp cận chúng ta mới có thể cảnh giác như vậy, chỉ sợ ngươi cũng là vì trứng Phượng Hoàng mà đến, nhưng……”
Ngừng nói một chút, Trọng Cửu cười xoa đầu của Quân Thanh Vũ: “Thì ra ngươi chỉ là tiểu muội tử lạc đường mà thôi, ha ha, tiểu muội tử, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đưa ngươi đến nhà an toàn.”
Quân Thanh Vũ hơi rũ lông mi xuống, khó trách gần đây Tử La Sơn xuất hiện nhiều người như vậy, thì ra là vì trứng Phượng Hoàng trân quý.
Đúng lúc này, linh hồn truyền đến giọng nói Vô Đạo lão nhân.
“Ta nói vì sao vừa đến Tử La Sơn đã cảm giác được một hơi thở nóng rực, thì ra là trứng Phượng Hoàng ở đây, trứng Phượng Hoàng này hẳn là Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng khác Hắc Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng kia vừa sinh ra chính là cường giả Tiên Thiên, cho nên mới hấp dẫn nhiều người như vậy, chỉ là đáng tiếc, Hỏa Phượng Hoàng không phải dễ dàng nhận chủ như vậy, tiểu chủ nhân, nếu Hỏa Phượng Hoàng ở đây, vậy ngươi hãy tiếp tục đi với bọn họ, bọn họ có chuẩn bị mà đến, khẳng định sẽ biết trứng Phượng Hoàng xuất hiện ở đâu.”
Trứng Phượng Hoàng vừa sinh ra đã là cường giả Tiên Thiên, cũng là đồ vật mà tất cả mọi người hướng đến.
“Trọng Cửu đại ca, chúng ta nhất định sẽ tìm được trứng Phượng Hoàng.” Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn Trọng Cửu, gằn từng chữ một nói.
Trọng Cửu ngẩn ra, bất giác cong môi nở nụ cười: “Tiểu muội tử, trứng Phượng Hoàng xác thật thực trân quý, chẳng qua chúng ta cũng không phải là vì trứng Phượng Hoàng mà đến, mục tiêu thật sự của chúng ta là Cộng Sinh Thảo trứng Phượng Hoàng, nghe nói Cộng Sinh Thảo này có thể khiến người ta kéo dài tuổi thọ, bây giờ gia gia của ta tuổi tác đã cao, nếu không đột phá sẽ viên tịch, vì để ông sống lâu thêm mấy năm, ta mới định đến thử vận may, có thể có được trứng Phượng Hoàng đó là tốt nhất, nhưng so với trứng Phượng Hoàng, chúng ta càng cần Cộng Sinh Thảo hơn.”
Cộng Sinh Thảo?
Quân Thanh Vũ nhướng mày, Cộng Sinh Thảo của trứng Phượng Hoàng còn không phải là Niết Bàn Thảo sao? Cộng Sinh Thảo này xác thật có công hiệu này, chỉ tiếc nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến cho người ta gia tăng hai ba năm tuổi thọ.
Với tu luyện giả mà nói, hai ba năm này cơ bản là vượt qua ở trong búng tay.
“Thiếu chủ, ngươi vẫn là bớt nói đi.” Vân Hân trừng mắt nhìn Trọng Cửu, tức giận cầm một băng gạc đi đến bên người hắn, nói: “Trước tiên ta băng bó miệng vết thương cho các ngươi, sau khi nghỉ ngơi chúng ta lại tiếp tục xuất phát.”
Thân là nữ nhân duy nhất trong đoàn đội, vị trí mỗi lần của Vân Hân đều tương đối là an toàn nhất, cho nên nàng bị thương cũng là nhẹ nhất, mà nhiệm vụ trị liệu sau khi chiến đấu sẽ rơi xuống trên người nàng.
Vân Hân dùng kéo cắt y phục của Trùng Dương ra, khi nhìn thấy máu tươi trong lỗ máu chảy ra ào ạt, hơi nhíu mày liễu lại, xé một miếng băng gạc quấn quanh ở trên vai hắn.
