Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 58: Giết tới cửa




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Bốp!”
Trong phòng kín không kẽ hở, hai tay của nam nhân bị trói ở trên vách tường tuyết trắng, một chậu nước lạnh đột nhiên hất đến, khiến hắn hơi mở mắt phượng mê mang ra.
Xiêm y của hắn nửa mở, trên tóc còn dính đầy bọt nước, gần như dán chặt vào khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, đôi mắt mê mang kia lộ ra mười phần lực dụ hoặc.
Hạ thân của Vương Thạch căng cứng, chậc chậc nhìn nam tử yêu nghiệt hai tay bị treo lên, theo bản năng nuốt nước miếng: “Nhìn xem da thịt trắng nõn này, so với một số nữ nhân kia còn đẹp hơn, khó trách có thể che dấu giới tính chân thật lâu như vậy, đặc biệt là khuôn mặt này, nếu bị người khác hưởng dụng thì quá đáng tiếc, Hoa Lạc Y, ngươi chỉ có một cơ hội, đó chính là thần phục ở dưới thân ta, ta sẽ khiến ngươi tự thử khoái cảm của nữ nhân.”
Ngón tay thô tục lướt qua lồng ngực lõa lồ của nam nhân, da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt khiến đáy mắt của hắn hiện lên một tia dục vọng, nam nhân như thế, rõ ràng chính là một yêu nghiệt, cho dù hắn không hưởng dụng, sớm hay muộn cũng sẽ bị những người khác hưởng đi……
Nam nhân không nói gì như là đã chết, trong mắt phượng hơi rũ là một mảnh mờ mịt.
“Hoa Lạc Y, ngươi biết vì sao ta sẽ tìm ngươi gây rối không? Là La Phàm trưởng lão bày mưu đặt kế, ông ta muốn khiến người bên cạnh Quân Thanh Vũ đều gặp họa, ngươi chỉ là người thứ nhất mà thôi, kế tiếp sẽ là bọn Ba Lâm, nhưng cuối cùng Quân Thanh Vũ cũng sẽ không chạy trốn, sao La Phàm trưởng lão có thể sẽ bỏ qua cho nàng ta?”
Vương Thạch cười lạnh, đối địch với trưởng lão môn phái, nữ nhân kia rõ ràng chính là đang tìm chết! Thực lực của La Phàm trưởng lão là ở tiên thiên cao cấp, cho dù nàng có một con linh thú thì sao có thể địch với trưởng lão?
Nếu không phải trưởng lão không tiện ra mặt, nàng cũng sẽ không tiêu dao đến bây giờ.
Có lẽ là nghe được tên của thiếu nữ, Hoa Lạc Y cũng có một chút phản ứng: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ai muốn giết nàng?”
Vương Thạch cười khinh miệt: “La Phàm trưởng lão muốn đối phó với người, dù thế nào cũng không thể sống sót, bằng không ngươi cho rằng vì sao chúng ta phải ra tay với ngươi? Ở bên ngoài nói với ngươi chỉ là lấy cớ mà thôi, dù sao không thể khiến những người khác biết người chủ sự sau màn là La Phàm trưởng lão, chỉ là không biết La Phàm trưởng lão sẽ khiến nàng chết như thế nào, bầm thây vạn đoạn, hay là tìm một trăm linh thú cưỡng gian nàng? Nói không chừng sẽ ở dưới dưới vui vẻ muốn thưởng cho chúng ta chơi đùa, chậc chậc, mỹ nhân tuyệt thế ở dưới người ta như vậy, nhất định sẽ rất mê hồn.”
Nghe tiếng cười nhạo của Vương Thạch, đôi mắt của Hoa Lạc Y bắn ra tia hung ác như sói, cổ tay của hắn dùng sức giãy giụa, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ như dã thú.
“Ha ha! Hoa Lạc Y, vô dụng thôi, ngươi không tránh thoát được, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thần phục ở dưới háng ta, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi dục sinh dục tử!”
Vương Thạch cười to hai tiếng, ánh mắt đáng khinh đánh giá nam nhân có làn da trắng nõn như như yêu nghiệt: “Nói thật, trong môn phái chúng ta, Bạch Y sư tỷ xem như là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng so với ngươi, vẻ đẹp của nàng vẫn kém một chút, đáng tiếc, mỹ nhân tuyệt thế như vậy lại là nam tử, nhưng không sao, ta sẽ để người thiến ngươi trước, khiến ngươi trở thành nữ nhân chân chính, ha ha!”
