Vô Tận Trùng Sinh

Chương 244: Chữa trị kinh mạch




Đương lúc Hỏa Mộng Vũ chuẩn bị lui ra, từ bên ngoài hớt hải chạy vào một vị nam tử mặc đồ đen. Người này mặc lên y phục so với nam tử hắc y cùng với Lý Kiến đi vào Bách Thảo Đường lúc trước không khác là bao, hiển nhiên chính là người còn lại đi theo dõi Khương Thần.
“A Tam, có chuyện gì?” Nhìn thấy nam tử hắc y thứ hai trở về với bộ dáng vội vã, Hỏa Mộng Vũ cảm nhận được một luồng bất an, khẽ hỏi.
“Đông lão, tiểu thư.” Nam tử hắc y trước hết cung kính cúi chào, sau đó mới nói: “Thuộc hạ đã để tên kia chạy thoát.”
“Làm sao có thể?” Hỏa Mộng Vũ nói: “Ngươi đường đường là một tên Nguyên Khí Cảnh vậy mà lại để một người bình thường phát hiện ra mình theo dõi, hơn nữa còn để hắn cắt đuôi?”
Nam tử hắc y gọi là A Tam kia khuôn mặt hiện lên chút sợ sệt cùng với vẻ mất tự nhiên, nói:
“Thuộc hạ vẫn luôn theo sát hắn không rời, chắc chắn hắn không hề phát hiện ra thuộc hạ…không nghĩ tới chỉ quay đi quay lại một thoáng đã không tìm thấy hắn, thậm chí đến khí tức cũng biến mất.”
Nghe vậy, sắc mặt Hỏa Mộng Vũ hiện lên chút khỏ tin. Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vẻ khó tin lập tức chuyển sang kinh sợ. Từ trong tình báo mà Hỏa Ứng gửi tới từ Thanh Hải Thành có nhắc tới người tên Khương Thần kia đã dùng tới đan phương để đổi dược liệu cùng đan dược, trong số đan dược đó có một viên gọi là Liễm Tức Đan.
Liễm Tức Đan công dụng như tên, chính là dùng để thu liễm khí tức. Liễm Tức Đan trên thực tế dùng để chỉ chung cho các loại đan dược giúp cho nguyên giả thu liễm khí tức của bản thân khiến cho kẻ địch mất dấu truy tìm. Liễm Tức Đan mà Khương Thần đổi lấy được kia là một viên nhất phẩm đan dược. Loại này có công dụng thu liễm khí tức khiến cho Nguyên Hồn Cảnh trở xuống không thể cảm nhận được khí tức của bản thân.
“Chẳng lẽ hắn đoán được phía Hỏa Ứng sẽ mật báo tới đây…sau đó bọn ta sẽ phái người theo dõi hắn…cho nên hắn mới đổi thêm một viên Liễm Tức Đan?” Hỏa Mộng Vũ khẽ lẩm nhẩm, thân hình yểu điệu không khỏi khẽ run lên một hồi. Nếu như những gì nàng suy đoán là đúng, vậy thì tâm cơ của người kia cũng quá cẩn mật rồi.
“Còn có chuyện gì sao?” Đông lão đã buông xuống dược phương, tiến lại gần Hỏa Mộng Vũ nói.
Hỏa Mộng Vũ đem chuyện bản thân mình suy đoán ra nói cho Đông lão nghe. Thấy vậy, lão giả Đông lão này khẽ vuốt vuốt chòm râu bạc, sâu trong mắt hiện lên chút tinh quang.
“Kẻ này có chút không tầm thường.” Đông lão nói: “Hỏa Ứng lão đầu kia xem ra cũng nhìn ra điểm này cho nên mới nói rằng chúng ta không nên đắc tội hắn.”
“Như vậy…bỏ qua cho hắn sao?” Hỏa Mộng Vũ cắn môi khẽ nói. Nghĩ đến lợi ích mà Khương Thần có thể đem lại, nàng quả thật có chút không nỡ.
