Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 100: Đoán được thân phận




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ầm!
Thân thể của Tiểu Điện bị một chân của Lâm Tư đá bay ra ngoài, chật vật nằm ở trên mặt đất, ánh mắt tức giận của nó nhìn nam nhân trung niên trước mặt, kiên cường chống đỡ muốn bò lên, lại bị một chân của đối phương dẫm lên thân thể.
“Ở trước mặt ta, tuyệt đối không có linh thú có thể chạy thoát.” Lâm Tư nâng đầu, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Điện quỳ rạp trên mặt đất: “Nhưng, ta có thể cho ngươi một lựa chọn, nguyện trung thành với ta, ta tha cho ngươi một mạng!”
Tiểu Điện tức đến run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ không khuất phục!”
“Ha ha ha!” Lâm Tư ngửa đầu cười to hai tiếng, khóe môi cong lên ý cười trào phúng: “Xem ra, ngươi cũng không sợ chết một chút nào…”
Tiểu Điện thật sự không sợ chết sao?
Không! Linh thú nhát gan như nó, sao có thể không sợ chết? Bây giờ trong lòng nó sợ muốn chết, nhưng nếu muốn nó nguyện trung thành vớ nhân loại âm hiểm như vậy, vậy nó thà rằng bị Quân Thanh Vũ hại.
“Ta…… Ta chính là không nguyện trung thành với ngươi, ngươi có thể làm gì được ta? Nếu ngươi giết ta, chủ nhân của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, về sau ngươi sẽ trở nên ăn không ngon, ngủ không yên, thời thời khắc khắc đều phải lo lắng an ủi mình, thậm chí lúc nào đó không cẩn thận sẽ bị chủ nhân xử lý!”
Thân thể của Tiểu Điện bị đạp ở dưới chân run lên bần bật, lại kiên cường nói.
Mắt lạnh của Lâm Tư đảo qua Tiểu Điện: “Trên đời này, người có thể khiến Lâm Tư ta sợ hãi, còn chưa xuất hiện, ta ngược lại muốn nhìn cái người ngươi gọi là chủ nhân kia có bao nhiêu bản lĩnh, có thể khiến cho ta ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng ta nghĩ, người thời khắc lo lắng sẽ bị xử lý chính là nàng.”
Tiểu Điện kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Người có thể khiến ông ta sợ hãi còn chưa xuất hiện? Cái này…… Chẳng lẽ ông ta là cường giả còn lợi hại hơn Thần Cảnh? Hoặc là đệ tử của cao thủ nào đó?
Tiểu Điện nó ít ra cũng sống vài chục năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng vọng như vậy……
“Nếu ngươi không đồng ý, vậy giữ ngươi lại cũng không tác dụng gì!”
Lâm Tư nâng khuôn mặt lạnh lùng lên, mặt không biểu tình nói: “Ai bảo ngươi đã biết một chút việc không nên biết……”
Xoẹt!
Một ánh sáng màu trắng bị Lâm Tư nắm trong tay, hung hăng đâm vào thân thể của Tiểu Điện, ngay tức khắc Tiểu Điện sợ tới mức nhắm hai mắt lại, trái tim đều nháy mắt ngừng đập.
Xong rồi xong rồi, lần này thật sự chết chắc rồi, nó còn chưa sống đủ, còn chưa đi dụ dỗ mẫu thú, không muốn khuất nhục chết ở địa phương này như vậy…
“Tiểu Điện!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát thanh lãnh phá trường không truyền vào trong tai Tiểu Điện, lòng tuyệt vọng kia nháy mắt tràn ngập mong đợi, chuyển mắt nhìn về phía nữ tử bạch y lăng không mà đến.
Ầm!
Nữ tử chém ra một ánh sáng màu đỏ trong tay, bỗng nhiên nhảy về phía Lâm Tư, ở lúc Lâm Tư sững sờ, Tiểu Điếm vốn còn bị ông đạp ở dưới chân đã như trục bánh xe biến tốc một chân đá lên thân thể của ông ta, xoạt một tiếng chạy trốn về phía nữ tử.
“Chủ nhân, cứu ta!”