Bây giờ ánh mắt của Vương Thạch mang đến cho Hoa Lạc Y một cảm giác buồn nôn, loại ánh mắt này những năm gần đây hắn không biết nhìn bao nhiêu, nhưng chỉ có nam nhân này khiến hắn có một cảm giác muốn phế hai mắt của hắn ta đi!
Mắt thấy Vương Thạch xoa nắm đấm đi về phía mình, Hoa Lạc Y dốc toàn bộ lực lượng ở trên chân của mình, hắn hung hăng đá một cái vào vào dưới bụng của hắn ta, tức giận hét lớn nói: “Cút ngay!”
Ầm!
Thân thể của Vương Thạch chợt bay ra ngoài, đột nhiên ngã trên mặt đất, hắn ta đau đớn đến trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, tay che lại hạ thể của mình, sắc mặt chợt dữ tợn: “Đánh cho ta, đánh mạnh vào! Con bà nó, lại dám đá ta, không cho ngươi nếm thử chút dạy dỗ ngươi sẽ không biết bây giờ mình rơi vào trong tay ai rồi.”
Tên tiểu tử thúi này đá cái gì không tốt, đá đồ vật của hắn ta như vậy, một cái đá này đoán chừng đều hỏng rồi.
“Vương Thạch sư huynh, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu tử thúi này thật tốt!”
“Ngay cả Vương Thạch sư huynh của chúng ta cũng dám đá, hắn thật sự quên mất tên họ của mình là gì rồi, cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, Vương Thạch sư huynh của chúng ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó.”
Mọi người cười âm hiểm nhìn Hoa Lạc Y, tay cầm roi dài hung hăng ném đánh về phía nam nhân.
Bốp một tiếng, roi dài quất ở trên người hắn, ngay cả tiếng da thịt bị đánh cũng nghe được rõ ràng. Trong phút chốc, da thịt vốn trắng nõn gần như là một mảnh huyết nhục.
Hồng ngọc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một màn kinh người này, kêu to một tiếng xông về phía những người đó.
“Bốp!”
Vương Thạch cười lạnh nhặt roi dài lên, đánh ở trên người Hồng Ngọc, cơ thể của nó xẹt qua một độ cong rơi xuống mặt đất, nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy được.
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là linh thú thập nhị giai sao? Quá buồn cười, thực lực của ngươi bị bạch Y sư tỷ phong ấn, bây giờ ngươi với chúng ta mà nói chỉ là một con kiến tùy thời có thể bóp chết, chờ dạy dỗ hắn xong lại đến thu thập ngươi! Còn có các ngươi, lúc dạy dỗ thì kiềm chế chút cho ta, đừng tổn thương đến mặt và lưng của hắn, nếu không ta nhìn sẽ hết muốn ăn, chỗ khác thì không sao, bị trọng thương cũng không sao cả.”
Vừa dứt lời, một người trong đó không cẩn thận quất roi dài lên trên khuôn mặt yêu nghiệt kia của hắn, ngay lập tức, một dòng máu đỏ tử gương mặt bên phải của hắn chảy ra ào ạt.
Vương Thạch tức giận hét lớn nói: “Các ngươi con mẹ nó xem ta nói như gió thoảng bên tai sao? Bảo các ngươi đừng tổn thương mặt của hắn, bằng không còn khiến ta dục sinh dục tử như thế nào? Các ngươi nghĩ ta không đủ hứng thú sao?”
“Vương Thạch sư huynh, ta không cố ý, hơn nữa ngươi lại không cần đối mặt với hắn, cho nên cho dù mặt của hắn bị thương cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của sư huynh.”
Nghe được lời này, Vương Thạch ngẩn ra, lời này ngược lại cũng nói không sai, ở lúc giao hợp với một người nam nhân là không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
“Lần sau chú ý chút, đừng tổn thương mặt trái của hắn, thật suqj là một đám phế vật, ngay cả chút việc nhỏ này đều không làm tốt.” Vương Thạch căm giận nói.
Tóc đen rơi tán loạn che đi khuôn mặt vốn nghiêng nước nghiêng thành, máu tươi chảy kín nửa khuôn mặt, đặc biệt khiếp người, ánh mắt của hắn xuyên qua mọi người ở phía trước, dừng ở trên người con hồ ly màu đỏ kia.
