Tiếng kêu vừa hiện, tất cả mọi người nhanh chóng hành động. Lính dù vậy mà phản ứng còn nhanh hơn mạo hiểm giả, kinh nghiệm huấn luyện quân đội cũng không phải nói chơi, ba gã binh sĩ phụ trách lái nhanh chóng nhảy vào xe khởi động máy. Đây là yêu cầu của Thẩm Dịch, dù đối mặt bất kể chuyện gì, việc đầu tiên cần giải quyết không phải đi cứu người, mà là giữ vững trận hình trước, tránh bị kẻ địch thừa dịp tiến vào. Sau đó mới tới thiếu niên từ trên tảng đá nhảy xuống, Hấp Huyết Đằng trong tay lập tức dựng đứng, Trương Kiến Quân một cước đá lăn bữa sáng, trên tay đã hiện ra một thanh chủy thủ ba rãnh tràn ngập hơi thở âm hàn. Nhưng mà ai cũng không nhanh bằng Thẩm Dịch, tiếng thét chói tai vừa vang, Thẩm Dịch liền nhảy ra xe, chạy đi như tên bắn. Đồng thời tay phải lật một phen, Phi Trảo đã bắt lấy một cây đại thụ phương xa, kéo hắn lên không. Trương Kiến Quân và thiếu niên thấy màn phi ưng bay lượn này cũng phải dừng lại ngẩn người. Thân thủ nhanh nhẹn như vậy, thật không giống như mạo hiểm giả viễn trình thuần túy dựa vào trang bị. Lúc này cả hai mới ý thức được chính mình chỉ sợ vẫn còn coi thường Thẩm Dịch, một người đã có thể trang bị quân triệu hoán của mình đến tận răng như thế, thực lực bản thân há có thể coi thường. “Người này chỉ sợ là cường hóa đồng đều, căn bản không phải thiên về viễn trình gì đó.” Trương Kiến Quân lẩm bẩm một câu: “Thật kỳ quái, lúc nào Khu Phổ Thông toát ra một tên như vậy kìa? Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.” “Anh không thấy được Phi Trảo đó sao? Phi Trảo, binh sĩ triệu hoán… Mấy thứ này có khiến anh nhớ tới điều gì không?” Thiếu niên đột nhiên hỏi. Trương Kiến Quân ngẩn ngơ: “Dường như đoạn thời gian trước có một tiểu đội 641 làm ra náo động rất lớn, bọn họ diệt sạch cả đội Thứ Huyết. Hình như bọn họ cũng có thu mua trang bị binh sĩ triệu hoán. Mịa nó, tay này không phải là…” “Đúng vậy, tiểu đội trưởng tiểu đội 641, Thẩm Dịch! Nhất định là anh ta!” Thiếu niên trả lời như chém đinh chém sắt: “Chỉ có anh ta mới có thể khiến toàn bộ thành viên tiểu đội mình giao ra tất cả trang bị.” Hai mắt Trương Kiến Quân sáng ngời, kêu to lên: “Thôi đúng rồi, súng lục tử vong! Đêm qua vị sĩ quan giết Hồng Hổ chính là xài súng lục tử vong! Đó là vũ khí của Số 47, tôi sớm nên nghĩ đến!” Gã quay đầu lại nhìn Frost, Frost mỉm cười kính chào theo nghi thức quân đội, Trương Kiến Quân phát lạnh toàn thân. Thân thể Thẩm Dịch như chim ưng xẹt qua mảnh lùm cây rậm rạp, đáp xuống mặt đất, phát hiện Lan Mị Nhi nửa thân trên để trần, hai tay kẹp lấy ba ngọn phi đao, cách đó không xa là binh sĩ Gambell. Gambell bụm vai nằm trong bụi cỏ, bờ môi toàn bộ tím xanh, bên cạnh còn có một con sâu lớn kỳ lạ đã chết, trên thân thể tròn vo mập mạp còn cắm ba ngọn phi đao, thi