Vô Tận Vũ Trang

Chương 251: Kẻ Phản Bội





“Không!!!” Arnold gân cổ hò hét: “Mâu của ta!”
Nằm mơ cũng không ngờ Thẩm Dịch lại làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Dịch quay đầu lạnh lẽo nhìn Arnold, cười hắc hắc: “Ngươi thật sự rất mạnh, Arnold, nhưng đáng tiếc ngươi đã quên vấn đề lớn nhất của ngươi, đó chính là chỉ cần thiếu một kiện, bộ Thiết Huyết liền không còn cường đại thế nữa. Hiện tại, ngươi còn có thể uy phong giống như vừa rồi sao?”
Arnold toàn thân run rẩy.
Vì đạt được bộ Thiết Huyết, Arnold đã bỏ ra một giá rất lớn. Trên thực tế từng thành viên đội Thứ Huyết đều biết, tất cả thực lực của Arnold đều trên một thân trang bị này. Ngoại trừ nó ra, gã chỉ có hai kỹ năng. Mà thuộc tính bản thân gã càng là thấp một mảng lớn so với đồng bạn.
Dù sao không có gì có thể dễ dàng lấy được, có cái này nhất định phải bỏ cái kia.
Điểm mạnh nhất của Thẩm Dịch, không phải ở năng lực chiến đấu của hắn, mà là hắn luôn có thể tìm ra nhược điểm đối thủ trong thời gian ngắn nhất, sau đó thi hành sách lược nhất kích tất sát.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Dịch còn theo phái tạp gia, môn nào cũng đều không mạnh, nhưng loại bổn sự nào hắn cũng đều có một chút.
Thật muốn ngạnh bính cùng người có sở trường, loại nào hắn cũng đều không đấu lại, nhưng chỉ cần để hắn tìm được cơ hội, liền có thể tìm tới phương pháp dùng trường khắc đoản, ngạnh sanh khắc chết mục tiêu.
Giống như hắn dùng súng và binh sĩ kêu gọi đối phó Đế Vũ, giống như hắn dùng vật lộn cận chiến đối phó Vu Lập, giống như hắn dùng Phi Trảo đối phó Linh, lần này hắn dùng Cướp Đoạt đối phó Arnold.
Những năng lực này cũng không tính rất mạnh, nhưng lại xuất hiện trên người mục tiêu thích hợp tại thời cơ thích hợp, do đó phát huy ra hiệu quả trí mạng.
Bởi vậy thời khắc Arnold ném trường mâu xuyên thấu Ôn Nhu, Thẩm Dịch không chỉ thấy được Ôn Nhu ngàn cân treo sợi tóc, lại cũng nhìn thấy hi vọng phá giải bộ giáp Thiết Huyết.
Chỉ cần cướp đến tay thiết huyết trường mâu, Arnold liền thứ gì cũng không còn.
Mà muốn làm được chuyện này, kỳ thật cũng không khó.
Arnold ngơ ngác nhìn Thẩm Dịch, uy phong lúc trước sớm đã không còn sót lại chút gì.
Chẳng ai ngờ rằng, ngay lúc đó, Arnold đột nhiên làm một việc.
Gã quỳ xuống bịch một tiếng!
Động tác này khiến tất cả mọi người chấn động.
Ngay cả Thẩm Dịch cũng ngây người: “Này, ngươi!”
“Trả nó lại cho ta!” Arnold nhìn xem Thẩm Dịch kêu lên: “Ta xin ngươi! Trả nó lại cho ta được không?”
Thẩm Dịch há to miệng: “Ngươi… ngươi điên rồi sao?”
Hoàn toàn chính xác, một màn trước mắt này khiến tất cả mọi người không thể tin được.
Mới vừa rồi Arnold còn uy phong bát diện, thoáng cái vậy mà đã quỳ gối trước mặt Thẩm Dịch.
