Gió hiu hiu thổi, nhấc lên hương vị huyết tinh. Mấy chục bộ thi thể nằm bên vách núi, đại bộ phận đến từ binh sĩ triệu hoán, ngổn ngang lộn xộn khắp nơi trên đất. Còn có ba cỗ thi thể được phủ vải trắng, trân trọng đặt ở một góc thanh tịnh. Đó là thi thể Sói Bạc, Chu Bân cùng với Chết Non. Bên cạnh có mười người đang đứng, một người cầm đầu ăn mặc trường bào đỏ ngòm, sắc mặt âm trầm, mũi ưng, hai mắt lõm sâu, thân hình cao gầy, thoạt nhìn ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Phía sau là sáu người, xa hơn nữa, chính là gã to con, Lam và Ly Kiêu. Nhìn thi thể trên đất một hồi lâu, người đàn ông cầm đầu mới trầm giọng nói: “Lão Tứ chết thế nào?” Tiếng nói có chút khàn khàn, lại mơ hồ mang theo sấm gió. Lam cúi đầu không đáp, Ly Kiêu có chút khẩn trương nhìn nhìn gã to con, gã mới gãi gãi đầu trả lời: “Bị một… người trẻ tuổi… dùng đạn Xuyên Giáp bắn chết.” “Nói cho ta quá trình cụ thể!” Người đàn ông cầm đầu rống lớn. Gã to con lại càng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Ly Kiêu: “Cô… cô đến nói với… lão đại đi, tôi không có… năng khiếu kể chuyện.” Ly Kiêu hung ác lườm gã một cái, lúc này mới hít một hơi nói lại một lần đại khái về trận chiến giữa Thẩm Dịch và Sói Bạc. Cuối cùng, Ly Kiêu thận trọng nói: “Lúc ấy bọn tôi đã thật sự tận lực, lão đại.” Nàng liếc liếc lão đại mình, chỉ thấy hai mắt đối phương toát ra thù hận cơ hồ muốn ăn tươi nàng, nàng sợ tới mức cúi đầu không dám nói nữa. Sau lưng lão đại có một cô gái y phục rực rỡ, dáng người đồng dạng xinh xắn dễ thương, thời khắc này mãnh liệt quay đầu lại, trên mặt đã bưng đầy nước mắt: “Vậy còn chồng ta thì sao? Anh ấy đã chết thế nào?” Ly Kiêu dường như sợ cô gái này còn hơn lão đại của nàng nhiều, vội vàng lớn tiếng đáp: “Việc này thực không thể trách chúng tôi. Tên khốn kiếp kia bỏ chạy, Chết Non muốn truy hắn, nhưng không nghĩ tới tên kia còn chưa ra hết thực lực, liên tục phóng thích kỹ năng vào Chết Non. Chết Non lại đang ở giữa không trung, không cách nào né tránh, sau đó còn trúng đạn, kết quả rớt xuống vách núi… Lúc ấy sinh mệnh lực quá thấp, cho nên…” Cô gái y phục rực rỡ run rẩy toàn thân, càng rung động càng kịch liệt, đột nhiên hét “A!” một tiếng, thanh âm thê lương bén nhọn, khiến người nghe trái tim băng giá. Sau đó nàng lập tức vọt tới bên người Ly Kiêu, hay tay vung lên, hai cây súng chợt hiện, đồng loạt chĩa vào đầu Ly Kiêu: “Các ngươi làm ăn kiểu gì không biết! Trơ mắt nhìn anh ấy ngã chết vậy sao? Ngươi không phải có huyết thống Xích Vũ Ưng Vương đấy à? Ngươi hoàn toàn có thể đỡ anh ấy!” Ly Kiêu hét ầm: “Lúc đó tôi đang vội vàng công kích tên khốn kiếp kia, cho nên đã chậm một bước.” “Ngươi cảm thấy giết tên khốn kiếp kia còn quan trọng hơn cứu chồng ta?” “Không phải vậy a Thu, cô cũng biết Chết Non có Bí Quyết Cơn Lốc, thành ra bọn tôi đều cho rằng anh ta sẽ không có việc