Vô Tận Trùng Sinh

Chương 64: Thủ pháp chữa bệnh kì lạ




Lại nói, Cao Lãm sau khi nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt hơi tái đi, vừa có hối hận, vừa có tức giận. Hối hận vì lúc đó hắn đã có thái độ vô lễ đối với Khương Thần. Tức giận vì hắn đường đường là gia chủ Cao gia, tại Vẫn Triết cũng được coi là thế lực lớn, trước mặt người khác, hắn cũng được coi là đại lão bản, hiện tại Khương Thần lại đối với hắn không cho mặt mũi. Điều này đối với bất kì kẻ nào có ngạo khí như hắn cũng là một loại coi thường. Do vậy, không thể không có chút tức giận.
“Khương tiên sinh…nếu như ngươi có điều kiện gì cứ việc mở, chỉ cần cứu được Nhược Vũ, ta dù có làm trâu ngựa cho ngươi cũng cam lòng.” Cao Hình Thiên gạt ra Cao Lãm, cười khổ nói.
Hắn đối với Cao Lãm tính tình cũng không lạ lùng gì. Nếu như để cho hắn nói chuyện với Khương Thần một lát. Không khéo liền xôi hỏng bỏng không.
Bên cạnh đó Lâm Thiên Bá mặc dù không tường tận sự việc, nhưng từ tình thế hiện tại xem ra Cao gia vấn đề không hề nhỏ, đồng thời Khương Thần tên này thực sự có bản lãnh.
Lúc trước, đối với Khương Thần không có ý muốn tìm một công việc ổn định, muốn đi lêu lổng, hắn thỉnh thoảng vẫn nhìn Khương Thần với ánh mắt không ưng ý.
Mặc dù Khương Thần là ân nhân cứu mạng Lâm Thải Hân, thế nhưng ân nhân cứu mạng cũng chỉ là ân nhân cứu mạng. Ân nhân cứu mạng cũng không phải gần gũi nữ nhi hắn như vậy.
Hiện tại, từ góc độ này tới xem, Khương Thần hắn không phải không có bản lĩnh, ngược lại bản lĩnh còn không hề nhỏ.
“Nàng với ta, nói bằng hữu cũng không phải, nói rằng có duyên cũng không đúng. Ta đã cho Cao gia các ngươi một cơ hội. Chỉ trách các ngươi không biết trân trọng.”
“Khương tiên sinh, hi vọng ngươi bỏ qua cho nghịch tử vô tri, lão đầu ta coi như tại đây cho ngươi quỳ xuống. Chỉ cầu ngươi ra tay giúp đỡ tôn nữ.” Cao Hình Thiên khuôn mặt tuyệt vọng nói. Hắn nếu như tôn nữ mất đi, liền coi như Cao gia có hay không, tôn nghiêm có hay không cũng không còn quan trọng.
Nói đoạn, định cho Khương Thần quỳ xuống. Cao Lãm đã giành lên trước, không để cho Cao Hình Thiên quỳ xuống, hắn trầm mặt nói:
“Cha, không thể?”
“Cút cho ta…ta không có đứa con như ngươi. Nhược Vũ tình trạng hiện tại chính là do ngươi. Nàng chính là do ngươi hại chết.” Cao Hình Thiên gầm lên, lúc này cũng không còn bộ dáng lão đầu tử ốm yếu, ngược lại giống như một đầu hùng sư ngủ say mới tỉnh giấc.
Chỉ thấy hắn một cái vung tay, Cao Lãm hình thể to lớn bị một bàn tay của lão đánh cho ngã lăn ra đất. Mồm miệng đầy máu. Trên má còn in năm đầu ngón tay đỏ bừng.
“Khương tiên sinh, chỉ cần ngươi cho tôn nữ chữa bệnh, lão đầu tử ta nguyện làm trâu ngựa cho ngươi.” Cao Hình Thiên khổ sở nói, đoạn hai gối khuỵu xuống. Hắn lúc này tưởng như già thêm chục tuổi.
Trong sảnh, Lâm Thiên Bá khuôn mặt hiện lên vẻ sững sờ. Không nghĩ tới Cao Hình Thiên nói quỳ liền quỳ. Cái này không khỏi khiến cho hắn cảm khái. Cao lão gia chủ này xem ra là cái người tình nghĩa, vì tôn nữ, tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ.
Hắn chợt nghĩ tới, nếu như sau này Lâm Thải Hân chẳng may xảy ra đại sự, hắn có lẽ cũng giống như Cao Hình Thiên này, vứt bỏ tôn nghiêm, cứu lấy nữ nhi.
“Khương Thần, ngươi cho lão đầu tử quỳ xuống, không sợ giảm thọ hay sao.”
Lâm Thải Hân lúc này từ trên lầu bước xuống, trông thấy Cao Hình Thiên đang quỳ trước mặt Khương Thần. Nàng vội vàng la lên:
“Kính lão đắc thọ a.”