Arnold lắc đầu liên tục: “Ta sai rồi, ta không nên đánh với ngươi. Ta xin lỗi ngươi, ta van cầu ngươi trả nó lại cho ta được không? Ta cam đoan với ngươi, ngươi trả nó lại cho ta… ta sẽ rời khỏi đội Thứ Huyết! Ta thề vĩnh viễn sẽ không là địch với ngươi!”
Thẩm Dịch ngơ ngác nhìn Arnold.
Người trước mắt bỏ đi mặt nạ.
Đó là một gương mặt trẻ tuổi còn hơi non nớt, thoạt nhìn thậm chí còn không đến mười tám tuổi.
Hóa ra lại còn là một thiếu niên a!
“Ta xin ngươi…” Arnold vừa ho ra máu vừa nói: “Trả nó lại cho ta, được không? Ta van cầu ngươi, trả nó lại cho ta! Ta lạy ngươi! Ta lạy ngươi!”
Gã vậy mà thật sự dập đầu rầm rầm rầm lên mặt đất.
Toàn bộ thành viên đội Thứ Huyết ở một bên thất thần.
Lam Bình kêu to: “Arnold, cmn ngươi điên hay chạm mạch rồi? Cmn ngươi đứng lên cho ta! Ngươi có phải là đàn ông con trai không hả? Chỉ vì một cái mâu mà quỳ xuống trước kẻ địch của chúng ta? Muốn vứt bỏ lão huynh đệ chúng ta? À? Cmn ngươi có còn là đàn ông không? Ngươi còn trứng không hả? Ngươi muốn thiết huyết trường mâu, giết hắn, chúng ta lại cầm về! Không được thì về sau các huynh đệ tìm thêm cho ngươi một cái!”
Arnold phẫn nộ quay đầu: “Cmn không trứng! Ngươi cho rằng lão tử dựa vào cái gì có thể vào đội Thứ Huyết? Chính là bằng bộ trang bị này! Thiếu một kiện, nó sẽ không còn ý nghĩa! Không còn bất kỳ ý nghĩa! Ngươi hiểu hay không! Đó là hết thảy của ta! Ngươi biết chính ta tại đô thị hơn một năm qua đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để gom góp bộ trang bị này không? Ngươi căn bản không hiểu. Ngươi cho rằng những thứ này là trên trời rơi xuống dễ dàng có thể tìm tới như vậy? Ngươi có biết chính trong năm qua, có ba cái là cmn vận may trúng đầu mới lấy được. Hôm nay nếu mất chiếc mâu này, về sau ta có thể cả đời đều không có cơ hội gom góp đủ!”
Pandora lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi có thể mặt mũi cũng không cần? Liền tôn nghiêm cũng bỏ?”
Arnold ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Mặt mũi? Là vật gì? Tôn nghiêm lại là thứ chó má gì chứ? Trước khi ngươi tiến vào Huyết Tinh đô thị chưa từng chơi game online đúng không? Ngươi há có thể biết được, thuần tùy chỉ vì một bộ trang bị trong trò chơi, vũng hố, mê hoặc, lừa gạt, trộm, đoạt, giết người, phóng hỏa, thậm chí ngủ với người, phát sinh qua bao nhiêu? Mà ở đây thì sao? Ở đây là địa phương nào? Nơi này cmn là thế giới giết người chân thật! Giá trị của trang bị thậm chí còn cao hơn tiền tài, cao hơn hư vinh, nó trực tiếp đồng đẳng với tánh mạng! Ở loại địa phương này nói tôn nghiêm? Nói mặt mũi? Ngươi đang đùa sao? Lão Tử muốn tiền chứ không cần sĩ diện! Mặt mũi của ta là do quả đấm của ta chống lên! Ta không quan tâm mình là tiểu nhân hay là cái gì, ta cũng không cần mặt mũi hay tôn nghiêm chó má gì đó, ta chỉ muốn sống sót thật tốt tại nơi quỷ quái này!”
