(Trích đoạn sau không liên quan gì đến truyện, chỉ là lâu lâu người dịch chập mạch chút) - Anh có biết vì sao tuyết lại trắng không? Bởi vì nó đã bị lãng quên sắc màu vốn có của nó. - Anh không biết vì sao tuyết lại trắng. Anh chỉ cảm thấy, những bông tuyết trắng này thật đẹp biết bao. (kết thúc trích đoạn. haha) Đi qua cổng truyền tống, vừa mới còn trong đô thị, đảo mắt đã xuất hiện trên một vùng biển xanh thẳm. Dưới chân là boong thuyền lắc lư, bên tai là tiếng sóng biển ào ào, còn có âm thanh rung động răng rắc của cánh buồm bị gió to thổi quét. Thẩm Dịch nhìn nhìn bốn phía, phát hiện mình đang đứng trên một trong ba cột thuyền buồm. Các thủy thủ đang chạy tới chạy lui trên thuyền, có người hô lớn: “Sắp có bão rồi, quay trở lại! Quay trở lại!” Một gã thủy thủ càng là kêu to với Thẩm Dịch: “Ngài Dielmann, mau chạy nhanh về khoang thuyền!” Huyết Tinh văn chương trên tay Thẩm Dịch đã truyền đến nhắc nhở. “Tiến vào thế giới Cướp biển vùng Caribe.” “Bối cảnh thế giới Cướp biển vùng Caribe: đầu thế kỷ 17, một đám thương nhân thành lập công ty Đông Ấn, dưới sự ủng hộ của chính phủ nước Anh triển khai công cuộc đại chiếm đoạt thị trường kinh doanh trên toàn thế giới, thông qua đại lượng mậu dịch trên biển cướp lấy lợi nhuận to lớn cho chính phủ nước Anh, đồng thời thành lập nên hạm đội hải quân đế quốc khổng lồ trong quá trình mậu dịch, trở thành bá chủ trên biển. Nhằm lũng đoạn quyền mậu dịch biển cả, công ty Đông Ấn ra sức phát triển lực lượng hải quân, công kích tất cả thương thuyền không phải làm việc cho công ty Đông Ấn. Từ thế kỷ 16 trở đi, biển Caribe trở thành thiên đường của hải tặc. Vì thế mà mậu dịch của công ty Đông Ấn đã bị ảnh hưởng lớn tại vùng biển Caribe. Cho nên công ty Đông Ấn cũng đã nhiều lần khởi xướng chiến tranh với phe hải tặc. Trên vùng biển này, hạm đội Hải Quân Hoàng Gia Vương quốc Anh trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất của công ty Đông Ấn, công kích hết thảy mục tiêu có thể công kích, kể cả hải tặc lẫn thuyền mậu dịch tự do không được công ty cho phép…” “Nhiệm vụ chính tuyến: Hộ tống hàng hóa đến khu cảng tự do Tortuga tiến hành mậu dịch. Nhiệm vụ hoàn thành: Mỗi phần hàng hóa có thể đạt được 2000 điểm Huyết Tinh. Hàng hóa tổn hại bao nhiêu, xem xét khấu trừ bấy nhiêu điểm Huyết Tinh. Thời gian chấp hành nhiệm vụ: 1 tháng, nhiệm vụ thất bại, gạt bỏ.” “Nhiệm vụ phụ tuyến một: Tiêu diệt toàn bộ hải tặc. Trong quá trình hộ tống, tiêu diệt thuyền hải tặc và thuyền trưởng hải tặc, mỗi lần tiêu diệt một con thuyền ban thưởng 500 đến 3000 điểm. Tàu Ngọc Trai Đen 6000 điểm. Nhiệm vụ thất bại không trừng phạt.” “Nhiệm vụ phụ tuyến hai: Tiêu diệt toàn bộ hạm đội. Trong quá trình hộ tống, tiêu diệt chiến hạm Hải Quân Hoàng Gia Vương quốc Anh và quan chỉ huy chiến hạm, mỗi lần tiêu diệt một con thuyền ban thưởng 500 đến 3000 điểm. Tàu Dauntless 6000 điểm. Nhiệm vụ thất bại không trừng phạt.” “Nhiệm vụ lần này là hình thức tự do giết chóc, mạo hiểm giả tham gia nhiệm vụ có 42 người. Mạo hiểm giả công kích lẫn nhau, không bị ảnh hưởng suy yếu thương tổn. Giết chết mạo hiểm giả có thể đạt được ba vật phẩm ngẫu nhiên hoặc một vật phẩm chỉ định.” “Thân phận của tất cả mạo hiểm giả là chủ thương thuyền mậu dịch tự do, trong lúc chấp hành nhiệm vụ sẽ đồng thời bị hạm đội Hải Quân Hoàng Gia Vương quốc Anh và thuyền hải tặc công kích.” “Điểm tiêu chuẩn của nhiệm vụ lần này: 9000 điểm. Thu hoạch cao hơn điểm tiêu chuẩn và đứng ba hạng đầu, được cộng thêm 10% đến 30% điểm Huyết Tinh. Thu hoạch thấp hơn điểm tiêu chuẩn, khấu trừ 4500 điểm. Người chưa đủ điểm Huyết Tinh, gạt bỏ.” “Nhiệm vụ tùy chọn: thuyền trưởng Davy Jones của chiếc Người Hà Lan Bay phát lệnh cầu nguyện, có thể thỏa mãn các loại nguyện vọng của mọi người, điều kiện là đến thuyền hắn công tác một trăm năm. Tiếp nhận lệnh cầu nguyện, ngươi sẽ được Người Hà Lan Bay trợ giúp một lần, nhưng cùng lúc, ngươi cũng cự tuyệt sung quân Người Hà Lan Bay, cho nên ngươi sẽ bị Người Hà Lan Bay đuổi giết.” Nhìn đến đây, Thẩm Dịch đã cơ bản hiểu rõ toàn bộ tình huống của nhiệm vụ lần này. Không hề nghi ngờ, hắn và tất cả đồng đội lại bị tách ra. Tình huống không tính là quá tốt, nhưng cũng không phải quá xấu —— dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với vừa gia nhập thế giới nhiệm vụ đã chạm mặt đội Thứ Huyết. Thẩm Dịch vô cùng xác định đội Thứ Huyết đã tiến vào đây. Trước khi đội Đoạn Nhận tiến vào cổng truyền tống, hắn thấy rõ ràng Tạ Vinh Quân sắc mặt âm trầm mang theo một nhóm người chạy tới. Khiến hắn kinh ngạc là hình thức tự do giết chóc lần này, rõ ràng cổ vũ mạo hiểm giả tự giết lẫn nhau. Vận chuyển mỗi một phần hàng hóa đến cảng Tortuga có thể đạt được ban thưởng 2000 điểm Huyết Tinh, ý tứ đô thị đơn giản mà rõ ràng —— chỉ cần ta muốn, hoàn toàn có thể cướp lấy hàng hóa từ những mạo hiểm giả khác. Không chỉ thế, giết chết đối phương còn có thể lấy được di sản. Trong chuyện này, nhiệm vụ chính tuyến là phải hoàn thành, nhiệm vụ phụ tuyến nói trắng ra chính là tự xem mà xử lý. Ta có thể không cần hoàn thành, nhưng chỉ dựa vào vận chuyển hàng hóa là không thể đạt được tiêu chuẩn 9000 điểm. Môt khi bị khấu trừ 4500 điểm, hậu quả vẫn là chết. Vận chuyển hàng hóa đến cảng Tortuga tương tự không cần dùng đến một tháng, trong khoảng thời gian dư dả này nên làm gì? Đương nhiên chính là để cho mọi người hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến. Lần này nhiệm vụ phụ tuyến kỳ thật chính là nhiệm vụ tùy chọn, duy có chỗ bất đồng là, ta có thể quyết định hoàn thành bao nhiêu. Giết một mục tiêu là giết, giết trăm mục tiêu cũng là giết. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của hình thức tự do giết chóc. Ngoài ra nhiệm vụ lần này lại có cả yêu cầu tiêu chuẩn, yêu cầu thu hoạch của mạo hiểm giả không được thấp hơn con số này. Thoạt nhìn chẳng khác gì đô thị định ra điểm sàn cho mạo hiểm giả, không đạt được tiêu chuẩn phải bị trừng phạt. Hắn đang mãi suy nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng thủy thủ kêu lần nữa: “Ngài Dielmann, ngài mau chạy nhanh vào trong khoang thuyền đi! Bão tố sắp tới rồi!” “Cảm ơn ý tốt của cậu, Felix, bất quá ta không cần.” Thẩm Dịch lúc này đã tinh tường toàn bộ tình huống về chiếc thuyền của mình. Chiếc thuyền này tên là “Khoai Tây”, là một con thuyền hàng đến từ Jamaica, bất quá thuyền trưởng không phải người Jamaica, mà là người Tây Ban Nha. Thế kỷ trước, người Tây Ban Nha và người Anh từng triển khai qua một cuộc đại