Tiểu Điện nhanh chóng xông về phía Quân Thanh Vũ, trốn đến phía sau nàng, run bần bật nói: “Nhân loại kia muốn ép ta nguyện trung thành với ông ta, ta không nghe nên ông ta muốn giết ta, thật là đáng sợ, chủ nhân, ngươi phải bảo vệ người trong sạch.”
Nữ tử nâng ánh mắt thanh lãnh lên, dừng ở trên khuôn mặt không biểu tình của Lâm Tư, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí.
“Là ngươi?”
Sau khi chú ý tới khuôn mặt của nữ tử, đảo chủ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt tràn đầy tia kinh ngạc: “Ngươi là thiên tài Thiên Linh Thể, vì sao ngươi lại có được linh thú Thánh Cảnh, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?”
Quân Thanh Vũ không nói gì, cả khuôn mặt ở dưới ánh mặt trời bao trùm một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Vạt áo khẽ bay, tóc đen tung bay, ở một khắc này, nàng đã thay đổi vẻ yếu đuối lúc trước, khí chất thanh lãnh kia khiến nàng loá mắt như thế.
Động tĩnh bên này hấp dẫn rất nhiều người, lại ở trước khi đảo chủ hạ mệnh lệnh, không được bọn họ cho phép, bất kì kẻ nào cũng không được bước vào nơi này, lúc này lại không ai dám can đảm tìm hiểu đến tột cùng.
Tiêu Tề mới vừa chạy tới, đã nhìn thấy Quân Thanh Vũ đang giằng co với Lâm Tư, bất giác sửng sốt một chút, mày nhíu lại, bỗng nhiên hắn như đã nhận ra cái gì, cơ thể đột nhiên run lên, kinh thanh hét lên: “Quân Thanh Vũ, ngươi là Quân Thanh Vũ!”
Không sai, Tử Điện Phong Vân Thú kia chính là linh thú của Quân Thanh Vũ!
Huống chi, một thân khí chất thanh lãnh kia rất giống nữ nhân kia, đặc biệt là cặp mắt đen không để thế nhân vào trong mắt kia, trừ nàng ra, còn ai vào đây?
Không nghĩ tới cuối cùng mình vẫn bị nữ nhân này lừa gạt!
Nhớ lại những lời buồn cười đó của mình, cả khuôn mặt của Tiêu Tề đều trầm xuống, trên người quanh quẩn hơi thở âm trầm, trong mắt phát ra sát khí.
“Cái gì?” Đảo chủ bỗng nhiên ngẩn ra, không thể tưởng tượng nói: “Con nói cái gì? Nàng là Quân Thanh Vũ? Minh chủ liên minh đại lục? Vì sao minh chủ liên minh đại lục lại lẩn vào Lạc Nguyệt Đảo chúng ta? Chẳng lẽ lão nhân đáng chết Thẩm Nhiên kia và liên minh đại lục liên hợp lại muốn đối phó với Lạc Nguyệt Đảo chúng ta?”
Không sai, nhất định là thế này!
Đảo chủ nắm chặt nắm tay, sắc mặt xanh mét, ánh mắt hung ác kia như hận không thể bầm thây vạn đoạn Thẩm Nhiên.
Huống chi, linh thú này, nó nghe được chuyện không nên nghe, ai biết có phải Thẩm Nhiên cố ý để cho bọn họ đảm đương nằm vùng hay không?
“Nếu ngươi đã xuất hiện, vậy nhất định không có đạo lý rời đi, giết ngươi, linh thú này chính là vật vô chủ.” Lâm Tư nâng ánh mắt kiêu căng lên, mặt không biểu tình nói: “Trước đó, ngươi có còn di ngôn khác hay không?”
Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ thanh lãnh, ánh mắt bình tĩnh không có một tia gợn sóng.
Ngay vào lúc này, phía sau truyền đến giọng nói run rẩy của Tiểu Điện: “Chủ nhân, trên tay ông ta có một thứ, có thể khiến cho linh thú không có sức chiến đấu, cho nên, ta không phải là đối thủ của ông ta?”
Khiến linh thú mất đi sức chiến đấu?
Quân Thanh Vũ nhíu mày, nếu là như thế, nàng không thể lấy ra át chủ bài, hiện giờ có thể làm, chỉ là phá hỏng trận pháp…
Nhưng mà bây giờ thực lực của nàng quá thấp, chỉ sợ mượn dùng thần khí, cũng không có khả năng đánh bại một Thánh Cảnh!
“Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ tuổi có được thành tựu như thế, xác thật rất đáng mừng, đáng tiếc, ngươi đi nhầm một nước cờ, chú định cả đời đều là sai!”
Lâm Tư giơ kiếm trong tay lên, từ từ đi về phía Quân Thanh Vũ, theo ông ta bước đi, Quân Thanh Vũ lập tức cảm giác được một cổ áp bách cường đại khiến người ta hít thở không thông.
Tiểu Điện lại run rẩy lần nữa, sợ hãi mãnh liệt tràn ngập ở trong lòng nó, run rẩy nói: “Chủ… Chủ nhân, chúng ta vẫn là đi thôi, nơi này thật là đáng sợ…”
Trốn?
Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười, lúc này, bọn họ còn có cơ hội chạy trốn sao? Trừ phi đánh bại ông ta, nếu không, tuyệt đối không thể tránh được một kiếp này!
“Các ngươi đang làm gì!”
Một tiếng bạo nộ từ phía sau truyền đến, khiến lưng của Quân Thanh Vũ hơi cứng đờ, rốt cuộc lão già này vẫn tới…
“Đảo chủ, ngươi đây là có ý gì?” Thẩm Nhiên thả người đứng ở trước mặt Quân Thanh Vũ, tức giận nói: “Các ngươi lại thừa dịp ta không ở đây khi dễ đệ tử bảo bối của ta, đừng cho là Thẩm Nhiên ta dễ bắt nạt như thế! Hôm nay ta ngược lại muốn nhìn, ai dám động thủ với đệ tử của ta!”
Ánh mắt của đảo chủ âm trầm, hai mắt nhiễm sát ý khát máu: “Thẩm Nhiên, ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết nàng là ai!”
Thẩm Nhiên sửng sốt một chút: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Như rất buồn cười, đảo chủ cười to: “Thẩm Nhiên, đến lúc này rồi, ngươi còn giả ngu? Nếu không có ngươi, sao minh chủ liên minh đại lục Quân Thanh Vũ sẽ lẫn vào Lạc Nguyệt Đảo chúng ta?”
“Minh chủ liên minh đại lục?” Vẻ mặt của Thẩm Nhiên ngẩn ra, tìm một vòng ở bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói minh chủ liên minh đại lục ở đâu?”
“Hừ!” Đảo chủ hừ lạnh một tiếng: “Minh chủ liên minh đại lục, còn không phải là đồ nhi bảo bối của ngươi?”
Mặt già của Thẩm Nhiên bỗng nhiên cứng đờ, ông quay đầu nhìn về phía khuôn mặt thanh lãnh phía sau, bước chân không nhin được lảo đảo về phía sau vài cái: “Không! Không có khả năng! Rõ ràng đồ nhi của ta là đến từ núi sâu, sao có thể là minh chủ liên minh đại lục?”
Tin tức này quá chấn động, đầu óc của Thẩm Nhiên lập tức trở nên trống rỗng, dù thế nào ông cũng không thể tin được, đồ nhi ở chung với ông nhiều ngày như vậy, lại là minh chủ liên minh đại lục……
Theo sau mà đến không chỉ là hai vị trưởng lão, còn có Dương Lâm giao hảo với Thẩm Nhiên, trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều đặt ánh mắt ở trên người nữ tử thanh lãnh lạnh lùng kia.
“Thanh Ngọc nha đầu, đảo chủ ông ta… Nói chính là thật sao?” Thẩm Nhiên ngước mắt nhìn Quân Thanh Vũ, trên khuôn mặt già nua mang theo một vẻ mong đợi.
Tuy không đành lòng nói cho lão nhân chân tướng, nhưng Quân Thanh Vũ vẫn đúng sự thật mà đáp: “Đúng, con xác thật là minh chủ liên minh đại lục.”
Xoạt một tiếng, mặt già của Thẩm Nhiên tái nhợt một mảnh, ông khẽ nhắm mắt lại, trái tim vào một khắc này không nhịn được run rẩy……
“Thẩm Nhiên, ta có thể tha thứ cho khuyết điểm của ngươi, chỉ cần ngươi tự mình giết nữ nhân này, ta sẽ cho phép ngươi làm trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo lại lần nữa!”
