Trước khi mặt trời lặn, chiếc Khoai Tây rốt cục bắt kịp Công Chúa Ivana. Năm chiếc thuyền lớn tiến lên song song trên mặt biển. Bọn hắn thoáng lệch hướng đường biển, như vậy có thể tránh tao ngộ đội thuyền của những mạo hiểm giả khác. Đại bộ phận mạo hiểm giả không muốn tìm phiền toái trong thế giới nhiệm vụ cũng sẽ lựa chọn như vậy, số ít mạo hiểm giả tự cho là thực lực mạnh mẽ, hay kết thành đội, vẫn tiếp tục đi trên đường biển chính. Thẩm Dịch đang ngồi tại mũi tàu xem hải đồ. Ôn Nhu bắt lấy một sợi dây buồm, đu từ chiếc Công Chúa Ivana sang tàu Khoai Tây, hành động nhanh nhẹn giống y hải tặc. Sau đó là mấy người Kim Cương cũng nhao nhao chạy tới, rơi xuống trước người Thẩm Dịch. “Mọi người không lo bảo vệ thuyền của mình, tìm tới đây làm gì?” Thẩm Dịch cười nói. “Dù sao nhàn rỗi không chuyện gì, tìm ngươi tâm sự.” Hồng Lãng trả lời: “Kênh đoàn đội ngay cả micro cũng không có, đừng nói là thời đại này nhìn không hiểu, coi như là tới thế kỷ 21, người khác đều nghĩ ta đang tự lẩm bẩm một mình. Cái loại cảm giác bị nhìn như người ngoài hành tinh thật sự khiến ta không thoải mái.” Kim Cương đặt mông ngồi bên người Thẩm Dịch: “Nói chuyện mặt đối mặt xác thực thoải mái hơn chút ít. Vấn đề lớn nhất là tiến vào thế giới nhiệm vụ đã được giải quyết, Thẩm Dịch, kế tiếp có tính toán gì không?” Cho dù trước khi tiến vào thế giới Cướp biển vùng Caribe, chuyện giao phong giữa đội Đoạn Nhận và đội Thứ Huyết đã có kế hoạch toàn diện, nhưng tất cả nội dung cũng chỉ là lựa chọn thế giới nhiệm vụ và công tác chuẩn bị tương quan. Đội Thứ Huyết là một chi đội ngũ hết sức cường đại trên chiến trường tác chiến chính diện, nếu muốn đánh thắng trận này, Thẩm Dịch nhất định phải lựa chọn một chiến trường luôn di động, có địa hình địa vật đặc thù. Hải dương, sa mạc, núi tuyết, thậm chí vũ trụ đều nằm trong phạm vi lựa chọn của Thẩm Dịch. Cho dù thế giới nhiệm vụ tại Huyết Tinh đô thị đủ loại, không thiếu cái lạ, cũng không phải chỉ giới hạn trong phim ảnh, nhưng thế giới nhiệm vụ có những địa hình kể trên làm chủ y nguyên có rất nhiều. Theo tỷ lệ bình thường, bọn hắn tuyệt đối có thể đợi được thế giới như vậy. Vấn đề ở chỗ, bọn hắn có thể sưu tập tư liệu và chuẩn bị cho những thế giới này, nhưng bọn hắn cũng không biết cuối cùng sẽ tiến vào thế giới nào, sau khi tiến vào lại gặp phải tình huống gì. Nhiệm vụ hình thức là gì? Nhiệm vụ cho cái gì? Sau khi tiến vào tất cả người sẽ cùng một chỗ? Hay lại bị phân tách? Không có người biết. Đây cũng là bộ phận không thể nào tiên đoán và khống chế nhất, chỉ có thể quyết định dựa vào vận khí và thực lực. Định ra kế hoạch dưới tình huống hoàn toàn không biết gì là một việc làm không có chút ý nghĩa, bởi vậy những gì mọi người có thể làm cũng đều đã làm tất cả trước lúc tiến vào, mà sau khi tiến vào, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Thời khắc này nghe Kim Cương hỏi, Thẩm Dịch trả lời: “Đội Thứ Huyết là phiền phức khó tránh, nhưng nếu chỉ tập trung chú ý vào đội Thứ Huyết, bỏ qua nhiệm vụ cũng không được. Nhiệm vụ lần này, ngoại trừ phải đưa hàng hóa đến cảng Tortuga, còn phải đạt tới tiêu chuẩn 9000 điểm. Nói cách