Sau khi băng bó miệng vết thương của Trọng Cửu thật tốt, Vân Hân lại đi về phía những người khác……
Lần này đội ngũ xác thật bị thương thê thảm, may mắn chính là cũng không có thành viên nào thương vong, sau khi Vân Hân băng bó tốt cho tất cả mọi người thì sắc trời đã tối sầm, ánh trăng sáng tỏ bay vào không trung, đêm tối lộng lẫy vô biên, bóng đêm bao phủ vùng đất này, bây giờ trên núi lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh……
“Tối nay nghỉ ngơi một đêm trước, chờ đến sáng sớm rồi chúng ta lại xuất phát, mặt khác người bị thương tương đối nhẹ phụ trách an toàn buổi tối, không thể để bất kì linh thú gì đến tập kích.”
Trọng Cửu hơi nhíu mày kiếm, ban đêm Tử La Sơn sẽ càng nguy hiểm hơn ban ngày……
Cũng không biết vì sao, đêm nay không có linh thú đến công kích bọn họ, cho đến khi đến không trung hiện ra mặt trời, mọi người mới từ trong ngủ mơ tỉnh dậy.
Trải qua một đêm khôi phục, thương thế của mọi người đều tốt không sai biệt lắm, tất cả mọi người đứng lên chờ xuất phát, lại vào lúc này, một giọng nói bất ngờ xảy ra khiến Trọng Cửu nhíu mày.
“Đây không phải là Trọng Cửu của Trọng gia Bắc Cảnh sao? Sao vậy? Ta thấy các ngươi như đều bị thương không nhẹ, ngay từ đầu đã khiến mình chật vật như vậy, sợ là lần này trứng Phượng Hoàng sẽ thuộc về Nhạc gia chúng ta.”
Khuôn mặt anh tuấn của Trọng Cửu hơi trầm xuống, còn không đợi hắn nói chuyện, giọng nói kia lại từ phía trước truyền đến lần nữa.
“Vân Hân, lấy thiên tư của ngươi hoàn toàn có thể bò lên trên cành cao, vì sao một hai phải ở phía sau Trọng Cửu làm một tuỳ tùng nhỏ ? Chỉ cần ngươi đi theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia có thể hứa để ngươi trở thành thiếu phu nhân của Nhạc gia ta, mặc kệ như thế nào, địa vị thiếu phu nhân này còn hơn tiểu tuỳ tùng.”
Vân Hân nắm chặt nắm tay, tức giận nhìn nam tử trẻ tuổi đi về phía nàng, nam nhân này lớn lên coi như đẹp, nhưng quá âm nhu, so với nam tử phóng khoáng như Trọng Cửu, hắn lại càng như là một nữ tử……
Lúc này Trọng Cửu mặc trường bào màu sợi đay nhiễm máu, y phục nửa mở, trên vai quấn băng gạc màu trắng, lộ ra da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh kia, đương nhiên trên da thịt kia cũng dính chút vết máu.
Khó trách nam tử thanh niên sẽ nói bây giờ hắn rất là chật vật……
“Nhạc Tử Phương, nói chuyện thì chú ý một chút cho lão nương! Đừng con mẹ nó ở chỗ này đánh rắm! Ngươi tính thứ gì? Cho dù lão nương mù hay tàn phế đi nữa cũng sẽ không coi trọng loại nam nhân như ngươi!”
Vân Hân hung tợn nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhạc Tử Phương cũng không tức giận, khóe môi hắn cong lên nhìn về phía Vân Hân mặt đầy tức giận: “Nữ nhân nóng tính chính là đủ vị, bổn thiếu gia thích, Vân Hân, bây giờ ngươi không đồng ý cũng không sao, một ngày nào đó bổn thiếu gia sẽ khiến ngươi khóc lóc cầu xin bổn thiếu gia thú ngươi.”
