Bởi vì Andariel chết ba lượt, cho nên ngay cả cổng truyền tống cũng mở ba cái. Màn đầu mới được hoàn thành 5 nhiệm vụ, trong Trại Rogue đã dựng lên 7 cổng truyền tống, người xem tấm tắc kêu lạ. Thẩm Dịch không biết đây có tính làm trái quy tắc hay không, bất quá hắn cũng sẽ không để ý cảm thụ của mấy người quản lý không gian đó. Giống như dã thú trong lồng là sẽ không để ý cảm thụ của nhân viên sở thú vậy… Vừa ra cổng truyền tống đã về tới Trại Rogue. Trong trại đã có không ít mạo hiểm giả trở về, đại bộ phận ủ rũ, chỉ có rất ít người vui sướng hớn hở, vẻn vẹn từ nét mặt cũng có thể thấy được, ai là người thắng trong trận đấu lần này. Đoàn đội tám người đã lấy được nhiệm vụ Thợ Rèn, nhiệm vụ Nữ Bá Tước do đoàn đội sáu người đạt được, trong khi nhiệm vụ Blood Raven lại do một mạo hiểm giả đơn thân hoàn thành, thật hiển nhiên gã đã nẫng tay trên khối thịt này từ đoàn đội tám người, bởi vì thời khắc này đoàn đội tám người đang hầm hè nhìn gã, gã chỉ có một mình, khoác một chiếc áo trùm đầu lớn che phủ gương mặt, đứng chắp tay, tư thái cao ngạo bướng bỉnh, hiển nhiên là không để đối phương vào mắt. Sau lưng gã là một người nữ dong binh, cầm trong tay trường cung, tư thế thoạt nhìn hiên ngang, dẫn tới không ít người hâm mộ. Song khi đám người mạo hiểm chứng kiến Thẩm Dịch đồng thời trở về cùng đội Long Nha, trên mặt phần lớn mọi người rõ ràng hiện vẻ kinh ngạc. Tuy lấy nhân số để phán đoán thực lực không phải là phương pháp khoa học cho lắm, nhưng lại là phương pháp hữu hiệu nhất trong ấn tượng mọi người. Có đoàn đội mười người đi làm nhiệm vụ Andariel, bởi vậy cơ hồ không ai tranh với họ, không nghĩ tới lúc đi là bảy người, khi trở về chỉ còn lại ba, ngược lại dư ra bốn người khác, lại thêm ba cánh cổng truyền tống, ba tiếng nhắc nhở, trong đó hiển nhiên là có hàm ý sâu xa. Ánh mắt mọi người nhìn về phía đám người Thẩm Dịch càng trở nên kỳ quái. Bọn họ đang quan sát mấy người Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cũng đang quan sát lại bọn họ. Hắn nhìn Avril, Avril hiểu ý, hồi đáp: “Tổng cộng 29 người trở về, 7 người được biết là đã chết, phương hướng Tristram còn 7 mạo hiểm giả 1 tù binh, ngoài ra còn 8 người chưa trở về. Trong 8 người chưa trở về, có 2 người là thuộc đoàn đội tám người, 2 người thuộc đoàn đội sáu người. 4 người khác, toàn bộ đều đi hướng Blood Raven.” Thẩm Dịch lập tức nói: “Hướng Blood Raven phức tạp nhất, 4 người nọ hẳn chết cả rồi. Còn 4 người chưa thấy của hai đoàn đội kia, là thuộc nhóm chủ lực, hay là chi nhánh?” “Chủ lực.” “Vậy tức là chưa chết.” Thẩm Dịch lập tức mở ra kênh đoàn đội: “Kim Cương, các anh đến Tristram chưa?” “Đã đến được một lúc, đang bắt đầu chém giết. Cái thằng Hồng Lãng này điên rồi, một mình xông vào đống quái vật chém chém giết giết.” Bên tai truyền đến tiếng hô của Hồng Lãng: “Thoải mái a, nếu là có camera ở đây thì tốt rồi, hình tượng oai hùng của lão tử cần phải được quay lại a! Phải lưu trữ!” Toàn bộ không nhịn được phì cười. Thẩm Dịch nói: “Tốt rồi, đại ca oai hùng của chúng ta, mau hoàn thành nhiệm vụ đi. À, nhắc nhở mọi người một chút, đội tám người và đội sáu người đều thiếu mất hai thành