khác, trong quá trình vận hàng này, mỗi người còn phải đạt được bảy ngàn điểm Huyết Tinh trở lên.” Bảy ngàn điểm, ý nghĩa mỗi kẻ mạo hiểm ít nhất phải tiêu diệt ba chiếc quân hạm hoặc thuyền hải tặc cao cấp trở lên, đương nhiên, cũng có thể lựa chọn trực tiếp cướp đoạt hàng hóa từ những mạo hiểm giả khác —— cướp bốn là được một. “Không biết đám quân hạm Vương quốc Anh khó hay dễ đối phó đây nữa?” Hồng Lãng nói thầm. “Đánh một trận chẳng phải sẽ biết?” Kim Cương tiếp lời. “Đi đâu đánh?” Hồng Lãng hỏi. “Đó không phải a?” Thẩm Dịch cười chỉ ngón tay xa xa. Dưới ánh chiều tà, một chiếc quân hạm Vương quốc Anh xuất hiện phía chân trời, từ từ di dộng trên mặt biển. *** Chiếc tàu Kẻ Dạo Chơi rẽ sóng mà đến. Là một chiếc tàu hộ tống hạng nhẹ, Kẻ Dạo Chơi từng có chiến tích đánh chìm hai chiếc, trọng thương một chiếc thuyền địch trong hai lần hải chiến. Quan chỉ huy của nó — nam tước Alsop là một người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, khát vọng giết địch lập công, thăng quan tiến chức. Trong tầm nhìn kính viễn vọng đơn, năm chiếc thương thuyền đang song song chạy đến bên này. Khóe miệng nam tước mân lên vẻ khinh thường: “Bọn buôn lậu ghê tởm, chúng phải sẽ phải trả giá thật nhiều vì sự tham lam của chúng.” Xoay đầu lại, nam tước lớn tiếng hạ lệnh: “Rẽ phải năm mươi độ! Pháo thủ vào chỗ!” Kẻ Dạo Chơi chậm rãi nghiêng thân thuyền, dùng mạn thuyền đối mặt thương thuyền. Hồng Lãng mê hoặc hỏi: “Cái này nghĩa là sao? Bọn hắn đang tính làm gì đó?” Thuyền trưởng Courtney một bên hoảng sợ kêu to: “Đáng chết, bọn hắn muốn nổ súng! Bọn hắn muốn công kích chúng ta!” Bởi vì phần lớn vị trí hạm pháo nằm hai bên cạnh thuyền, bởi vậy lúc giao chiến trên biển, song phương luôn tận khả năng nhắm mạn thuyền của mình ngay chính diện kẻ địch, nhằm vận dụng ưu thế hỏa lực cường đại đánh chìm đối thủ. Một chiếc quân hạm vừa nhìn thấy mình lại lập tức chuyển ngang thân tàu, không cần nói cũng hiểu ý tứ hàm xúc trong đó. Sau một khắc, mấy chục hạm pháo trên Kẻ Dạo Chơi bắn ra cùng một lúc, nã ùng ùng về phía thương thuyền. Mặc dù là đại pháo thế kỷ 16, uy lực còn lâu mới có thể đánh đồng với đại pháo chân chính, nhưng dùng để đối phó thương thuyền bằng gỗ cũng đã đầy đủ. Mặt biển bị đạn pháo nổ lên từng cột nước lớn, chẳng khác gì vô số luồng suối phun đồng thời nở rộ, kết thành từng đoàn bọt nước cực lớn. Có mấy viên đạn pháo rơi vào chiếc Trang Viên Maxime, đánh cho boong thuyền nát bấy, vài tên thủy thủ khóc thét rơi xuống biển. “Ôi không, thuyền của ta!” Hồng Lãng đau lòng kêu to. Hắn hiện tại bắt đầu sáng tỏ vấn đề ở chỗ nào. Mạo hiểm giả có lẽ không phải sợ ba mớ pháo kích thông thường này, nhưng thuyền lại không thể không sợ, thủy thủ cũng không thể không sợ. Không có thuyền, không có thủy thủ, lấy cái gì vận chuyển hàng hóa, hoàn thành nhiệm vụ? Huyết Tinh đô thị đã chế ra một điểm trí mạng cho mạo hiểm giả. Giờ phút này đạn pháo lại tiếp tục bay tới thương thuyền, đục hết lỗ này tới lỗ khác trên mấy chiếc thuyền. Các thủy thủ chạy trốn kêu khóc, khắp nơi đều là mảnh gỗ vụn bay múa. Hạm đội công ty Đông Ấn tham lam tàn nhẫn còn hơn hải tặc, tuyệt không nương tay