Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 11: Khiếp sợ




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh sáng đỏ tràn ngập toàn bộ quảng trường, phóng đại từng chút ở trong tròng mắt của mọi người, dù là cả trời không cũng đều như lửa đốt đỏ bừng, huyến lệ bắt mắt…
Vẻ mặt của Tư Đồ Tuyết càng thêm lạnh băng, trên người như bao phủ một cổ hàn khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử trước đá thí nghiệm, một khắc kia sát ý từ từ hiện ra không giữ lại chút nào.
“Lạch cạch!”
Trên tửu lâu ở chỗ không xa, bàn tay của Quân Lâm Thiên đột nhiên dùng lực một chút, cái chén trong tay bị ông bóp vỡ thành mảnh nhỏ, ông lại hồn nhiên không biết, đôi mắt nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.
“Tiên Hồn Thân Thể! Không sai, nha đầu này là Tiên Hồn Thân Thể!”
Trong khoảnh khắc, tâm tình của ông chợt kích động, ngực không ngừng phập phồng.
“Cái này, cô nương, ngươi còn muốn tiếp tục bao lâu?”
Cổ Ba lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút xúc động nói.
Không thể trách ông như thế, thật sự là, thời gian Quân Thanh Vũ duy trì quá dài, nếu không chặn ngang nàng, đoán chừng cũng đều có thể một ngày……
Linh hồn lực cường đại như thế, nha đầu này quá biến thái rồi.
Quân Thanh Vũ từ từ thu tay lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Cổ Ba, nhàn nhạt nói: “Có thể sao?”
“Có thể.”
Trái tim của Cổ Ba run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ tràn ngập tia sáng.
Ông ta biết, Quân Lâm Thiên đại nhân khẳng định ở cách đó không xa quan sát, không biết có phải thiên phú của vị cô nương này vào mắt ông ấy hay không…
Lý Lị si ngốc nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, mắt như có chút nhìn đến ngây người, cho đến khi trông thấy đối phương đi tới bên này, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt trong sạch mang theo tia khao khát.
Nàng vẫn luôn cho rằng Tư Đồ Tuyết đã đủ lợi hại rồi, lại không nghĩ rằng, linh hồn lực của nữ nhân này còn cường hãn hơn Tư Đồ Tuyết, lại còn không tự đắc vênh váo như Tư Đồ Tuyết…
Tuy Quân Thanh Vũ cũng không để ý tới nàng, nhưng Lý Lị lại nhìn ra được, tính cách của nàng vốn là thanh lãnh lạnh nhạt như thế, không để bất kì người xa lạ nào vào trong mắt. Mà cho dù Tư Đồ Tuyết lạnh lùng, lại là cao ngạo như vậy, hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn xuống để nhìn những người khác……
“Khụ khụ!” Cổ Ba ho khan vài tiếng, ánh mắt chợt lóe vài cái: “Nếu vòng thí nghiệm thứ nhất kết thúc, bây giờ nên tiến hành trận tỷ thí thứ hai, ở trong tỷ thí, các ngươi có thể tùy ý phát huy, lấy ra trận pháp các ngươi am hiểu nhất!”
“Tiểu thư, trận thi đấu này ngươi tất thắng không thể nghi ngờ.” Tư Đồ Chấn Vân khẽ nheo hai mắt lại, cười lạnh nói: “Nàng ta chỉ là một Luyện Trận Sư ngũ cấp mà thôi, cho dù linh hồn lực có cường lại thì như thế nào? Nếu sư phụ của nàng là đồ bỏ đi, dạy ra đệ tử mặc kệ thiên phú mạnh bao nhiêu, cũng vẫn chỉ là một rác rưởi, thí nghiệm vừa rồi cũng không đại biểu cho cái gì.”
Nếu Vô Đạo lão nhân nghe thấy một lời nói này, đoán chừng sẽ từ trong Chu Tước Bảo Đỉnh lao ra đánh Tư Đồ Chấn Vân một trận.
Tên tiểu tử thúi này lại mắng ông là rác rưởi! Tốt xấu gì Vô Đạo lão nhân ông cũng đã từng là cường giả, đệ tử ông dạy ra có thể kém sao?
Tư Đồ Tuyết không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ lại càng thêm lạnh băng.
Xoạt!
Trên quảng trường, nháy mắt bốc cháy lên đông đảo Địa Tâm Chi Hỏa, ở bên trong ngọn lửa màu xanh lục kia, mùi dược nhàn nhạt từ từ phát ra…
Đôi mắt của Cổ Ba đảo qua trên huy chương của Quân Thanh Vũ, có chút tiếc hận thở dài. Đáng tiếc một thiên tài như vậy lại chỉ là Luyện Trận Sư ngũ cấp…
Thật không biết là ai đang mai một nàng!
Nhưng nếu có thể vào hai mắt Quân Lâm Thiên đại nhân, nói không chừng, còn có thể phát huy ra toàn bộ thiên phú…
Quân Thanh Vũ vẫn nhìn kỹ trận pháp thiêu đốt trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú, ngọn lửa màu xanh lục làm nổi bật khuôn mặt thanh lệ kia, trong hai mắt nàng lập loè hai ngọn lửa quay xung quanh thành hình dạng trận pháp…
“Ta đã hoàn thành!”
