Vô Tận Vũ Trang

Chương 283: Phương Hướng





Người đang lơ lửng, Arias mạnh mẽ đạp mạnh ra sau, Ảnh Bộ phát động, thân thể cấp tốc lướt đi như điện, phảng phất lá liễu bay theo gió, kịp thời tránh thoát một kích trí mạng này.
Hung thú kia bay qua thân thể Arias, lập tức tung ra một cái đuôi dài cuộn tới cậu. Arias càng hoảng sợ, lại đạp Ảnh Bộ, tránh thoát kích thứ hai, không nghĩ tới hung thú kia lại quay người giữa không trung, cho Arias một kích ngay ngực.
Arias hét to từ trên cao rơi xuống, tay phải Thẩm Dịch ném phi trảo ra ngoài, bắt lấy người Arias kéo một phát.
Bóng thú trên không trung đột nhiên vòng lại, chơi một cú lộn nhào xinh đẹp tiếp cận đến Arias, bất quá lúc này tất cả binh sĩ triệu hoán cũng đã kịp phản ứng.
Knight dẫn đầu giơ khiên nặng nghênh đón.
Móng vuốt sắc bén gõ rầm lên khiên nặng, phát ra tiếng âm vang, cánh tay Knight bị một kích đánh cho tê rần. Hung thú này không chỉ có tốc độ nhanh, ngay cả lực lượng cũng rất lớn.
Ralph gào thét xông tới, kỹ năng Búa Tạ Xuất Kích kèm theo bao tay thép phát động. Một luồng lưu quang xán lạn phát ra từ bao tay, ầm ầm đánh trúng thân thể hung thú, nó kêu thảm một tiếng, thân hình lại nhảy lên trời, đuôi dài như roi sau lưng hung ác quất về phía Ralph.
“Ralph, mau lui lại!” Frost kêu to, súng lục tử vong đã nổ súng về phía hung thú.
Bên thân hung thú nổ ra một đóa huyết hoa xán lạn, thế nhưng đuôi dài vẫn quất lên người Ralph một cái, rút cho Ralph lăng không bay ngược. Cùng một thời gian Facey cũng đã phóng ra rốc-két. Một phát đạn tên lửa bay tới, hung thú giống như biết rõ lợi hại, kêu to một tiếng lui về phía sau, nó đến nhanh, đi cũng nhanh, đạn tên lửa nổ cho khói bụi mịt mù, lại không thể thương tổn được nó mảy may.
Đúng lúc này, Michelle đột nhiên giơ lên vòng tay Tiêu Tán, sóng tinh thần trùng kích phát động.
Hung thú kia chợt gặp tinh thần trùng kích, thân hình vậy mà cương lên.
Chính là một thoáng cứng ngắc này, đã mang đến tai nạn chết người cho nó.
Chỉ trong chốc lát, Hỏa Thần Pháo, Linh Hỏa Thương, ống phóng rốc-két, còn có các loại súng trường đồng thời nổ súng về phía hung thú. Tiếng súng lập tức vang dội toàn bộ rừng rậm, nổ vang liên hồi, phảng phất mọi nhà đốt pháo ngày lễ, lại giống ban nhạc đang diễn tấu đến lúc cao trào, bộc phát tiếng chiêng trống tề minh, nháy mắt đẩy mạnh trận chiến đấu ập đến bất ngờ này đến đỉnh điểm.
Đả kích điên cuồng thế này, cho dù mạnh như Tạ Vinh Quân cũng chưa chắc có thể chịu được, con dã thú kia lớn tiếng kêu đau, liên tục đảo quanh trên không, rốt cuộc chống đỡ hết nổi khóc thét ngã xuống đất.
Tiếng súng đình chỉ, huyết thủy thẩm thấu đại địa, vô số vỏ đạn trải thành một vòng kim loại óng ánh.
Thẩm Dịch rút tay ra khỏi người Arias.
Trận chiến này từ đầu đến cuối hắn ngay cả liếc cũng không thèm, hắn biết rõ đó là thứ gì, nếu ngay cả thứ này mà lính dù của hắn đều không đối phó được, như vậy tiếp theo cũng không cần đi nữa.
