Vô Tận Trùng Sinh

Chương 91: Đem theo ý tốt mà đến




“Tiểu Hân a, ngươi đã tới hay chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm trầm thấp, nhỏ nhẹ.
Thanh âm này nghe vào liền đoán biết ngay người nói chuyện là một vị lão niên, chỉ là lão niên này từ thanh âm có thể nghe ra có một lại suy nhược cảm giác. Giống như mới trải qua một đợt sầu bi khổ cực, lúc này dường như không còn sức nói chuyện.
“Ngoại công, ta đã tới thế nhưng ngoài cổng có hai vị không cho ta vào. Nói rằng cái gì mà người bình thường không đủ tư cách tiến vào.”
Lâm Thải Hân lúc này vừa mới nghe điện thoại của Viên Long, liền nói sơ qua tình hình cho hắn nghe.
Hai viên sĩ quan canh cổng nghe nàng nói vậy, khuôn mặt vốn bình tĩnh tự tin bỗng trở nên tái mét. Từ hai câu đối thoại bọn hắn nghe qua liền đoán biết được nữ tử trước mắt có người nhà đang chữa bệnh tại bệnh viện này.
Mà được điều trị tại bệnh viện này đều là một chút người không phú thì quý. Nói thẳng ra là bối phận cực cao, bọn họ không đắc tội nổi.
Nghĩ lại lúc trước mở lời bỡn cợt Lâm Thải Hân, hai người lúc này không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Sĩ quan canh cổng lúc trước mở lời xin phương thức liên lạc của Lâm Thải Hân lúc này nhìn nàng với ánh mắt cầu xin. Hai tay chập vào nhau khẽ vái vái ra hiệu.
“À không sao rồi ngoại công, chỉ là có chút nhầm lẫn mà thôi, ta tới ngay đây.”
Lâm Thải Hân nhìn thấy bộ mặt cầu xin khổ sở của viên sĩ quan, lúc này khẽ tru môi nhíu mày, cuối cùng tâm tính lương thiện nổi lên, liền bỏ qua cho hắn.
“Lần sau còn coi thường người khác, coi chừng không có quả ngon mà ăn.”
Trước khi đi, nàng còn hướng hai người khẽ trừng mắt làm một bộ vô cùng hung dữ dọa nạt. Chỉ là bộ dạng của nàng càng khiến cho cả hai người kia không những không sợ hãi, ngược lại càng thêm ngẩn ngơ.
Bước qua cánh cổng bệnh viện, thế giới bên trong bức tường cao chót vót kia quả thật giống như chốn bồng lai. Nếu như có người nào đó tới đây lần đầu chắc chắn không nghĩ nơi đây lại là một bệnh viện quân đội.
Nơi đây giống như một trang viên rộng lớn, từng tòa nhà cao tầng được xây thành từng khu riêng biệt. Không ít siêu xe đi lại hoặc cũng không ít những người ăn mặc sang trọng dìu lấy tay người bệnh đi dạo.
“Nơi này so với bệnh viện Thiên Độ tốt hơn không ít.” Khương Thần nhìn khung cảnh xung quanh cũng lấy làm tấm tắc.
Ban đầu khi nghe Lâm Thải Hân nói rằng Viên Thi Đình đang điều trị tại bệnh viện quân đội, hắn liên tưởng tới một khu bệnh viện vô cùng nghiêm trang, cẩn mật, đồng thời không khí sẽ vô cùng ngột ngạt.
Không nghĩ tới không gian ở trong đây lại khác xa so với tưởng tượng như vậy. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ có những đoàn sĩ quan mặc quân phục đi tuần, còn lại nơi đây giống như một khu nghỉ dưỡng hơn là một bệnh viện.
Khương Thần cùng Lâm Thải Hân tìm tới một gian phòng bệnh hoa lệ. Gian phòng hoàn toàn không mang chút mùi khó chịu, ngược lại còn thoang thoảng hương thơm hoa nhài, khiến cho người bước vào có cảm giác lạc vào một vườn hoa.
Gian phòng tuy rộng lớn nhưng chỉ có duy nhất một chiếc giường bệnh kê gần cửa kính. Từ hướng này có thể quan sát trang viên rộng lớn của Bệnh viện Trung ương Quân đội.
Lúc này, trên giường bệnh nằm lấy một vị lão thái bà. Lão thái bà hai mắt nhắm nghiền, trên người chằng chịt các dây điện tâm đồ, ống nối bơm dinh dưỡng, ống thở, nhìn qua có cảm giác giống như người khác đang làm thí nghiệm trên cơ thể nàng.
