Vô Tận Trùng Sinh

Chương 242: Hỏa Mộng Vũ




Sau khi đi vào trong Tinh Thần Thành, Khương Thần trực tiếp chia tay đám người Tiêu gia. Bản thân hắn dựa theo hỏi thăm người dân nơi đây mà tìm tới phường thị của Kinh Hồng Thương Hội.
Quy mô Kinh Hồng Thương Hội tại Tinh Thần Thành này quả thực to lớn, phần sản nghiệp này có thể nói là gấp trăm lần so với Kinh Hồng Thương Hội tại Thanh Hải thành.
Chỉ nguyên số lượng cửa hàng mà nó sở hữu đã lên tới hơn trăm, dàn trải mọi ngóc ngách tại Tinh Thần Thành. Tại các vị trí đắc địa, thương hội này đều xây dựng những tòa lầu các to lớn. Mà tại trung tâm Tinh Thần Thành chính là một tòa trụ sở khổng lồ chuyên dùng để đấu giá đồ vật mà nguyên giả từ tứ phương tới đây ủy thác.
Tốn thêm nửa ngày đi bộ, Khương Thần mới đặt chân tới trước tòa lầu các khổng lồ này. Thông qua hỏi thăm, hắn mới biết được còn những một tuần nữa hội đấu giá mới bắt đầu. Bản thân hắn cũng không muốn chờ lâu đến vậy, vì lẽ đó cho nên hắn dự định sẽ “đi đêm”.
Bên trong một gian sảnh nhỏ hoa lệ, nơi đây là một gian giám bảo thất của Kinh Hồng Thương Hội gọi là Giám Bảo Các. Đây cũng là nơi kiểm duyệt những đồ vật mà ngoại nhân mang đến nhờ thương hội đấu giá. Tất nhiên tại nơi đây ngươi cũng có thể hướng tới thương hội mua một chút đồ vật.
Nơi này cùng bên ngoài có một sự tương phản vô cùng lớn. Bên ngoài không khí ồn ào rộn ràng, thế nhưng trong đây lại vô cùng an tĩnh.
Khương Thần ngồi đối diện với một vị trung niên nam tử dáng người cao gầy, khuôn mặt hiền lành vô hại kèm theo nụ cười chức nghiệp hóa.
“Khách nhân, không biết hôm nay ngươi tới Giám Bảo Các là có việc gì?”
Khương Thần khẽ vuốt vuốt trữ vật giới chỉ, trên tay hắn lúc này nhiều ra một hộp ngọc tinh xảo. Từ hộp ngọc hiện tại còn phảng phất tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ khiến cho tâm thần người ta trở nên thư thái.
“Đây là?” Trung niên nhân có chút không xác định, nói.
“Chu Nguyên Quả, dược tài tam phẩm…ta muốn dùng nó để đổi lấy một thứ ở chỗ các ngươi.” Khương Thần không chút che dấu cầm lấy hộp ngọc đặt lên bàn sau đó hướng tới trung niên nhân khẽ nói.
“Chu Nguyên Quả…phẩm chất không tệ, so với Chu Nguyên Quả bình thường tốt hơn vài phần.” Trung niên nhân mở ra hộp ngọc. Sau một hồi ngưng mắt cảm nhận, hắn rốt cuộc đưa ra đánh giá.
“Vậy không biết khách nhân ngươi muốn đổi lấy thứ gì ở chỗ chúng ta?”
“Long Yên Thảo…dược tài nhị phẩm.” Khương Thần không mặn không nhạt nói.
Trung niên nghe vậy khuôn mặt liền thoáng chốc biến đổi. Hắn nở ra một nụ cười hướng về phía Khương Thần nói:
“Khách nhân, ngươi có thể đợi ta gọi chủ sự đến quyết định được không?”
Nói đoạn, chờ cho Khương Thần gật đầu đồng ý, trung niên nhân mới quay người đi vào trong nội đường, mà Khương Thần thì là bình yên tĩnh tọa trên ghế. Không ai nhìn thấy, sâu trong mắt hắn hiện lên một đạo tia sáng quỷ dị.
Một hồi khá lâu về sau, một đạo tiếc bước chân khe khẽ vang lên. Trong gian sảnh nhỏ cũng xuất hiện chút mùi hương thoang thoảng.
“Là vị khách nhân này muốn đổi Chu Nguyên Quả lấy Long Yên Thảo sao?”
Thanh âm nhu hòa lúc này đột nhiên vang lên. Khương Thần sớm đã tỉnh lại từ thời điểm mùi hương phát ra. Hắn ngẩng đầu, đập vào mắt hắn lúc này là một vị nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này một thân quần áo màu đỏ tôn lên dáng người yểu điệu.
Trên người nàng, những đường cong động lòng người đều được bộ y phục đỏ khắc họa tinh tế. Không thể không nói, nếu như lấy thang điểm mười, dáng người nữ tử này có thể chấm chín điểm.