chiến tại eo biển Anh, sự thảm bại của hạm đội Tây Ban Nha vô địch khi ấy đã bắt đầu cho cuộc suy sụp của đế chế Tây Ban Nha. Mà Vương quốc Anh được ủng hộ sau hải chiến, trên phương diện buôn bán, thám hiểm và khai thác thuộc địa đều đạt được tiến triển vượt bậc, trở thành thời đại “Elizabeth” đặc thù, cũng khiến công ty Đông Ấn quật khởi. Thân phận lúc này của Thẩm Dịch, chính là cố chủ chiếc Khoai Tây, sau khi thu mua một lượng hàng hóa tại Jamaica đã thuê chiếc Khoai Tây vận hàng cho hắn. *** Phương xa mây đen rậm rạp, thoạt nhìn thật giống như có một đợt mưa to gió lớn sắp sửa buông xuống. Các thủy thủ đều tất bật hối hả. Thẩm Dịch bận một chiếc áo gió đứng tại mũi tàu. Trang phục của hắn vẫn là đến từ thế kỷ 21, khiến hắn nổi bật lên hẳn giữa đám thủy thủ. Các thủy thủ đành chịu thua với vị chủ hàng quần áo kỳ lạ này, nếu hắn đã muốn thừa nhận tư vị bão tố, vậy cứ để cho hắn nếm thử đi, hắn sẽ biết lợi hại. Bọn họ đương nhiên không biết Thẩm Dịch căn bản không để trận bão tố kia vào mắt, hắn lúc này đang bắt liên lạc với đồng đội. “Tất cả mọi người vẫn khỏe chứ?” Thanh âm Ôn Nhu truyền đến rõ ràng: “Rất nát bét, em đang ở cùng một đám đàn ông toàn thân bốc mùi kinh khủng. Bất quá đấy còn chưa phải bết bát nhất, bết bát nhất chính là bọn hắn vậy mà cũng coi em thành đàn ông!” Tiếng cười ha ha của Hồng Lãng truyền qua kênh nói chuyện: “Ai bảo lúc đi vào cô cứ muốn hóa thân nam trang.” “Chỉ là không muốn cướp lấy danh tiếng nhân vật nữ chính mà thôi, không nghĩ tới chúng ta thậm chí ngay cả cơ hội nhìn thấy thuyền trưởng Jack Sparrow cũng không có.” Kim Cương lập tức nói: “Như vậy rất tốt, ta thích thế giới không có hạn chế kịch bản.” “Nhưng lại có hạn chế hàng hóa. Đội trưởng, đô thị lần này rắp tâm bất lương a, chủ tâm ép chúng ta đấu cùng người khác.” La Hạo cũng nói. “Ta biết.” Thẩm Dịch trả lời: “Trên thuyền của ta chở một đám đinh hương. Chết tiệt, đó là hàng hóa người Anh coi trọng nhất. Để lũng đoạn quyền mua bán đinh hương, bọn họ không tiếc phát động chiến tranh. Giá trị của nó có khi gần với thuốc phiện. Kỳ quái nhất là, những hàng hóa này không thể bỏ vào văn chương của chúng ta, nói cách khác, ai cũng có thể tới cướp đi hàng hóa.” “Hoặc là thiêu hủy.” Kim Cương bổ sung: “Hơn nữa mớ hàng này chiếm thể tích không lớn, một chiếc thuyền ít nhất có thể chuyên chở hai mươi phần hàng. Huyết Tinh đô thị lưu lại cho mỗi con thuyền đầy đủ không gian để chúng ta cướp bóc người khác.” “Vấn đề này cứ tạm thời để đó, mục tiêu chủ yếu của chúng ta vẫn là đối phó đội Thứ Huyết, còn nhiệm vụ nha… Làm hết sức mình được rồi. Hiện tại mọi người trước tiên xác định phương vị riêng phần mình, tranh thủ sớm tụ hợp một chút đi.” Hấp thụ giáo huấn bị chia tách lần trước, lần này mỗi thành viên đều vác theo la bàn và hải đồ, giúp bọn hắn có thể nhẹ nhàng tìm kiếm đối phương, xác lập vị trí. Bất quá cho dù không có những thứ này, bọn hắn cũng có thể xác định rõ ràng vị trí lẫn nhau —— khoảng cách giữa bọn hắn cũng không quá xa, 42 con thuyền phân bố trên cùng một vùng biển, xa xa có thể nhìn thấy lẫn nhau, chớ nói chi là còn chức năng định vị. Nhưng mà vấn đề cũng tại đây. Huyết Tinh đô thị chắc chắn sẽ không cân nhắc thù hận giữa đám mạo hiểm giả, bởi