Vô Tận Trùng Sinh

Chương 73: Từ Trạch Đông đắc chí




Lại nói, Khương Thần cũng bởi vì nhìn ra điều đó nên mới tuyển lựa nam tử thấp bé là người chiến thắng trong trận tỷ đấu này.
Hắn ngay từ đầu liền nhìn ra, sâu trong ánh mắt nam tử thấp bé là một cỗ cười nhạo. Loại cười nhạo ánh mắt này thường xuất hiện trên người sát thủ mỗi khi nhìn thấy con mồi mất cảnh giác.
Cười nhạo con mồi vô tri, cười nhạo con mồi yếu đuối, cười nhạo con mồi bất cẩn.
Lại nói, trên võ đài, sau khi thanh niên xăm mình đẩy hai tay ra. Khóe miệng không tự chủ nhấc lên, đợi vị nam tử thấp bé mắc mưu.
Chỉ là hắn đã tính nhầm. Sau khi nam tử nhỏ bé phi xuống. Đánh tới không chỉ là một quyền mà là vô số quyền đầu giáng thẳng vào hai tay thanh niên xăm mình.
Thanh niên xăm mình một bước tính sai liền rơi vào trùng điệp quyền cước của nam tử thấp bé.
Hắn chỉ cảm thấy quyền cước trùng trùng, mang theo nghìn cân lực lượng. Hai bàn tay hắn chống đỡ đã tê rần.
Thanh niên xăm mình trong lòng liền kêu gay go. Biết đã gặp gỡ cao thủ. Chỉ đành ngậm ngùi phòng thủ đợi đối thủ sơ hở thì phản công.
Dưới đài lúc này im lặng không một tiếng động. Ai nấy nhịp thở đều đều theo mỗi một tràng quyền cước đánh ra.
Trên đài, thanh niên xăm mình lúc này bàn tay đã tê cứng không thể cử động. Nam tử thấp bé bất chợt một quyền hung bạo đánh ra.
Thanh niên xăm mình bại!
Kết quả này mọi người ngay sau khi trận đấu bắt đầu đã đoán ra. Thanh niên xăm mình đã mất đi tiên cơ, đau khổ chống đỡ, nhưng cuối cùng không thể vượt qua được thế công của nam tử thấp bé.
Chỉ thấy thanh niên xăm mình dính trọn cú đấm hung bạo kia, một ngụm máu phun ra. Hắn loạng choạng lùi về mép sàn đấu. Cuối cùng không chịu được liền rơi đài.
Bên dưới một mảnh hoan hô vỗ tay nhiệt liệt.
Đám thượng lưu bọn họ không cần biết thế võ đẹp hay xấu. Thứ bọn họ cần chỉ là hung bạo, máu tanh. Trong mắt họ, đó liền là quyền thuật đẹp đẽ nhất.
“Đông lão...chuyện này.” Cố Hào Kiện khuôn mặt hiện lên sững sờ, hỏi.
“Phán đoán sai lầm, không ngờ tên kia có ẩn giấu.” Đông lão thở dài nói.
Đoạn liếc mắt về phía Khương Thần. Nhìn thấy hắn đang ngồi im nhìn lên võ đài, khuôn mặt lão hiện lên chút nghi vấn. Sau đó lắc đầu nói:
“Có lẽ chỉ là may mắn. Ngươi yên tâm, lượt sau chúng ta nhất định thắng.”
Cố Hào Kiện chỉ gật đầu, sắc mặt không dễ nhìn. Lượt cá độ này với Từ Trạch Đông, hắn chỉ thua một chút tiền. Cái khiến hắn cảm thấy khó chịu là chắc chắn Từ Trạch Đông tên này sẽ chạy sang diễu võ dương oai một trận.
Loại tiểu nhân đắc chí thái độ kia mới khiến cho hắn cảm thấy bực bội trong người.
Quả nhiên hắn đoán không sai. Đang chuẩn bị uống một hớp trà hạ hỏa. Từ Trạch Đông đã hí hửng chạy sang, khuôn mặt bỉ ổi nói:
“Ai dô, Cố thiếu, xem ra ngày hôm nay ngươi vận khí không tốt a.” Đoạn, dừng lại nín cười, hắn học theo bộ dáng Cố Hào Kiện lúc nãy, nói: “ Cố thiếu nếu như muốn đưa tiền cho ta, vậy trận sau liền đến các ngươi tuyển trước.”
Cố Hào Kiện nghe vậy, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông Từ gia. Chỉ là bên ngoài vẫn mỉm cười lễ độ nói:
“Từ thiếu không cần đắc ý vội, lại nói lần trước thắng người bốn năm thanh đâu, đây mới chỉ một thanh có đáng là gì.”