Hồ ly của nàng?
Vì sao hồ ly của nàng lại ở đây? Chẳng lẽ là trùng hợp? Không sai, nhất định chỉ là trùng hợp, nàng đã hận mình, sao có thể vì không yên lòng hắn mà để hồ ly đi theo?
“Vì sao…… Nó lại ở đây?”
Giọng của Hoa Lạc Y khàn khàn, hơi mang theo run rẩy.
“Ngươi nói là hồ ly này?” Vương Thạch cười lạnh một tiếng: “Còn không phải bởi vì ngươi? Nó muốn cứu ngươi, cho nên đã bị chúng ta bắt được, ha ha, chờ sau khi thuần phục ngươi, sẽ dùng hồ ly này làm bữa tối hôm nay của chúng ta, đến lúc đó tuyệt đối sẽ chia cho ngươi một miếng thịt!”
Cơ thể của Hoa Lạc Y run lên, trong mắt phượng hiện ra tia khá máu, tiếng hét tức giận vang vọng khắp không trung……
“Là tiếng của Hoa Lạc Y!”
Quân Thanh Vũ chợt dừng bước lại, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo một tia sát khí: “Hoa Lạc Y, Hồng Ngọc, ngàn vạn lần các ngươi đừng có chuyện gì, nếu không, ta không ngại huyết tẩy nội môn!”
Giọng nói tức giận như vậy, cũng khiến lòng của Quân Thanh Vũ hung hăng bóp chặt, một khắc kia, sát khí trong lòng nàng phóng ra, ầm một tiếng, cây cối xung quanh ở dưới khí thế này biến mất……
“Không tốt, Vương Thạch sư huynh, Quân Thanh Vũ và người của tiểu đội Phong Vân khí thế rào rạt xông đến bên này!”
Ngay ở lúc Vương Thạch bị giọng nói của Hoa Lạc Y dọa sợ, một giọng nói vội vàng truyền tới.
“Đánh vào?”
Vương Thạch bị hoảng sợ, ánh mắt chợt lóe vài cái: “Nhanh, nhanh đi mời La Phàm trưởng lão! Không! Không đúng, với tính cách của La Phàm trưởng lão sẽ không đến quản chuyện này, ngươi giúp ta đi tìm La Phàm trưởng lão, để hắn truyền việc này cho Bạch Y sư tỷ!”
“Vậy Vương Thạch sư huynh thì sao?”
“Ta đi kéo dài nữ nhân kia!”
Vương Thạch lau hôi lạnh trên trán mồ, sao nữ nhân kia sẽ vì một rác rưởi như vậy mà đánh vào phủ đệ của hắn? Hắn cũng không có lòng tin đối mặt với nàng……
Hoa Lạc Y ngơ ngẩn nhìn phương hướng Vương Thạch rời đi, trong đầu vang lên đối thoại vừa rồi……
Nàng tới?
Có lẽ, nàng đến là vì hồ ly kia, đêm đó thiếu chút nữa mình phạm phải sai lầm, sao nàng có thể tha thứ cho mình?
Hoa Lạc Y cười khổ một tiếng, thống khổ nhắm đôi mắt lại……
Trong sân, Vương Thạch liếc mắt một cái đã nhìn thấy bạch y như tuyết kia, nhưng còn chưa thưởng thức cảnh đẹp này đã bị mọi người hùng hổ phía sau nàng dọa sợ.
“Các ngươi…… Các ngươi muốn làm gì?”
Vương Thạch sợ tới mức run rẩy cả người, bước chân không ngừng lui về phía sau: “Ta…… Ta nói cho các ngươi, mạnh mẽ xông đến nhà riêng của người khác là phạm pháp! Chấp Sự Đường của môn phái không phải ăn chay, hơn nữa…… Lát nữa Bạch Y sư tỷ nhất định không cho phép có người làm ra chuyện trái với quy tắc môn phái, ta cảnh cáo các ngươi……”
Ầm!
Ba Lâm giơ trường kiếm lên, ngay tức khắc đánh bay hắn ra ngoài, thành công ngăn chặn lời còn chưa nói ở trong cổ họng……
“Ba Lâm, nơi này giao cho các ngươi! Ta đi tìm Hồng Ngọc và Hoa Lạc Y.” Trong mắt của Quân Thanh Vũ hiện lên sát ý, gằn từng chữ một nói.
