Đặc điểm lớn nhất của huyết thống chính là sau khi có được huyết thống liền tự động có được tất cả năng lực tương ứng, không chiếm cứ thanh kỹ năng, sử dụng không tiêu hao tinh thần lực chút nào, nhưng lại có hạn chế cực lớn trên số lần sử dụng. Kỹ năng huyết thống có uy lực càng mạnh mẽ, càng sẽ bị hạn chế số lần sử dụng. Uy lực “Vết cắn ác ma”, có thể nói là đứng đầu trong các kỹ năng cấp C, Đế Vũ vốn là trông cậy nó có thể trọng thương đối phương, nhưng không nghĩ tới tiểu ác ma cắn xuống một cái, trên vai mập mạp cũng chỉ tóe lên chút tẹo huyết hoa. Tổn thương 1 điểm. Nói cách khác, vết căn ác ma cũng không thể phá vỡ phòng ngự của mập mạp, cho nên chỉ tạo thành tổn thương trụ cột. Đế Vũ rốt cuộc sáng tỏ vừa rồi “Tử vong ập đến” cũng không phải bị khải giáp tinh thần lực triệt tiêu hết. Tuy uy lực công kích của “Tử vong ập đến” rất cường đại, nhưng sát thương gấp bội của nó lại là tiến hành gấp bội sau khi trừ đi năng lực phòng ngự của đối phương, mà không phải gấp bội tự thân công kích, nói một cách khác, lực phòng ngự của mập mạp ít nhất phải 30-40 điểm trở lên, mới có thể triệt tiêu kỹ năng của hắn đến mức như thế, mới khiến cho “Vết cắn ác ma” vốn dĩ cường hãn cũng biến thành vô tích sự. Thế nhưng từ lúc nào mà mập mạp sở hữu phòng ngự cao như vậy? Bất quá gã thậm chí không còn kịp suy tư nữa, bởi vì ngay khi gã đánh ra hai kỹ năng, Thẩm Dịch cũng đồng thời làm hai chuyện. Tay trái cầm Huân Chương Vinh Dự triệu hồi ra năm tên lính dù nhào đến Số 47, tay phải bóp cò bắn về phía Lam Bình. Số 47 quét Hỏa Thần Pháo về phía năm tên lính dù, gã biết rõ những binh lính này chỉ là tốt thí của Thẩm Dịch, căn bản không chịu đòn được, lại không ngờ năm tên lính chỉ khựng một chút trước làn đạn rồi tiếp tục đánh tới. Viên đạn nã trên người bọn họ, lộ ra khung cốt thép bên trong, số 47 nhìn mà mắt như sắp lồi ra. Cư nhiên cũng là người cải tạo máy móc giống gã! Chiến sĩ máy vs chiến sĩ máy, đây cũng có thể xem như đồng loại tương tàn. Năm tên chiến sĩ máy vọt tới bên người Số 47, trong đó hai người liền hoàn ôm lấy Số 47. Ba người khác khởi xướng công kích hình quạt với Số 47, đạn bắn vào người Số 47, toát ra hoa lửa bang bang. Số 47 rống lên một tiếng, thân thể giáp thép mãnh liệt nhô ra vài miếng cưa máy, chẳng khác gì đĩa cưa của Kẻ Thu Gặt, chuyển động cao tốc dọc theo thân hình Số 47, cắt tới cánh tay năm tên lính. Chỉ là năm tên lính này đều là thân thể khung xương hợp kim, nhất thời nửa khắc không dễ gì cắt được. Huống chi năm người này phối hợp thoả đáng, một người chống đỡ không nổi lập tức lùi xuống, số còn lại bọc lên. Người lui ra sẽ lập tức trở lại bên người Thẩm Dịch, để hắn sử dụng Kích Hoạt giúp đỡ khôi phục. Năm tên chiến sĩ máy này không thể nào là đối thủ Số 47, nhưng vẫn có thể cuốn lấy đối phương một thời gian ngắn, giúp Thẩm Dịch rảnh tay công kích những người khác. Cùng lúc đó, Lam Bình đã tụ lực chuẩn bị kỹ năng thứ ba. Thẩm Dịch chợt nổ súng về phía gã, viên đạn bay đến như sao xẹt chân trời, đánh thẳng ngực Lam Bình. Một kích này uy lực lớn đến lạ kỳ, đánh rớt mất gần 80 điểm tánh mạng của gã, khiến gã hô thảm thành tiếng, gã