Vô Tận Vũ Trang

Chương 172: Nhà Riêng





Đôi lúc nhân sinh tựa như giấc mộng, mọi người mải truy mộng trong đó, cho đến khi vỡ mộng, thức tỉnh.
Tâm tình của mạo hiểm giả đối với khu vực cao cấp, cho tới bây giờ đều hết sức mâu thuẫn.
Một mặt là hướng tới —— đại biểu chính mình sắp trở thành cường giả.
Mặt khác là sợ hãi —— ý nghĩa khiêu chiến càng gian nan.
Khu Phổ Thông vẫn là Khu Phổ Thông như cũ, vô luận Thẩm Dịch, Hồng Lãng, hay những người khác, đều không chỉ một lần tới đây. Nhưng lần này, đứng tại đây, nhìn cảnh sắc chung quanh, cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Từ hôm nay trở đi, bọn hắn đã thành một phần tử nơi này, mà không còn là khách qua đường vội vã.
Là một thành phố chỉ có vẹn vẹn mấy vạn nhân khẩu, kiến trúc nơi này bố trí thoáng đạt, chiếm dụng diện tích khá lớn. Ngoại trừ một ít địa phương tương đối náo nhiệt như khu giao dịch, quán bar,… phần lớn những khu vực khác đều yên tĩnh. Thường thường đi đường rất khó gặp đến một bóng người.
Nhà ở phần lớn phân tán, có đầy đủ phòng ốc để mạo hiểm giả tự do lựa chọn, một khi chọn rồi sẽ không thể thay đổi.
“Đã đến nơi này, lão tử vĩnh viễn không cần đau đầu vì giá thuê phòng nữa.” Đứng trên một con phố, Hồng Lãng lẩm bẩm.
Mọi người cùng nhau cười nhẹ.
Nhìn Thẩm Dịch, Kim Cương hỏi: “Chúng ta sẽ chọn ở đâu?”
Thẩm Dịch nghĩ nghĩ, mở ra PDA.
“Zeus xin được phục vụ ngài, chủ nhân.”
“Tiến hành quét hình toàn bộ Khu Phổ Thông, nhập vào tư liệu tất cả kiến trúc.”
“Chỉ có thể tiến hành quét hình trong khu vực phạm vi mười thước, cần phải có người dẫn tôi đi ghi chép số liệu.”
Thẩm Dịch nhét PDA vào tay mập mạp: “La Hạo, lượn một vòng quanh Khu Phổ Thông cho ta.”
“Xong ngay!” Mập mạp cầm PDA bắt đầu chạy.
Nhìn qua bóng lưng mập mạp, Hồng Lãng có chút nghi hoặc: “Không phải chỉ là tìm chỗ ở sao? Có cần phải phức tạp như vậy?”
“Có.” Thẩm Dịch lời ít ý nhiều: “Cho dù không thể công kích lẫn nhau trong Huyết Tinh đô thị, ta cũng không hi vọng ở vào vị trí dễ bị quan sát.”
Sau một tiếng, mập mạp mang theo PDA chạy trở về.
Zeus đã ghi lại toàn bộ Khu Phổ Thông vào PDA.
Toàn bộ Khu Phổ Thông có khoảng 2200 mạo hiểm giả. Con số này so với 3300 người Khu Dân Nghèo ít hơn 1000. Đoán chừng đến khu vực độ khó cấp ba sẽ chỉ còn hơn một ngàn, lên nữa sẽ còn ít người hơn.
Ngoài ra mảnh đất trung tâm Khu Phổ Thông ước chừng có hơn một ngàn cao ốc. Trừ một ít kiến trúc công cộng ra, toàn bộ là cao ốc có thể cư ngụ. Tuyệt đại đa số nhà lầu đều trống, có thể để mạo hiểm giả tự do lựa chọn.
“Mở ra hình chiếu kiến trúc, biểu hiện vị trí của chúng.”
Đã có Zeus tồn tại, về sau Thẩm Dịch cũng tiết kiệm bớt công sức ấn ngón tay.
Một phần bản đồ hình chiếu Khu Phổ Thông bay lên từ PDA.