“Vâng, đội trưởng!”
Ba Lâm kiềm chế khẩn trương trong lòng, khom người nói.
Thoáng chốc, một bạch y chợt xuất hiện, thiếu nữ như tia chớp bắn về phía phương xa……
“Huynh đệ, Hoa Lạc Y này đã ngất rồi, chúng ta còn muốn tiếp tục đánh hay không?”
Trong phòng kín không kẽ hở, nam nhân áo bào tro quay đầu nhìn về phía người gầy bên cạnh, có chút khó xử nói: “Ta sợ tiếp tục, đoán chừng ngay cả mạng hắn cũng mất.”
Người gầy nhíu mày lại, ánh mắt ti hí nhìn nam nhân cả người đầm đìa máu tươi, cười lạnh một tiếng: “Là hắn không thức thời, không đồng ý yêu cầu của Vương Thạch sư huynh, nếu vừa rồi Vương Thạch sư huynh không để chúng ta dừng lại, chúng ta vẫn tiếp tục, ngươi đi chuẩn bị một ít nước ớt cay, tiếp tục đánh!”
Nam nhân áo bào tro than nhẹ một tiếng, xoay người đi đến trước mặt lu sứ, múc một chén nước ớt cay đỏ tươi đi về phía Hoa Lạc Y.
“Hoa Lạc Y, rất xin lỗi, chúng ta cũng không có cách nào, hy vọng sau khi ngươi tỉnh lại đừng trách chúng ta, ai bảo ngươi không nghe Vương Thạch sư huynh.”
Ngay ở lúc nước ớt cay sắp tưới lên Hoa Lạc Y, ầm một tiếng, cửa phòng bỗng nhiên bị đạp mở ra, một ánh sáng đỏ hiện ra, bắn thẳng về phía nước ớt cay trong tay nam nhân áo bào tro.
Keng!
Cái muỗng rơi xuống đất, nươc ớt cay rơi ra, không đợi hai người phản ứng lại, hai thanh kiếm chém về phía ngực của bọn họ, chỉ nghe thấy phụt một tiếng, máu tươi chảy ra như nước suối……
Một khắc cuối cùng, hai người đều thấy được bóng dáng tuyệt mỹ đứng ở ngoài phòng kia, là kinh diễm bắt mắt như thế……
“Hoa Lạc Y!”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua trên người Hoa Lạc Y, vội vàng đi nhanh qua, vung trường kiếm lên chặt đứt xích sắt, duỗi tay tiếp được Hoa Lạc Y đang rơi xuống.
Hồng y trên người nam nhân ở dưới máu tươi phụ trợ càng thêm bắt mắt, tóc đen tán loạn kề sát gương mặt của hắn, khuôn mặt vốn yêu nghiệt lại sưng đỏ khiếp người, thậm chí còn có máu tươi chảy ra bên ngoài……
Ánh mắt dần nhìn xuống, khi nhìn thấy miệng vết thương ở chỗ ngực của nam nhân, tròng mắt chợt co chặt, sát khí nơi đáy lòng càng thêm mãnh liệt, dù thế nào cũng không thể ngừng.
Vết thương của hắn đã không phải là vếtthương bình thường, ngoài da thịt máu tươi dữ tợn, rốt cuộc là đã trải qua dạng tra tấn gì, mới khiến hắn bị thương đến mức như thế?
Khắp ngực không có một chỗ da thịt hoàn hảo không tổn hao gì……
“Hoa Lạc Y, ngươi cố lên, ta đi bày Trị Liệu Trận cho ngươi.”
Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, từ từ đặt nam nhân ở trên mặt đất, có lẽ là nghe thấy giọng nói của nàng, nam nhân vốn nhíu chặt mày dần thả lỏng ra……
Nàng lui về phía sau hai bước, từ trong túi Càn Khôn Vạn Vật lấy ra Trị Liệu Trận, chậm rãi đặt ở bên cạnh nam nhân, xôn xao một tiếng, một ánh sáng màu xanh lục bắn ra, bao phủ lấy thân thể tàn tạ không thể chịu nổi của nam nhân……
“Ô ô.”
Một tiếng nghẹn ngào còn mang theo tiếng khóc nức nở nháy mắt hấp dẫn Quân Thanh Vũ tâm, nàng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy hồ ly màu đỏ nằm trên mặt đất cách đó không xa, lòng hung hăng bị đánh một cái.