thể tràn đầy băng vụn. “Gambell!” Thẩm Dịch nhào tới, ôm lấy Gambell: “Chuyện gì đã xảy ra?” Nhưng Gambell chỉ toàn thân run rẩy, một câu đều không nói nên lời. Lan Mị Nhi tiến lên trước: “Lúc ấy tôi đang mặc quần áo, đột nhiên con sâu này vọt ra từ dưới nền đất. Sau đó binh lính của anh bất chợt phóng tới đẩy tôi ra, nhưng bản thân lại bị cắn một phát. Con sâu này dường như có độc…” Lan Mị Nhi nói chuyện tràn ngập áy náy. “Sâu chui ra từ lòng đất?” Sắc mặt Thẩm Dịch biến hóa. “Đúng thế.” Thẩm Dịch buông Gambell, nhìn nhìn xác sâu, sau đó hắn xuất ra ‘Vampire sờ mó’ đâm phốc vào xác, rạch mở toàn bộ, chất lỏng màu xanh lá văng tung tóe một thân Thẩm Dịch, Thẩm Dịch lại như không phát hiện, trong khi Lan Mị Nhi nhìn muốn ói. Vươn tay vào bụng sâu rút rút vài cái, lấy ra một hạt châu màu xanh lục nho nhỏ, yết hầu Thẩm Dịch khẽ nhúc nhích, hắn trầm giọng nói: “Phiền toái to rồi… Các người không nên đánh chết nó.” Lan Mị Nhi cả kinh: “Có chuyện gì sao?” Thẩm Dịch đã nhét hạt châu kia vào miệng Gambell, sau đó ôm Gambell bắt đầu chạy, đồng thời hét lớn: “Tất cả mọi người lên xe, chuẩn bị té!” “Lại đụng phải quái vật gì không chọc nổi rồi hả?” “Đúng vậy!” “Tôi biết ngay mà. Vì sao chúng ta luôn đụng phải ba thứ dữ không thế?” Trương Kiến Quân một bên phàn nàn một bên lên xe. “Bởi vì bất kể thứ gì ở cái địa phương quỷ quái này, chúng ta đều không thể trêu vào.” Thiếu niên vẫn còn tâm tình hài hước. Thẩm Dịch nhanh chóng trở lại Tia Chớp Đen, vừa để Gambell xuống, Lan Mị Nhi cũng đã vọt lên. Thời điểm phát sinh tập kích, nàng đang mặc quần áo, kết quả đột nhiên xảy ra chuyện, mới mặc một chiếc nịt ngực đã tao ngộ sâu quái công kích, bây giờ vẫn chưa kịp mặt y phục khác lên, xuân quang tiết lộ, dẫn tới không ít binh sĩ được một phen thưởng thức. Thẩm Dịch cởi một cái áo khoác, phủ lên người Lan Mị Nhi: “Về sau nhớ đừng tùy tiện cởi quần áo ở khu vực nguy hiểm.” Lan Mị Nhi mặt đỏ lên: “Thế mà binh lính của anh nhìn rất sung sướng!” “Anh ta đã cứu mạng cô đấy!” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời. Cỗ xe phát động, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất nguy hiểm này. Ở trên xe, Thẩm Dịch thỉnh thoảng dùng kính viễn vọng quan sát phía sau. “Thứ kia rốt cuộc là gì vậy?” Lan Mị Nhi lớn tiếng hỏi: “Nó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi chỉ ba đao liền giết chết nó.” “Đó là đương nhiên.” Thẩm Dịch cũng không quay đầu lại trả lời: “Bởi vì nó chẳng qua là một con giun con vừa mới sinh ra mấy ngày.” “Giun con?” Mọi người đồng thanh hô. “Đúng vậy.” Thẩm Dịch cười lạnh: “Giết con nhỏ, chẳng mấy chốc con lớn sẽ tới.” “Lớn đến bao nhiêu?” Trương Kiến Quân hỏi. “Chốc nữa thấy.” Mỏ quạ đen Thẩm Dịch, cho tới bây giờ vẫn là tốt không linh xấu linh. Quả nhiên