Vô Tận Trùng Sinh

Chương 256: Trương Nhị Huyền




Dựa theo quy tắc của Linh Vân Tông, đệ tử mới nhập môn sau khi tiến vào tông môn liền sẽ được an bài một chức vụ nhất định.
Tiến vào tông môn, được hưởng dụng tài nguyên tu luyện, được truyền dạy cho công pháp, nguyên thuật mà bên ngoài không có, đồng thời cũng phải thực hiện nghĩa vụ của bản thân đối với tông môn.
Về những việc này, Uông chấp sự đã sớm đề cập trong lúc dẫn đệ tử mới nhập môn tìm chỗ ở.
Chức vụ mà tông môn an bài có tốt cũng liền có xấu. Chức vụ xấu có thể như đào mỏ, sai vặt, phụ bếp, đun nước, bón phân cho linh điền… Một số chức vụ nguy hiểm hơn ví dụ như hái thuốc ở vách núi, săn giết yêu thú, thăm dò di tích vô danh…
Hai ngày sau liền là ngày tông môn giao nhiệm vụ đối với mỗi đệ tử mới nhập môn. Trong hai ngày này, đệ tử ngoại môn mới vào sẽ tới Ngoại Môn Đường nhận thẻ bài số nhà của mình.
Trái với sự hào nhoáng của những gian lầu các lúc trước. Nơi ở của ngoại môn đệ tử chỉ là những căn nhà gỗ nhỏ trong một khu rừng trúc rộng lớn. Nơi đây cũng không phải chỉ có đệ tử ngoại môn mới tới mà còn có cả các đệ tử ngoại môn khác. Bởi vậy cho nên xung đột liền là điều không thể thiếu.
Không qua mấy canh giờ nhận phòng, đệ tử ngoại môn mới tới đã phát sinh xung đột với đệ tử cũ. Bên ngoài đều truyền tới những thanh âm đánh nhau, còn có cả tiếng la hét thất thanh.
Khương Thần nguyên bản còn muốn tĩnh tâm tu luyện thế nhưng dưới tình thế hiện tại, hắn có lẽ cần tìm chỗ khác mới có thể khiến cho đôi tai của mình rảnh rỗi.
Chẳng qua vừa mới bước ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Khương Thần liền phát hiện ra hai ba tên đệ tử ngoại môn mới tới bị đánh gục trên mặt đất, người dày đặc vết thương, thở hổn hển không ngừng.
“Hừ, đệ tử mới tới, ngoan ngoãn một chút cho gia, gia bảo ngươi giặt quần áo ngươi liền giặt cho ta. Để cho ngươi giặt quần áo liền đã là nể mặt ngươi lắm rồi đấy.”
Một tên nam tử tuổi tầm hai lăm hai sáu, khuôn mặt đầy sẹo hướng tới mấy tên đệ tử ngã lăn trên đất kia hừ lạnh nói.
Người này tuổi tác so ra còn kém Khương Thần một tuổi thế nhưng Khương Thần dưới sự bảo trì của nhan sắc, đồng thời huyết mạch cao quý cho nên nhìn qua không khác gì thanh thiếu niên, hiển nhiên là trẻ đẹp hơn người kia rất nhiều.
Thời điểm Khương Thần bước ra khỏi phòng, nam tử mặt sẹo kia cũng nhìn thấy hắn.
Xung quanh, đám đệ tử mới tới cũng nhìn Khương Thần với ánh mắt thương hại.
Sớm muộn không mở cửa, hết lần này tới lần khác lại mở ra đúng thời điểm tên ôn thần kia đang đứng đối diện. Đây chẳng phải là đi làm khổ sai sao?
Trong Linh Vân Tông có một bảng danh sách gọi là Ngoại Môn Bảng. Bảng này chính là để sắp xếp thứ hạng cho các ngoại môn đệ tử trong tông môn.
Điều kiện thấp nhất tiến vào Ngoại Môn Bảng liền là vượt qua Tiền Nguyên Cảnh tiến nhập Nguyên Thể Cảnh.
Ngoại Môn Bảng chỉ giới hạn từ Nguyên Thể Cảnh tới Nguyên Khí Cảnh. Nguyên Khí Cảnh trở về sau liền có tư cách tiến vào nội môn tu luyện. Tại nội môn liền có Nội Môn Bảng.