“Hồng Ngọc!”
Nàng bước nhanh đi đến trước người Hồng Ngọc, giơ tay ôm nó vào trong lòng, giọng nói kia mang theo run rẩy cũng không phải rất rõ ràng: “Hồng Ngọc, xin lỗi, ta đã tới chậm……”
Cơ thể của Hồng Ngọc hơi cứng đờ, nâng mắt to lên nhìn Quân Thanh Vũ.
Chủ nhân đang thương tâm sao? Bởi vì không thể kịp thời trở về cứu nó?
“Hồng Ngọc, về sau ta sẽ không để ngươi rời khỏi bên người ta nữa, tuyệt đối không!” Quân Thanh Vũ hơi rũ mắt xuống, ôm chặt hồ ly trong lòng.
Nàng thật sự sợ hãi, nếu mình đến chậm một chút, có thể sẽ không còn được gặp lại nó hay không……
Khi nghe thấy lời này, oan ức của Hồng Ngọc đều biến mất, nó dựa vào trong lòng Quân Thanh Vũ, trong lòng lập tức an tĩnh lại.
Trên người chủ nhân luôn mang theo một hương thơm, loại mùi hương đặc biệt này có thể dễ dàng khiến lòng của nó an ổn, như chỉ cần nàng ở bên cạnh, có thể cái gì nó cũng đều không sợ……
“Hồng Ngọc, ngươi và Hoa Lạc Y ở đây chữa thương, ta còn có chút chuyện cần phải giải quyết.”
Quân Thanh Vũ từ trên mặt đất đứng lên, xoay người khẽ đặt Hồng Ngọc ở bên cạnh Hoa Lạc Y, ngón tay thon dài khẽ vuốt lông dài mềm mại của nó, ôn nhu nói: “Chờ ta trở lại.”
Hồng Ngọc chớp mắt to, liều mạng gật đầu, ô ô kêu hai tiếng, ý tứ kia như là bảo Quân Thanh Vũ đi nhanh về nhanh, thuận tiện thay mình báo thù giết những hỗn đản đó.
Quân Thanh Vũ dịu dàng sờ đầu của Hồng Ngọc, rồi sau đó quay đầu đi ra ngoài cửa, ở trong nháy mắt nàng xoay người, nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến mất, thay thế chính là sát khí lạnh lẽo……
Gió xuân thổi qua, trong sân ồn ào lúc này, Ba Lâm một chân đạp ở trên người Vương Thạch, lại vừa lúc đạp lên hạ thể hắn, đồ chơi nối dõi đời sau kia vốn dĩ đã bị Hoa Lạc Y đạp một cái, một giẫm này còn dẫm đến thiếu chút nữa hắn hộc máu.
“Ba Lâm, ngươi con mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì? Vương Thạch ta giết cả nhà ngươi hay là gian dâm tức phụ của ngươi? Ngươi dùng đến ý định ác độc muốn phế ta? Ta nói cho ngươi, Vương Thạch ta cũng không phải ăn chay, các ngươi chờ đó cho ta, rất nhanh ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!”
Sắc mặt của Vương Thạch tái nhợt, vẻ mặt dữ tợn lên, ánh mắt như lưỡi dao độc kia hung hăng nhìn về phía Ba Lâm, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ầm!
Ba Lâm nâng mũi chân lên đá bay Vương Thạch ra ngoài, thân thể của hắn ta trên lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó ngã xuống cạnh một đôi chân……
Cổ sát ý mãnh liệt kia khiến Vương Thạch chấn động, kinh sợ nâng mắt lên, trong phút chốc, một khuôn mặt tuyệt mỹ bất ngờ chiếy ngược ở trong tròng mắt của hắn.
Vương Thạch luôn là người háo sắc, nếu dựa theo tính nết thường ngày, tất nhiên sẽ cảm thán chúa sáng thế bất công một chút, ở trên đời này lại có nữ tử đẹp đến mức như thế, khuôn mặt hoàn mỹ như khắc hoạ kia gãi đúng chỗ ngứa, đặc biệt là dáng người thon dài kia, vạn phần câu người.
Nhưng mà bây giờ, Vương Thạch không có thời gian đi cảm thán.
Thật sự là hắn bị sát khí lạnh băngcủa thiếu nữ dọa sợ, thậm chí ngay cả một câu cũng đều không nói nên lời, hoảng sợ tràn ngập ở trong hai mắt của hắn ta, run rẩy nhìn nàng.