“Ngươi……” Vân Hân tức đến sắc mặt đỏ bừng, mắt đẹp như có thể phun ra lửa giận: “Nhạc Tử Phương, chết sang một bên cho lão nương, ẻo lả, phế vật! Mỗi lần nhìn thấy loại phế vật lớn lên giống nữ nhân như ngươi là muốn nôn, ngươi không chỉ lớn lên giống nữ nhân, ngay cả tính cách cũng như vậy, chỉ ở nơi này tìm chúng ta gây rối thì có bản lĩnh gì? Có gan thì ngươi đi Trọng gia, ngươi dám sao? Không dám thì cút cho lão nương!”
Sắc mặt của Nhạc Tử Phương trầm xuống một chút, đột nhiên, khóe môi hắn nở nụ cười âm hiểm: “Trọng gia? Ha ha, chờ lão nhân Trọng gia kia chết, không biết Trọng gia kia còn có tư cách gì trở thành gia tộc đệ nhất Bắc Cảnh, bây giờ Trọng gia các ngươi sừng sững không ngã còn không phải là dựa vào lão nhân sao, đáng tiếc, lão nhân kia không còn mấy năm để sống, đến lúc đó thứ nhất bổn thiếu gia muốn tìm chính là Trọng gia các ngươi, Vân Hân cô nương, đến lúc đó, bổn thiếu gia chờ ngươi chủ động đưa lên quỳ gối ở dưới háng ta.”
Mọi người Trọng gia đã sớm bị Nhạc Tử Phương chọc tức đến sắc mặt xanh mét, một đám nắm tay hầm hè muốn đi lên dạy dỗ hắn một trận, nhưng mà chỉ là bàn tay của Trọng Cửu vừa nhấc đã ngăn mọi người xúc động lại.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Nhạc Tử Phương, khuôn mặt tuấn lãng chứa một vẻ lạnh lẽo: “Nhạc Tử Phương, Vân Hân là người của Trọng gia ta, ngươi muốn có ý đồ với nàng, cũng nên hỏi Trọng gia ta có đồng ý hay không.”
“Ha ha.” Nhạc Tử Phương cười nhẹ hai tiếng, khinh bỉ nói: “Chờ lão nhân kia chết, rất nhanh Trọng gia sẽ không tồn tại, mà thay thế Trọng gia đó là nhạc gia chúng ta.”
Trọng gia có gì đặc biệt hơn người? Còn không phải là ỷ vào có một lão nhân nửa Tiên Thiên chống lưng mới trở thành gia tộc đệ nhất Bắc Cảnh sao, lão nhân kia gần đây đã đèn dầu đã hết, nếu không đột phá sẽ ngã xuống, mất đi lão nhân kia, Trọng gia cũng không gì hơn.
Nhạc Tử Phương ngước mắt đảo qua mọi người Trọng gia, sai khi nhìn thấy Quân Thanh Vũ trong đám người, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm, khi cảm nhận được chân khí dao động trên người nàng, kinh diễm dần bị một tia khinh thường thay thế.
Nữ nhân này lớn lên xác thật không tồi, hắn chơi đùa nhiều nữ tử như vậy, đều không có một ai tuyệt mỹ thanh lệ như nàng.
Đáng tiếc, chân khí dao động trên người nàng quá yếu, căn bản là phế vật không thực lực.
Tuy Nhạc Tử Phương hắn thích mỹ nữ, nhưng càng thích nữ nhân cường đại hơn, loại nữ tử nhỏ yếu này mặc kệ lớn lên đep thế nào cũng không vào được mắt hắn.
“Trọng Cửu, khi nào Trọng gia các ngươi có thêm một gương mặt mới vậy? Lại là nữ nhân không có thực lực gì, không phải là nữ nhân này xinh đẹp lấy lòng thiếu chủ Trọng gia ngươi, cho nên mới có thể đi vào nơi này chứ? Ha ha ha!”
Nhạc Tử Phương ngửa đầu phá lên cười, nụ cười kia đầy châm chọc.
“Câm miệng!” Đột nhiên sắc mặt của Trọng Cửu trầm xuống, quát lớn.