biết rõ đây nhất định là hậu quả Thẩm Dịch sử dụng tinh thần lực kèm theo, chỉ là sau một khắc gã kinh hãi phát hiện tinh thần lực của mình lại bỗng nhiên giảm bớt hai điểm. Lúc trước gã điều khiển gió cho đội ngũ, chế tạo cánh gió, đã tiêu hao một đống tinh thần, là một người có kỹ năng nghề nghiệp, sở hữu vô số kỹ năng, điều khiến gã nhức đầu nhất vĩnh viễn chính là không đủ tinh thần, khiến gã không cách nào buông tay phóng kỹ năng. Không nghĩ tới một phát này của Thẩm Dịch, không những tạo thành tổn thương to lớn với gã, mà còn khiến gã mất đi hai điểm tinh thần, gã phẫn nộ cơ hồ muốn thổ huyết. Nhưng mà một giây sau, Thẩm Dịch đã tiếp tục phát ra hai viên đạn lửa hướng tới Lam Bình. *** Gông Cùm Xiềng Xích phát động gây ra hiệu quả phong ấn mục tiêu, mục tiêu không cách nào sử dụng kỹ năng (không bao gồm kỹ năng trang bị), duy trì thời gian 3-5 giây, đồng thời mục tiêu mất đi năng lực di động, duy trì thời gian 3-6 giây, suy yếu 10% tốc độ di chuyển, duy trì thời gian một phút. Tổn thương kỹ năng gây ra bằng một nửa điểm lực lượng. Kỹ năng có độ ưu tiên 32. Chiến trường bên kia, Mơ Chưa Tỉnh biết mình nguy hiểm. Lực lượng bản thân Kim Cương không cao, một quyền này cũng không quá đáng hơn mười điểm công kích, trừ đi phòng ngự, chỉ tạo thành 3 điểm thương tổn đáng thương, nhưng chính một quyền này, lại khiến Mơ Chưa Tỉnh lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Đồng dạng là kỹ năng phong ấn, Gông Cùm Xiềng Xích của Kim Cương thuộc về phong ấn cận chiến, duy trì thời gian ngắn, nhưng năng lực phong ấn lại toàn diện. Dưới một kích này, Mơ Chưa Tỉnh lập tức phát hiện tất cả năng lực của mình đều không thể sử dụng. Gã hú lên quái dị, đột nhiên nhảy lên, ý định thoát ly vòng vây trở lại bên chiến hữu, lại phát hiện mình căn bản không nhảy lên được. Cường Lực Trùng Kích của Hồng Lãng lúc này đã tới, Mơ Chưa Tỉnh không thể di động, không cách nào tránh né, một quyền này đánh vào người Mơ Chưa Tỉnh, bởi vì Cường Lực Trùng Kích của Hồng Lãng đã là đẳng cấp 6, sau khi đánh trúng mục tiêu tạo thành tổn thương bằng 2,2 lần lực lượng, Mơ Chưa Tỉnh chưa gì đã giảm mất 130 điểm táng mạng, gã đau đến mức điên cuồng hô lên, đồng thời trong lòng hoảng hốt: “Lực lượng của ngươi…” “Đúng vậy, vừa căng.” Hồng Lãng cười ha ha quái dị nói. Hắn giơ lên tay trái, một luồng sáng trắng hiện trên cổ tay, Lôi Đình Nhất Kích phát động. Nhằm để cam đoan tốc sát, Thẩm Dịch đã đưa luôn cả Găng tay sấm sét của mình cho Hồng Lãng, khiến lực lượng của Hồng Lãng đã đạt đến 65 điểm, trong Khu Phổ Thông cũng là hiếm thấy. Ăn một kích này, lại thêm 100 điểm thương tổn, Mơ Chưa Tỉnh bị đánh co rúm cả người như tôm hùm. Gã cố nén đau đớn xuất ra một lọ nước thuốc khôi phục trút xuống, chỉ tiếc năng lực hồi phục của nước thuốc kém xa tổn thương của gã. Ôn Nhu quát lên một tiếng, đao võ sĩ trên tay phải đã phát ra ánh sáng chói lọi. kỹ năng Loạn Nhận Trảm kèm theo Đao võ sĩ: liên tục sáu lần công kích mục tiêu, lực tổn thương mỗi đao bằng 70% tổn thương thông thường. Liên tiếp sáu đao, chém ra sáu phát hơn mười điểm thương tổn trên người Mơ Chưa Tỉnh, Mơ Chưa Tỉnh vừa khôi