“Đội trưởng?”
Ba Lâm sửng sốt một chút.
Từ khi biết đội trưởng cho tới nay, chưa từng gặp qua nàng có một mặt như thế, khí thế cường đại như vậy, như biến nàng thành một người khác……
“Vương Thạch?” Quân Thanh Vũ lạnh lùng mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Vương Thạch hung hăng nuốt nước miếng, hoảng sợ gật đầu.
“Chính là ngươi bắt Hoa Lạc Y và Hồng Ngọc?” Trong mắt đen của Quân Thanh Vũ là một mảnh lạnh nhạt, ầm một tiếng, sát khí lạnh băng từ trên người nàng bắn ra, bao phủ về phíaVương Thạch: “Ngươi đáng chết!”
Giờ khắc này, Vương Thạch thật sự sợ hãi.
Không sống qua ngày cho tốt, vì sao phải đi trêu chọc sát thần này? Ngay cả đệ tử tinh anh nàng cũng dám giết, huống chi là mình?
“Thanh vũ sư tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta biết sai rồi!” Vương Thạch đột nhiên dục xuống bên chân Quân Thanh Vũ, vô cùng đáng thương cầu xin nói: “Ta thật sự không phải cố ý muốn mạo phạm, là La Phàm trưởng lão, là ông ta bảo ta đi đối phó với người bên cạnh ngươi, ông ta mới là đầu sỏ gây tội, ta chỉ là một tên chạy chân, ngươi tha cho ta đi.”
Cái tôn nghiêm chó má gì, tới bây giờ rồi ngay cả danh tiếng đều không quan trọng, cho dù là muốn hắn liếm ngón chân cho Quân Thanh Vũ hắn cũng đều sẽ tung ta tung tăng tiến lên.
“Bốp!”
Một sợi roi dài hung hăng đánh ở trên người Vương Thạch, gai trên roi cắt da thịt của hắn xuống, Vương Thạch đau đến ngay tức khắc nhảy dựng lên, gào khóc gọi bậy.
“Không phải vừa rồi ngươi đánh rất thoải mái?” Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, giọng trầm thấp phân phó nói; “Ba Lâm, đi chuẩn bị nước ớt cay và nước muối cho ta, ta muốn khiến bọn họ thừa nhận đau đớn còn hơn hắn vừa rồi!”
Vương Thạch đột nhiên mở to đôi mắt, khàn cả giọng la lớn: “Không!”
Nhưng không có người để ý tới kháng nghị của hắn, rất nhanh Ba Lâm cầm nước ớt cay và nước muối đến, múc một muỗng nước ớt cay đỏ tươi rồi đi về phía Vương Thạch, cảm giác kích thích kia khiến đầu óc của hắn giật mình một cái, mà ở dưới đau đớn kịch liệt này sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, vẻ mặt càng thêm vặn vẹo.
Bốp!
Bạch bạch bạch!
Từng trận roi dài dừng ở trên người Vương Thạch, rất nhanh máu tươi cũng đã đầm đìa, toàn thân tìm không ra một chỗ da thịt hoàn chỉnh.
Hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, xương trắng lộ ra kia kích thích mắt của mọi người……
Nhìn Vương Thạch vô cùng thê thảm, những người thông đồng làm bậy với hắn đó hung hăng run rẩy, đặc biệt là những người từng đánh Hoa Lạc Y kia, trong lòng sợ hãi tột đỉnh.
So với bọn họ, Quân Thanh Vũ hiển nhiên càng biết nơi yếu nhất trên thân thể, xuống tay càng mạnh, từng khối huyết nhục đã bị roi dài cắt xuống, nhưng bởi vì có nước ớt cay kích thích, hắn muốn ngất cũng đều không thể ngất đi……
“Ta nghe nói ngươi coi trọng Hoa Lạc Y, muốn hắn trở thành nam sủng của ngươi?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười lạnh lung: “Một khi đã như vậy, đồ vật nối dõi tông đường kia của ngươi cũng không có tác dụng gì nữa……”
Đôi mắt của Vương Thạch co rụt lại, một chữ không còn chưa nói ra, đã thấy thiếu nữ giơ trường kiếm lên, xoẹt một tiếng, một dòng máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ cả đôi mắt của hắn……
“A a a!”