viên, đoán chừng là tới chỗ các anh, nhớ kiềm chế một tí.” Ôn Nhu nói: “Em sẽ an bài bọn Michelle, Ford bao vây tập kích bên ngoài.” “Khoan đã, nếu bọn họ còn chưa chạy tới, cứ đi về trước.” “Sao thế?” Ôn Nhu lấy làm kỳ. “Bởi vì đội trưởng của bọn họ đang đi về phía anh.” Thẩm Dịch khoan thai trả lời. Xa xa có hai người đi tới, một trong số đó nhã nhặn gầy yếu, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nếu như không chú ý, thực sẽ không tin tưởng đó là thủ lĩnh của một đội ngũ tám người. Nhưng chính người này, theo thái độ cung kính tòng mệnh của từng đội viên, hiển nhiên cho thấy vô cùng có uy vọng, cũng không phải loại cáo mượn oai hùm như Long Hạo. Người còn lại là một phụ nữ. Huyết Tinh đô thị không phải không có phụ nữ làm đội trưởng, chỉ là tương đối ít. Mà chỉ cần có thể làm được vị trí đó, như vậy cô ta tuyệt đối sẽ không quá yếu. Mà người phụ nữ trước mắt này, tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, không tính thật xinh đẹp, nhưng cũng không phải khó nhìn, bờ môi hơi mọng, ánh mắt mang chút sắc bén. Thanh niên nhã nhặn gầy yếu tiến tới trước, đầu tiên giơ tay ra hiệu bản thân không có ác ý với Thẩm Dịch, sau mới nói: “Xin chào, tôi là Tông Đường, đội trưởng đội Phong Lâm, xin lỗi đã quấy rầy, có một vấn đề muốn hỏi thăm anh.” Sau đó nữ nhân kia cười nói: “Tôi là Ambela, đội trưởng đội Nam Hải, vừa vặn cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo.” “Đội Nam Hải.” Thẩm Dịch lập lại cái tên này một lần. Ambela cười cười: “Thành viên đội ngũ của tôi đều quê ở vùng biển phía nam.” Thẩm Dịch đã sáng tỏ. Huyết Tinh đô thị đồng dạng không thiếu đội ngũ tổ hợp theo vùng miền, loại tổ hợp này mang đặc điểm vùng miền mãnh liệt, lúc đầu rất dễ dẫn phát cộng minh. Đương nhiên, tác hại chính là nhập đội quá sớm sẽ không cách nào tiến hành sàng chọn, làm cho phương diện phối hợp đội ngũ chỉnh thể ít nhiều xuất hiện vấn đề. Quan trọng nhất là, loại đoàn đội kiểu này đều có mang một ít hơi hướng bài ngoại, do đó không dễ hấp dẫn thành viên có thực lực gia nhập. Bất quá nhìn thần sắc của người phụ nữ tên Ambela này, có vẻ nàng vẫn khá tự tin với đội ngũ của mình. “Đội Đoạn Nhận, Thẩm Dịch. Các vị hẳn là muốn hỏi tôi về chuyện ba cánh cổng truyền tống?” Tông Đường gật đầu: “Tôi biết các anh đã dùng phương pháp nào đó liên sát Andariel ba lượt, tôi muốn biết làm sao các anh làm được, tôi có thể xuất tiền mua tin tức này.” “Tôi cũng thế.” Ambela nói. “Tình báo này không bán…” Chu Nghi Vũ còn chưa nói dứt lời, đã bị Thẩm Dịch ngăn lại. “Bao nhiêu tiền?” Thẩm Dịch hỏi. Tông Đường và Ambela liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều là dân lão luyện, biết rõ loại tình huống này không thích hợp đồng thời ra giá, để tránh tạo thành cục diện đấu giá. Ambela nhẹ gật đầu với Tông Đường, Tông Đường hiểu ý, giương giọng nói với Thẩm Dịch: “Nếu là tin tức chúng tôi có thể sử dụng, 6000 điểm, còn nếu không thể sử dụng, 1000.” “Các vị không thể sử dụng, nếu còn muốn biết, 2000, không trả giá, ký kết hiệp nghị bảo mật vĩnh cửu.” Trên mặt hai người đồng thời toát ra vẻ tiếc nuối. Nếu là tin tức hữu dụng với bọn họ, như vậy nhiệm