hắn vừa nói xong, mặt đất bỗng nhiên chấn động. Tựa như động đất cấp chín bộc phát, toàn bộ mặt đất đều rung lắc ùng ùng. Sau đó là mảng lớn bụi đất tung bay mù mịt, một dãy ụ đất từ dưới dâng lên, nhanh chóng lan tràn về phía bên này. “Có cái gì dưới mặt đất!” Lan Mị Nhi hét ầm. Tiếng hét của Lan Mị Nhi chưa dứt, một thứ to lớn kinh khủng dữ tợn đã từ dưới đất chui lên, cách Tia Chớp Đen khoảng 300m, miệng đầy răng xếp thành hàng như đao trận, khiến người xem sợ mất mật. Thứ to tướng kia đột nhiên gầm rú một tiếng về phía mọi người, phảng phất như tiếng sấm rền vang, chấn cho màng tai muốn nứt. Sau đó chỉ thấy một thân thể đen thùi như cây thịt lớn đột nhiên từ dưới đất thoát ra, bay thẳng lên trời, tựa như một chiếc thang vô tận với tới trời cao. “Ôi trời ạ!” Nhìn cây thịt lớn ngọa nguậy không ngừng kéo dài lên cao kia, tất cả mọi người sợ tới mức méo miệng. Trương Kiến Quân cao giọng rống to: “Đó rốt cuộc là thứ gì?” “Con giun đen Will Smith.” Thẩm Dịch một bên thả ra Tinh Thần Tham Sát một bên trả lời: “Nó dài ước chừng một trăm mét, đường kính khoảng bảy mét, thể trọng gần hai trăm tấn, sinh mệnh lực tám ngàn điểm, phòng ngự cao tới sáu mươi điểm! Có được hai kỹ năng, một loại là phun nọc độc, một loại không rõ ràng lắm. Nó là một trong những hung thú đi trên mặt đất lớn nhất Đông Khu II Bình Nguyên Hoang Dã, một bữa sáng có thể ăn cả trăm người! Đừng nhìn nó không có kỹ năng công kích gì, đối phó chúng ta, nó căn bản không cần kỹ năng, chỉ cần nghiền ép lên là đủ.” Trương Kiến Quân sợ tới mức mặt như màu đất. Con giun đen kia vẫn còn tiếp tục vươn dài lên cao, Thẩm Dịch quát to: “Quẹo trái! Nó muốn nện xuống rồi!” Michelle dồn sức đánh tay lái, xe cấp tốc chuyển hướng, làm một cú trôi xe độ khó cao, kéo lê sang ngang mấy chục thước. Dùng trình độ của Michelle vốn là không thể làm được điểm ấy, chỉ là chiếc xe này trang bị hệ thống ổn định, vô luận tốc độ cao thế nào cũng sẽ không lật, bởi vậy lái xe nhẹ nhõm thuận tiện hơn bình thường nhiều. Cùng lúc đó, con giun đen rốt cục ngừng vươn, thân thể to lớn chẳng khác gì ngọn núi sụp đổ hung mãnh nện xuống mảnh đất trống cách Tia Chớp Đen hai mươi mét, đánh ra một cái hố dài tới trăm mét. Va chạm hung mãnh chấn động mặt đất, từng đợt địa chấn điên cuồng lan truyền, Tia Chớp Đen đang trôi đi cấp tốc, thân xe không vững vàng bị chấn lật mình lên không. Trương Kiến Quân mạnh mẽ rống to một tiếng, một chưởng vỗ vào thân xe, thân xe đang lăn mình giữa không trung bỗng dừng một chút như kỳ tích, sau đó nặng nề rơi xuống. Michelle đạp cần ga, xe ầm ầm phóng khỏi khu vực bị địa chấn công kích. “Làm khá lắm!” Thẩm Dịch giơ lên ngón cái với Trương Kiến Quân, Trương Kiến Quân đắc ý dựng râu. Con giun đen Will Smith kia đập hụt xe một phát, tức giận