“Ngươi rất may mắn, Arias, răng nanh của con chó xù kia không đâm trúng chỗ yếu hại của ngươi, hơn nữa ngươi còn có thuật hợp kích bảo vệ, nếu không rất có thể ta sẽ không kịp cứu ngươi.”
Tổn thương của Arias cũng không tính trí mạng, thuật hợp kích có thể phân tán tổn thương hữu hiệu, Thẩm Dịch lại kịp thời cứu giúp, đây xem như là một lần tao ngộ hữu kinh vô hiểm.
“Chú xù? Cấp trên, ngài gọi nó là chó xù?” Arias kinh ngạc nhìn con mãnh thú suýt nữa tiễn mình lên thiên đường kia.
Nó thoạt nhìn ước chừng dài hai mét, cao đến ngực, nhìn từ ngoại hình phần đầu, đích xác có vài phần tương tự chó, chỉ là hai cái nanh kia thoạt nhìn thật sự không thể liên tưởng được đến giống chó nào. Còn ba chiếc vuốt nhọn duỗi ra trên móng nó, càng không cách nào đánh đồng với chó xù đại biểu cho sự đáng yêu vô hại. Đuôi dài như roi dài ước chừng ba mét, đỉnh đuôi lại còn mọc ra gai nhọn hoắt, gai đâm vào đồng cỏ, cỏ xanh cũng tàn lụi, đúng là có độc!
Chính là thứ dã thú đáng sợ này, lại bị Thẩm Dịch dùng khẩu khí khinh thường gọi thành chó xù.
“Đúng, chó xù, xác thực mà nói, tên của nó gọi là thú cuồng bạo ấu niên, vẫn còn nhỏ tuổi. Thú cuồng bạo là loại tánh mạng chủ lưu nhất tại khu II, cơ hồ phân bố khắp mọi chỗ. Chúng không chỉ là kẻ địch của mạo hiểm giả, đồng thời cũng là mục tiêu săn bắn của hung thú khác trong hoang dã.”
Thẩm Dịch cười nói, hắn vừa nói vừa đi qua cắt đuôi con ấu thú. Nọc độc của thú cuồng bạo ấu niên, chỉ cần thu thập một lượng nhất định, cộng thêm chút ít điểm Huyết Tinh là có thể dùng để điều phối một loại độc dược cấp thấp, tuy không đáng nhiêu tiền, nhưng dẫu ít còn hơn không.
Rất nhiều người quen xem Bình Nguyên Hoang Dã là nơi đạt được trang bị đỉnh cấp, kỳ thật những tài liệu trụ cột này mới là giá trị cam đoan cơ bản của nó. Nếu nói trang bị đỉnh cấp tại hoang dã giống như mỏ kim cương, như vậy những tài liệu trụ cột này chính là quặng sắt. Quặng sắt cố nhiên không đáng giá bằng kim cương, nhưng công ty khai thác quặng sắt chưa hẳn kém hơn công ty hột xoàn.
Thực tế là có một chút đạo cụ đặc thù thậm chí chỉ có thể đạt được thông qua loại phương thức này. Đương nhiên, nó cần tài liệu rất nhiều, số lượng to lớn vượt xa tưởng tượng.
Bất quá nếu không thể thu thập đủ số lượng tiêu chuẩn cần thiết để phối trí trang bị, vậy thì đồng nghĩa với không có gì, bởi vì hoang dã không cho phép mang tài liệu dư thừa rải rác về đô thị, việc này gia tăng thật lớn độ khó đạt được trang bị thông qua thu thập tài liệu.
“Ý ngài nói… nó chính là mục tiêu săn bắn của những thú dữ khác?” Frost cảm thấy rất giật mình.
“Đúng vậy.” Thẩm Dịch cẩn thận gói lại túi độc cắt xuống từ đuôi dã thú, thu vào Huyết Tinh văn chương: “Chúng nằm ở tầng chót nhất trong chuỗi thực vật sinh tồn tự nhiên, chẳng khác gì dê lộc trong rừng vậy, chỉ có thể ăn cỏ xanh.”
“A ha, tôi lại bị một con lộc đâm xuyên lồng ngực.” Arias kêu quai quái.