gì. Ai ngờ lại… Trước giờ vẫn có câu, người bơi giỏi dễ chết đuối.” Gã to con vội vàng giải thích, khó gặp lúc gã nói nhiều như vậy, mà lại còn là nhún nhường. “Cái gì bơi giỏi với chả bơi kém! Một đám ăn hại vô dụng!” Cô gái y phục rực rỡ mạnh mẽ xoay người, đá một cước vào ngực gã to con. Thân hình to như núi của gã bị một cước tùy ý của nàng đá bay, rơi ầm ầm xuống đất, khoét ra một cái hố nhỏ. Mạo hiểm giả tên Lam vẫn cúi đầu không rên một tiếng. Nàng hiểu rất rõ cảm tình giữa Chết Non và Thu, biết rõ giờ khắc này có nói gì cũng vô dụng. Hung hăng trừng mắt Ly Kiêu, cô gái y phục rực rỡ quay đầu trở lại bên cạnh thi thể Chết Non, quỳ bịch xuống, lệ rơi đầy mặt: “Đã sớm nói với anh, đừng có lúc nào cũng cho em hết tất cả điểm số, tự mình cũng nên cường hóa thêm chút ít. Nhưng anh cứ không chịu nghe, có cái gì cũng đều cứng rắn nhường cho em. Anh nói anh có ngốc không a! Nếu anh có thể mạnh mẽ thêm chút ít, chẳng phải đã không dễ chết như vậy rồi sao? Anh chết, lưu lại mình em làm sao bây giờ!” Nàng điên cuồng đánh lên thân thể Chết Non, gào khóc. Vừa khóc vừa nức nở nói: “Em biết đều là em không tốt… Nhìn thấy thứ này tốt muốn mua… Nhìn thứ kia tốt cũng muốn… Tại sao anh phải thỏa mãn em hết như vậy… Anh không thể ích kỷ một chút hay sao… Lần trước em giúp anh nhìn trúng cái đạo cụ miễn tử kia thật tốt… Nhưng anh lại không chịu mua, nhất định phải sắm cho em cặp súng Song Ma này… Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy…” Nàng ôm thi thể Chết Non điên cuồng mắng chửi khóc rống không thôi. Toàn bộ những người khác đều cúi đầu giữ im lặng, một hồi lâu, người đàn ông cầm đầu nói: “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ. Đã tới thế giới này, không phải ngươi giết ta, chính là ta giết ngươi, cũng không có gì lạ, Thu này, ráng nén đau thương đi. Chỉ là…” Gã quay đầu lại nhìn Ly Kiêu, gã to con, kể cả Lam, đột nhiên trầm giọng xuống, quát lên: “Nửa giờ! Tổng cộng kêu các ngươi chờ bọn ta nửa giờ! Cớ gì phải thiếu kiên nhẫn như vậy? Nói! Đến cùng là ai ra mệnh lệnh cho các ngươi động thủ sớm? Tại sao không chờ hội hợp đông đủ?” Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rốt cục vẫn là gã to con cúi đầu nói: “Là Tứ ca. Anh ấy nói không cần phải chờ làm gì, sáu người bọn em có thể hoàn thành, anh ấy muốn cho mọi người… cho mọi người một niềm vui bất ngờ.” “Đầu heo!” Lão đại mắng to, giọng nói như chuông đồng vang cuồn cuộn, chấn cho tất cả mọi người run lên: “Tham công liều lĩnh, tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì! Hắn cho là hắn bây giờ làm mạo hiểm giả Khu Nhà Trọ, có thể không cần để người phía dưới trong mắt? Láo toét! Hiện tại ngay cả Tạ Vinh Quân hắn đều chưa hẳn đánh thắng được, dựa vào đâu lại dám tự ngạo như thế!” Gã nhìn cả đội ngũ chính tay mình gầy dựng nên, gằn từng chữ nói: “Ta đã từng nói với các ngươi nhiều