Arnold rống to, thanh âm quanh quẩn vô tận trong đại sảnh.
Sau đó gã nhìn Thẩm Dịch: “Ngươi chỉ cần chịu trả mâu lại cho ta… ta làm thủ hạ của ngươi, ta đây liền gia nhập đội Đoạn Nhận! Ta có thể ký hiệp nghị! Ngươi biết ta mạnh bao nhiêu rồi đấy, ngươi đều nhìn thấy! Ngươi đều nhìn thấy! Một mình ta có thể sánh với tất cả đồng đội của ngươi!”
Thẩm Dịch thở dài.
Hắn lắc đầu: “Ta biết trên thế giới này có rất nhiều loại người. Có người rất sợ chết, có người tánh khí táo bạo, có người kiêu ngạo bất tuân, cũng có người âm hiểm ngoan độc. Nhưng là tất cả những người này, cộng lại, kỳ thật đều không đáng sợ bằng một loại người. Loại người này gọi là tiểu nhân, bọn họ là những kẻ khiến người ta khó an tâm nhất. Lúc bọn họ đắc thế thì dũng mãnh, cường đại, không sợ hãi, nhưng khi bọn họ thất thế, liền biến thành một con chó ghẻ, cái gì cũng không là…”
Hắn nhìn Arnold: “Ngươi không nên gọi Arnold đấy, Arnold chân chính, hẳn là một dũng sĩ, một dũng sĩ không sợ hãi, mà không phải kẻ nhu nhược chỉ biết đặt hi vọng sinh tồn vào một bộ trang bị. Đã không còn Thiết Huyết, ngươi đã không còn gì, dũng khí của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, hết thảy của ngươi đều đổ sông đổ biển, còn dư lại, cũng chỉ là bội tín bạc nghĩa thay đổi thất thường… Người như ngươi, coi như cường đại hơn đồng bọn của ta cộng lại thì sao nào? Ta làm sao có thể yên tâm giao sau lưng của mình cho ngươi? Ngươi hôm nay có thể vì một thanh thiết huyết trường mâu mà ra bán đứng đội Thứ Huyết, ngày mai thì sao? Ngươi lại vì thứ gì mà bán rẻ chúng ta?”
Toàn thân Arnold lạnh buốt nhìn lấy Thẩm Dịch: “Ngươi cự tuyệt ta? Ngươi có biết Tạ Vinh Quân sẽ lập tức đi qua hay không? Ngươi có biết hắn mạnh bao nhiêu không? Ngươi có biết chỉ cần một mình hắn, tất cả ưu thế của ngươi đều hóa thành hư không hay không? Ngươi có biết chỉ có ta mới có hi vọng đứng trụ hắn một thời gian ngắn hay không?”
“Đương nhiên, ta biết sự cường đại của hắn, ta còn biết hắn có át chủ bài gì.” Thẩm Dịch nhẹ gật đầu: “Ta biết tất cả những gì ta nên biết, nếu không ta dựa vào cái gì đối phó các ngươi? Nhưng ta không cần ngươi, bởi vì kế hoạch của ta không có ngươi. Ta nói, dù cho không có ngươi, ta cũng có thể thắng. Ngươi muốn Thiết Huyết? Được, ngươi bây giờ đã quỳ xuống với ta, cũng nói ra lời muốn phản bội đội Thứ Huyết. Tạ Vinh Quân sẽ không tha ngươi… Ngươi hiện tại nhanh chạy đi, lập tức ly khai nơi này. Đợi nhiệm vụ lần này chấm dứt trở lại đô thị, ngươi đến tìm ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi dùng thứ tốt ngươi lấy ra được để đổi. Chỉ cần từ giờ trở đi, ngươi không còn nằm trong đội Thứ Huyết, như vậy giữa chúng ta còn có khả năng giao dịch… Tuy ta không thu tiểu nhân làm đồng đội, nhưng làm một chút giao dịch với tiểu nhân, vẫn có thể.”