Nếu như trên người Khương Thần còn có cất giấu một vài dược phương, đan phương nữa. Dựa vào thủ đoạn của Đông lão chắc chắn có thể thâu tóm toàn bộ thị trường đan dược của Tinh Thần Thành, nhờ đó địa vị trong tộc của nàng có thể được nâng cao.
“Bỏ qua?” Đông lão cười nhạt nói: “Chẳng phải còn có Long Yên Thảo đó sao?”
Nghe Đông lão nói vậy, Hỏa Mộng Vũ chợt hiểu ra.
Đúng vậy. Thứ Khương Thần cần là Long Yên Thảo. Hiện tại chỉ cần chạy tới Bách Thảo Đường mai phục, đợi ngày Khương Thần tới lấy Long Yên Thảo từ tay Đường Phiên, chẳng phải có thể bắt được hắn hay sao?
Quả nhiên là Đông lão thần thông quảng đại, có thể nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết vấn đề. Đây đúng là gừng càng già càng cay. Xem ra bản thân nàng còn cần phải lịch luyện thêm nhiều mới có thể có được loại tâm cơ cẩn thận như hắn.
Lại nói, nghĩ là làm, Hỏa Mộng Vũ lập tức ra lệnh cho hai nam tử hắc y cùng với Lý Kiến chạy tới mai phục phụ cận Bách Thảo Đường, chờ cho Khương Thần xuất hiện sẽ tóm gọn. Nàng hiện tại cũng nóng lòng chờ xem Khương Thần còn có thể cho nàng thêm bất ngờ gì nữa.

Khương Thần lúc này sau khi quanh co một vài ngõ nhỏ, hắn đã phục dụng Liễm Tức Đan giấu đi khí tức của bản thân, thành công cắt đuôi được nam tử hắc y theo dõi kia. Sau khi xác định được người theo dõi bản thân mình đã rời đi, Khương Thần theo lộ tuyến khác quay về Bách Thảo Đường.
Nếu như hắn đoán không sai, đám người Hỏa Mộng Vũ chắc chắn sẽ biết được hắn giao dịch với Bách Thảo Đường. Về phần Giám Bảo Các bọn họ dùng thứ gì để đổi lấy Chu Nguyên Quả cùng dược phương trong tay Bách Thảo Đường thì hắn không biết.
Chỉ có thể hi vọng đó là Long Yên Thảo, nếu không tính toán của hắn cũng đổ bể…bỏ công bỏ sức cuối cùng thu về thứ không cần, đó là điều hắn không hề mong muốn.
Qua một đoạn thời gian, Khương Thần đã đứng trước cửa Bách Thảo Đường.
Bên trong Bách Thảo Đường vẫn gọn gàng ngăn nắp giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn là lão bản béo ngồi tại bàn làm việc. Chỉ có điều hắn lúc này không tỏ vẻ chau mày ủ dột như lúc đầu mà khuôn mặt hiện lên vẻ xuân phong đắc ý.
Nhận ra có người bước vào tiệm, lão bản béo Đường Phiên ngẩng đầu vội vàng nói:
“Hoan nghênh đại giá...”
Chưa nói hết câu, hắn nhận ra Khương Thần. Kia chẳng phải nam tử cách đây không lâu đã giao dịch với Bách Thảo Đường hắn sao? Mới qua một khoảng thời gian, làm sao đã lại quay lại? Chẳng phải hắn hẹn ba ngày nữa mới tới sao?
Một loại câu hỏi xuất hiện trong đầu Đường Phiên, hắn đon đả chạy tới, mở ra nụ cười so với khóc còn khó coi, nói:
“Khách nhân, mới đi không lâu làm sao đã quay trở lại...ngươi có gì cần dặn dò tiểu điếm sao?”
“Ta đến lấy Long Yên Thảo.” Thanh âm lạnh nhạt không cho đối phương cự tuyệt của Khương Thần vang lên, cùng với đó chính là ánh mắt cười như không cười của hắn nhìn lấy Đường Phiên.