Khương Thần lạnh lùng nhìn Cao Hình Thiên, sau đó liếc nhìn Cao Lãm. Hắm nguyên bản hôm nay dù có thế nào cũng sẽ không xuất thủ cứu giúp Cao gia này. Phải biết giới hạn của hắn đã bị Cao Lãm động đến. Không giết hắn đã cho đủ Cao Hình Thiên cùng Cao Nhược Vũ mặt mũi.
Tuy nhiên, thời điểm ngữ khí của Lâm Thải Hân mang chút tức giận kia vang lên, hắn biết khí số Cao Nhược Vũ còn chưa tận. Đoạn thanh âm không mang theo cảm xúc của hắn vang lên:
“Thôi được, đứng lên đi, ta cho nàng thêm một lần cơ hội.”
Lâm Thiên Bá thấy vậy, liền khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên. Khương Thần này thái độ thay đổi xem ra có liên quan rất lớn với ái nữ hắn. Một phút trước, vẻ mặt còn lạnh lùng vô cảm, chỉ là nữ nhi hắn lên tiếng, tên này liền mở ra một cơ hội cho vị tôn nữ Cao lão gia chủ kia. Điều này để cho hắn vô cùng vừa ý.
Thế nhưng trong đầu hắn hiện lên chút kì lạ. Lời nói của Khương Thần vừa rồi nghe vào giống như hắn là một vị thần ban phát cho chúng sinh tân sinh mệnh vậy. Một lời của hắn tân sinh mệnh được sinh ra. Hắn không đồng ý, ngươi liền tận mạng.
Cao Hình Thiên nghe vậy, khuôn mặt hiện lên mừng rỡ, hắn vội vàng vái thêm ba vái sau đó mới đứng dậy:
“Khương tiên sinh, lão đầu ta thay mặt Nhược Vũ trước đa tạ ngươi.”
“Chỉ là…” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta có chút điều kiện, không biết Cao gia các ngươi có nguyện ý nghe hay không?”
“Khương tiên sinh mời nói, dù cho dâng cả Cao gia ra ta cũng không oán thán nửa lời.” Cao Hình Thiên vỗ ngực nói.
Cao gia hắn từ hai bàn tay trắng dựng nên, hiện tại dù cho hi sinh Cao gia để cứu sống tôn nữ, hắn cũng tuyệt không nháy mắt lấy nửa cái.
“Chuyện thứ nhất, Cao gia liền từ nàng chưởng khống, để Cao gia trong tay hắn, sớm muộn gì các ngươi cũng vạn kiếp bất phục.” Khương Thần cười nhạt, ánh mắt khinh thường nhìn tới Cao Lãm.
Hắn từ thời điểm Cao Lãm phản đối lại quyết định của Cao Hình Thiên, đã nhìn ra kẻ này không có thực học. Thậm chí là một kẻ mãng phu. Giao Cao gia vào trong tay hắn coi như giao trứng cho ác.
“Chuyện này không thành vấn đề.” Cao Hình Thiên không chút do dự. Hiện tại mặc dù Cao gia trong tay Cao Lãm, nhưng chỉ cần hắn mở lời, Cao Lãm loại ngụy quyền này một lời liền phế bỏ.
Đồng thời, hắn đối với Cao Nhược Vũ cũng là vô cùng yêu thương. Nếu không phải do nàng còn quá trẻ, hắn đã sớm giao lại Cao gia cho nàng thay vì giao cho Cao Lãm.
“Mời tiên sinh nói chuyện thứ hai.”
“Chuyện này coi như tới Cao gia các ngươi lại nói.”
Khương Thần hai mắt lạnh lùng, sâu trong con ngươi khẽ lóe lên. Hắn đang muốn đánh chủ ý lên khí vẫn Cao gia, loại chuyện này cũng không thể ngay mặt nói thẳng được, tối thiểu cũng phải uyển chuyển một lần.
“Hiện tại các ngươi tới thành Tây, tại dãy núi phía Đông thành Tây, các ngươi tìm tới một hang động. Bên trong có một chiếc quan tài gỗ. Mang quan tài đó về Cao gia.”
“Chuyện này…” Cao Hình Thiên giọng nói mang chút hãi hùng khiếp vía. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí liên quan tới ma quỷ sự tình, nhưng nghe Khương Thần nói hắn vẫn cảm thây có chút sởn gai ốc: “Mời Khương tiên sinh chỉ điểm.”
Lâm Thiên Bá lúc này cũng chăm chú lắng nghe. Loại chuyện bát quái này hắn cũng là lần đầu tiên được gặp. Càng nghe càng đối với Khương Thần phát ra hứng thú. Kẻ này không nghĩ tới đối với ma quỷ sự tình có am hiểu.
Lâm Thải Hân ngược lại, thời điểm nghe tới quan tài gỗ, nàng đã nhanh chân chạy trở lại tầng hai. Thậm chí còn đóng kín cửa phòng, hay tay bịt chặt lấy lỗ tai. Bản tính sợ ma quỷ lại trỗi dậy. Miệng lẩm nhẩm mắng Khương Thần.