Lại nói, nam tử mặt sẹo kia gọi là Trần Phong. Thực lực người này rơi vào Nguyên Thể Cảnh trung kì. Trên Ngoại Môn Bảng cũng nằm trong hạng năm trăm.
Ngoại môn đệ tử ước tính khoảng vài ngàn. Đạt được thứ hạng năm trăm liền có thể coi như rất mạnh mẽ, bởi vậy cho nên Trần Phong này vô cùng hống hách. Thường xuyên bắt những đệ tử mới đến đi nấu nước giặt quần áo.
Dưới sự uy hiếp của Trần Phong, mấy tên đệ tử ngoại môn mới bị đánh gục kia mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải cắn răng đi nấu nước và giặt quần áo cho hắn.
“Ngươi còn đứng đó? Không nghe gia nói gì hay sao?” Trần Phong nhìn thấy Khương Thần vẫn đang đứng nhìn ngó trước cửa, thanh âm không chút kiêng dè vang lên.
Nói đoạn, hắn cởi giày, vất đôi tất đang mặc về phía Khương Thần hống hách nói:
“Tiểu tử, đem tất của ta đi giặt đi.”
Khuôn mặt Khương Thần lúc này hiện lên chút ngạc nhiên. Kẻ này là đang nói hắn sao? Đầu năm nay chẳng lẽ cứ thế lại phải ra tay giết người? Người này không điều tra thân phận của đệ tử mới tới trước khi ra tay?
Trong đám đệ tử ngoại môn mới tới, có vào người là đám đệ tử tới từ Tinh Thần Thành. Bọn họ chỉ thoáng nhìn liền nhận ra Khương Thần. Bởi vậy cho nên ai nấy đều đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía Trần Phong.
Nhân gia được La trưởng lão nhận làm đệ tử, sớm đã trở thành đệ tử nội môn. Chẳng qua nhân gia còn đang khéo léo từ chối. Ngươi tìm tới nhân gia gây phiền toái, đây chẳng phải là đến tìm chết hay sao?
Lại nói, đương lúc Khương Thần còn đang không biết nên ra tay thu thập Trần Phong thế nào thì phía xa lại có một đoàn người đi tới.
Đoàn người kia dẫn đầu là một tên nam tử to béo mặc trên mình lam bào tay cầm một cây trọng chùy vừa đi vừa vung vẩy dọa dẫm người xung quanh.
“Ha ha…ta nói làm sao sáng sớm lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là Trần tiểu tử ngươi lại bắt nạt đệ tử mới tới.” Bàn tử kia dẫn theo đoàn người đi tới căn nhà gỗ của Khương Thần, nhìn lấy Trần Phong cười ha hả nói.
“Không có chuyện của ngươi tốt nhất đừng xen vào.” Trần Phong hừ lạnh nói, sâu trong mắt nhìn về phía bàn tử kia hiện lên chút kiêng kị cùng dày đặc chán ghét.
Nam tử béo kia gọi là Trương Nhị Huyền, hắn cũng giống như Trần Phong, là một tên ngoại môn đệ tử cũ, đồng thời cũng đạt thứ hạng cao trên Ngoại Môn Bảng.
Không biết vô tình hay cố ý thế nhưng Trương Nhị Huyền này thực lực rõ ràng cao hơn Trần Phong, thế nhưng thứ hạng lúc nào cũng chỉ hơn Trần Phong một hạng, tức là bốn trăm chín mươi chín.
Điều này không thể không nói khiến cho Trần Phong vô cùng tức tối. Bởi lẽ hắn bon chen trên Ngoại Môn Bảng từ thứ hạng năm ngàn tới giờ, Trương Nhị Huyền giống như muốn ám quẻ hắn, chỉ hơn hắn một hạng.
Đối phương lại thường xuyên xen vào chuyện của mình cho nên Trần Phong đối với kẻ này chính là thống hận tận xương.
Lại nói, trước uy hiếp của Trần Phong, Trương Nhị Huyền không chút sợ hãi, hắn nheo mắt nhìn về phía Khương Thần muốn nhìn xem kẻ không may mắn đụng phải Trần Phong là ai.
Thời điểm vừa tiếp xúc với ánh mắt của Khương Thần, Trương Nhị Huyền không hiểu thấu cảm thấy lạnh toát sống lưng. Loại cảm giác này khiến cho Trương Nhị Huyền không khỏi nhìn về phía Khương Thần một lần nữa.