Thẩm Dịch nghiêm mặt nói: “Không nên xem thường những con lộc này. Thú cuồng bạo thành niên, thân dài ước chừng ba thước, lực lượng càng lớn càng hung mãnh, tốc độ không nhanh và linh hoạt như ấu thú, không cách nào tự do quay người trên không, nhưng chúng hễ động là cả đàn cả lũ. Cũng không phải tất cả hung thú đều có thể dùng chúng làm thức ăn, có khi chúng cũng sẽ ăn ngược một ít hung thú to lớn… dưới tình huống có đủ số lượng.”
“Như vậy hiện tại…”
“Không cần lo lắng, thú cuồng bạo là một loại dã thú sinh đẻ nhiều, mỗi ổ của chúng ước chừng có thể sinh hai mươi con, hàng năm ba lượt. Mỗi khi ấu thú vượt qua thời kỳ cho bú, thú mẹ sẽ đuổi chúng đi, cho chúng ra thích ứng với thế giới tự nhiên tàn khốc này. Trong đoạn thời gian ấy, chúng sẽ không được quần thể bảo hộ. Thẳng đến ngày nào đó chúng lớn lên thành thục, tự nhiên sẽ có đội ngũ thú cuồng bạo mới tiếp nhận nó, cho nó trở thành một thành viên trong đó. Con vừa nãy không quá dài, giống như chỉ có khoảng ba tháng. Thú cuồng bạo ấu niên có hành vi man rợ, động tác nhanh nhẹn, sở hữu năng lực lướt không, có thể qua lại thoải mái trong rừng, là thích khách tùng lâm rất khó bị phát hiện, thực lực bọn chúng chưa hẳn kém thú cuồng bạo trưởng thành bao nhiêu, chỉ là sinh mệnh lực rất thấp, dễ dàng bị giết chết. Chờ chúng đến thành niên, những năng lực này ngược lại sẽ biến mất, thay thế là năng lực tiến công cuồng bạo huyết tinh chính diện. Đây chính là nguyên nhân vì sao nó có thể đánh lén chúng ta, lúc nhỏ chúng là thích khách, trưởng thành liền trở thành chiến sĩ.”
“Nghe có vẻ giống như…” Frost do dự một chút.
“Có vẻ giống chúng ta?” Thẩm Dịch hỏi lại. Hắn cười nói: “Đúng, chính là giống chúng ta. Huyết Tinh đô thị dẫn chúng ta đến đây, trước khi chúng ta thích ứng thế giới này, nó sẽ mặc kệ chúng ta tự sinh tự diệt. Trước đó, chúng ta khuyết thiếu thực lực chân chính, chỉ có thể vận dụng chiến thuật linh xảo đền bù chỗ chưa đủ, thẳng đến ngày nào đó chúng ta dần dần phát triển, lực lượng cường đại lên, không còn ỷ lại vào tính bí ẩn và linh hoạt để sinh tồn nữa, đó là lúc chúng ta có tư cách trở thành một thành viên trong một chi đội ngũ khổng lồ, bắt đầu công cuộc chiến đấu chân chính. Trong quá trình trưởng thành này, chúng ta đi từ chỗ tối hướng về chỗ sáng, từ cá nhân hướng về đoàn thể, từ nhỏ yếu đến cường đại, từ bị săn giết đến săn giết, đồng thời cũng vứt bỏ hướng đi của mình…”
Thẩm Dịch nói xong nhìn về phía vùng trời trên đỉnh đầu kia, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm.
Frost nói bằng giọng tràn ngập sùng kính: “Ngài cho tới bây giờ cũng không phải kẻ bị săn, ngài cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha cho sở trường của mình, cấp trên. Ngài trời sinh là người chỉ huy mà không phải bị chỉ huy.”
Thu hồi lại ánh mắt, Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Đương nhiên, bắt đầu từ lúc ta sinh ra trên thế giới này, ta chính là kẻ săn thú… vẫn luôn là.”
Xuất ra Huân Chương Vinh Dự, Thẩm Dịch triệu hoán thêm hai gã binh sĩ bổ sung thay thế.
Binh sĩ Ford, trước mắt đẳng cấp 4. Lính trinh sát, thuộc tính ưu tú: nhanh nhẹn; năng lực ưu tú: ẩn núp trinh sát.