Trừ cửa hàng, quán bar, sàn giao dịch tương tự Khu Dân Nghèo, Khu Phổ Thông rõ ràng nhiều hơn mấy tòa kiến trúc trọng yếu. Theo thứ tự là viện nghiên cứu, sân huấn luyện trung cấp cùng với đấu trường. Trong đó viện nghiên cứu là dùng để thăng cấp vũ khí trang bị, đấu trường là nơi đám người mạo hiểm quyết đấu. Ở đó có thể công kích lẫn nhau.
Thẩm Dịch cẩn thận cân nhắc một chút khoảng cách giữa những kiến trúc này, sau đó nhìn những chỗ còn trống, xác nhận không có người ở, rốt cục chỉ vào một nơi trong đó: “Chúng ta ở đây.”
Tòa nhà số 125 ở vào một góc bên cạnh sàn giao dịch. Trong đô thị không có mặt trời, không thể phân rõ đông nam tây bắc, bởi vậy chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất để xác định phương vị.
Toàn bộ tòa nhà 125 có tất thảy mười tầng, ước chừng tám mươi gian phòng, bất quá chỉ có rải rác mấy kẻ mạo hiểm tiến vào. Năm người Thẩm Dịch lên tầng cao nhất, mỗi người lấy một gian phòng. Diện tích phòng cũng thật không nhỏ, ước chừng hơn một trăm mét vuông, nhưng tất cả bên trong đều rỗng. Thoạt nhìn nếu muốn có thêm đồ trang trí nội thất, còn cần tự mình tới cửa hàng siêu thị mua sắm.
“Thực cmn gặp quỷ rồi.” Hồng Lãng nhìn xem gian phòng trống rỗng, mắng một câu: “Đô thị cũng quá bủn xỉn, cả cái giường cũng không cho.”
“Ít nhất ở đây không có tro bụi, không có chuột gián, còn có thiết bị tự động chiếu sáng không cần trả tiền điện.” Ôn Nhu cười cười, phòng nàng nằm cạnh phòng Thẩm Dịch, thời khắc này đứng song song cùng hắn, mắt nhìn ra khoảng trống phía trước.
Thẩm Dịch cũng cười nói: “Không lẽ ngươi thiếu cả tiền mua giường?”
Nói xong hắn bước vào gian phòng của mình, đứng trước cửa sổ.
Từ nơi này có thể nhìn rõ khu giao dịch người đông tấp nập phía dưới. Xa hơn một chút là sân huấn luyện. Tại cửa sổ khác, có thể chứng kiến quán bar và siêu thị.
Thẩm Dịch quay đầu tiến vào căn phòng Hồng Lãng đối diện, từ nơi này, có thể chứng kiến đấu trường và quán bar. Trên cơ bản, tất cả kiến trúc trọng yếu nhất Khu Phổ Thông, đều bị thu hết vào mắt, động thái của tất cả mạo hiểm giả vô hình trung đã bị hắn nắm giữ.
Đây chính là nguyên nhân Thẩm Dịch muốn lựa chọn chỗ này.
Tòa nhà 125 là một trong những nơi có góc độ quan sát tốt nhất Khu Phổ Thông.
Ngoài ra, còn có hai tòa nhà khác cũng đồng dạng có tầm nhìn rất tốt, bất quá đều đã bị người khác chiếm giữ.
Không một ai hay biết có vài tên mạo hiểm giả vừa mới từ Khu Dân Nghèo đến đây, liền chiếm ngay vị trí cuối cùng có tầm quan sát tốt nhất. Nhóm Thẩm Dịch tới, chẳng khác gì lá cây rơi xuống mặt hồ, chỉ hiện một tia lay động cực nhỏ.
Trong một cao ốc đối diện tòa nhà 125, một người đàn ông trung niên đang thưởng thức trà.
Phương thức thưởng trà của y rất kỳ lạ, không hề có tách trà. Nước trà lật qua lật lại trên không, tự nhiên hòa cùng lá trà, dường như bị lực trường vô hình nào đó trói buộc, không rơi xuống, cũng không tản ra. Sau khi quấy một lát liền tự động phi vào trong miệng người kia, phảng phất như cá voi hút nước.
Một hơi uống cạn sạch.
“Đại ca!” Một gã đàn ông tướng mạo hèn mọn bỉ ổi xuất hiện ở cửa ra vào.
“Chuyện gì?” Người thưởng trà nhắm mắt hỏi.
“Tòa nhà 125 có người mới dọn vào.”