với bất luận thứ gì có khả năng xúc phạm đến lợi ích của chúng. Hồng Lãng kêu to: “Thẩm Dịch, ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau đánh chìm cái thuyền chết toi kia!” Chiến đấu trên biển, mặc dù không biết trước nhiệm vụ là cái gì, nhưng đội Đoạn Nhận vẫn chuẩn bị đầy đủ đồ nghề bắn xa. Nhưng Thẩm Dịch lại nhướng mày nói: “Không được, không thể đánh nát chiếc thuyền kia, ta muốn bắt giữ nó!” “Ngươi nói cái gì?” Tất cả mọi người ngẩn ngơ, Thẩm Dịch đột nhiên huy động tay trái, ‘Vampire sờ mó’ im ắng xẹt qua, cắt một mảnh ván cầu thành hai đoạn. Cầm lấy ván cầu quăng xuống biển, Thẩm Dịch nhảy theo: “Tôi đi bắt giữ chiếc thuyền kia, mọi người nhớ bảo vệ tốt nơi này!” “Cmn, ta lấy cái gì bảo hộ thuyền!?” Hồng Lãng kêu to. “Dùng thân thể của ngươi.” “Mịa nó!” Hồng Lãng dậm chân. Đúng lúc này, một phát đạn pháo bay tới, Hồng Lãng không chút nghĩ ngợi nhảy lên đón đầu đạn pháo, viên cầu sắt nặng nề tông vào người hắn, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Chỉ là bằng tố chất thân thể trước mắt của hắn, loại pháo này thật đúng là không thương tổn được bao nhiêu. Hắn vừa rơi xuống, Ôn Nhu đã nhìn hắn với ánh mắt đồng tình: “Phát đạn pháo kia đánh trật, vốn là sẽ bay qua đầu đấy, ngươi tự nhiên ngăn nó lại làm gì?” Hồng Lãng nhất thời há hốc mồm. *** Phảng phất như đang lướt sóng, Thẩm Dịch giẫm ván cầu lướt tới Kẻ Dạo Chơi giữa sóng gió quay cuồng. Nếu đổi lại trước kia, hắn tuyệt không thể nào làm được, nhưng nay đã có được sở trường bơi lội cơ sở, cộng thêm hiệu quả khống chế của thiên phú tinh vi, cho nên mới dễ dàng hoàn thành một màn thoạt nhìn không thể nào. Giữa biển lớn mênh mông, Thẩm Dịch phảng phất đứng trên con thuyền độc mộc vượt muôn nghìn sóng gió, tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm, ngay cả hỏa lực trên quân hạm cũng dừng lại một lát. Lão thuyền trưởng Courtney không ngừng ra dấu chữ thập: “Con trai Hải Thần, con trai Hải Thần…” Giờ khắc này, ông đã tràn đầy tín nhiệm và sùng bái Thẩm Dịch. Nam tước Alsop thu lại kính viễn vọng đơn, chỉ vào Thẩm Dịch đang lướt sóng trên mặt biển, kêu to: “Bắn rụng hắn!” Ít nhất ba họng pháo đồng thời chuyển hướng về phía Thẩm Dịch, liên tục khai hỏa. Bất quá tỉ lệ chính xác của mớ pháo đời cũ này quá kém, đặc biệt mục tiêu vừa nhỏ lại vừa di động nhanh. Đạn pháo nở hoa bốn phía Thẩm Dịch, sóng gợn dâng lên ngược lại cho Thẩm Dịch mượn lực, dưới trời xanh mây trắng lướt sóng mà đi, tự do xuyên thẳng giữa làn đạn pháo đầy trời. Thẩm Dịch ngày càng tiếp cận, một đám lính hải quân Vương quốc Anh xông lên boong tàu, dùng súng trường trong tay nhắm ngay Thẩm Dịch. Tay phải Thẩm Dịch giương lên Linh Hỏa Thương, đạn bay vụt liên tiếp. Dùng sở trường thương thuật cấp chuyên gia của hắn, bắn những binh lính này căn bản không cần nhắm. Bỗng nhiên đúng lúc này, trong lòng Thẩm Dịch chợt dấy lên nguy cơ. Một chỗ mạn thuyền Kẻ Dạo Chơi đột nhiên duỗi ra một họng pháo đen ngòm, đường kính lớn hơn những hạm pháo khác, tốc độ phóng ra càng nhanh. Họng pháo lóe ra ánh lửa, nương theo tiếng nổ thật to, một phát đạn pháo đã hung ác bay về phía Thẩm Dịch. Thẩm Dịch theo bản năng