Không đến bao lâu thời gian, một giọng nói truyền ra.
Rồi sau đó người nọ cầm trận pháp đi tới trước mặt Cổ Ba, Cổ Ba chỉ là nhìn một cái gật đầu: “Ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng, thành chủ đại nhân.”
Người nọ chắp tay lui xuống.
Lục tục lại có một số người hoàn thành luyện chế, như tranh công hiến trận pháp cho Cổ Ba…
Nhưng mà, từ đầu đến cuối ánh mắt của Cổ Ba đều bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy nhìn hai người Quân Thanh Vũ và Tư Đồ Tuyết thật sâu.
Quán quân này tất nhiên là ngoài Tư Đồ Tuyết ra thì còn là ai, chỉ là không biết với thiên phú của nàng, có thể kịp thời đột phá hay không, kể từ đó, trở thành thứ hai hẳn là không có vấn đề gì…
Vẻ mặt của Tư Đồ Tuyết ngưng trọng nhìn chằm chằm trận pháp dưới tay, một giọt mồ hôi từ khuôn mặt lạnh băng kia của nàng dần chảy xuống, nàng nhíu chặt ấn đường khiến lòng của những người khác đều run rẩy một chút.
Một ánh huỳnh quang nhàn nhạt mang theo hình dáng trận pháp di chuyển mấy vòng, chợt ở dưới ánh mắt của mọi người tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng kia phát ra, trải rộng ở khắp trời không…
“Thành công?”
Tất cả mọi người bất giác hô hấp căng thẳng, nhìn chằm chằm trận pháp dưới tay Tư Đồ Tuyết.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, một ánh sáng còn mãnh liệt hơn từ bên cạnh phát ra, bao trùm hết ánh sáng mà Tư Đồ Tuyết tỏa ra…
Sắc mặt của Tư Đồ Tuyết hoàn toàn thay đổi, đưa mắt nhìn Quân Thanh Vũ bên cạnh, trên người bao phủ hàn khí lạnh băng.
“Trận pháp bát cấp, trời ạ, nàng luyện chế chính là trận pháp bát cấp!”
“Nữ nhân này lại còn cường đại hơn Tư Đồ Tuyết, rốt cuộc nàng là biến thái địa phương nào?”
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, đáy mắt là kinh diễm không che dấu chút nào.
Nếu nói ngay từ đầu, Lý Lị chỉ là có chút xấu hổ, lúc này lại hoàn toàn buông cao ngạo xuống, bội phục Quân Thanh Vũ sát đất.
Cũng không kì quái, bởi vì nữ tử này lại là một Luyện Trận Sư bát cấp trẻ tuổi!
Luyện Trận Sư bát cấp trong nơi trục xuất cũng có không ít, nhưng trẻ tuổi như thế, sao có thể không làm thế nhân khiếp sợ?
“Đây… Đây căn bản không có khả năng!” Sắc mặt của Tư Đồ Chấn Vân tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, dù thế nào hắn cũng không muốn tin tưởng đôi mắt của mình đã thấy điểm này.
Rõ ràng Quân Thanh Vũ chỉ là Luyện Trận Sư ngũ cấp, rồi lại vì sao biến thành bát cấp? Chênh lệch như thế quá lớn, khiến hắn trong lúc nhất thời có chút không tiếp thu được…
“Ha ha ha!”
Trong tửu lầu truyền đến một tiếng cười to sang sảng.
Tâm tình của Quân Lâm Thiên kích động nhìn bóng dáng mỹ lệ trên quảng trường kia, tự mình lẩm bẩm: “Nha đầu này tuyệt đối chính là người ta muốn tìm!”
Nếu có thể được nàng trợ giúp, không đến mấy năm là có thể mở cửa ra, đến đại lục gặp nữ nhi bảo bối của ông…
“Xảy ra chuyện gì?”
Lúc Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bất giác sửng sốt một chút, nàng như…… Không có làm cái gì đi?
“Cô nương.” Cổ Ba hít sâu khẩu khí, hơi khom lưng với Quân Thanh Vũ: “Ta lấy lễ nghi lớn nhất của Cổ Thành mời ngươi đi làm khách! Quân đại nhân của chúng ta muốn gặp ngươi.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Ta không có hứng thú với việc gặp Quân đại nhân gì đó, chỉ cần giao phần thưởng thi đấu cho ta là đủ rồi.”
Lúc này, không chỉ là Cổ Ba ngơ ngẩn, ngay cả những người khác đều bất giác há hốc mồm.
Quân đại nhân đó là ai? Nghe nói là cường giả đến từ ngoài nơi trục xuất, nếu có thể nịnh bợ ông, nói không chừng là có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Mà nàng, nói gì đó?
Không có hứng thú với việc gặp Quân đại nhân?