Nhận được ánh mắt này, Đường Phiên có cảm giác toàn thân run rẩy, toàn bộ suy nghĩ của bản thân giống như bị nam tử trẻ tuổi này nhìn ra hết.
Nuốt một ngụm nước bọt, Đường Phiên cười gượng nói:
“Làm sao...làm sao khách nhân ngươi biết ta hiện tại đã có Long Yên Thảo.”
Khương Thần bật cười nói:
“Ta chỉ phỏng đoán mà thôi... không nghĩ tới đám người Giám Bảo Các kia còn quả thực mang Long Yên Thảo tới đây đổi đồ.”
Đường Phiên nghe vậy khuôn mặt liền giống như trứng thối. Đoạn, sâu trong mắt hắn hiện lên chút giảo hoạt. Thân ảnh to béo của hắn chạy tới ngăn bàn cầm ra hộp ngọc đựng Long Yên Thảo đưa cho Khương Thần, khuôn mặt lộ ra vẻ sầu khổ nói:
“Khách nhân! Ngươi quả nhiên liệu sự như thần. Đám người Giám Bảo Các lúc nãy đã mang theo Long Yên Thảo tới đây đổi lấy dược phương cùng với Chu Nguyên Quả.”
“Tiểu điếm tất nhiên không đồng ý cọc làm ăn này, dù sao dược phương cùng với Chu Nguyên Quả có giá trị hơn Long Yên Thảo rất nhiều...thế nhưng biết làm sao đây, Giám Bảo Các bọn họ phía sau còn có Kinh Hồng Thương Hội, tiểu điếm quả thật không dám đắc tội.”
Tiếp nhận Long Yên Thảo từ tay lão bản béo, Khương Thần cười nhạt nói:
“Nếu như ta đoán không sai, ngươi cũng đã nhận được chỗ tốt từ đám người kia cho nên mới đồng ý giao dịch...bằng không gian thương các ngươi dù cho cá chết lưới rách cũng không chịu thỏa hiệp.”
Bị đối phương nhìn trúng tâm cơ, lại nói mỉa mai bản thân là gian thương, khuôn mặt đầy thịt của Đường Phiên biến đỏ, hiển nhiên hắn cũng biết xấu hổ.
“Khách nhân...hề hề...tiểu điếm đây cũng chỉ là muốn kiếm thêm chút đỉnh.”
Vươn ra bàn tay trắng nõn như nữ nhân, Khương Thần vỗ vỗ lên vai lão bản béo nói:
“Làm người không nên quá tham lam. Tất nhiên thù lao của ngươi ta sẽ trả đủ. Chẳng qua cần phải chờ một thời gian, ngươi mới hiểu được thù lao mà ta trả cho ngươi là gì.”
Đương lúc lão bản béo trưng bộ mặt không hiểu chuyện gì, Khương Thần đã ung dung cầm theo Long Yên Thảo bước ra ngoài.
Mà Khương Thần rời đi một lúc lâu sau, ba người Lý Kiên mới chạy tới ẩn nấp xung quanh Bách Thảo Đường chờ cho hắn xuất hiện.
Nếu như Khương Thần biết được phía sau tính toán mình còn có một vị Đông lão, hắn chắc chắn sẽ cười mà nói với đối phương rằng: Gừng càng già, rang thịt gà càng ngon.
Một kẻ sống còn chưa hết một đời người mà dám tính toán một kẻ đã trải qua hàng ngàn lần trùng sinh, sống trên đời cả vạn năm hay sao?
...
Không biết lấy đâu ra nguyên tệ thế nhưng Khương Thần đã thuê được một gian phòng nhỏ khuất sâu trong ngõ hẻm. Hắn dự định trong khoảng thời gian này sẽ phục dụng đan dược để chữa trị kinh mạch bị tổn hao.
Trên một chiếc bàn gỗ cũ kĩ xuất hiện một chiếc hộp ngọc cỡ hai bàn tay cùng với ba chiếc lọ nhỏ.