bắt đầu rầm rĩ, dòng khí to lớn phun ra từ trong miệng đầy răng nhọn của nó, vậy mà hình thành một cơn lốc cuốn về phía mọi người. Thiếu niên kia giương mày lên, vô số cỏ xanh trên đất đột nhiên kết nối dựng thành một lớp tường cỏ. Vòi rồng đụng vào tường cỏ trước mặt, thổi cho cỏ bay tứ tán, cũng may Michelle đã kịp thời biến hướng, rốt cục miễn cưỡng tránh thoát một đợt gió cuốn này. “Aiz, thật tưởng niệm Chu Nghi Vũ.” Thẩm Dịch thở dài. Nếu Chu Nghi Vũ có ở đây, đối mặt tình huống hiện tại, hắn nhất định sẽ hưng phấn hô to, sau đó lái Tia Chớp Đen làm ra đủ loại động tác không thể tưởng tượng, quần nhau một phen với con giun đen Will Smith to tướng này. Ba chiếc xe nhanh chóng chạy như điên về phía trước, giun bự đằng sau điên cuồng rượt đuổi không tha, tuy thân thể nó cồng kềnh, nhưng tốc độ đi trên mặt đất lại không hề chậm chút nào, cày ra nguyên một rãnh sâu dài lớn trên đất. Một màn này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, Trương Kiến Quân lau quệt mồ hôi, sau đó hỏi: “Sao tên của nó lại như vậy?” Thẩm Dịch ung dung trả lời: “Tên của hung thú hoang dã bình thường là do mạo hiểm giả đặt ra, mới đầu là tùy ý gọi bậy, thẳng đến khi có người hoàn thành giết Boss, Huyết Tinh đô thị sẽ tiến hành xác nhận danh tự chính thức. Cái tên con giun đen Will Smith này là lấy từ bộ Men in Black II, bộ phim có loại sinh vật ngoài hành tinh trong cống thoát nước… Ừm, chính là cái con trên đầu có đóa hoa nhỏ, có thể bổ tàu điện ngầm thành hai đoạn ấy, ngoại hình rất giống. Tôi đoán mạo hiểm giả đầu tiên giết chết loại thú dữ này nhất định rất ưa thích Will Smith, chẳng qua nếu là tôi… tôi sẽ gọi nó là rồng đất.” “Tôi cũng thích cái tên anh gọi hơn, vấn đề là chúng ta bây giờ nên làm gì?” Trương Kiến Quân lau một trán đầy mồ hôi. Lan Mị Nhi lập tức tiếp lời: “Dùng Câu Thông lừa nó đi!” Thẩm Dịch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lan Mị Nhi: “Con của nó vừa mới bị cô giết chết. Cô cho rằng dưới loại tình huống này tôi có thể câu thông gì với nó? Chuyển dời mục tiêu? Có lẽ tôi nên lập tức ném cô xuống xe, sau đó nói cho nó biết cô mới là đầu sỏ, cô cảm thấy phương pháp này thê nào?” Lan Mị Nhi sợ tới mức mặt như màu đất, không dám nói câu nào nữa. “Vậy anh còn có biện pháp nào tốt hơn không?” Nhóc làm vườn nhìn con giun bự gào thét đuổi theo phía sau, rầu rĩ hỏi. “Còn có thể làm gì? Vừa đánh vừa chạy, không giết chết nó chúng ta đừng nghĩ sống khá giả!” Thẩm Dịch giơ lên Xạ Nguyệt với con giun bự phía sau. “Vì sao mỗi lần đều là thế này? Chẳng lẽ chúng ta chạy đến đây cũng chỉ có thể bị đuổi đánh thôi sao?” Trương Kiến Quân tức giận kêu to. Khóe miệng Thẩm Dịch mân lên một đường vòng cung: “Chuẩn không cần chỉnh, đây chính là chủ đề vĩnh hằng tại Bình Nguyên Hoang Dã!