vậy khoảng cách chiếc thuyền gần nhất, chưa hẳn là thuyền đồng đội, ngược lại có thể là cừu nhân. Vấn đề khiến Thẩm Dịch cảm thấy nhức đầu chính là: giữa hắn và đồng đội gần nhất chí ít có bảy chiếc thuyền. Hắn cũng không thể xác định, có bao nhiêu thuyền thuộc đội Thứ Huyết trong bảy chiếc này. Chỉ cần có hai chiếc thuyền là thuộc đội Thứ Huyết, hơn nữa lại bị bọn hắn phát hiện trước, như vậy hậu quả thật khó lường. Dưới tình huống này, muốn tụ lại với nhau cần phải cẩn thận lựa chọn, thận trọng đối đãi. Nếu như phát hiện mình đang bị tàu địch bao vây, tốt nhất thừa dịp còn cơ hội nhanh bỏ trốn mất dạng, trái lại, nếu như bao vây một kẻ địch, cần mau đuổi theo hắn, giết chết hắn! Đây chính là một nét biến hóa do hoàn cảnh hải dương đặc thù tạo thành, bất quá vẫn không phải quan trọng nhất. *** Tạ Vinh Quân âm trầm đứng tại mũi tàu, mặt gã còn đen hơn đám mây bão phía chân trời. Sóng gió bên ngoài chưa đến, vậy mà trong lòng Tạ Vinh Quân đã gợn sóng cuồn cuộn. Rốt cuộc là trùng hợp? Hay là cố ý? Vì sao Thẩm Dịch lại đột nhiên sớm tiến vào thế giới nhiệm vụ, đồng thời lựa chọn Cướp biển vùng Caribe. Tác chiến trên nước và tác chiến trên đất liền hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Tác chiến trên nước đòi hỏi quá nhiều thứ bất đồng. Đội thuyền chẳng khác gì hòn đảo di động, đi về phía trước giữa làn sóng biển, xóc nảy. So với đất liền bất động, thế giới trên biển vĩnh viễn luôn hoạt động kịch liệt, đồng thời cũng hay thay đổi. Bết bát nhất chính là tất cả thành viên đội Thứ Huyết cơ hồ chưa từng cường hóa phương diện này. Nghĩ vậy, Tạ Vinh Quân lần nữa nhìn xuống nhắc nhở trên Huyết Tinh văn chương: “Trước mắt ngươi đang ở trên địa hình đặc thù: đội thuyền. Chịu ảnh hưởng sóng gió mặt biển và đội thuyền lắc lư, tất cả năng lực đều bị suy yếu 20% phát huy. Khi ngươi tác chiến trong nước, chịu ảnh hưởng lực cản trong nước, tất cả công kích, tốc độ di chuyển và tốc độ công kích của ngươi đều suy yếu 60%, đồng thời căn cứ chiều sâu lặn xuống nước sinh ra suy yếu càng nhiều. Thời gian dài sinh hoạt trên nước sẽ tiến thêm một bước giảm xuống thể chất và năng lực chống chọi bệnh tật của ngươi.” Sự thật này cơ hồ khiến Tạ Vinh Quân phát điên. Trong tần số kênh đoàn đội, giọng Mơ Chưa Tỉnh truyền đến: “Lão Tạ, tình huống có chút không đúng lắm, thực lực của chúng ta đã bị hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn. Ngoại trừ Tiểu Sửu, không ai có sở trường bơi lội.” Gã tên Minh cười lạnh: “Vậy thì sao? Bọn hắn cũng không có sở trường bơi lội.” “Đồ đần, trước kia bọn hắn không có, không có nghĩa hiện tại không có.” Giọng Đế Vũ âm lãnh phiêu hốt: “Chiến trường là kẻ địch lựa chọn, bọn hắn đã dám lựa chọn nơi đây, đương nhiên sẽ có chuẩn bị.” Là như thế sao? Trong lòng Tạ Vinh Quân đột nhiên cảnh giác hẳn lên. Gã khàn giọng nói: “Nếu là vậy, ai có thể nói ta nghe, Thẩm Dịch làm sao biết được chúng ta không thiện thủy chiến? Hắn có được tin tức từ đâu?” Lúc này, không người nào có thể trả lời gã. Phương xa, mây đen ngày càng tiến gần, một hồi bão tố mưa giông sắp sửa ập tới. Nếu muốn thi thố tài năng giữa thế giới đại dương mênh mông này, trước hết đám người mạo hiểm phải kinh nghiệm qua một lần thiên nhiên cuồng bạo tẩy lễ.