Ngồi lấy bên cạnh giường bệnh là một vị lão nhân, lúc này hắn đang khẽ lẩm nhẩm điều gì đó người ngoài không thể nghe rõ.
“Ngoại công, Thải Hân tới rồi.”
Lâm Thải Hân từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy vị lão nhân kia, liền khẽ nói.
Lão nhân kia nghe thấy có tiếng người, lúc này mới quay lại.
Lão nhân này nhìn qua tuổi tầm bảy mươi mái tóc hoa râm được cắt gọn gàng. Mặc dù trên khuôn mặt đã xuất hiện dấu vết tàn phá của thời gian, thế nhưng sâu trong đôi mắt của hắn vẫn ánh lên phần nhiệt huyết tuổi trẻ.
Hắn là Viên Long, cột chống trời của Viên gia, đồng thời là tồn tại mà mỗi cái dậm chân cũng có thể làm cho Thiên Huyễn quốc rung chuyển.
Chắc hẳn không ai nghĩ tới, một tồn tại cao cao tại thượng như vậy cũng có lúc hiện ra vẻ chán nản như hiện tại.
“Tiểu Hân, ngươi đã tới.” Lão nhân gật đầu, cố vẽ nên một nụ cười nói: “Ta nghe nói tiểu Hàm bệnh tình đã tốt?”
Tiểu Hàm trong miệng hắn không ai khác chính là Viên Thải Hàm.
Lâm Thải Hân nghe vậy, khẽ gật đầu.
Đoạn nàng kín đáo đưa mắt cho Khương Thần, ra hiệu cho hắn nhẹ nhàng bước vào, tự tìm vị trí ngồi cho mình.
“Đây là?”
“Ngoại công, hắn là bằng hữu của ta…Khương Thần.” Lâm Thải Hân khẽ nói.
Viên Long lúc này mới nghiêng mắt nhìn Khương Thần. Sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ tinh anh. Hắn nhìn Khương Thần một lúc rồi mới gật đầu nói:
“Tiểu Thần phải không? Ta nghe Thi Đình kể về ngươi đến mức đóng mạng nhện ở lỗ tai.” Viên Long mỉm cười nói, vừa nói ánh mắt vừa hướng về phía Viên Thi Đình, nhìn nàng vô cùng dịu dàng.
Khương Thần trước đây chưa từng gặp Viên Long này bao giờ. Ấn tượng đầu tiên chính là lão nhân này so với Lâm Chấn Thiên của Lâm gia kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ít nhất thái độ đối với người khác của lão nhân này không chút khinh thị, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác hòa ái dễ gần giống như một vị gia gia nhà bên.
“Gặp qua Viên lão.” Khương Thần bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với lão nhân này vô cùng tốt, lúc này cũng gật đầu lễ phép nói.
Nhìn thấy Viên Long sau khi nói được hai câu, lúc này lại lâm vào trầm mặc. Sâu trong mắt Lâm Thải Hân hiện lên chút do dự. Cuối cùng nói:
“Ngoại công, có chuyện này ta muốn nói với ngươi.”
Nói đoạn, nàng lại liếc nhìn Khương Thần muốn nói lại thôi.
Khương Thần nhìn ra được nàng ý muốn nói gì, lúc này hắn cũng khẽ mỉm cười gật đầu.
Dường như cái gật đầu của hắn mặc định là sự đồng ý, Lâm Thải Hân có chút vui mừng.
“Có chuyện gì vậy tiểu Hân?”
“Không giấu gì ngoại công, bệnh tình của mẹ ta đều là một tay Khương Thần chữa khỏi, hôm nay ta dẫn hắn tới đây cũng là bản ý của hắn muốn nhìn một chút bệnh tình của ngoại bà.” Lâm Thải Hân nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói có đúng không Khương Thần?”
Dứt lời, khuôn mặt nàng hiện lên chút áy náy. Nguyên bản nàng muốn dẫn Khương Thần đi chẳng qua muốn ở cạnh hắn nhiều hơn một chút.
Chuyện hắn chữa khỏi bệnh cho Viên Thải Hàm, nàng cũng không muốn nói ra sợ gây thêm nhiều áp lực không đáng có cho hắn.
Thế nhưng nhìn thấy bộ dáng ngoại công khổ sở, nàng không nhịn được vì vậy mới tự tác chủ trương.
Khương Thần cũng sớm biết nàng định nói gì. Nàng nếu như không nói ra, hắn cũng dự định ngỏ ý sẽ chữa trị cho Viên Thi Đình. Chẳng qua hiện tại nàng đã mở lời, hắn cũng được nước nói theo.