“Ha ha...hôm nay bổn thiếu đánh cho người không còn manh giáp.” Từ Trạch Đông lại ngửa mặt một góc bốn lăm độ, ngón tay chỉ thẳng mặt Cố Hào Kiện, nói.
Đoạn nghênh ngang đi về chỗ ngồi. Chỉ là đi về phía chỗ ngồi, thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì đã quay ngoắt thành khuôn mặt nịnh nọt, hí hửng.
Sau đó, liên tục bốn lần, Cố Hào Kiện đều thua kèo đối với Từ Trạch Đông.
Từ Trạch Đông tên này mũi hướng lên tận trời, vui vẻ đến nỗi lúc uống nước liền uống bằng mũi. Thắng được tiền đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Điều khiến hắn vui vẻ nhất đó là đánh bại được kẻ thù "không đội trời chung" là Cố Hào Kiện.
Hắn đối với vẻ tự tin, tự cho mình luôn nắm được thế trận của Cố Hào Kiện vốn đã ghét cay ghét đắng. Hiện nay nhìn sắc Cố Hào Kiện tái thành màu gan heo. Nội tâm Từ Trạch Đông làm sao không nở hoa cho được.
Đám hồ bằng cẩu hữu phía sau cũng mặt mũi hớn hở. Ánh mắt hướng tới Khương Thần càng thêm sùng bái. Bọn họ hôm nay theo Từ Trạch Đông hạ quyết tâm cược lớn, vì thế lần này thắng cũng thật đậm.
Bên kia, Cố Hào Kiện mặc dù cố bảo dưỡng sắc mặt tốt, thế nhưng trước những tiếng cười chế nhạo của đám người Từ Trạch Đông. Sắc mặt hắn cũng là vô cùng khó coi. Hắn không dám đối với vị Đông lão phàn nàn. Chỉ khẽ nói:
“Đông lão, chuyện là thế nào?”
“Ta không biết a...ngươi xem, lần nào ta phán đoán, chúng ta đều sẽ chiếm thế thượng phong, sau cùng không hiểu thấu lại bị phản nghịch.” Đông lão kia sắc mặt cũng hiện lên khó nhìn nói.
Đông lão không biết, Khương Thần trong âm thầm đã thao túng cả trận đấu. Mỗi lần người hắn tuyển lựa bị thua. Hắn sẽ âm thầm giở một chút thủ đoạn khiến cho đối phương đánh lên người của mình trở nên vô lực. Ngược lại người bên mình đánh lên đối phương lực tác động sẽ gấp lên nhiều lần. Từ đó chỉ qua một hai hiệp liền thắng ngược trở lại.
Chỉ tội cho vị Đông lão kia lại nghĩ rằng mình khả năng phán đoán có vấn đề.
“Đông lão, ngươi có cảm thấy những trận đấu vừa rồi giống như bán độ hay không?”
“Dù ngươi có suy nghĩ này trong lòng cũng không nên nói ra.” Đông lão nhìn xung quanh, sắc mặt hơi trần xuống nói: “Lão bản nơi này có chút thế lực, không phải chúng ta có thể đắc tội được.”
Hắn nguyên bản cũng hướng chút nghi ngờ về phía Khương Thần. Chỉ là nhìn thấy Khương Thần chỉ là một tên thanh niên trẻ tuổi, liền dẹp đi ý nghĩ hắn trong âm thầm thao túng trận đấu.
Nói đùa, kể cả Hóa cảnh Tông sư cũng không thể thần không biết quỷ không hay sửu dụng nội lực thao túng trận đấu được.
Dưới đài, trong bóng tối không hề thiếu Nội cảnh đỉnh phong, bán bộ Tông sư võ giả, nếu như xuất hiện ba động nội lực thao túng trận đấu, bọn họ sẽ trước tiên phát hiện ra. Vì thế, hắn liền loại trừ khả năng Khương Thần có thể thao túng trận đấu.
Cuối cùng quy về trùng hợp, hoặc là nhà bên tổ chức giở trò.
Từ đó, Từ Trạch Đông thắng liền năm trận không chỉ thắng ngược trở lại số tiền bị mất những tháng qua, ngoài ý muốn còn dư ra một ít.
Hắn một bộ tiểu nhân đắc chí đi qua đi lại trước mặt Cố Hào Kiện trêu ngươi khiến cho Cố Hào Kiện mặc dù trong lòng bực bội, ngoài mặt vẫn phải cố mỉm cười không để mất khí độ.
...
“Đại gia, ngươi hôm nay liền mở ra cho tiểu Đông ta một cái nhân sinh quan mới a...”