Khuôn mặt nữ tử này tương đối tinh xảo. Mặt trái xoan, má hồng hồng, môi anh đào chúm chím, hai mắt sáng lấp lánh như sao trời, lại long lanh giống như ánh sáng chiếu xuống mặt nước. Một khuôn mặt có thể đi theo hai loại thiên hướng đó là vũ mị tận xương hoặc là khả ái thanh thuần.
Khuôn mặt này phối cùng cách trang điểm và y phục đỏ, rất hiển nhiên nữ tử kia muốn bản thân đi theo thiên hướng thứ nhất – vũ mị tận xương. Nàng đây là muốn làm một “nữ tử điên đảo chúng sinh” chứ không muốn làm một “tiểu muội muội nhà bên”.
Lúc này, nữ tử đang dùng ánh mắt động lòng người nhìn lấy Khương Thần. Dáng đứng, khuôn mặt cùng ánh mắt kia không thể không nói rất dễ khiến cho người khác xuất hiện một chút ý nghĩ không đứng đắn trong lòng.
Trước sắc đẹp của nữ tử này, Khương Thần cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên cùng thất thố. Hắn chỉ khẽ liếc nhìn trung niên nhân phía sau nữ tử cũng chính là người vừa rồi tiếp đón hắn. Đối phương thực lực có lẽ rơi vào Nguyên Khí Cảnh, hiện tại chỉ có thể đứng sau lưng nữ tử cung kính. Mà nữ tử này từ ba động nguyên khí trên người, hiển nhiên thực lực cũng không hề yếu kém.
Hiện tại Khương Thần chỉ có thể cảm nhận được tu vi của nguyên giả Nguyên Khí Cảnh trở xuống, trước mặt nữ tử này hắn lờ mờ suy đoán nàng có thể đã là Nguyên Hồn Cảnh. Dựa theo tuổi tác, nữ tử này khoảng hai tư hai lăm tuổi. Hai tư tuổi Nguyên Hồn Cảnh, tại Cửu Nguyệt Vương Triều cũng được coi là thiên tài hiếm gặp.
Lại nói, lúc này Khương Thần khẽ gật đầu, thanh âm không nghe ra hỉ nộ vang lên:
“Không biết giao dịch này có vấn đề gì không?”
“Trên thực tế Chu Nguyên Quả giá trị còn cao hơn Long Yên Thảo một chút.” Nữ tử kia nhận ra Khương Thần trước mặt mình vẫn giữ được vẻ trấn định, sâu trong mắt hiện lên chút hứng thú, nàng nói: “Chẳng qua Long Yên Thảo chỗ chúng ta chỉ có một gốc, mà lại là người khác ủy thác đấu giá…bởi vậy đây cũng chính là vấn đề.”
Nói đoạn, nữ tử kia chớp nhẹ đôi mắt nhìn Khương Thần như có ý dò xét:
“Ta là chủ sự của nơi này, ta gọi là Hỏa Mộng Vũ. Không biết khách nhân có thể lộ ra tính danh?”
“Khương Thần.” Khương Thần lạnh nhạt đáp: “Ta tin vấn đề nào cũng có thể giải quyết được, mời ngươi nói ra điều kiện.”
Thời điểm nữ tử này nói ra tên họ nàng, Khương Thần liền biết tiếp theo nàng định làm gì. Đây chẳng phải là muốn moi móc ra những thứ giá trị trong người hắn sao?
Nàng là người Hỏa gia nên chắc chắn đã nhận được mật báo từ chi nhánh Thanh Hải thành. Hiện tại thuận tiện nói những điều này chỉ để cho Khương Thần biết muốn dùng Chu Nguyên Quả đổi lấy Long Yên Thảo là cỡ nào khó khăn, nhất định phải lấy ra thứ giá trị hơn.
Nữ tử hiển nhiên không phải người ngu ngốc, nàng nghe ra được ý trong lời nói của Khương Thần, lúc này mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Chu Nguyên Quả của Khương huynh quả thật phẩm chất rất tốt, thế nhưng Long Yên Thảo là của người khác đến đấu giá.”
Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:
“Nếu không Khương huynh liền đem Chu Nguyên Quả bán lại cho chúng ta, Khương huynh có nguyên tệ liền có thể tham gia đấu giá.”
“Vậy thôi bỏ đi.” Khương Thần phất tay: “Chỗ các ngươi còn Tố Cân Đan hay không? Ta muốn đổi Chu Nguyên Quả lấy Tố Cân Đan.”
“Thật không có ý tứ, Tố Cân Đan chỗ chúng ta vừa rồi liền có người mua đi hết. Hiện tại đan dược chữa thương gần như không còn. Chỉ còn một số loại dược dịch tác dụng không cao.” Hỏa Mộng Vũ lộ ra thần sắc tiếc nuối nói.