“Viên lão, không giấu gì ngươi, ta cũng có chút kiến giải về các loại nghi nan tạp chứng y học. Ngày hôm nay theo Thải Hân tới đây cũng là muốn nhìn xem Viên lão thái gia bệnh tình.”
Viên Long nghe vậy, khuôn mặt ảm đạm cũng hiện lên chút sửng sốt.
Bên này, hắn nghe tin con gái bị quái bệnh, bệnh viện đều không chữa khỏi, đang dự định sắp xếp công việc chạy qua. Không nghĩ tới sau đó liền nghe tin nàng được chữa khỏi.
Hiện tại càng thêm ngạc nhiên hơn khi người chữa khỏi cho Viên Thải Hàm là Khương Thần chứ không phải đội ngũ bác sĩ của bệnh viện.
Thế nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, hắn cũng không tin, đối với người thực vật như Viên Thi Đình, Khương Thần có biện pháp chữa trị.
“Nếu vậy lão già này còn phải cảm tạ tiểu Thần ngươi một phen.” Viên Long nghiêm chỉnh nói: “Nếu như không có ngươi, cũng không biết tiểu Hàm hiện tại ra sao.”
Khương Thần nghe ra lời nói của Viên Long không chút nhắc tới việc hắn có thể hay không được xem bệnh cho Viên Thi Đình, đoán biết lão nhân này chính là không tin tưởng mình.
Hắn khẽ cười nói:
“Viên lão, Viên lão thái gia có phải hay không được chuẩn đoán là quỵ tim gây nên thần kinh tê liệt, thiếu dưỡng khí lên não dẫn đến chết não?”
“Ngươi làm sao biết?” Viên Long lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, sâu trong mắt còn hiện lên một vệt nghi hoặc.
Bệnh tình của Viên Thi Đình công bố ra ngoài liền chỉ là đột quỵ hôn mê. Cũng chỉ có người nhà được biết là nàng sống thực vật, nhưng không ai biết nàng bởi vì đột quỵ suy tim dẫn đến chết não.
Hiện tại Khương Thần một lời nói toạc ra làm sao không khiến hắn ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
“Ta nói ta đối với bệnh tình của Viên lão thái gia có mười phần nắm chắc, ngươi có tin hay không?” Khương Thần khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lạnh nhạt nói.
“Làm sao có thể?” Viên Long khẽ lẩm nhẩm.
Theo chuẩn đoán từ bệnh viện cùng đội ngũ bác sĩ cao cấp nhất Thiên Huyễn quốc. Bệnh tình của Viên Thi Đình chắc chắn không bao giờ hoàn hảo. Hiện tại Khương Thần một lời nói rằng đối với bệnh của nàng nắm chắc chữa khỏi, hắn làm sao tin.
Tuy nhiên, ngay sau đó hắn có chút không nắm chắc hỏi lại:
“Tiểu Thần, lời ngươi nói là thật?”
“So với vàng ròng còn thật.” Khương Thần cười nhạt nói.
Viên Long nghe vậy đột nhiên đứng dậy, nghiêm trang cúi người trước Khương Thần, sau đó nói:
“Nếu như Khương tiểu hữu lời nói là thật, ta Viên Long khẩn cầu ngươi ra tay giúp đỡ. Về phần thù lao, ngươi trực tiếp mở. Bất luận điều kiện gì Viên Long ta đều sẽ đáp ứng ngươi, thậm chí góp vào cả Viên gia cùng cái mạng già này.”
Một thoáng liền đưa ra loại quyết định này, Khương Thần có thể nhìn ra Viên Long này là một người si tình, yêu thương Viên Thi Đình nhất mực. Đồng thời, đối với bản thân thay đổi xưng hô, đồng nghĩa với việc Viên Long xem trọng bản thân mình.
Lâm Thải Hân ngồi bên lúc này cũng có chút ngơ ngác.
Nàng nguyên bản nói vậy chỉ cầu mong có thể an ủi Viên Long một chút, không nghĩ tới Khương Thần còn có thể chữa bệnh cho ngoại bà nàng. Điều này không thể không nói làm cho nàng nội tâm mừng rỡ.
Đồng thời nàng đối với Khương Thần càng thêm tò mò.
Rốt cục hắn một thân bản lãnh này từ đâu mà có?
Tuy nhiên tò mò thì tò mò, nếu như hắn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Ai ai chẳng có chút bí mật riêng. Nàng cũng không đủ tự tin về bản thân mình chỉ cần hỏi là Khương Thần sẽ trả lời.
Thế nhưng nàng lại không biết, nàng nếu như thật tâm muốn hỏi, Khương Thần chắc chắn sẽ giải đáp thắc mắc cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.