Trong sân, một tiếng hét thê lương truyền khắp không trung, như quỷ khóc sói gào khiến các đệ tử bên ngoài không biết tình huống sợ tới mức đều hung hăng run rẩy……
Ba Lâm hung hăng nuốt nước miếng.
Đội trưởng cũng quá độc ác, nhưng với gia hỏa Vương Thạch này, căn bản là không cần lưu tình, để hắn sống ở trên đời cũng chỉ là một tai họa mà thôi……
“Ba Lâm, cho nên người tham dự việc này, một người cũng đều không tha!” Quân Thanh Vũ khẽ nâng đôi mắt lên, một câu đơn giản đã chú định vận mệnh mọi người ở đây……
“Vâng, đội trưởng, chỉ là ngươi……”
Ba Lâm sửng sốt một chút, giương mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ.
“Hoa Lạc Y ở bên trong chữa thương, sau đó ngươi mang hắn về.”
Giọng nói của Quân Thanh Vũ thanh lãnh ẩn chứa kiên định kia khiến Ba Lâm run sợ một chút.
Rõ ràng đội trưởng vẫn luôn lo lắng cho Hoa Lạc Y, vậy vì sao lại không muốn cho hắn biết? Chỉ là khiến Ba Lâm không nghĩ tới chính là, nữ nhân khuynh quốc khuynh thành kia lại là một nam tử!
Trong đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm, Ba Lâm cười khổ một tiếng, không nghĩ tới cuối cùng hắn thích, lại là một nam nhân……
Còn có cái gì đả kích hơn cái này sao?
“Đội trưởng, nếu Hoa Lạc Y biết đội trưởng tới cứu hắn, vậy hắn……”
“Ba Lâm!” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, chặn ngang lời Ba Lâm nói, “Ta không thích hắn, nếu ta không có tình yêu nam nữ với hắn, thì sẽ không cho hắn một tia hy vọng.”
Cơ thể của Ba Lâm chấn động, hắn hiểu rõ lời của Quân Thanh Vũ nói chính là sự thật, nếu Hoa Lạc Y biết nàng vì hắn hung hăng ngược Vương Thạch, tất nhiên sẽ một lần nữa nhóm lửa hy vọng, mà như thế với hắn mà nói mới là tốt nhất……
“Đội trưởng, trước kia ngươi thường xuyên ở bên Liễu Thiếu Ngọc, Hoa Lạc Y vẫn ở phía sau nhìn các ngươi, khi đó, ta cho rằng Hoa Lạc Y nhìn chính là Liễu Thiếu Ngọc, trên thực tế, hắn nhìn vẫn đều là đội trưởng.”
Bước chân của Quân Thanh Vũ bỗng nhiên cứng lại, nàng đưa lưng về phía Ba Lâm, gió mát thổi qua, tóc đen ở sau lưng khẽ bay bổng.
“Ba Lâm, chăm sóc tốt cho Hoa Lạc Y, nếu có chuyện gì thi lại đi nói cho ta biết.”
……
Quân Thanh Vũ mới vừa trở lại sân của mình, đã thấy được nam nhân khoanh tay đứng dưới nắng sớm, môi của nàng khẽ mở, lại không phát ra bất kì tiếng gì.
Tóc đen của nam nhân khẽ bay, bạch y ở dưới nắng sớm bao phủ hoàn mỹ như là trong tranh, bỗng nhiên, Quân Thanh Vũ chạy về phía nam nhân, nhào vào trong lòng hắn.
Ôm chặt thiếu nữ nhào vào trong ngực, nam nhân hơi rũ mắt, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ ôm nàng như trân bảo……
“Vô Tình, ta có chút mệt mỏi.” Quân Thanh Vũ có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực nam nhân.
Vô Tình nhìn thiếu nữ trong lòng, nhẹ nhàng đặt tay nàng vào trong tay hắn, đang lúc Quân Thanh Vũ khó hiểu mở mắt ra nhìn về phía hắn, giọng nói khiến người động lòng kia từ từ theo gió thổi qua.
“Nếu nàng mệt mỏi thì hãy cầm chặt tay của ta, để ta trở thành kiếm trong tay nàng, thay nàng chém giết bất kì kẻ địch nào.”