Đây là dược tài cùng với đan dược hiện có của Khương Thần. Một gốc Long Yên Thảo, một viên Ngọc Tủy Đan, một viên Tố Cân Đan, một viên Bổ Huyết Hoàn.
Long Yên Thảo chính là chủ tài giúp cho hắn chữa trị kinh mạch tổn hao, ba loại đan dược lần lượt sẽ là phụ trợ trong quá trình chữa trị.
Lúc này, Khương Thần ngồi xếp bằng trên giường chuẩn bị một trạng thái tốt nhất để bắt đầu quá trình chữa trị. Hắn không tự tin chỉ dùng một gốc Long Yên Thảo liền có thể chữa trị được toàn bộ kinh mạch tổn thương, thế nhưng chỉ cần chữa trị những vị trí quan trọng giúp cho bản thân có thể tu luyện trở lại, chuyện sau đó liền dễ giải quyết.
Mở ra hộp ngọc, bên trong là một gốc linh dược màu vàng kim tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Mùi hương kèm theo những kia quang mang phát ra từ gốc linh dược này khiến cho bất kì ai cũng cảm thấy phấn khích.
Long Yên Thảo – chủ dược chế tạo Long Yên Cố Thể Đan.
Nơi nào có Long Yên Thảo, nơi đó nhất định có rắn lớn, thậm chí là giao long.
Vì để đặt cho loại thảo dược này một cái tên thật ngưu bức. Tiên hiền đã gọi nó là Long Yên Thảo. Nếu như gọi theo đặc thù nơi sinh trưởng, gọi nó là Xà Yên Thảo mới đúng.
Khương Thần trước hết cầm lấy ba loại đan dược nhất phẩm ăn vào. Hiện tại hắn không có chút thực lực, thế nhưng lúc trước từng là một vị Nguyên Vương Cảnh, tố chất thân thể dĩ nhiên là không kém.
Mặc dù hắn không tu luyện các loại công pháp luyện thể, thế nhưng hiện tại thân thể chí ít cũng có thể so sánh với một vị Nguyên Hồn Cảnh. Chính bởi lý do này cho nên phục dụng ba viên nhất phẩm đan được, hắn cũng không sợ bị bạo thể mà chết.
Sau khi phục dụng ba viên đan dược kia, bao quanh thân thể Khương Thần là một luồng khói trắng nhàn nhạt. Trên cơ thể trắng nõn như nữ nhân lúc này xuất hiện gân xanh gân đỏ chằng chịt, thậm chí các cơ bắp của hắn cũng bắt đầu nổi lên.
Cũng vào lúc đan dược phát huy tác dụng, Khương Thần cầm lấy Long Yên Thảo sinh sinh đem nó ăn tươi nuốt sống.
Bền ngoài Long Yên Thảo nhìn thì có vẻ mỏng manh thế nhưng phần thân lại chứa đựng rất nhiều chất lỏng màu vàng kim. Khương Thần nuốt chửng toàn bộ Long Yên Thảo thế nhưng khóe miệng vẫn còn vương vãi một chút chất lỏng tràn ra.
Lúc này song đồng Khương Thần hiện lên màu vàng nhạt, cơ thể thỉnh thoảng lại khẽ run lên từng hồi. Gân xanhh gân đỏ trên thân kịch liệt rung động. Thậm chí bằng mắt thường có thể nhìn thấy bọn chúng đang khẽ di chuyển.
Bên trong cơ thể Khương Thần lúc này đang là một cuộc cải tổ hoàn mỹ. Những kinh mạch lúc trước xuất hiện dấu vết đứt gãy lúc này đang dần được nối lại, chữa trị hoàn hảo như ban đầu.
“A!!!” Khương Thần khẽ rít lên một tiếng.
Chữa trị loại này không phải là không có thống khổ. Thống khổ hắn phải nhận thậm chí so với việc kinh mạch bị đứt gãy còn hơn rất nhiều. Loại thống khổ từ tận sâu trong da thịt truyền đến giống như ngươi bị ngứa đúng vị trí ngươi không thể với tay tới gãi vậy. Thực sự rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.