phục một ít tánh mạng đã bị Ôn Nhu chém phăng cả gốc lẫn lãi. Gã quát to một tiếng, giương tay đánh ra một đợt sóng Tinh Thần Trùng Kích vào Kim Cương, đây là kỹ năng trên Vòng Tay Tiêu Tán của gã, không nằm trong phạm vi phong ấn của Gông Cùm Xiềng Xích, Kim Cương chỉ cảm thấy não bộ đau đớn một hồi, bụm đầu lui về phía sau. Mơ Chưa Tỉnh lựa chọn công kích Kim Cương, chính vì biết rõ thằng này là mạo hiểm giả cận chiến chủ khống, một khi để hắn quấn lên, như vậy đợi hiệu quả Gông Cùm Xiềng Xích kết thúc, kế tiếp chính là Trọng Kích không thể nghi ngờ. Cho nên gã bất luận thế nào cũng phải phế bỏ cái tên Kim Cương đáng ghét này trước. Đội Thứ Huyết thu thập tư liệu của bọn Thẩm Dịch, đến cùng cũng không phải làm kiểng đấy. Bất quá gã phải trả một cái giá lớn cho lần xuất thủ này, chính là hai lưỡi rìu hung ác của Hồng Lãng nối gót bổ tới, đồng thời Ôn Nhu lại phóng thích ra một kỹ năng. Kỹ năng kèm theo Đao võ sĩ: Lực Trảm. Nhân đôi tổn thương một đòn công kích lên mục tiêu. Lực lượng của Ôn Nhu trước mắt không cao, một chiêu Lực Trảm không phát huy hiệu quả cường đại như Loạn Nhận Trảm, chỉ chém rơi Mơ Chưa Tỉnh 20 điểm tánh mạng, nhưng trải qua luân phiên công kích, tánh mạng của Mơ Chưa Tỉnh đã còn không hơn trăm điểm. Tên này có thể nói là khó nhằn nhất trong số những người mà nhóm Thẩm Dịch đụng phải trước mắt. Rõ ràng là chuyên về tinh thần, nhưng thể chất lại cực cao, tốc độ phản ứng đồng dạng không kém, thế nên ba người liên thủ phóng kỹ năng đều không thể giết chết gã, Kim Cương lại bị sóng Tinh Thần Trùng Kích của gã đánh cho đầu đau muốn nứt. Dù là như thế, Mơ Chưa Tỉnh cũng đã duy trì không được, điên cuồng hô lên: “Cứu ta!” *** Hai phát đạn mang theo lửa cháy hừng hực bay vụt tới Lam Bình, một tấm khiên nước sáng xanh đột nhiên xuất hiện trước thân Lam Bình, đạn lửa đánh vào lá chắn, hư không biến mất. kỹ năng cấp D lá chắn tinh thần lực, đẳng cấp 4, tiêu hao 5 tinh thần chế tạo một tấm khiên lực phòng ngự 8, sinh mệnh lực 400, hấp thu tổn thương cho người sử dụng. Chiêu này của Lam Bình và khải giáp tinh thần lực của La Hạo, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ có điều khải giáp tinh thần lực là mặc lên người phòng ngự bị động, tấm chắn lại phải cầm trên tay chủ động phòng ngự. Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa tấm chắn và khải giáp, tấm chắn phòng ngự cao hơn, còn khải giáp dễ sử dụng hơn. Lam bình dùng tấm chắn đón đỡ qua đợt công kích, lại hô lên đánh ra một kỹ năng. Mũi tên gió, kỹ năng cấp D, tạo thành 60 điểm sát thương lên mục tiêu, đồng thời kèm theo công kích đao gió, ngẫu nhiên tạo thành 1 đến 12 điểm sát thương. Thẩm Dịch lui một bước về sau, dùng mập mạp ngăn cản trước người mình. Mập mạp thay hắn chịu hết nguyên phát kỹ năng. Mũi tên đánh lên người mập mạp, hiện ra thương tổn 16 điểm, công kích đao gió kèm theo càng chỉ đánh ra 1 điểm thương tổn. Biểu hiện này thấp đến mức Lam Bình có chút không rõ, nhưng Thẩm Dịch lại như sớm biết có kết quả này, khinh thường cười lạnh. Cùng một thời gian, Số 47 vốn bị năm tên chiến sĩ máy khốn trụ đột nhiên tung ra một cước, đá bay một chiến sĩ máy, Hỏa Thần Pháo trên tay phải đồng thời biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó lại là một khẩu súng lục ổ quay bỏ túi màu bạc. Chứng kiến khẩu súng này, sắc mặt Thẩm Dịch cũng có chút biến đổi. Súng Lục Tử Vong cấp DD, động năng họng súng tăng thêm 48, lực đạn tổn thương 18, lúc công kích mục tiêu ngẫu nhiên kèm theo ba loại tổn thương băng, lửa, sét đặc thù. Xạ tốc mỗi phát 40 giây. “Đừng đánh mập mạp, công kích Thẩm Dịch ấy!” Lam bình kêu to: “Mập mạp phòng ngự rất cao!” Không nghĩ tới Số 47 lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nổ súng với mập mạp. Ầm! Họng súng bốc lên một làn khói thuốc. Tiếng nổ thật to chẳng khác gì phóng ra từ họng pháo, lớn đến mức chấn người điếc tai. Thân hình mập mạp đột nhiên lùi lại vài bước, ngực tạc ra một đóa huyết hoa xán lạn, mơ hồ trong đó ẩn hiện điện quang quanh quẩn miệng vết thương. “Ngươi bị súng lục tử vong công kích, chịu 25 điểm tổn thương, viên đạn kèm theo công kích lôi điện, tạo thành 12 điểm tổn thương.” “Tại sao có thể như vậy?” Những người khác đồng thời lên tiếng kinh hô. Súng lục tử vong là một trong những loại súng có uy lực lớn nhất, tầm bắn ngắn, xạ tốc chậm, uy lực lại rất mạnh, được xưng súng vua cận chiến, là một trong những loại súng cận chiến tốt nhất. Ngoại trừ uy lực cực lớn, xạ tốc cực chậm, cây súng này còn có hai đặc điểm, chính là có thể tự do sử dụng bất kỳ đạn gì cấp C trở xuống, kể cả đạn cấp C, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể sử dụng bất luận thương kỹ mang tính công kích nào. Bất quá lấy lực công kích của súng lục tử vong, dù không sử dụng thương kỹ mang tính công kích, uy lực của nó cũng đã đủ cường đại rồi. Số 47 là mạo hiểm giả duy nhất trong đội Thứ Huyết thuần túy cường hóa theo hướng cơ giới, đồng thời cũng là hảo thủ dùng súng, sở trường thương thuật cấp chuyên gia phối hợp Hỏa Thần Pháo thích hợp đối phó đám đông kẻ địch, phối hợp súng lục tử vong thích hợp đối phó một ít kẻ địch mạnh mẽ. Hiệu quả sát thương từ một phát công kích của súng lục tử vong, chỉ hơi thấp hơn kỹ năng cấp D một chút. Số 47 thật vất vả mới rảnh tay đánh ra một phát súng uy lực lớn nhất vào người La Hạo, lại chỉ phát huy tổn thương có hạn. Lam Bình rốt cục nhịn không được hét ầm lên: “Ta bảo ngươi đánh Thẩm Dịch!” Số 47 hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn hắn còn sống, hắn có vật ta cần.” “Đáng chết!” Lam Bình gầm lên, gã tự nhiên biết rõ Số 47 muốn gì, nhưng Thẩm Dịch sao có thể dễ bị bắt sống đến vậy. Trần Dịch mắng to: “Mập mạp chết bầm kia đến cùng có bao nhiêu phòng ngự?” Đế vũ tiếp lời: “Lực phòng ngự của hắn sẽ không thấp hơn 35 đến 40 điểm, dường như còn có suy yếu tổn thương, công kích của chúng ta có thể tạo thành 30-50% tổn thương đã coi như không tệ.” Gã lúc trước phát hai kỹ năng tạo thành tổn thương có hạn, sau đó liên tục công kích mập mạp tạo thành tổn thương đều cực kỳ bé nhỏ, rốt cục xác định phòng ngự của mập mạp chết bầm này đã cao đến tình trạng biến thái. Nghe được lời Đế Vũ nói, cả bọn đều trợn mắt há mồm. Coi như là Tạ Vinh Quân mở ra Thủ Hộ Cứ Điểm, cũng chỉ có thể kéo phòng ngự đến thế là cùng?