Mấy ngày trước, nàng nhận được tin báo từ một tiểu thành trấn gọi là Thanh Hải thành, tin tức nói rằng sắp tới khả năng cao sẽ có người trẻ tuổi tới đây muốn đi vòng sau mua Long Yên Thảo, người này thân phận thần bí, trên người thậm chí có nhiều thứ có giá trị, nhất định phải tìm cách tra ra thân phận của hắn.
Thậm chí nàng còn nhận được tin tức người kia dùng đan phương của đan dược cấp một để đổi lấy đan dược chữa thương cùng dược tài. Từ đó có thể thấy người kia chịu chơi thế nào.
Từ tình hình hiện tại đến xem, Hỏa Mộng Vũ đoán người trong tin báo tám chín phần mười chính là Khương Thần, cũng vì lẽ đó cho nên nàng đang toan tính làm khó hắn, muốn moi ra chút bối cảnh của hắn, hoặc chí ít là một chút đồ có giá trị trên người hắn.
Nàng không tin một kẻ có thể tự nhiên cầm ra một bản đan phương đổi lấy vài viên đan dược cùng với dược liệu mà trên người lại không còn thứ gì có giá trị.
Khương Thần nhìn thần sắc tiếc nuối của nàng, khuôn mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc. Hắn lắc đầu khẽ nói:
“Hỏa Mộng Vũ đúng không?...Ngươi rất thông minh…”
“Đa tạ Khương huynh quá khen.” Hỏa Mộng Vũ mỉm cười khiêm tốn.
“Chỉ có điều…có những lúc thông minh quá sẽ chịu nhiều thiệt thòi.”
Dứt lời, Khương Thần cầm lấy hộp ngọc không chút do dự rời đi, để lại Hỏa Mộng Vũ cùng trung niên nhân ngơ ngác trong gian sảnh nhỏ.
Hỏa Mộng Vũ nhìn theo bóng lưng Khương Thần, mày liễu khẽ nhíu lại:
“Kẻ này…không theo lẽ thường ra bài a.”
“Tiểu thư, có nên cho người theo dõi hắn không? Hắn chỉ là một người bình thường.”
“Nhớ kĩ, không được để lộ.” Hỏa Mộng Vũ chỉ bỏ lại một câu sau đó lại quay trở lại nội đường.
Đi ra khỏi giám bảo thất của Kinh Hồng Thương Hội, Khương Thần một đường hướng về phía một gian lầu các khác gọi là Bách Thảo Đường.
Nơi này theo như hắn vừa hỏi thăm được thì chính là một nơi chuyên buôn bán dược liệu, thu mua dược liệu. Người bình thường muốn tìm kiếm dược liệu thường sẽ tới đây thay vì chạy tới giám bảo các của Kinh Hồng Thương Hội.
Vừa vào đến cửa Bách Thảo Đường, một vị lão bản bụng phệ, dáng người ục ịch, tay cầm quạt xếp đã lật đật chạy ra.
“Ai dô…quan khách, mời vào mời vào.”
Khương Thần khẽ gật đầu bước vào trong. Nơi này so với Giám Bảo Các của Kinh Hồng Thương Hội có quy mô nhỏ hơn thế nhưng đặt tại Tinh Thần Thành cũng được coi là đồ sộ.
Chỉ thấy từng tầng hộp thủy tinh được xếp chồng giống như tủ lính đặt kín hai bên sảnh, bên trong đều bảo tồn các loại linh dược từ nhất phẩm đến tam phẩm. Thậm chí lác đác nơi đó còn có dược liệu tứ phẩm. Loại tràng diện này nếu như người nào mới lần đầu bắt gặp chắc chắn sẽ cảm thán không thôi.
Lão bản bụng phệ ánh mắt tinh anh nhìn thấy Khương Thần đứng trước sự hoa lệ này mà khuôn mặt không chút cảm xúc, đoán biết đối phương thân phận không tầm thường, vì vậy cho nên tiếp đón cực kì chu đáo. Thậm chí hắn không ngại thân phận trực tiếp rót nước cho đối phương.
Khương Thần lại tiếp tục lấy ra hộp ngọc đựng Chu Nguyên Quả đồng thời còn lấy thêm giấy bút ghi vào đó phương pháp luyện chế một loại dược dịch chữa thương.
“Ta muốn dùng hai thứ này đổi lấy một chút dược liệu từ chỗ các ngươi.”
Lão bản bụng phệ nhìn thấy Chu Nguyên Quả phẩm chất không tệ, đầu khẽ gật gật, sắc mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ. Dù sao lại đồ vật này ở chỗ hắn cũng có không ít. Thế nhưng khi nhìn vào dược phương mà Khương Thần vừa mới ghi ra kia, sắc mặt hắn khẽ biến đổi.
Hắn không phải luyện đan sư, cũng không thể xác nhận được đan phương kia có chính xác hay không thế nhưng hắn tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình.
Nam tử này không tầm thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.