Đảo chủ cười lạnh cong khóe môi lên, đôi mắt âm trầm nói.
Cơ thể của Thẩm Nhiên bỗng dưng run rẩy một chút, từ từ mở hai mắt, rồi sau đó một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay ông, trên khuôn mặt già nua lộ ra một vẻ giãy giụa, chợt đi về phía Quân Thanh Vũ.
Tất cả mọi người không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nhiên, Dương Lâm nhíu mày lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời tới bên miệng…
Quân Thanh Vũ khẽ mím môi mỏng, ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú vào Thẩm Nhiên đi về phía mình, từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt của nàng đều không có bất kì biểu tình gì.
Bình tĩnh như chuyện gì cũng đều không xảy ra…
“Thanh Ngọc nha đầu, thực xin lỗi……”
Thẩm Nhiên khẽ nhắm mắt lại, lúc lại mở mắt, bỗng nhiên giơ tay hung hăng chém về phía thân thể của Quân Thanh Vũ, ầm một tiếng, cơ thể của nàng bị đẩy ra mấy thước xa, ở trong lúc nàng kinh ngạc, hai mắt lão giả đỏ rực lên tiếng hét to: “Nha đầu, đi mau!”
Tất cả mọi người vì biến cố đột phát này ngây ngẩn cả người, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy Thẩm Nhiên nâng kiếm bằng tốc độ nhanh nhất nhằm phía đảo chủ.
“Tôn nữ ta đã chết, nàng là người thân cuối cùng của ta ở trên đời này, mặc kệ nàng có thân phận gì, điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi! Cho nên ta sẽ không lại để nàng vô tội uổng mạng giống tôn nữ của ta!”
Ông vĩnh viễn sẽ không quên, lời thề son sắt của nữ tử nói phải báo thù cho tôn nữ của ông, có lẽ một khắc kia, ông đã bị vẻ mặt kiên định của đối phương cảm động…
Mà tôn nữ đã chết, nàng chính là ký thác duy nhất của ông, tuyệt đối sẽ không để nàng giẫm lên vết xe đổ!
Thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả đời này ông đều không muốn nếm chịu lại!
Một bóng dáng phóng qua, che ở trước mặt đảo chủ, nam nhân mặt không biểu tình giơ ánh sáng trắng trong tay lên cao, hung hăng đánh về phía ngực của Thẩm Nhiên.
Hơi thở thuộc về cường giả Thánh Cảnh từ trên người phát ra, ngay lập tức khiến hô hấp của Thẩm Nhiên cứng lại, cơ thể như là bị khóa chặt không thể nhúc nhích.
Giờ khắc này, Thẩm Nhiên lại có một loại cảm giác giải thoát, hoặc là với ông mà nói, còn sống chính là một loại thống khổ…
“Không tốt!”
Sắc mặt của Dương Lâm đại biến, vừa định ra tay giúp đỡ, đã thấy phía trước truyền đến một tiếng vang lớn, ngọn lửa mãnh liệt không biết từ chỗ nào dựng lên cao, nháy mắt ngăn kiếm của ông ta ở phía sau.
Dưới ngọn lửa, nam nhân tóc đỏ tung bay, mắt đỏ lãnh khốc đặt ở trên người Lâm Tư, như mang đến cho người ta một loại cảm giác chấn động linh hồn…
Thẩm Nhiên ngây dại, còn không biết xảy ra chuyện gì, phía sau đã truyền đến một giọng nói thanh lãnh: “Con xác thật không nhìn lầm người…”
Lấy thực lực của Thẩm Nhiên, căn bản là không giết được nàng!
Nhưng vừa rồi nàng đang đánh cược, đánh cược có phải Thẩm Nhiên thật sự sẽ ra tay với nàng hay không, lúc đó, dù là tới một khắc cuối cùng, nàng vẫn không ra tay…
Cuối cùng, nàng đã đánh cược chính xác, lão nhân này tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng!
“Thanh Ngọc nha đầu?” Thẩm Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên bạch y bay bay mà đến kia……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.