lần. Tam cường Khu Phổ Thông lúc trước, luận vũ lực cá nhân, Tạ Vinh Quân số một! Luận thực lực tổng hợp, đội Cơn Lốc mạnh nhất. Thế nhưng hai đội đó, thực muốn đánh chúng ta… kẻ thua nhất định là bọn hắn! Vì cái gì? Vì chúng ta là một chi đội tổ hợp mạnh nhất! Chúng ta đoàn kết nhất, am hiểu phát huy lực lượng đoàn đội nhất! Chỉ bằng vào chúng ta vĩnh viễn ôm đoàn, vĩnh viễn không xa rời nhau! Vĩnh viễn không hành động một mình! Vĩnh viễn không đề xướng chủ nghĩa anh hùng cá nhân!” Càng nói về sau, thanh âm gã càng lớn. “Thế nhưng các ngươi… hết thảy coi lời nói của ta như đánh rắm! Tổng cộng mới làm xong một tràng nhiệm vụ tại Khu Nhà Trọ, thế là đã cmn không biết trời cao đất rộng, tự cho là rất giỏi rồi. Lão Tứ phạm sai lầm, các ngươi cũng không nhắc nhở hắn.” Gã càng nói càng tức, chớp mắt đã lao ra, quạt cho gã to con, Ly Kiêu lẫn Lam mỗi người một cái tát. Động tác nhanh chóng gọn lẹ, đánh cho ba người đồng thời ngã lăn. Đi ra đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mù mắt, mặt mũi không còn mà mạng cũng mất. Tát xong ba cái, ít ra cũng phát tiết được lửa giận trong lòng, gã mới quát hỏi: “Giết chết ba người lão Tứ đều là cùng một người?” “Vâng.” “Tên gì?” “Không rõ ràng lắm, bất quá em biết hắn cường hóa cái gì…” Lúc này Lam mới nói ra hết thảy thực lực của Thẩm Dịch mà nàng quan sát được. Tên lão đại nghe xong dần dần nheo mắt lại: “Lộ tuyến cường hóa khoa học kỹ thuật… Đạn Xuyên Giáp… Năm khẩu súng cấp D trở lên… Terminator kim loại thể lỏng… Kẻ Thu Gặt… Bọ ngựa… Binh sĩ triệu hoán được cường hóa… Đông đảo vũ khí cao cấp… Dịch chuyển tức thời… Một mình hắn làm sao có thể có nhiều cường hóa như vậy?” Không ai trả lời. Một hồi lâu, tên lão đại kia đột nhiên nói: “Giang Ý Đồng, ngươi nói kẻ bị chết gọi là cha sứ?” Khổ thân gã có dáng người to lớn như vậy, được mỗi cái tên không tệ lắm, thời khắc này gã ồn ồn trả lời: “Đó là thành viên của đội M7, thủ lĩnh của bọn hắn gọi là Lãnh chúa, người đánh với Chết Non hẳn là cha sứ, đứa chơi thực vật hẳn là nhóc làm vườn, đứa bị trọng thương hẳn là công binh, cô gái là y tá, đứng không nổi chính là tham mưu, cũng không biết xe lăn đâu rồi.” Lão đại nhíu mày: “Cái đội M7 này ta cũng từng nghe nói, bọn hắn không phải là trước giờ không thu mạo hiểm giả mười tám tuổi trở lên sao? Kẻ giết lão Tứ bao nhiêu tuổi?” “Thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, cụ thể không rõ lắm.” Lam trả lời. Lão đại gật gật đầu: “Vậy là được rồi, hắn không phải thuộc đội M7, bọn họ đụng nhau tại hoang dã… Thì ra là vậy, những trang bị này không phải của mình hắn đấy. Người này hẳn là thành viên đoàn đội nào đó, hắn mang lên tất cả trang bị của toàn thể đội viên, sở dĩ hắn một mình đi vào hoang dã, hiển nhiên là vì nơi này truyền tống ngẫu nhiên, cho nên hắn không muốn để đội viên của mình đi mạo hiểm. Cho nên người này nhất