Nhạc Tử Phương nhạo báng một tiếng, khinh thường cong khóe môi: “Thẹn quá hóa giận? Ha ha, Trọng Cửu, ngươi cũng chỉ như thế mà thôi, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến thế nhân biết, Nhạc Tử Phương ta còn ưu tú hơn ngươi.”
Nói xong lời này, hắn không dừng lại xoay người rời đi.
Mọi người Trọng gia đều bị tức đến cả người bốc hỏa, nếu không phải Trọng Cửu ngăn cản, đoán chừng đã sớm đi lên đánh nhau với người Nhạc gia rồi.
“Thiếu chủ, vì sao không cho chúng ta đi dạy dỗ tiểu tử thúi kia một chút?” Nói lời này chính là một nam nhân diện mạo thô kệch, có lẽ là quá tức giận, lại khiến giọng nói của hắn mang theo một tia chất vấn.
Trọng Cửu nhìn hắn một cái, nói: “Dạy dỗ? Chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi, chúng ta không phải làm những thứ vô dụng này, đừng quên mục đích chủ yếu đến đây, bởi vì dạy dỗ tiểu tử Nhạc gia mà đã quên mục đích kia, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Dạy dỗ tiểu tử Nhạc gia có rất nhiều cơ hội về sau, bây giờ quan trọng nhất chính là thân thể của gia gia.”
“Nhưng hắn ta còn dám nói hắn ưu tú hơn thiếu chủ ngươi……”
Nam nhân vẫn không phục lắm, thiếu chủ của bọn họ có bao nhiêu ưu tú chỉ có bọn họ rõ rang, tiểu tử nhạc gia kia chỉ là một thanh niên ăn chơi trác thành tính mà thôi, sao có thể so với thiếu chủ bọn họ?
Nhớ trước đây, nếu không phải bởi vì gặp được thiếu chủ, hơn nữa bị tính cách và thực lực của hắn thuyết phục, bọn họ những người này cũng sẽ không lựa chọn đi theo hắn, hơn nữa một đường đuổi theo hắn đến Trọng gia.
Bây giờ bọn họ tuy là người của Trọng gia, nhưng chỉ nghe mệnh lệnh của một mình thiếu chủ, cho dù là gia chủ Trọng gia cũng không thể khiến cho bọn họ đi làm bất cứ chuyện gì.
“Triệu Hổ, thiếu chủ nói rất có đạo lý.” Tiếu Ân mày nhăn lại, nói: “Bây giờ quan trọng nhất chính là thân thể của lão gia chủ, mặt khác đều có thể xử lý sau, chỉ cần lão gia chủ có thể sống thêm mấy năm, Trọng gia chúng ta có thể nhiều thời gian chuẩn bị mấy năm.”
Trong một gia tộc, cần phải có một cường giả tọa trấn.
Lão gia chủ Trọng gia cũng không yên lòng Trọng gia, mới không muốn chấp nhận cái chết, ông có thể chết, nhưng phải ở sau khi Trọng gia có thể một mình đảm đương một phía.
Tuy Trọng gia không ít đệ tử ưu tú, nhưng đệ tử ưu tú cũng quá trẻ tuổi, lại không có một cường giả nửa Tiên Thiên, chẳng khác nào thành con dê cho người ta thịt.
Cho nên, mặc dù là mấy năm kia không thể đột phá, ông cũng cần phải tìm một người nối nghiệp thay ông bảo vệ Trọng gia.
Nghe đối thoại của mọi người, Quân Thanh Vũ vẫn không mở miệng, ở trong lời nói của những người này, nàng đã đưa ra một kết luận……
Bắc Cảnh Trọng gia!
Trọng Cửu bọn họ lại đến từ Bắc Cảnh……
“Được rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát đi.” Trọng Cửu vác kiếm lên vai, gió mát thổi qua, trường bào rách nát màu sợi đay kia bay múa ở trong gió, trên ngực lỏa lồ, da thịt khỏe mạnh màu lúc mạch lộ ra ở dưới ánh nắng sớm.
Máu tươi trên vai Trọng Cửu đã từ trong băng gạc thấm ra, hắn lại không để ý một chút nào, như không biết đau đớn là gì……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.