chùn người xuống, đạn pháo bay sượt qua đầu hắn, rơi lên mặt biển sau lưng cách hơn mười mét, sóng biển nhấc lên lập tức bao phủ Thẩm Dịch. Cùng lúc đó, lại hiện ra thêm hai khẩu pháo đường kính tương tự, điên cuồng oanh tạc mặt biển, chấn cho cả khu vực bắn nước tung tóe. “Đó là loại pháo gì thế?” Ôn Nhu kêu to. Bên cạnh, lão thuyền trưởng Courtney run rẩy trả lời: “Trọng pháo bắn nhanh kiểu mới của Người Anh, bọn hắn chính là dựa vào loại pháo này đánh bại hạm đội Tây Ban Nha vô địch, đó chính là kiệt tác của bọn hắn!” “Không, đây không phải kiệt tác của người Anh.” Kim Cương tức giận trả lời. Không hề nghi ngờ, thực lực đám quân hạm Vương quốc Anh đã được đô thị tăng cường, khiến bọn họ có được hỏa lực cường đại hơn để đối phó mạo hiểm giả. Một vòng hỏa lực hoàn tất, mặt biển rốt cục khôi phục bình tĩnh, lại nhìn không tới bóng dáng Thẩm Dịch. “Thẩm Dịch, ngươi không sao chớ?” Hồng Lãng kêu to: “Mau trả lời ta!” Không có trả lời. Trái tim tất cả mọi người đều nguội lạnh. Chẳng lẽ một con thuyền quân hạm kiểu cũ có thể khiến Thẩm Dịch táng thân đáy biển? Đúng lúc này, trên mặt biển đột nhiên bay ra một chiếc Phi Trảo, bắt lấy cột buồm chính của Kẻ Dạo Chơi. Một bóng người bay lên từ dưới nước, họng súng đồng thời bắn ra đạn lửa hừng hực đầy trời. Nương theo mưa đạn bay múa, Thẩm Dịch đã đáp lên boong thuyền, ‘Vampire sờ mó’ trên tay trái chém ngược, rạch qua cổ họng một tên lính. Từ hồi giao thủ với gã mạo hiểm giả Bắc Khu trong X-Men, hắn đặc biệt ưa thích cái chiêu cắt cổ này. Gã lính kia bụm lấy cổ họng lui vài bước, đúng là chưa chết, ngược lại rút ra một thanh kiếm đánh tới. Thẩm Dịch ngẩn ngơ, lập tức sử dụng Tinh Thần Tham Sát. “Binh sĩ hải quân Vương quốc Anh: phòng ngự 6, tánh mạng 120. Vũ khí trang bị: kiếm một tay không cấp bậc, công kích 7-12. Sở trường bơi cấp tiến giai.” Sở trường bơi cấp tiến giai: tác chiến trên các loại đặc thù địa hình như đội thuyền, được tăng thêm 20% phát huy. Lúc tác chiến trong nước, tất cả công kích, tốc độ di chuyển và tốc độ công kích đều suy yếu 40%. Những binh sĩ hải quân này tuy thực lực có hạn, nhưng tác chiến trên thuyền lại có thể phát huy ra thực lực cao hơn bản thân, khó trách trúng một chiêu cắt cổ lại vẫn có thể không chết. Thẩm Dịch lấn người đến, cánh tay trái duỗi ra, nắm đầu người lính kia hung hăng vặn một cái, bẻ gãy toàn bộ phần cổ người lính kia, lần này đúng là chiêu Âm Dương Thác trong phân cân thác cốt thủ, người binh lính kia dính liên tục hai đòn công kích chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ. Thấy Thẩm Dịch vô sự, Hồng Lãng hưng phấn kêu to: “Ngươi nha, không chết mà không chịu đáp lời!” “Ngươi thử nói chuyện trong nước cho ta xem.” Thẩm Dịch trả lời một câu, trước mắt lại hơn mười tên binh sĩ hải quân lao đến. Tiện tay lôi ra số 1, Thẩm Dịch nói: “Giết sạch bọn chúng!” “Theo ngài muốn, cấp trên.” Cánh tay phải Terminator kim loại thể lỏng đã biến thành một thanh đại kiếm sắc bén, hung hăng chém tới những binh lính kia. Thẩm Dịch lại giơ tay phải, Phi Trảo mang theo hắn bay về phía boong chỉ huy. ‘Vampire sờ mó’ chém tới nam tước Alsop… Bắt giặc trước tiên bắt vua"