định rất có địa vị và danh vọng trong đội… Hắn là đội trưởng.” Gã đi thong thả vài vòng tại chỗ, lúc này mới nói tiếp: “Terminator Kim loại thể lỏng và Kẻ Thu Gặt là ban thưởng đến từ thế giới Terminator, có thể lấy được nó, tất nhiên là biểu hiện hoàn mỹ… Phương pháp đạt được đạn Xuyên Giáp tốt nhất cũng là biểu hiện hoàn mỹ… Bọ ngựa? Đó là thuộc thế giới nào nhỉ? Nhìn bề ngoài không có cường hóa, hẳn cũng là ban thưởng đặc thù… Ngoài ra còn có đại lượng binh sĩ triệu hoán… Tên khốn này chí ít có ba lượt biểu hiện hoàn mỹ trở lên. Hơn nữa hắn mang theo trang bị của đồng đội, một mình tiến hoang dã, điều này nói rõ hắn rất có thể là lần đầu tiên tới, mục đích dò đường làm quen tình huống cho đoàn đội, nói cách khác hắn có khả năng vừa mới vào Khu Phổ Thông không lâu. Có thể có nhiều thu hoạch hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ hắn là… một đường hoàn mỹ?” Gã mở to hai mắt nhìn xem mọi người. Mọi người cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn gã. Một gã đàn ông trùm đầu áo đen sau lưng lão đại, toàn thân quỷ khí um tùm khẽ ho một tiếng, nhẹ nói: “Như vậy khó trách mấy người Sói Bạc lại chết. Loại người này, dù cho thực lực không bằng chúng ta, nhưng lúc chiến đấu chung quy có thể biểu hiện ra lực lượng cường đại… Một đường hoàn mỹ, không phải chỉ cần thực lực, quan trọng hơn là dũng khí khiêu chiến cực hạn. Người như vậy không có khả năng yên lặng vô danh tại Khu Phổ Thông, có lẽ bọn Tạ Vinh Quân Ban Đông Minh sẽ biết rõ.” Hắn gọi Sói Thây Lý Nguy, đứng thứ năm trong Sói Âm U. Lão đại nhanh chóng gật đầu: “Lão Ngũ nói không sai. Kiều Phi, dùng thiên lý truyền âm, thử xem Ban Đông Minh hay Tiểu Tạ có ai đang ở hoang dã, hỏi bọn họ một chút có biết người này hay không.” “Hi vọng có thể gặp Tạ Vinh Quân, ta không thích liên hệ với lão hồ ly Ban Đông Minh tí nào, lão già kia quá dối trá, thật thật giả giả nhìn không thấu.” Một gã đàn ông cơ bắp săn chắc tựa như vận động viên thể thao có vẻ không tình nguyện xuất ra đạo cụ thiên lý truyền âm. Sói Chiến Kiều Phi, đứng thứ ba trong Sói Âm U. Cô gái y phục rực rỡ nữ bỗng nhiên đứng lên, nhìn hằm hằm Kiều Phi: “Vậy ngươi cứ nói cho lão, ta ra một vạn điểm, mua danh tự, thân phận, tất cả tư liệu về tên khốn ấy!” Cái giá tiền này dọa sợ Kiều Phi, cô nàng này quả thật điên rồi. Vẫn là lão đại khoác tay lên vai cô gái y phục rực rỡ: “Đừng xúc động, Thu, không cần phải giao ra giá cao như vậy.” Cô gái quay đầu lại nhìn lão đại, âm thanh thê lương rít cao: “Hắn đã giết chồng ta! Mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, ta đều nhất định phải làm thịt hắn! Nhất định!” Lời thề tràn ngập thù hận vang vọng khắp sơn cốc. *** Bi ai, cũng không phải chỉ tồn tại một phía. Trước đó, ở bên kia vách núi, trên một khoảng đất trống cách chừng bảy tám dặm. Bốn người Lãnh chúa, y tá, nhóc làm vườn, tham mưu