Mẹ nó! Cho dù muốn cố ý đả kích người, nàng cũng không cần như vậy! Để cho người khác đều vì điều kiện này mà không màng tất cả, tới trong miệng nàng lại trở nên khinh thường như thế?
“Cô nương.” Cổ Ba ở dưới áp chế mãnh liệt mới không xông lên hung hăng giáo huấn nha đầu này một trận, ông hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Phần thưởng của quán quân cũng ở trong tay Quân đại nhân, cho nên, nếu muốn đạt được khen thưởng, còn cần đi gặp Quân đại nhân một chút.”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Vậy được, ta đây đi theo ngươi.”
Nhìn thấy nàng rốt cuộc đồng ý, Cổ Ba vui vẻ trong lòng, làm cái tư thế cho mời với Quân Thanh Vũ: “Quân cô nương, mời bên này!”
Quân Thanh Vũ yên lặng gật đầu đi theo ở phía sau Cổ Ba…
Nhìn chăm chú bạch y kia từ từ biến mất, sắc mặt Tư Đồ Tuyết lạnh băng đáng sợ, mắt đen nhìn chằm chằm bóng dáng Quân Thanh Vũ, cho đến khi nàng biến mất ở dưới nắng sớm vẫn không thể hoàn hồn.
“Tiểu thư, chúng ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng…”
Tư Đồ Chấn Vân hơi híp mắt, làm một động tác chém đầu về phía cổ của mình.
Nghe vậy, Tư Đồ Tuyết khẽ rũ lông mi xuống, che kín lạnh lẽo thấu xương trong mắt kia…
“Nếu phụ thân mất tích thật sự có quan hệ với nàng, ngươi cho rằng, chỉ dựa vào người chúng ta tới nơi này, sẽ là đối thủ của nàng sao?”
Yên lặng thật lâu, rốt cuộc Tư Đồ Tuyết mở miệng, nhưng mà giọng nói kia lại lạnh lẽo như thế……
“Chúng ta nên xử lý nàng như thế nào?” Tư Đồ Chấn Vân nhíu mày, hắn thật sự không cam lòng để nữ nhân kia ung dung ngoài vòng pháp luật, không giết nàng, thật sự khó tiêu oán hận trong lòng!
Tư Đồ Tuyết khẽ nâng đầu, nắng sớm sáng lạn dừng ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, là bắt mắt huyến lệ như thế.
“Cuồng Long Bang!” Mặt Tư Đồ Tuyết không biểu tình nói: “Cuồng Long Bang ở gần đây, đặc biệt là, cho dù bang chủ Cuồng Long Bang đối xử tàn nhẫn với nữ tử khác, nhưng vẫn xum xoe với ta, chuyện của ta, hắn sẽ không ngồi xem mặc kệ!”
Từ mấy năm trước, sau khi chân của bang chủ Cuồng Long Bang bị chặt đứt, tính tình trở nên âm tình bất định. Nhưng nam nhân kia rất yêu nàng, yêu đến không kiềm chế được, dù là tính tình tàn bạo, ở trước mặt nàng cũng chưa từng phát bất kì lửa giận gì.
Nếu không phải tiểu thiếp bên người nam nhân kia quá nhiều, nói không chừng, nàng còn sẽ suy xét gả cho hắn một chút…
Tư Đồ Tuyết không dừng lại nhiều, xoay người đi về phía ngược lại...
Bên trong phủ thành chủ, Quân Lâm Thiên duỗi dài cổ nhìn ra phía ngoài, khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng từ xa tới gần kia, ông mới vội vàng đứng lên, trên khuôn mặt già nua tràn đầy kích động.
Không biết vì sao, nữ nhân này lại mạng đến cho ông một loại cảm giác rất quen thuộc…
“Quân đại nhân, ta đã dẫn người đến.” Cổ Ba cung kính khom người, rồi sau đó đứng ở một bên.
Quân Lâm Thiên xoa nắn hai quyền, vừa lòng đánh giá Quân Thanh Vũ trước mắt: “Không tồi, không tồi, nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Quân Thanh Vũ.”
“Quân? Ngươi cũng họ quân? Ha ha!” Quân Lâm Thiên cười to hai tiếng: “Nha đầu, chúng ta cũng coi như là duyên phận, nói không chừng đời trước lại là cùng nhà.”
Quân Thanh Vũ nhíu mày, không tỏ ý kiến.
Nhưng Cổ Ba bên cạnh lại hoàn toàn choáng váng, Quân đại nhân đến Cổ Thành cũng được một đoạn thời gian, ông ấn tượng với ông ấy hoàn toàn là ít khi nói cười, hiện giờ đối mặt với người trẻ tuổi này, ông cũng là lần đầu tiên cười to ra tiếng…
“Cái này, nha đầu…” Quân Lâm Thiên có chút ngượng ngùng mở miệng: “Lão nhân ta đi thẳng vào vấn đề, thật ra tới nơi này, ta có một việc muốn ngươi hỗ trợ.
P/S: mọi người hóng ghê cơ, hí hí, đền cho mọi người 10 chương trước nhé :))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.