“Trước khi nói tiếp, hiện tại tình trạng của nàng như thế nào?” Khương Thần chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi.
“Nàng lúc tỉnh lúc mê, bình thường nếu như người tới gần nàng, nàng sẽ nổi điên. Trên người thậm chí xuất hiện rất nhiều vệt đen.” Cao Hình Thiên nhớ lại một chút, khuôn mặt lo lắng nói.
“Vậy liền đi tới chùa miếu, cầu phương trượng trụ trì một cái phật châu, nhớ kĩ, phải là loại phật châu thường ngày hắn mang theo.” Khương Thần lạnh nhạt nói, đồng thời còn nhấn mạnh: “Còn nữa, để lại một người ở cùng nàng, người ở lại đồng dạng phải là xử nữ.”
Nhắc tới việc xin vòng xá lị của phương trượng các chùa miếu. Mặc dù hiện tại rất nhiều chùa miếu đều ra chút ít rượu thịt hòa thượng, thế nhưng trụ trì phần lớn vẫn là những người thành tâm hướng phật, coi như không phải thật tâm hướng phật, tối thiểu cũng biết lòng dạ từ bi.
Cao Hình Thiên gật đầu, tập trung lắng nghe, ghi nhớ kĩ những điều Khương Thần nói.
“Dặn vị gia nhân kia trước mười hai giờ đêm, tại sau cửa điểm một nén nhang nếu như nén nhang kia đốt xong, nói với nàng có thể yên tâm ngủ. Ngược lại nếu như hương thơm nửa đường tắt, liền dặn nàng lập tức cùng với Cao Nhược Vũ ngủ lại trong quan tài, bất luận nghe được động tĩnh gì cũng không được đi ra. Nhất định phải ở bên trong đợi cho trời sáng…Minh bạch?” Khương Thần nói một hồi, cũng không biết Cao Hình Thiên có thể nghe hiểu hay không.
“Minh bạch, Khương tiên sinh còn gì căn dặn?”
Khương Thần từ trong túi áo, giống như làm ảo thuật, lấy ra hai miếng ngọc vuông vức, một miếng xanh lam một miếng màu đỏ. Trên đó đều có khắc họa một chút phù văn cùng chú ngữ kì lạ.
“Trước khi tiến vào cửa hang động, nhớ ném miếng ngọc màu đỏ vào trước. Thời điểm đem quan tài gỗ về, bỏ miếng ngọc xanh này vào. Ít hôm nữa ta sẽ trở lại Vẫn Triết.”
Cao Hình Thiên hai tay tiếp nhận hai miếng ngọc bội, cẩn thận cất vào trong túi áo, nâng niu giống như bảo vật. Đoạn khuôn mặt hắn hiện lên chút nghi vấn nói:
“Khương tiên sinh…chuyện cầu phật châu, nếu như các vị trụ trì kia không cho?”
“Ngươi đem tình huống của Cao Nhược Vũ nói cho hắn, hắn khẳng định sẽ cho ngươi.” Khương Thần chém đinh chặt sắt nói.
“Minh bạch.”
Cao Hình Thiên gật đầu, khẽ bái một bái sau đó ra hiệu cho Cao Lãm rời đi. Trước khi rời đi còn không quên hướng tới Lâm Thiên Bá biểu thị cảm tạ.
“Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại am hiểu một chút phong thủy Huyền học a.” Lâm Thiên Bá sau khi hai người Cao Hình Thiên, Cao Lãm rời đi, tấm tắc nói.
“Nghiên cứu một hai.” Khương Thần cười nhạt, lạnh lùng đáp: “Đúng rồi, ngươi đoạn thời gian này ra ngoài cũng nên cẩn thận một chút.”
Đoạn cũng không cho Lâm Thiên Bá mặt mũi, đứng dậy rời đi.
“Tiểu tử, ngươi dám trù ẻo ta?” Lâm Thiên Bá nhìn theo bóng lưng Khương Thần, tức giận khẽ lẩm nhẩm: “Hừ, muốn tới với Thải Hân, ngươi còn phải điều chỉnh lại thái độ với ta a.”

Ngày hôm sau
Lâm Thải Hân ngày hôm nay chính thức trở thành sinh viên. Sớm tinh mơ, nàng đã thu dọn nốt đồ đạc khăn gói tiến về Vấn Đạo học viện.
Trước khi đi, không hiểu sao nàng cùng với Viên Thải Hàm vẫn khóc khóc mếu mếu giống như li biệt ngàn dặm, mặc dù cùng ở tại Đế đô, khoảng cách tuy hơi xa, nhưng nếu bắt taxi về nhà cũng chỉ mất hơn hai giờ đồng hồ.
Khương Thần cũng tới Vấn Đạo học viện nhìn nàng một chút, sau đó rời đi. Trước khi rời đi, Lâm Thải Hân nha đầu này còn hướng hắn giải thích một hồi, Vân Tu Kiệt chỉ là bằng hữu bình thường, nói rằng hắn không cần suy nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.