mặt hướng phía tây, thần sắc nghiêm túc và trang trọng. Bọn họ đang tế bái. Cho cha sứ đã khuất. Mặc dù sớm biết khả năng cha sứ còn sống sót quá nhỏ quá nhỏ, nhưng lúc thanh âm nhắc nhở lạnh như băng của Huyết Tinh văn chương truyền đến, mọi người nhất thời vẫn khó có thể tiếp nhận đả kích này. Sau lưng bọn họ, Trương Kiến Quân, Lan Mị Nhi cùng với mười bốn người lính dù đều song song đứng thẳng. Lan Mị Nhi nhẹ giọng nói nhỏ: “Không biết anh ta thế nào rồi?” Frost trầm giọng trả lời: “Nếu cấp trên chết đi, bọn tôi sẽ không tồn tại nữa.” Lan Mị Nhi quay đầu lại nhìn Frost. Một lát sau, nàng nặn ra một nụ cười khổ: “Thời gian… hẳn đã đến.” Trương Kiến Quân cúi đầu nhìn Huyết Tinh văn chương: “Lập tức sẽ đến.” Trong xe đột nhiên phát ra tiếng rên thống khổ. Mấy người Lãnh chúa nhanh chóng trở lại xe: “Công binh! Ráng chịu đựng!” Công binh nằm trong xe thống khổ kêu to: “Em sắp không xong rồi, đại ca, em không chịu nổi nữa!” “Nói bậy! Không được buông tha!” Lãnh chúa hét to, đồng thời thả ra một kỹ năng trị liệu. Trương Kiến Quân đột nhiên gân họng kêu lên: “Đã đến giờ!” Mọi người đồng thời nhìn về phía màn hình máy tính trên xe, chỉ thấy bóng người lóe lên, Thẩm Dịch thình lình xuất hiện. Có điều cả người hắn đều là thương tích, giống như vừa bị người ta giải phẫu cơ thể sống, cả ngực thình lình bị mở toang hoác, thiếu điều trông thấy ngũ tạng. Nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài, thương thế của hắn còn nặng hơn xa công binh. “Thẩm Dịch đại ca, anh không sao chứ?” Lãnh chúa kêu to. “Rất be bét, bất quá bọn chúng cũng không tốt bao nhiêu, lại bị anh làm thịt hai tên.” Thẩm Dịch gian nan trả lời, đồng thời xuất ra một lọ nước thuốc nốc cạn, sau đó lại lấy Sinh Cơ Tán dùng lên mình. Lúc trước liều mạng không thấy đau nhức, thời khắc này tinh thần căng thẳng hơi chút buông lỏng, lập tức tất cả thống khổ cùng nhau phát tác, hắn đau đến cuồng hô liên tục. Nghe Thẩm Dịch bảo rốt cuộc lại giết hai người, tất cả đều giật mình, không nghĩ ra hắn làm thế nào được. “Sói Bạc chết rồi sao?” “ừ, nhờ cha sứ hỗ trợ… Thật xin lỗi, anh đã không thể cứu cha sứ.” “Em biết anh đã tận lực… Anh hãy nghe em nói, công binh sắp không chịu được nữa rồi. Con trâu to tướng lẫn tên lùn chết tiệt kia mạnh đến đáng sợ, trái tim công binh đã nát, làm thế nào cũng đều không thể trị hết. Đạn chữa bệnh của Kafka miễn cưỡng giữ nó không tan thành mảnh vỡ, lại không thể khiến nó khép lại hoàn toàn. Chúng em vẫn đang một mực tiến hành khôi phục sinh mệnh lực cho cậu ấy, nhưng không cách nào khôi phục công năng của trái tim. Tiếp tục như vậy, tinh thần lực lẫn thuốc men của chúng em có hao hết toàn bộ cũng không cứu được cậu ấy! Kafka nói chỉ có thuật chữa bệnh thần thánh của anh mới có thể vãn hồi!” “Mịa nó!” Thẩm Dịch hung hăng đá một cước vào tường đá. Hắn rốt cục hoàn thành trị liệu thương thế