Xác định cảm giác kia không còn xuất hiện, hắn coi đó là trùng hợp. Đoạn, hướng về Trần Phong nói:
“Gia hôm nay cũng lười quản chuyện của ngươi, thế nhưng Ngoại Môn Đường ra nhiệm vụ trùng hợp gia lại phải đi cùng tên khốn nhà ngươi cho nên tới đây thông báo một chút.”
“Ta? Và ngươi?” Trần Phong có chút không tin tưởng liền đưa tay chỉ bản thân sau đó chỉ Trương Nhị Huyền.
“Nếu như ngươi không tin liền có thể đi hỏi Uông chấp sự.” Trương Nhị Huyền khinh bỉ nói, khuôn mặt hắn lúc này hiện lên chút khó coi.
Hắn cũng không hiểu rốt cuộc vận khí đen đủi thế nào lại phải đi làm nhiệm vụ cùng với kẻ mà bản thân ghét nhất nữa. Thật không may khi cả hai kẻ ghét nhau như cừu lại cùng lười làm nhiệm vụ đến mức tông môn phải cưỡng chế điểm danh cả hai đi làm nhiệm vụ.
“Hừ, tiểu tử, tính ngươi may mắn.” Trần Phong cũng muốn đến Ngoại Môn Đường nhìn qua nhiệm vụ tháng này một lần, thế nhưng trước khi đi còn hướng về phía Khương Thần bày ra vẻ thị uy.
Trương Nhị Huyền vẫn còn nán lại một chút. Hắn hướng về phía Khương Thần, nở ra một nụ cười hiền hậu trái ngược với bộ dạng hống hách lúc nãy:
“Tiểu huynh đệ, ngươi nên cảm ơn ta hôm nay đã giải vây giúp ngươi a.”
Khương Thần đưa ánh mắt không chút cảm xúc nhìn lấy vị Trương bàn tử này một lần, thanh âm đạm mạc cũng theo đó vang lên:
“Ngươi nói…ta có cần ngươi giúp sao?”
Trong một khoảnh khắc đó, Trương Nhị Huyền lại xuất hiện loại cảm giác lạnh gáy như lúc đầu. Thế nhưng loại cảm giác lạnh gáy này kèm theo một loại uy thế vô hình đè ép khiến cho tâm thần của hắn trở nên trầm trọng.
Trương Nhị Huyền nhìn về phía Khương Thần, hai mắt lộ rõ vẻ kính sợ.
“Hề hề…nhầm lẫn… chắc chắn là nhầm lẫn.” Trương Nhị Huyền cười hề hề nói: “Với thực lực siêu quần của huynh đệ ngươi, một trăm tên Trần tiểu tử kia cũng không là gì.”
Đám tiểu đệ của Trương Nhị Huyền cùng với đám đệ tử ngoại môn mới đến được dịp trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ vạn phần không nghĩ tới chỉ một cái liếc mắt của Khương Thần lại có thể khiến cho Trương Nhị Huyền trở nên khiếp sợ đến thế.
Về phần Khương Thần, hắn cũng không quá để ý tới Trương Nhị Huyền. Đối phương dù sao cũng gián tiếp giúp mình giải quyết phiền toái, đỡ cho hắn phải lộ ra thực lực, vì vậy cho nên để đối phương biết khó mà lui, không dây dưa với mình nữa là đủ.
Lúc này, Khương Thần một mình rời khỏi chỗ ở của đệ tử ngoại môn, tới những khu vực khác tham quan một chút, đồng thời hắn cũng muốn tới Ngoại Môn Đường tìm hiểu về việc làm nhiệm vụ tuần cùng nhiệm vụ tháng của tông môn.
Qua ngày mai, tông môn sẽ bắt đầu phân phối chức vụ cùng nhiệm vụ cho đệ tử mới, hắn cũng muốn làm quen hoàn cảnh một chút.
Mặc dù bản thân đối với Linh Vân Tông này chỉ coi như người qua đường, nương nhờ tài nguyên tu luyện của đối phương, chờ cho thực lực đề thăng sẽ rời đi, thế nhưng ăn cơm nhà chùa, không thể không quét lá. Đạo lý này hắn vẫn là tương đối hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.