Binh sĩ Kafka, trước mắt đẳng cấp 4. Lính quân y, thuộc tính ưu tú: tinh thần; năng lực ưu tú: chữa bệnh.
“Kafka, đây là quyển trục chuyên chúc của Elizabeth, Ford, đây là quyển trục Ảnh Bộ, học tập chúng, cố gắng phát huy tác dụng cho tốt.”
“Vâng, cấp trên, chúng tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Hai tên lính đồng thanh trả lời.
“Facey, đưa ống phóng rốc-két cho Ford, bảo hắn và Kafka thay phiên nhau dùng, ta cần bọn hắn mau chóng đề thăng bản thân, đủ cấp bậc học tập thuật hợp kích. Frost, chú ý bảo vệ bảo vệ bọn hắn. Michelle, ngươi tạm thời đảm nhiệm lính trinh sát, cùng John phụ trách sưu tầm con đường phía trước. Arias, thương thế của ngươi không sao chứ?”
“Đã không còn đáng ngại, cấp trên.”
“Rất tốt, ngươi và Ralph phụ trách bọc hậu. Dabinett, Evans, không có lệnh của ta, các ngươi tuyệt đối không thể bay lên trời. Đều nghe rõ chưa?”
“Rõ, cấp trên!”
“Như vậy hiện tại xuất phát, chúng ta phải ly khai khu tùng lâm này trước khi trời tối.”
***
Michelle trẻ tuổi dẫn đầu, bưng súng trường đi ở hàng trước nhất, cẩn trọng quan sát bốn phía.
Phía sau cậu, mỗi binh sĩ chia nhau đề phòng khả năng xuất hiện tập kích ngoài ý muốn trên từng góc độ.
Thẩm Dịch bước ngắn bước dài tiêu sái đi giữa đội ngũ, bên người là Frost đang nhỏ giọng nói chuyện với hắn.
“Cấp trên, có chuyện tôi không hiểu lắm.”
“Gì thế?” Thẩm Dịch hỏi.
“Bầu trời nơi này không có mặt trời, buổi tối cũng không có trăng sao, cây cối nơi này cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, không thể căn cứ bất luận tri thức vốn có nào để phân biệt phương hướng.”
“A, ngươi đang hỏi ta nên phân biệt phương hướng như thế nào sao?”
“Vâng.”
“Nhìn sau lưng của ngươi, có thấy một màn hào quang năng lượng hay không?”
“Có, cấp trên.”
“Chỗ đó chính là Huyết Tinh đô thị. Quay lưng về phía đô thị đi lên phía trước, cũng chính là phương hướng chúng ta tiến lên bây giờ, nơi đó là khu vực độ khó cao, do bên chúng ta là Đông Khu, cho nên phương hướng đối ứng chúng ta có thể tự đánh dấu là phía tây, những phương khác theo đó mà tính.”
“Tự đánh dấu?”
“Đúng đấy Frost, đây là điều kiện tiên quyết nhất khi đang sinh hoạt trong thế giới huyết tinh: Nếu cuộc sống của ngươi không có phương hướng, như vậy ngươi phải định ra một phương hướng cho chính mình, sau đó nhắm phương hướng này một đường thẳng tiến…”
“Thế nhưng phương hướng ngài tiến tới là một nơi càng thêm nguy hiểm.”
“Đúng vậy, Frost, đây chính là vấn đề, chúng ta đang đi trên một con đường nguy hiểm. Đáng mừng chính là, ít nhất chúng ta còn biết chúng ta đi hướng nào. Mà với phần lớn người mà nói, bọn hắn còn chưa biết mình đang đi trên con đường ra làm sao…”
“Ngài muốn nói…”
“Ta không có gì muốn nói, không nên suy đoán lung tung, Frost, đó không phải việc ngươi nên làm.”
“Vâng, cấp trên.”
Đúng lúc này, Michelle xa xa đột nhiên giơ tay ra sau, đồng thời ngồi xổm xuống.
Có phát hiện!
Tất cả mọi người đề phòng.
“Cấp trên, ngài tốt nhất nên đến nhìn một chút.” Michelle nhỏ giọng gấp rút nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.