cho mình, đám kiến lính đáng thương vừa mới trở lại vị trí cũ, lại lần nữa ngửi được hương vị kẻ xâm nhập, từng con lại lũ lượt chui ra từ lòng đất. Một con kiến lính chưa kịp chấn cho bùn đất trên cánh rớt xuống, Thẩm Dịch đã nhảy lên đạp một cước vào răng hàm của nó, hung hăng đạp nó trở vào đất: “Bây giờ anh không thể trở về được!” Hắn nhìn thời gian trên ngọc dịch chuyển tức thời, trong lòng chợt lạnh: “Tất cả thời gian hồi phục đều chạy lại từ đầu, phải 80 phút sau anh mới có thể chạy về. Các em có thể kiên trì đến lúc anh trở lại không?” “E là tụi em không kéo được lâu như vậy, tốc độ tánh mạng của cậu ấy trôi qua quá nhanh!” Lãnh chúa cơ hồ muốn khóc lên. “A!” Thẩm Dịch hung ác đạp con kiến lính nọ, cách đó không xa lại có mấy con kiến lính đang đi tới. Thẩm Dịch lại làm như không thấy, từ hồi hắn tiến vào đô thị đến nay, lần đầu tiên có người mà hắn công nhận là chiến hữu chết ở bên cạnh mình, tâm tình ác liệt phải biết. Mắt thấy công binh lại sắp chết đi, tất cả lửa giận toàn bộ đều phát tiết lên mình con kiến lính dưới chân, hiện tại hắn máu me đầy người, toàn thân nhớt nhát, hình tượng thoạt nhìn dữ tợn, động tác càng trở nên lỗ mãng phóng đảng hơn nhiều, mọi người trước màn hình nhìn trợn mắt há hốc mồm, đây là Thẩm Dịch bọn họ từng quen biết đấy sao? Thẩm Dịch ngạnh sinh đạp vỡ sọ não của con kiến lính không may, sống sờ sờ đạp chết, sau đó hắn Xạ Nguyệt giơ lên, hơn mười phát đạn Xuyên Giáp cuồng xạ, nháy mắt bắn chết toàn bộ mấy con kiến lính xông tới gần, lúc này hắn không còn định tiếp tục tiết kiệm đạn. Sau đó hắn mới kêu to qua micro: “Nói cho anh biết, các em có thể kiên trì bao lâu?” “Nhiều nhất là một giờ, tất cả thuốc men lẫn tinh thần lực sẽ hao hết.” “Chúng ta sẽ gặp nhau trong vòng bốn mươi phút nữa.” Chính trong vài giây đồng hồ nổi điên ngắn ngủn này, Thẩm Dịch đã nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh, đồng thời nghĩ ra biện pháp giải quyết. “Anh làm thế nào được?” Lãnh chúa kêu lên. Thẩm Dịch trả lời: “Đơn giản, hiện tại anh lập tức tiến lên giết chết kiến chúa. Một tổ kiến không có kiến chúa sẽ hỏng mất, đám kiến đen sẽ bỏ chạy tứ phía. Bây giờ các em lập tức lái xe đến đồi con kiến, nhìn tiến độ của anh qua màn hình. Đến lúc anh giết chết kiến chúa, liền lái xe xông vào ổ kiến. Nếu như hết thảy thuận lợi, không cần 30 phút là có thể giải quyết xong xuôi!” “Hiện tại anh muốn cường sát kiến chúa?” Lãnh chúa cảm thấy việc này quả thực hết nói nổi. Thẩm Dịch đã quát: “Nó là biện pháp duy nhất! Hiện tại anh đã đến tận đây, bên ngoài còn có mấy ngàn con kiến vây khốn, đường ra duy nhất chính là tiến lên! Tiến lên! Một mực tiến lên!” “Hoặc là sống… Hoặc là chết!” Theo tiếng rống to ấy, Thẩm Dịch phóng về phía chỗ sâu trong huyệt động. Lúc này đây, hắn không còn quanh co vòng vèo, mà là một đường cuồng xông theo tuyến đường nhỏ màu bạc!