vụ lần này sẽ trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, dù có phải trả giá một vạn điểm đều đáng giá. Có điều lúc này Ambela đột nhiên nói: “Nếu đã vô dụng với chúng tôi, vậy hẳn cũng không phải phương pháp nào đó, mà là hiệu quả của một loại năng lực hay đạo cụ đặc thù?” Cô nàng này bất chợt hỏi như thế, Chu Nghi Vũ nhất thời ngẩn ngơ, ngược lại Thẩm Dịch thản nhiên trả lời: “Đúng vậy.” Ambela lập tức nói: “Nhà Thờ không phải đội mười người đi sao? Như thế nào đi bảy chỉ về ba? Lại còn thêm mấy người các anh nữa. Bốn người kia đâu rồi? Không phải đã bị anh giết rồi chứ?” Thẩm Dịch không có trả lời, Ambela xoay chuyển con ngươi, đột nhiên giương giọng cười nói: “Ha ha, mấy vị bằng hữu bên kia, không biết có thể nói cho chúng tôi biết, là ai có được loại năng lực hoặc đạo cụ này hay không?” Nàng thình lình đúng là hỏi mấy người Hoàng Thiên Ngưỡng, Tang Tam Tát. Mọi người đều biến sắc. Mấy người Hoàng Thiên Ngưỡng nhìn nhau, bọn hắn bị Thẩm Dịch bức bách bán mạng cho hắn, trong lòng vốn cũng không thoải mái, mà hiệp nghị cũng không quy định không thể trả lời vấn đề của người khác, bởi vậy ánh mắt đều đồng thời liếc về phía Avril. Ambela cười ha hả: “Hóa ra là em a, em gái, chị nhớ em không phải trong đội ngũ hai người bọn họ đấy, đã như vậy, không bằng nói chuyện với bọn chị một chút? Chỉ cần em chịu giúp đỡ chị… chị cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không bạc đãi em chút nào.” Cô nàng này vậy mà chỉ dựa vào một điểm manh mối đơn giản đã tìm hiểu ra được nguồn gốc việc Andariel bị giết ba lượt có quan hệ với Avril, lòng dạ không thể nói là không sâu. Avril quay đầu lại nhìn nhìn Thẩm Dịch, thấy hắn lại chỉ mỉm cười, nghĩ nghĩ mới trả lời: “Tôi đã liên thủ với đội Thẩm Dịch, sẽ không giúp những người khác. Còn nữa, về sau cô tốt nhất đừng nên công nhiên đào góc tường người khác như vậy… Làm thế không tốt.” Ambela che miệng cười nhõng nhẽo: “Em gái thật đúng là biết giảng nguyên tắc, nhìn em kìa, chị chỉ là chỉ đùa một chút thôi. Ngay cả đội mười người mà đội trưởng Thẩm đều đánh bại, còn thu phục được đội viên sót lại, có thể thấy thực lực nhất định là rất mạnh. Đội Nam Hải của chị cũng không dám nhổ răng cọp a, đùa chứ, đội trưởng Thẩm đại nhân đại lượng, bỏ quá cho.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ, đội trưởng Ambela mắt sáng như đuốc, coi như là cho tôi học một khóa, nhưng đáng tiếc 4000 điểm phí tin tức này đã không cách nào đạt được.” Ambela cười cười: “Núi vàng núi bạc nằm ở trong kia chờ mọi người đi đào, làm gì cứ mãi nghĩ lấy tiền trong túi áo người khác?” Thẩm Dịch: “Nói hay lắm, tôi cũng nghĩ như vậy. Chẳng phải đội viên của cô vẫn đang tính cướp chỗ núi vàng cuối cùng ở Trại Rogue với đội tôi đấy sao?” Nụ cười của Ambela trì trệ, rốt cục nhún vai: “Tôi còn có việc phải đi trước.” Nàng quay người ly khai, chưa được bao xa, đã nói vào Huyết Tinh văn chương của mình: “Lão Lý, A Mân, không nên đi Tristram, lập tức trở về.” So với hành vi của Ambela, Tông Đường tỏ ra hào phóng hơn một chút, gã đồng dạng nói vào Huyết Tinh văn chương: “Hai người trở về đi.” “Sao thế đội trưởng?” “Bởi vì đối