Từ Trạch Đông hào phóng dẫn đám người đi ăn, mãi chập tối mới lái xe đưa Khương Thần trở về Từ gia. Trên xe một tay vẫn cầm thẻ ngân hàng múa may khoái chí.
“Ngươi chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao?” Khương Thần cười nhạt nói.
“Hắc hắc...ta chỉ cần nhìn thấy Cố hầu tử kia tức giận liền khoái chí.” Từ Trạch Đông cười phá lên nói: “Đại gia ngươi có để ý lúc hắn đưa thẻ ngân hàng cho ta không, hắn vẫn phải cố giả bộ trấn định, nhưng thực ra lòng đau như cắt a.”
Khương Thần khẽ lắc đầu.
Cố Hào Kiện tên kia thuộc loại người thông minh, một bụng đầy mưu lược nhưng lại vô cùng gian xảo.
Cứ nhìn cái cách hắn đối với người xung quanh luôn nở một nụ cười tự tin dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa là biết.
Loại người này so với một tên thông minh vặt như Từ Trạch Đông đáng sợ hơn rất nhiều. Chính bởi vì luôn bày ra bộ mặt trầm tĩnh, tự tin cho nên ngươi không thể biết khi nào hắn sẽ nhe răng ra đớp ngươi một cái.
Đồng thời, kẻ biết chấp nhận cuộc thua như hắn mới là kẻ đáng sợ. Lần này hắn biết ngươi cho hắn vào tròng, ít nhất lần sau muốn đưa hắn vào tròng sẽ không dễ như vậy.
Từ gia trong một gian phòng kín lúc này ngồi lấy hai vị lão giả đang đánh cờ, chính là Từ Chính Thuần cùng Liễu Thanh.
“Trạch Đông tên bại gia tử này, cũng không biết hắn có mời tới Khương tiên sinh không, liền đi từ sáng tới giờ cũng không có tin tức gì.” Từ Chính Thuần vừa đánh miệng vừa lẩm bẩm.
Cũng không phải hiện tại hắn mới lẩm bẩm như vậy. Thời điểm sáng nay hắn cử Từ Trạch Đông đi mời Khương Thần tới dùng cơm, đã căn dặn có tin tức gì liền báo về.
Chẳng qua Từ Trạch Đông tên này máu me đỏ đen, liền quên mất chính sự. Hiện tại đưa Khương Thần về, chắc chắn sẽ bị Từ Chính Thuần trong âm thầm cho một trận ra trò.
“Ha ha, Từ huynh không cần trách Trạch Đông đứa nhỏ này. Hắn mặc dù bại gia, thế nhưng quen biết được với Khương tiên sinh, liền sẽ cao hơn lớp trẻ Vẫn Triết này một cái đầu.” Liễu Thanh mỉm cười nói.
Hắn hiện tại mặc dù là Hóa cảnh Tông sư, thế nhưng hắn cảm giác, đối mặt với Khương Thần, hắn vẫn không có chút sức hoàn thủ nào. Mỗi lần nghĩ lại lần đối mặt với Khương Thần trước đây, vẫn khiến cho hắn tim đập chân run.
Nếu như thời điểm đó, Khương Thần mang ác ý đến Từ gia, vậy thì ngọn băng thứ hôm đó không phải chữa bệnh cho lão mà chính là xuyên thẳng qua trái tim lão rồi.
“Cũng coi như làm được chút việc cho gia tộc, không thể ăn không ngồi rồi mãi được.” Từ Chính Thuần nghe đến chuyện này, khuôn mặt cũng giãn ra.
Hắn nguyên bản vốn là vô cùng yêu quý cùng cưng chiều Từ Trạch Đông đứa cháu này. Chỉ là không nghĩ tới càng lớn, Từ Trạch Đông tên này càng ăn hại. Từ đó liền đối với Từ Trạch Đông sống chết mặc bay.
Không nghĩ tới đứa cháu bại gia tử này lại quen biết với một vị cao nhân, hiện tại còn cứu được không chỉ bằng hữu hắn một mạng, còn giúp Từ gia tránh khỏi một kiếp.
“Liễu huynh không cần nói đỡ cho hắn, chung quy vẫn phải dựa vào chính mình a, hắn cũng không thể dựa vào Khương tiên sinh mà có thể làm càn được.” Từ Chính Thuần thở dài nói.
Mặc dù quen biết với một vị cao nhân như Khương Thần, thế nhưng đó lại không phải thực lực chân chính của Từ gia. Vị kia có thể nể mặt Từ Trạch Đông trợ giúp Từ gia hắn một lần, hai lần...cũng không thể trợ giúp Từ gia mãi được.
Chung quy vẫn cần phải có tự thân thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.