Trong mắt Arnold lóe lên tia sáng hi vọng.
Gã bỗng đứng lên: “Đây là ngươi nói!”
“Đương nhiên, lời nói của ta, đa số thời điểm vẫn là chắc chắn. Thiết huyết trường mâu có ý nghĩa phi phàm với ngươi, nhưng với ta mà nói nha, chưa hẳn giá trị hơn một thanh vũ khí cấp C, không phải sao?”
“Ừ!”
Arnold ấn Huyết Tinh văn chương vài cái, tất cả mọi người nghe được tiếng nhắc nhở rõ ràng.
“Đội viên Arnold rời khỏi đội Thứ Huyết!”
Làm tốt chuyện này, Arnold quay người đi ra ngoài phòng hội nghị lớn.
Thẩm Dịch đã tin tưởng có thể đối phó Tạ Vinh Quân như vậy, gã tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa, đợi nhiệm vụ lần này chấm dứt lại đi tìm Thẩm Dịch thôi.
Mắt thấy Arnold tính chạy, Pandora đột nhiên kêu lên: “Chờ một chút!”
Arnold quay đầu lại: “Như thế nào, ngươi còn muốn giữ ta lại?”
Pandora cười lạnh: “Ngươi muốn đi ta không phản đối, bất quá ít nhất phải ký hiệp nghị, không mang hàng của bọn ta đi theo.”
Arnold ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện tâm tư của mình đã bị Pandora nhìn ra.
Giờ gã rời đi trước, trở lại đội tàu, hàng hóa đội Thứ Huyết còn không phải do gã xử lý? Cho nên, dù đội Thứ Huyết cuối cùng thắng, không có hàng, chỉ sợ cũng muốn toàn quân bị diệt trong nhiệm vụ lần này. Arnold không cần lo lắng có người đến tìm mình gây sự nữa.
Chỉ tiếc Pandora không cho gã cơ hội này, liếc cái đã xem thấu âm mưu tiểu nhân của gã.
Gã hừ một tiếng, đành phải không tình nguyện kí xuống hiệp nghị, sau đó quát lên: “Hiện tại hài lòng chưa?”
Pandora không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là Arnold đi hay ở cũng không thèm để ý.
Vu Lập kêu to: “Arnold! Ngươi phản bội chúng ta, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!”
“Chỉ bằng ngươi? Cho dù không đủ trọn bộ, ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Ngày tốt lành của đội Thứ Huyết đã đến! Lão tử thức thời là tuấn kiệt, kịp thời ly khai, chỉ cần lão tử có thực lực, còn sợ không có đội ngũ nào muốn lão tử? Tội cho đám ngu ngốc các ngươi, hừ, cứ ở lại chiếc thuyền lủng lỗ này mà chết chìm đi!”
Gã nói một phen khiến tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Nói xong Arnold nhanh chóng ly khai.
Một hồi lâu, Lam Bình mới khàn cuống họng nói: “Thật không nghĩ tới sẽ thành dạng này.”
Arnold phản bội, đã khiến tâm lí tất cả thành viên đội Thứ Huyết nhận lấy đả kích cực lớn, trong lòng mỗi người đều không khỏi sinh ra một loại cảm giác mê mang với con đường phía trước.
Thẩm Dịch cũng nở nụ cười khổ: “Đây hẳn gọi là hoạn nạn mới biết chân tình đi. Đội Thứ Huyết chọn lựa đội viên, luôn lấy thực lực làm tiêu chuẩn, về sau sợ là phải sửa lại phong cách, ngươi cứ nói đi, Tạ Vinh Quân Tạ lão đại?”
Theo Thẩm Dịch hỏi một tiếng này, bên ngoài phòng hội nghị lớn truyền tới một tiếng thở dài.
Tạ Vinh Quân đã quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.