“Hả?” Hai mắt người thưởng trà mở ra: “Sói Âm U vừa đi không được vài ngày đã có hàng xóm mới. Là cá nhân hay đoàn đội?”
“Dường như có mấy người.”
“Vậy tức là đoàn đội?”
“Vâng.”
Người đàn ông trung niên đứng lên bước tới cửa sổ, từ nơi này, có thể chứng kiến tòa nhà 125.
Sau đó y trông thấy một gã trai trẻ cũng đang nhìn từ cửa sổ về phía bên này.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
***
Hai tòa cao ốc cách nhau ước chừng ba mươi mét, thời điểm Thẩm Dịch và người trung niên bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời ngây ra một lúc, sau đó chào lẫn nhau từ xa, mỉm cười gật đầu, coi như biểu lộ thân thiện.
Bất quá sau một khắc, hai người đã đồng thời ly khai cửa sổ.
Người trung niên vừa rời cửa sổ, liền hạ lệnh với gã hèn mọn bỉ ổi phía ngoài: “Hỏi một chút xem có ai biết lai lịch đoàn đội kia không.”
Thẩm Dịch quay người bước nhanh khỏi phòng Hồng Lãng: “Lát nữa đi siêu thị mua chút rèm che, tất cả cửa sổ của mọi người đều phải che rèm.”
“Sao ngay cả bố trí gian phòng như thế nào ngươi cũng muốn quản?” Hồng Lãng bất mãn kêu lên.
“Bởi vì ta muốn.” Thẩm Dịch nói xong mở ra Huyết Tinh văn chương: “Xác nhận lựa chọn nơi ở, mở ra biện pháp bảo hộ, người không phận sự miễn vào.”
Huyết Tinh văn chương truyền quay lại nhắc nhở: “Hoàn thành xác nhận trụ sở riêng, sau khi mở ra bảo vệ, người không được mời tự tiện bước vào sẽ bị đô thị trừng phạt. Đội viên 641 chính thức trở thành thành viên Khu Phổ Thông. Thành viên Khu Phổ Thông có quyền lựa chọn che dấu diện mạo bản thân, khiến mạo hiểm giả chưa được cho phép không cách nào thấy rõ mình, quyền hạn này không cách nào ngăn cản năng lực thị giác xuyên thấu hoặc trinh sát. Muốn sử dụng cần trả 100 điểm Huyết Tinh mỗi tháng.”
“Xác nhận sử dụng che dấu.”
Trên thân năm người đồng thời toát ra một làn sương mờ mịt, bắt đầu từ bây giờ, trừ chính bọn hắn ra, không còn ai có thể thấy rõ mặt bọn hắn nữa. Bất quá cũng chỉ là che đậy gương mặt, nếu chịu khó để ý vẫn có thể thông qua trang phục, hành vi cử chỉ để nhận ra đối phương.
Hoàn thành chuyện này, Thẩm Dịch có thể nói là thở phào nhẹ nhõm.
“Tiếp theo làm gì?” Kim Cương hỏi Thẩm Dịch.
“Đương nhiên là phải sắm thêm chút ít đồ dùng cho nhà chúng ta. Đi thôi, chúng ta trước đi mua sắm.” Thẩm Dịch cười nói.
***
Cửa hàng Khu Phổ Thông không có ai phụ trách bán hàng. Đám người mạo hiểm có thể tự do chọn lựa hàng hóa tại chỗ, chọn xong thì bỏ vào văn chương của mình, điểm Huyết Tinh sẽ tự động bị khấu trừ.
Sau khi tới cửa hàng, đội viên 641 rất nhanh phát hiện, điểm khác biệt lớn nhất giữa có trụ sở và không có trụ sở, không phải tăng lên mức sống của bọn hắn, mà là tăng lên mức chi tiêu cam đoan sinh hoạt cơ bản của bọn hắn.
Tỷ như trước kia tất cả mọi người ngủ lều vải hoặc túi ngủ, sau khi giải quyết chuyện ăn uống, vấn đề còn lại duy nhất chính là huấn luyện mỗi ngày.