Cơ thể của Quân Thanh Vũ hơi chấn động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nếu ngươi mệt mỏi, thì nắm chặt tay ta, để ta trở thành kiếm trong tay ngươi, thay ngươi chém giết bất kì kẻ địch nào……
Đột nhiên nàng nở nụ cười, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia nở nụ cười vạn phần động lòng người.
Vô Tình, cả đời này, Quân Thanh Vũ ta có thể quen biết người là may mắn cỡ nào? Nếu kiếp trước có thể quen biết với ngươi, có lẽ bi kịch đều sẽ không xảy ra.
Nàng mở hai mắt ra, nhón chân hôn lên môi của nam nhân, cảm giác ấm áp kia thông qua môi của nam nhân chảy xuôi vào trong lòng, là thư thái vẫn luôn không có……
Vô Tình ôm chặt cơ thể của thiếu nữ, lạnh nhạt trên mặt như là bị hòa tan ra, lại không còn cự người ở ngoài ngàn dặm nữa……
Lời của editor: Thế là QTV đã chấp nhận tình cảm của VT và chủ động ứ ứ, hehe bắt đầu từ bây giờ mình đổi xưng hô cho đúng nhé, nếu có đọc được chuyện này thì mọi người hãy nhấn nút thank để mình có động lực edit tiếp nha. Yêu mọi người nhiều Moaz moaz
“Ta đã tới chậm một bước!”
Bạch Y đứng ở ngoài sân, Bạch Y nhíu chặt mày nhìn về phía máu hợp thành dòng sống trong phòng tu luyện thứ mười lăm, ánh mắt đầy nghiêm túc chưa từng có.
“Bạch Y sư tỷ, nhất định là Quân Thanh Vũ, nhất định là nàng làm!”
Nam nhân thanh y bên cạnh sợ tới mức run bần bật.
Lúc trước hắn đã đi xin La Phàm giúp đỡ, quả nhiên như Vương Thạch dự đoán, La Phàm trưởng lão không muốn bại lộ mình ra, cho nên để cho trưởng lão hỗ trợ xin Bạch Y sư tỷ giúp đỡ.
Với tính cách của Bạch Y sư tỷ, sao có thể chịu đựng để người khác tổn thương đệ tử môn phái.
“Quân Thanh Vũ? Nàng là ai?” Ánh mắt của Bạch Y trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Thanh y nam nhân run rẩy một chút, sắc mặt tái nhợt nói: “Quân Thanh Vũ là đệ tử nội môn, ỷ vào thiên phú không tồi, đã giết không ít đệ tử môn phái, Đổng Phi Nhiên, Đại Mạc, còn có Ngụy Quan đều chết ở trong tay nàng.”
“Cái gì?” Ánh mắt của Bạch y lộ ra một tia lạnh lẽo, mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Vì sao nàng giết nhiều người như vậy còn có thể ở trong môn phái? Chấp Sự Đường làm cái gì không biết?”
Nam nhân cười khổ một tiếng: “Bạch Y sư tỷ, hậu trường của nàng là thiếu chủ, không biết nữ nhân kia quen biết với thiếu chủ như thế nào, thiếu chủ lại bao che cho nàng, toàn bộ môn phái trừ môn chủ ra còn có ai có thể kiềm chế hành vi của thiếu chủ? La Dật trưởng lão chính là bởi vì không nhìn được hành động của nữ nhân kia nên đã ra tay ngăn cản, lại bị thiếu chủ huỷ bỏ chức vị Chấp Sự Đường, chẳng những giao cho Ngũ Lĩnh trưởng lão xử phạt, còn phạt hắn đi quét sân cho Quân Thanh Vũ, bây giờ rất nhiều người chỉ dám giận mà không dám nói.”
Hắn vừa nói vừa rơi lệ, nghiễm nhiên nói Quân Thanh Vũ thành ác ôn tội ác tày trời ỷ thế hiếp người……
Sắc mặt của Bạch Y lập tức trầm xuống, lãnh lệ nói: “Hiên sư huynh thật sự là hồ đồ sao, hắn thân là thiếu chủ môn phái, không làm gương tốt, còn tùy ý để một nữ nhân làm xằng làm bậy, hôm nay nàng giết một ngày mai giết một, thật sự muốn khiến người của môn phái đều bị nàng giết sạch mới hối hận sao? Nếu người khác không dám quản chuyện này, Bạch Y ta cũng không thể không quản! Tuyệt đối không cho phép yêu nữ như thế tàn hại đệ tử trong phái của chúng ta!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.