phương đã biết.” Kết thúc đối thoại, Tông Đường nhìn Thẩm Dịch, lại nhìn mấy người Hoàng Thiên Ngưỡng phía sau hắn, nói một câu: “Nhìn lầm, thiếu chút nữa đắc tội, thật có lỗi.” “Không sao, đều là tình thế bức bách.” Thái độ của Thẩm Dịch y nguyên bình tĩnh đạm mạc. Lúc này Tông Đường mới rời khỏi. Mắt thấy hai người đều đi, Chu Nghi Vũ nhịn không được hỏi Thẩm Dịch: “Ngươi làm gì đấy? Vì mấy ngàn điểm mà bán bí mật của Avril? Nếu không phải ngươi trả lời vấn đề của bọn hắn, nữ nhân kia cũng sẽ không đoán ra được là Avril.” “Bởi vì ta không có quyền cự tuyệt.” Câu trả lời của Thẩm Dịch khiến Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ: “Đây không phải bí mật của ta, là của Avril. Chỉ có nàng mới có quyền quyết định có bán tin tức liên quan tới mình hay không.” “Nhưng nàng chưa nói muốn bán.” “Nàng cũng không nói không bán!” Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ, rốt cuộc sáng tỏ ý Thẩm Dịch. Bí mật dính líu tới Ngược Dòng Thời Gian, là của Avril đấy, không phải của đội Đoạn Nhận, vô luận là Thẩm Dịch hay Chu Nghi Vũ, căn bản không có tư cách làm chủ thay nàng, cho dù bây giờ bọn họ là quan hệ hợp tác. Cân nhắc theo góc độ của Avril, cho dù nói ra bí mật này, cũng sẽ chỉ khiến nàng trở thành mạo hiểm giả được hoan nghênh nhất, với bản thân Avril là trăm lợi mà không hại. Bởi vậy nếu có người nguyện ý xuất tiền mua sắm phần tình báo này, Avril căn bản không có lý do gì phải cự tuyệt. Thẩm Dịch chính là sáng tỏ điểm này, cho nên mới thay Avril chào giá. Mà nàng không nói lời nào, kỳ thật chính là chấp nhận cách làm của Thẩm Dịch. Chỉ là Ambela có thể căn cứ manh mối có hạn đoán được một phần đáp án, làm cho mưu tính kiếm thêm chút lợi nhuận thất bại. Tuy Chu Nghi Vũ tức giận bất bình, Thẩm Dịch lại không thèm để ý, hắn vỗ vỗ bả vai Chu Nghi Vũ nói: “Ngươi không cần phải uể oải như vậy, trên đời này thiếu gì dịp làm ăn buôn bán, không làm được vụ này thì còn vụ khác a.” Chu Nghi Vũ trừng mắt hắn một cái: “Ta không phải uể oải vì việc này, mà là vì hiện tại cô ả kia đã biết chuyện có quan hệ đến Avril, chỉ sợ tránh không được sẽ động tay chân với nàng. Mà cô ả thoạt nhìn cũng thật lợi hại, ngươi phải cẩn thận một chút.” “Lợi hại?” Khóe miệng Thẩm Dịch hơi nhếch: “Ta không cảm thấy cô ả lợi hại chỗ nào.” “Có thể căn cứ chút manh mối như vậy liền phát hiện Avril, còn không lợi hại?” “Đấy chỉ có thể nói rõ sức quan sát và năng lực phân tích của cô nàng không tệ lắm, nhưng nàng quá mức nóng lòng biểu hiện bản thân… Giống như đứa trẻ tranh thủ tình cảm. Kỳ thật ta căn bản không quan tâm họ có biết bí mật về Ngược Dòng Thời Gian hay không, từ đầu đến cuối ta không hề có ý định dấu giếm họ.” “Tại sao?” Chu Nghi Vũ khó hiểu. Thẩm Dịch cười cười: “Bởi vì chúng ta đều sẽ trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu, chúng ta không có khả năng giấu giếm chiến hữu chuyện Ngược Dòng Thời Gian.” Chu Nghi Vũ bừng tỉnh đại ngộ: “Màn đấu thứ ba.” Thẩm Dịch nhìn lại Ambela và Tông Đường, chậm rãi nói ra: “Ngược Dòng Thời Gian là một cái mồi câu ngọt ngào, khi họ phát hiện bản thân mình không giành được, họ sẽ chủ động tham gia cùng chúng ta…”