Mà bây giờ đã có trụ sở, mọi người đột nhiên ý thức được có rất nhiều thứ e là không thể không mua. Ví dụ như giường, lại ví dụ như bàn ghế sô pha, rèm cửa…
Nếu như muốn để nơi ở của mình sáng sủa một chút, như vậy những chi tiêu này quả thật cũng không phải con số nhỏ. Dĩ vãng vài chục điểm Huyết Tinh liền có thể giải quyết vấn đề, mà nay đã tăng lên thành vài trăm thậm chí hơn ngàn điểm.
Thời khắc này đột nhiên gia tăng tiêu phí điểm Huyết Tinh cho việc sinh hoạt, khiến cho mọi người nhất thời có chút không quen.
Giống như Hồng Lãng cứ đứng bên cạnh một cái giường đôi lớn, sờ cằm do dự.
“Làm sao vậy?” Kim Cương huých huých vai hắn.
“Ngươi cảm thấy cái giường này thế nào?” Hồng Lãng hỏi.
“Không tệ a.”
“Đáng tiếc là hơi mắc tiền chút, tận năm mươi điểm Huyết Tinh.”
“Ngươi muốn mua giường đôi làm gì?”
“Ngủ cho thoải mái a.” Hồng Lãng sảng khoái trả lời: “Tướng ngủ của ta rất khó coi, mỗi ngày nằm xuống cũng phải lăn lộn mấy chập.”
“Ta đây cảm thấy ngươi cứ ngủ luôn trên sàn là tốt nhất.”
“Cmn ngươi mới ngủ trên sàn nhà. Lão tử đã ngủ sàn nửa năm, chịu đủ cuộc sống đó rồi.”
“Vậy ngươi mua đi a.”
“Quá đắt.”
“Vậy ngươi đừng mua.”
“Nhưng ta muốn ngủ giường!”
“…”
Đứng cách đó không xa, nhìn hai người Hồng Lãng và Kim Cương ngươi một câu ta một câu, đấu võ mồm như con nít, Thẩm Dịch khẽ cười lên.
Hắn nói: “Chuyện thú vị nhất trên đời, chính là không ai trải qua cùng một chuyện giống nhau, khi ta nhìn nó từ góc độ khác, sẽ có cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Ngẫm lại trước đây, chúng ta tới Khu Phổ Thông nhiều lần như vậy, nhưng lại chưa bao giờ thực sự hiểu rõ nơi đây. Khó trách Lam Nhan nói, từ giờ trở đi, chúng ta mới coi như thực sự trở thành một thành viên trong Huyết Tinh đô thị. Những sinh hoạt trước kia kỳ thật đều chỉ là huấn luyện trụ cột trước khi tiến vào đô thị. Đáng mừng chính là, trụ cột của chúng ta coi như cũng không tệ.”
Ôn Nhu lập tức nói: “Em cũng cảm thấy tùy cách nhìn của mỗi người mà dẫn tới thái độ sống khác nhau. Có người lựa chọn giảm xuống chất lượng sinh hoạt nhằm sống sót; có người tình nguyện tuổi thọ ngắn đi chút, cũng muốn quý trọng mỗi khoảnh khắc được sống trên đời. Người trước coi như tiến nhập Khu Phổ Thông, nhưng chỉ có thể tiếp tục sống như Khu Dân Nghèo. Người sau, ít nhất không sẽ tự làm mình ủy khuất.”
“Vậy còn em?” Thẩm Dịch hỏi: “Em là người trước hay người sau?”
Đôi mắt to xinh đẹp của Ôn Nhu dạo qua một vòng, nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời rất khẳng định: “Cả hai chúng ta đều thuộc người sau.”
Thẩm Dịch cười ha ha.
Hắn khẽ nói bên tai Ôn Nhu: “Nếu thế, anh đề nghị em mua chiếc giường lớn xa hoa giá trị 320 điểm Huyết Tinh, nằm lên nhất định hết sức thoải mái.”
“Tư thế ngủ của em rất tốt, không cần giường lớn vậy a.”
“Nhưng tư thế ngủ của anh rất không xong…” Thẩm Dịch ý vị thâm trường nói.
Mặt Ôn Nhu lập tức căng đến mức đỏ bừng, phi cước đá Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch cười ha ha không có tránh né, một màn năng lượng sáng trắng đã ngăn lại một kích này giùm hắn, đồng thời, Thẩm Dịch cao giọng tuyên bố: “Mỗi người năm trăm điểm, toàn bộ tiêu hết, không cho phép thừa lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.